Vào năm ba đại học, lúc đó bởi vì chuyện lão Đới lén lút xem phim dạy ‘đánh vần’ ở trong ký túc xá bị Trần Hán Thăng bắt tại trận, nên trong một lần tình cờ, Trần Hán Thăng bắt đầu nảy sinh “kế hoạch cứu vớt QvodPlayer”.
Chỉ là hắn không biết người sáng lập QvodPlayer đang ở đâu, nên chỉ có thể dặn dò Khổng Tĩnh tung ra quảng cáo trong phạm vi lớn ở Thâm Thành, tỏ vẻ bọn họ bằng lòng đầu tư vào một đoàn đội làm videoplayer nào đó.
Lâu như vậy cho đến bây giờ, có rất nhiều công ty nhỏ đã liên lạc với Khổng Tĩnh, nhưng tất cả đều không phù hợp với yêu cầu, bởi vì ý trung nhân của Trần Hán Thăng chính là “Hưng Bảo tốt nghiệp học viện Bưu điện Kiến Nghiệp” kia.
Nhưng sau một thời gian dài, ngay cả bản thân Trần Hán Thăng cũng quên mất, không ngờ ngay khi hắn đang “khốn khổ” vì tình, thì Vương Hưng lại đột nhiên xuất hiện, mặc dù xét đến cùng, thực ra vẫn là do tác dụng của số quảng cáo đó, tuy nhiên trong lòng Trần Hán Thăng vẫn có một cảm giác “tình trường thất ý, thương trường đắc ý”.
“Hưng Bảo nói thế nào?”
Trần Hán Thăng hỏi.
Khổng Tĩnh ngẩn người: “Ai là Hưng Bảo?”
“Vương Hưng đấy.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Đây là nickname.”
“Ồ. Anh ta còn lớn hơn cả cậu đấy, ai lại miêu tả một người đàn ông to lớn như vậy chứ?”
Không Tĩnh ghét bỏ bĩu môi nói: “Vương Hưng chỉ hỏi thăm một số tin tức đơn giản, hình như trong quá trình xây dựng sự nghiệp của cậu ta gặp một số bế tắc, có lẽ là về phương diện tài chính, tôi vẫn chưa hỏi thăm chi tiết.”
“Đừng hỏi thăm.”
Trần Hải Thăng ngồi thẳng người từ trên ghế mềm: “Chúng ta đến Thâm Thành tìm anh ta đi, trực tiếp nói chuyện!”
“Bây giờ?”
Khổng Tĩnh nghi hoặc hỏi.
“Bây giờ.”
Trần Hán Thăng đưa ra một câu trả lời khẳng định, sau đó gọi điện cho Hoàng Lập Khiêm, kỹ sư trưởng của bộ phận mạng, nhân tiện bảo cô thư ký nhỏ đặt bốn vé máy bay, bay thẳng từ Kiến Nghiệp đến Thâm Thành.
Khổng ngự tỷ đứng bên cạnh nhìn, hơi bất đắc dĩ lắc đầu.
Thực ra phong cách làm việc của Trần Hán Thăng vô cùng đơn giản, tập trung vào việc lớn và bỏ qua chuyện nhỏ, ví dụ như chuyện hợp tác với Qzone, chiến đấu với nhà máy điện tử Tân Thế Kỷ, khởi động dự án sản xuất điện thoại di động, thí nghiệm và nghiên cứu phát minh Cộng đồng Qủa Xác… Nhưng thứ đó đều là do Trần Hán Thăng đích thân chủ trì.
Sau khi gió yên biển lặng, Trần Hán Thăng cũng chỉ nhìn vào hiệu quả, nếu hiệu quả không đạt được mong muốn, hắn hoặc là sẽ ngưng hẳn hạng mục, hoặc là trực tiếp thay đổi đoàn đội.
Hôm nay Trần Hán Thăng đánh giá cao “Hưng Bảo”, chắc chắn sẽ đổ một lượng lớn tài nguyên vào đó, Khổng Tĩnh chỉ có chút không hiểu, chỉ là một videoplayer thôi mà, có đáng phải ra quân ồ ạt như vậy không?
…
Khoảng chừng 10 giờ, một chiếc xe thương vụ bảy chỗ Buick màu xám bạc chậm rãi lái ra từ trong nhà máy điện tử Qủa Xác, ánh mắt người tài xế trung niên đang tập trung nhìn chằm chằm, nhưng bàn tay đang siết chặt lấy vô lăng vẫn để lộ sự căng thẳng trong lòng.
Không còn cách nào khác, trong xe đều là những lãnh đạo quan trọng của nhà máy, ông chủ lớn Trần Hán Thăng, tổng giám đốc (chức vụ vận hành hoạt động kinh doanh cao nhất) Khổng Tĩnh, kỹ sư trưởng của bộ phận mạng Hoàng Lập Khiêm và thư ký thành viên ban giám đốc Nhiếp Tiểu Vũ.
Nếu Qủa Xác thành lập hội đồng quản trị, bốn người này chắc chắn sẽ nằm trong đó.
Cô thư ký nhỏ ngồi trên ghế phụ, Trần Hán Thăng và Khổng Tĩnh ngồi ở hàng ghế chính giữa rộng rãi, Hoàng Lập Khiêm chịu ấm ức một chút, chỉ có thể ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Thực ra Hoàng Lập Khiêm cũng đang rất khó hiểu, trong tay anh ta có rất nhiều chuyện cần giải quyết, Cộng đồng Qủa Xác và trung tâm mua sắm Qủa Xác đều là “Mảnh ghép trọng tâm”, nhưng đây là mệnh lệnh của ông chủ, anh ta cũng không tiện từ chối.
“Lão Hoàng.”
Trần Hán Thăng nói chuyện với Hoàng Lập Khiêm: “Lần này đến Thâm Thành, nhất định phải cố gắng hợp tác với Vương Hưng, đến lúc đó hạng mục này sẽ giao cho bộ phận mạng, tôi hy vọng có thể trở thành một phần của chuỗi sinh thái Qủa Xác.”
“Chuỗi sinh thái Qủa Xác?”
Nhiếp Tiểu Vũ quay đầu lại, cô ấy là thư ký nhỏ bên cạnh Trần Hán Thăng, nhưng đây lại là lần đầu tiên nghe thấy cụm từ này, Khổng Tĩnh và Hoàng Lập Khiêm đương nhiên càng chưa từng nghe nói đến.
“Vốn dĩ tôi định nhắc đến chuyện này trong cuộc họp thường niên, thực ra nó cũng chỉ là một ý tưởng mà thôi.”
Trần Hán Thăng ngả người ra phía sau nói: “Bản thân tôi cảm thấy rằng nếu Qủa Xác chỉ sản xuất điện thoại di động và mp4, một khi quá trình sản xuất hoặc ý tưởng sáng tạo bị hạn chế, sức ảnh hưởng cuối cùng của nó sẽ từ từ trượt xuống, ví dụ như Tử Quang Thanh Hoa hiện giờ chỉ có thể nửa sống nửa chết.”
“Cho nên chúng ta đã thành lập Cộng đồng Qủa Xác và trung tâm thương mại Qủa Xác, hình thức chung của hai mảng này chính là diễn đàn đời sống lớn nhất trong nước, còn có nền tảng mua bán hàng trực tuyến như Taobao.”
Trần Hán Thăng khoa tay múa chân nói: “Đương nhiên bây giờ không thể so sánh được với nó, nhưng theo thời gian, chúng ta có thể từ từ tạo ra quần thể khách hàng.”
Khổng Tĩnh và Hoàng Lập Khiêm cẩn thận lắng nghe, Nhiếp Tiểu Vũ còn lấy notebook ra “sột soạt” ghi chép lại, ánh mắt của chú tài xế nhìn thẳng về phía trước, vững vài lái xe trên đường cao tốc đến sân bay.
“Cộng đồng và trung tâm mua sắm đều là một bộ phận của chuỗi sinh thái, nếu Qủa Xác là một tàu sân bay thì những thứ này chính là hạm đội bay xung quanh nó, hình thành một cộng đồng tác chiến ổn định để tham gia vào cạnh tranh thương mại.”
Trần Hán Thăng nhìn Hoàng Lập Khiêm: “Lúc trước tôi bảo anh vận hành văn phòng phẩm Qủa Xác, ô che mưa, quần áo gì đó, thực chất đều là những yếu tố đơn giản nhất liên quan đến chuỗi sinh thái.”
“Về chuyện này, tôi đã viết xong một bản báo cáo liên quan rồi, trình lên tổng giám đốc Khổng phê duyệt.”
Hoàng Lập Khiêm nói.
“Tôi vẫn đang xem.”
Khổng Ngự Tỷ gật đầu.
Nói một cách đơn giản, đây là một loại hành vi “sản xuất OEM”, chỉ là trong báo cáo do Hoàng Lập Khiêm nộp lên yêu cầu rất cao về mặt chất lượng, Khổng Tĩnh dự định sẽ đích thân kiểm tra nhà máy sản xuất một chút.
“Những thứ đó đều là do anh quyết định, bây giờ hãy trở lại với chủ đề của videoplayer đi.”
Trần Hán Thăng nói: “Bây giờ các loại videoplayer trong nước đều là Ảnh Âm Bạo Phong, hoặc là deaplayer windows đi kèm với máy tính, nói thật, đứng ở góc độ người dùng mà nói, cảm giác trải nghiệm của những phần mềm này thực sự quá kém.”
“Lấy một ví dụ đơn giản nhất đi, chị Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ có thể bịt lỗ tai lại.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Tôi có một người bạn cùng phòng, cậu ta muốn xem “phim giáo dục” Nhật Bản, nhưng chỉ thích xem hai phút cuối cùng, nhưng cũng chính vì hai phút cuối cùng này mà phải download nguyên cả một bộ phim dài 120 phút, thỉnh thoảng bởi vì không thể giải mã thành công nên lãng phí thời gian khiến cảm xúc tụt không phanh, chỉ có thể tức giận đến mức chửi ầm lên trong ký túc xá”.
“Chậc!”
Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ đều phỉ nhổ một tiếng, đúng là hay cho cách nói “phim giáo dục” Nhật Bản.
Hoàng Lập Khiêm đã từng học thạc sĩ, tiến sĩ, đương nhiên có thể hiểu rõ “hoạt động” của các nam sinh trong ký túc xá, hơn nữa “bạn cùng phòng” trong miệng ông chủ đây, nói không chừng là bản thân hắn cũng nên.
Lão Hoàng ngầm hiểu nở một nụ cười, thực ra đi công tác với lãnh đạo cũng là một bài tập, nếu trả lời khéo léo thì hoàn toàn có thể tăng thêm mối quan hệ cá nhân.
“Cho nên, chúng ta có thể tự mình đầu tư hoặc làm đại lý cho một videoplayer nào đó, nếu nó đầy đủ chức năng, chắc chắn có thể nghiền nát toàn bộ sản phẩm tương tự trên thị trường.”
Trần Hán Thăng khoa tay múa chân nói: “Sức hấp dẫn đó sẽ thu hút một số lượng lớn người dùng đăng ký và sử dụng, đồng thời lợi dụng lưu lượng này để nuôi dưỡng ngược lại Cộng đồng Qủa Xác và trung tâm mua sắm Qủa Xác, cuối cùng trở thành một phần quan trọng trong chuỗi sinh thái Qủa Xác.”
“Mọi người cảm thấy thế nào?”
Sau khi nói xong, Trần Hán Thăng vô cùng tự đắc hỏi.
Khổng Tĩnh và Hoàng Lập Khiêm giống như đang suy tư chuyện gì đó, chỉ có Nhiếp Tiểu Vũ nghĩ sao nói vậy: “Trần bộ trưởng, sau này Qủa Xác chúng ta cái gì cũng làm, cảm giác như sắp trở thành một cửa hàng tạp hoá rồi.”
“Cửa hàng tạp hoá thì sao chứ?”
Trần Hán Thăng phản bác nói: “Nếu việc ăn mặc ngủ nghỉ của một gia đình bình thường đều có liên quan đến Qủa Xác, vậy thì chẳng phải rất ngầu sao?”
“Hình như cũng đúng.”
Cô thư ký nhỏ ngơ ngác suy nghĩ, nếu sau này Qủa Xác có thể làm đại lý tuần san truyện tranh “Tuần san thiếu niên Jump”, thì mình sẽ không cần phải khổ cực nhờ bạn bè nước ngoài mua giúp nữa, trực tiếp cầm lấy một bộ lắp ghép Tác Long của “One Piece” từ trong nhà máy là được rồi.
Khoảng thời gian gần đây Nhiếp Tiểu Vũ đang mê mẩn “One Piece” thích nhất là kiếm sĩ tam kiếm Zoro cool ngầu.
Chỉ là Khổng Tĩnh vẫn đang nghi ngờ, videoplayer trong tay Vương Hưng thực sự có thể đạt được tiêu chuẩn của ông chủ sao?
Tuy nhiên hình như Trần Hán Thăng vô cùng đắc ý, sau khi lên máy bay, vẻ mặt của hắn vẫn còn có chút “kiêu ngạo”, dù sao thân là một người trọng sinh, hắn không những chơi cổ phiếu cũng không sản xuất trò chơi, không tham gia vào bất động sản hay chèn ép “Nhị Mã*”, mà còn cứu vớt Qvodplayer trước.
Một người như vậy, thực sự có thể nói là ánh sáng chân chính!