Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 793 - Chương 793: Bây Giờ Tôi Chỉ Muốn Kiếm Tiền

Chương 793: Bây giờ tôi chỉ muốn kiếm tiền Chương 793: Bây giờ tôi chỉ muốn kiếm tiền

Hơn một giờ chiều, đám người Trần Hán Thăng đến sân bay Bảo An, bởi vì chuyện này do Khổng Tĩnh chịu trách nhiệm từ đầu đến cuối, nên những người khác đều đang chờ cô nói chuyện với Vương Hưng.

“Đã liên lạc xong rồi.”

Khổng Tĩnh cất điện thoại di động nói: “Tôi xác nhận địa chỉ lại một lần nữa, bây giờ sẽ đến đó.”

“Hả?”

Trần Hán Thăng và Hoàng Lập Khiêm không hề nghi ngờ gì, chỉ có Nhiếp Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi: “Bọn họ là công ty gì vậy, không có xe đến đón chúng ta sao?”

“Cốc!”

Trần Hán Thăng gõ vào đầu Nhiếp Tiểu Vũ một cái: “Người ta vẫn đang ở trong những ngày đầu tiên xây dựng sự nghiệp, lúc trước khi chúng ta thành lập Hoả Tiễn 101 cũng không có xe hơi mà, chỉ có một vài chiếc xe ba bánh.”

“A đau quá.”

Nhiếp Tiểu Vũ ôm đầu oán giận, thực ra cũng không thể trách được Nhiếp Tiểu Vũ, bởi vì cùng với khối lượng công việc kinh doanh của điện tử Qủa Xác tăng cao, ánh mắt của cô thư ký nhỏ cũng không ngừng tăng lên, cô ấy cảm thấy đối với những doanh nghiệp hợp tác với Qủa Xác mà nói, có một chiếc xe thương vụ có lẽ là sự đảm bảo cơ bản nhất.

Nhưng “trình trạng thảm hại” của Vương Hưng không dừng lại ở đó, sau khi đến địa điểm, Trần Hán Thăng nhìn xung quanh, đây chỉ là một ngôi nhà trệt cũ nát.

Trong con đường tắt tối tăm u ám trong thành phố, mặt đất cao thấp không bằng phẳng, còn có mấy vũng nước nhỏ tích tụ lại thành một thứ nước bẩn đen tuyền, Thâm Thành vào năm 2006 đã hoàn toàn phát triển, tìm được một nơi như thế này thực sự không hề dễ dàng.

Thỉnh thoảng còn có một số dân cư đi ngang qua, bọn họ tò mò đánh giá đám người Trần Hán Thăng, đặc biệt là Khổng ngự tỷ vô cùng gọn gàng sáng sủa, thành thục quyến rũ mê người.

Vương Hưng và người đồng nghiệp của anh ta đã chờ ngay đầu ngõ, quy mô của đoàn đội này ít đến đáng thương, chỉ có bốn người đàn ông, hơn nữa ngoại hình cực kỳ đồng nhất.

Quần áo có chút lôi thôi lếch thếch, tất cả đều đeo một cặp kính dày cộp, có lẽ là vì thức đêm, mái tóc dính bết dính chặt vào da đầu.

Nhiếp Tiểu Vũ nhìn thấy hoàn cảnh này, cô ấy không có bất cứ sự tin tưởng vào đối với thương vụ hợp tác lần này.

Nhưng Hoàng Lập Khiêm lại cảm thấy thú vị, năm đó khi anh ta học tiến sĩ, bởi vì thường xuyên giam mình trong phòng thí nghiệm, có lẽ cũng là hình tượng này.

“Trần tổng, ngưỡng bộ đại danh đã lâu.”

Vương Hưng vẫn biết phép lịch sự, chủ động đi đến chào hỏi với Trần Hán Thăng.

Mặc dù tuổi tác của Trần Hán Thăng không lớn lắm, nhưng đã là một người đàn ông thành đạt, hơn nữa còn được đặt biệt hiệu là Qủa Xác Trần giống như “NetEase Đinh”, “Ali Mã”, “Suho Trương” trong ngành.

Trần Hán Thăng mỉm cười bắt tay với từng người một, ba người khác theo thứ tự là Trương Khả Minh, Lưu Văn Cử, Ngô Minh, những người này được Vương Hưng gọi là “trợ thủ đắc lực”, có lẽ hơn mười năm sau tất cả đều phải đứng trước toà chịu tuyên án.

“Đây là tổng giám đốc Khổng Tĩnh của Qủa Xác, đây là kỹ sư trưởng của bộ phận mạng Hoàng Lập Khiêm, đây là thư ký của tôi- Nhiếp Tiểu Vũ.”

Trần Hán Thăng cũng giới thiệu những người ở bên mình, sau khi hai bên bắt tay với nhau, Khổng Tĩnh lặng lẽ vân vê ngón tay một chút, có một cảm giác bóng nhẫy.

Sau khi đi vào “phòng làm việc”, Trần Hán Thăng không nhịn được chép miệng

Bây giờ chỉ có thể gọi là “Phòng làm việc”, bởi vì Vương Hưng vẫn chưa chính thức thành lập công ty, hơn nữa nơi này chỉ là một căn nhà trệt cũ nát, có lẽ chỉ chừng 15 mét vuông, chen chúc chật chội.

Chỉ có mấy chiếc quạt gió của máy tính chuyển động chăm chỉ, thổi tới mức trên mặt cũng cảm nhận được một luồng nóng bức, trên bàn có mấy bát mì gói nguội lạnh, toàn bộ căn phòng tràn ngập một mùi vị cổ quái.

Trần Hán Thăng mỉm cười, cảm giác này giống như một quán nét bí mật ở dưới quê, ngoài ra cũng phản ánh tình hình hiện tại của Vương Hưng vô cùng khó khăn.

“Trần tổng.”

Vương Hưng đẩy mắt kính, ngại ngùng nói: “Bởi vì phí thuê Server khá lớn, một tháng mất hơn ba mươi ngàn tệ nên tạm thời không có dư tiền để cải thiện chất lượng cuộc sống.”

“Không sao cả, tôi cũng gây dựng sự nghiệp hai lần nên có thể hiểu được và lý giải.”

Trần Hán Thăng xua tay nói: “Địa điểm đặt chân lúc mới bắt đầu của Hoả Tiễn 101 còn do nhà trường chúng tôi cung cấp, lúc đó tôi cũng không có tiền thuê nhà.”

“Đúng vậy.”

Vương Hưng cảm thán nói: “Gây dựng sự nghiệp thực sự không phải là một chuyện đơn giản, có quá nhiều vấn đề cần phải xem xét, tôi thực sự rất bội phục Trần tổng, có lẽ bản thân tôi chỉ thích hợp làm nhân vật nòng cốt kỹ thuật hơn.”

“Chúng ta đừng nên thổi phồng lẫn nhau nữa, thực ra chúng ta cũng không phải là người ngoài, học viện Bưu điện và đại học Tài chính đều ở trong khu đại học Giang Lăng, lần này tôi đến đây chính là muốn xem xem Qvodplayer đã được nghiên cứu và phát minh đến mức nào rồi, còn mất bao lâu nữa mới có thể tung ra thị trường.”

Trần Hán Thăng cười “ha ha” nói.

“Qvodplayer gì?”

Vương Hưng sửng sốt một chút: “Trần tổng đang nói cái videoplayer này sao? Chúng tôi vẫn chưa chính thức đặt tên cho nó, nhưng “Qvodplayer” thực sự cũng không tồi.”

“Ồ…”

Trần Hán Thăng qua loa có lệ vài câu rồi chuyển chủ đề khác, nghe Vương Hưng và các đồng nghiệp của anh ta giới thiệu đến videoplayer vẫn chưa có tên đang nghiên cứu.

Nói đến việc nghiên cứu và phát triển phần mềm này, những nam IT đột nhiên cảm thấy hứng thú, cả người cũng tràn ngập tự tin gọi cái này là “internet ngang hàng P2P”.

“Mạng ngang hàng P2P” là trung tâm kỹ thuật videoplayer, ưu thế của nó nằm ở chỗ, không những có thể nhanh chóng tìm kiếm và download các tài nguyên liên quan mà còn có thể phát tập tin ngay lập tức, vừa phát vừa tải xuống, phát trực tuyến trên nền tảng BT, v.v. Các chức năng này có thể lập tức hạ gục toàn bộ videoplayer trong nước.

Nhưng Trần Hán Thăng, Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ đều là những người không chuyên về mặt công nghệ, bọn họ không thể nghe hiểu, đây cũng là lý do chính để Hoàng Lập Khiêm đến đây.

Lão Hoàng khoanh hai tay trước ngực, nhưng lại nghe rất thích thú, thỉnh thoảng vuốt cằm đưa ra mấy vấn đề.

“Hút thuốc, hút thuốc, hút thuốc nào!”

Trần Hán Thăng móc bao thuốc Trung Hoa ra phát một vòng, chờ đến khi Lưu Văn Cử giới thiệu xong, Trần Hán Thăng còn làm bộ làm tịch tán thưởng vài câu.

“Dựa vào tiến độ trước mắt mà nói, có lẽ khoảng nửa năm sau mới có thể tiến hành thử nghiệm tính ổn định.”

Vương Hưng nói: “Có lẽ khoảng cuối năm mới có thể đưa ra thị trường.”

Khoảng thời gian này về cơ bản không khác mấy so với các tình tiết ban đầu, vốn dĩ Qvodplayer sẽ được phát hành một cách rầm rộ vào năm 2007, nhưng bây giờ nó đã rơi xuống vào trong tay Trần Hán Thăng, hắn có thể cung cấp một môi trường ấp trứng tốt hơn nữa cũng như cung cấp sức người sức của, tài nguyên, và thời gian sẽ được rút ngắn hơn nữa.

“Khụ khụ…”

Trần Hán Thăng hắng giọng nói: “Có lẽ chư vị sư huynh cũng biết được mục đích chuyến đi này của chúng tôi rồi đúng không?”

Những lời này vừa được thốt ra, đám người Vương Hưng đột nhiên trở nên ủ rủ, trầm mặc không nói lời nào, trong phòng chỉ có tiếng ống gió kêu “vù vù”.

Sau khi trao đổi công nghệ xong, bọn họ sẽ nói đến “giá cả hợp tác”.

Mặc dù bọn họ không giỏi làm ăn buôn bán lắm, nhưng ông chủ lớn của điện tử Qủa Xác đặc biệt chạy đến đây, loại thái độ và hành vi này đã vô cùng chân thành, đây thực sự là một chuyện mà ông chủ lớn sở hữu hàng trăm triệu có thể làm sao?

“Vương sư huynh.”

Trần Hán Thăng vừa hút thuốc vừa quan sát sắc mặt của đám người Vương Hưng, mồm miệng cũng dùng cách xưng hô trong trường học.

“Điện tử Qủa Xác muốn hợp tác cùng với các anh, một là vô cùng đánh giá cao tương lai của videoplayer này, tôi cho rằng có sẽ mang theo ý nghĩa vượt thời đại.”

“Thứ hai thì sao, cái gọi là thất phu vô tội, hoài bích mang tội*, vừa rồi sau khi giao lưu với Vương sư huynh, tôi cảm thấy Vương sư huynh và mọi người cực kỳ thành thật chân thành, nhưng trên thương trường có quá nhiều người xấu, chúng ta có thể liên kết với nhau, cùng nhau chống lại những nguy hiểm vô hình.”

“Thứ ba, bởi vì một số lý do không tiện nói với người ngoài, không hiểu tại sao tôi lại thích phần mềm này.”

“Cuối cùng, tôi muốn nghe một chút về ý kiến của Vương sư huynh về việc hợp tác hoặc nhượng quyền?”

Sau khi nói xong, Trần Hán Thăng chờ Vương Hưng đưa ra yêu cầu.

“Hợp tác hoặc nhượng quyền?”

Đối với các vấn đề khác, Vương Hưng cũng không có ý kiến gì nhiều, nhưng về phương diện “hợp tác và nhượng quyền này”, sắc mặt của anh ta dường như hơi do dự.

Trong lòng Trần Hán Thăng bình tĩnh lại, âm thầm tính toán nếu không thể hợp tác được, ít nhất cũng phải lấy được quyền đại diện, tuyệt đối không thể đánh mất phần mềm này.

“Ừm…”

Vương Hưng và những người khác đưa mắt nhìn nhau, sau khi do dự một chút, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm hỏi: “Trần tổng, anh không có ý định thu mua sao, chúng tôi có thể hạ giá một chút.”

“?”

Mặc dù kinh nghiệm đàm phán của Trần Hán Thăng vô cùng phong phú, nhưng vẫn bị Hưng Bảo làm cho hoảng hốt một chút.

Tôi chỉ cần liếm láp một chút là đủ thoả mãn rồi, anh cứ khăng khăng nhét nguyên cây kẹo que về phía này sao?

“Trần tổng, tôi thực sự không thể kiên trì được nữa.”

Vương Hưng cười khổ nói: “Lần trước có một người bạn đến đây, tôi đã phải đập vỡ con heo đất tiết kiệm của mình mới có tiền chiêu đãi cậu ta một bữa, đã mấy tháng rồi tôi chưa trả lương cho đám người lão Ngô, bạn gái của Văn Cử cũng đã chia tay với cậu ấy.”

“Đừng nói đến những chuyện này.”

Lưu Văn Cử quay đầu sang chỗ khác, hốc mắt hơi đỏ lên: “Bây giờ tôi chỉ muốn kiếm tiền mà thôi.”

“Chậc chậc, xem ra thực sự không thể chịu được nữa.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ.

Khi một người nào đó nói rằng mình “chỉ muốn kiếm tiền”, cơ bản đã có thể chắc chắn sẽ hiện tại anh ta không những không có tiền, mà ngay cả tình yêu cũng không còn.

Bình Luận (0)
Comment