Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 794 - Chương 794: “Pizza Hut” Của Giang Lăng = Điện Tử Qủa Xác

Chương 794: “Pizza Hut” của Giang Lăng = Điện tử Qủa Xác Chương 794: “Pizza Hut” của Giang Lăng = Điện tử Qủa Xác

“Trần tổng, thực sự không dám giấu diếm, lần trước tôi đã tìm đến Ảnh Âm Bạo Phong, tỏ vẻ muốn bán lại videoplayer này.”

“Gía cả tôi đưa ra là ba triệu tệ, nhưng đối phương không đồng ý, bọn họ nói những thứ này chẳng có hàm lượng kỹ thuật gì cả, có thể tùy tiện nghiên cứu phát minh ra được.”

“Nói thật, nếu không phải Qủa Xác xuất hiện, tôi chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mượn tiền mang theo các anh em tiếp tục phấn đấu, còn về kết quả như thế nào, cứ giao cho ông trời vậy.”

Vương Hưng nói đến những cay đắng trên con đường gây dựng sự nghiệp với Trần Hán Thăng, trong lòng Trần Hán Thăng xúc động, vỗ vỗ tai an ủi anh ta.

Xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng nào đâu dễ dàng như vậy, hầu hết mọi người đều phải trải qua nhiều lần thất bại mới có thể thành công, trong suốt quá trình này, những người gây dựng sự nghiệp thực chất đã nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Ví dụ như Trần Hán Thăng của trước kia, lúc trước chỉ cần hắn bằng lòng về quê, Lão Trần và Lương thái hậu có thể ngay lập tức sắp xếp cho hắn một công việc vừa ổn định vừa đàng hoàng, có lẽ sẽ không nhiều tiền, nhưng cả nhà cũng có thể sống thoải mái ở một nơi nhỏ nhé như Cảng Thành.

Nhưng nếu Trần Hán Thăng kiên trì, bản thân Vương Hưng cũng có thể tiếp tục kiên trì và dồn hết tâm huyết làm khoảng một năm, cuối cùng cho ra mắt thương hiệu Qvodplayer, để lại một dấu ấn của riêng mình trong lịch sử phát triển internet trong nước.

Nhưng trên thực tế, thực chất Vương Hưng đã muốn từ bỏ lâu lắm rồi, chỉ là không ai tiếp quản mà thôi, cho nên thành công của anh ta thuộc về loại “bị động thành công”, chính là cứ thế làm đại, đột nhiên phát hiện lợi nhuận và kiếm được tiền.

Với tình hình trước mắt, Vương Hưng gặp được Trần Hán Thăng giàu có quyền thế, một bên là điện tử Qủa Xác- Một nhà máy sản xuất sản phẩm điện tử với doanh thu cao, điều kiện tốt và nổi tiếng, một bên là căn nhà trệt rộng khoảng 15 mét vuông, ngay cả mì gói hàng ngày cũng không dám ăn no, đồng thời còn nợ một đống tiền bên ngoài.

So sánh với hai bên, Vương Hưng đã ngay lập tức đầu hàng dù chưa bắn được phát súng nào, dù sao anh ta cũng không thể biết được sức ảnh hưởng của Qvodplayer trong tương lai.

Đương nhiên, con số “Ba triệu” này cũng là đang nói cho Trần Hán Thăng nghe, chỉ cần Qủa Xác bằng lòng bỏ ra số tiền này, videoplayer này sẽ ngay lập tức họ “Trần”.

Đây là một giao dịch làm ăn thuận lợi suôn sẻ hiếm có kể từ khi Trần Hán Thăng kinh doanh cho đến nay, lúc trước cho dù ở trong thời kỳ Hoả Tiễn 101, hắn còn phải vắt hết óc để mặc cả giá với tên đại lưu manh 1 Kiến Thành, không ngờ Vương Hưng lại trực tiếp bằng lòng bán cho mình, vốn dĩ Trần Hán Thăng chỉ muốn mua cổ phần hợp tác hoặc làm marketing đại lý nhượng quyền.

“Chẳng lẽ đây là hy sinh tình yêu để đạt được buff sự nghiệp sao?”

Trần Hán Thăng lặng lẽ suy nghĩ linh tinh.

Vương Hưng thấy Trần Hán Thăng không nói gì, cho rằng cái giá ba triệu tệ khá cao, anh ta đợi thêm một lát, cuối cùng vẫn không thể kiên nhẫn thêm được nữa, đẩy mắt kính nói: “Nếu Trần tổng cảm thấy không phù hợp, chúng ta có thể bàn lại giá cả một chút…”

Trần Hán Thăng quay đầu lại, bình tĩnh liếc nhìn Vương Hưng một cái, thầm nghĩ với sự kiên định này thì đừng nên kinh doanh nữa, chi bằng hãy núp dưới cánh chim của mẹ Trần, để ánh sáng của chính đạo soi sáng bước chân các anh tiến về phía trước.

“Ba triệu tệ… Ừm…”

Trần Hán Thăng cố ý dừng lại một chút, thực ra đối với điện tử Qủa Xác hiện tại mà nói, ba triệu tệ cũng không là cái gì cả, chưa kể đến mảng kinh doanh điện thoại di động cốt lõi, chỉ tính riêng Cộng đồng Qủa Xác, nếu nó muốn nhận quảng cáo, thu nhập không chỉ dừng lại còn số ba triệu thôi đâu.

Trần Hán Thăng im lặng một hồi lâu, mãi đến khi Vương Hưng và ba người khác cũng căng thẳng theo, hắn mới chậm rãi nói: “Thực ra Qủa Xác vẫn có thể bỏ ra con số ba triệu tệ, nhưng sau khi thu mua xong, tiến độ nghiên cứu phát minh còn lại thì phải làm sao bây giờ, các kỹ sư của Qủa Xác chưa chắc đã có thể tiếp nhận ngay lập tức.”

Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ đưa mắt nhìn nhau, thời gian hai người bọn họ đi theo Trần Hán Thăng lâu nhất, chẳng mấy chốc đã hiểu rõ ý đồ của Trần Hán Thăng, ông chủ đang có ý định thu nạp “cả người cả hàng” vào trong túi mình.

“Chuyện này anh không cần phải lo lắng.”

Quả nhiên, Vương Hưng đang nóng lòng buông tay lập tức nói: “Chúng tôi nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành hạng mục này, đảm bảo bàn giao một phần mềm hoàn chỉnh.”

“Vậy thì không thành vấn đề.”

Trần Hán Thăng búng búng tàn thuốc: “Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng trở về Kiến Nghiệp, có lẽ đã mấy năm rồi Vương sư huynh không trở về khu đại học Giang Lăng đúng không, đúng lúc có thể quay lại thăm trường cũ một chút.”

“Hả… Chuyện này?”

Vương Hưng chớp chớp mắt: “Đến Kiến Nghiệp ngay bây giờ sao?”

“Nếu không thì sao?”

Trần Hán Thăng nhún vai: “Các anh còn muốn chờ đến khi nào nữa?”

“Chỉ còn hai mươi mấy ngày nữa là đến tết rồi, hay là sang năm chúng tôi đến Kiến Nghiệp?”

Vương Hưng cảm thấy vừa mới gặp mặt một lần đã đi theo người ta “trở về”, có vẻ không ổn thoả lắm, vì thế dùng lý do “Tết âm Lịch” ngày để trì hoãn một chút.”

“Vương sư huynh, kể từ khi anh xây dựng sự nghiệp cho đến nay còn nợ bao nhiêu tiền?”

Trần Hán Thăng cũng không dây dưa, chỉ thay đổi chủ đề đột nhiên hỏi.

“Hơn sáu trăm ngàn tệ.”

Vương Hưng cũng không nói dối, dù sao đây cũng không phải là bí mật gì.

“Anh nợ nhiều tiền như vậy, còn không biết xấu hổ về nhà ăn tết sao?”

Trần Hán Thăng nói thẳng: “Nhìn thấy cha mẹ tóc bạc trắng, anh có thể lấy lì xì ra hiếu kính họ được sao? Nhìn thấy sự mong chờ trong ánh mắt của vợ, anh có thể mua cho cô ấy một chiếc áo khoác Gucci được sao? Nhìn thấy con cái đáng yêu, anh có thể đưa lì xì ra được sao?”

“Tôi…”

Đối mặt với những câu hỏi vừa thực tế vừa đau lòng như vậy, Vương Hưng ấp úng không biết nên trả lời như thế nào.

“Hừ.”

Trần Hán Thăng vô cùng đắc ý, quả nhiên giáo viên dạy văn cấp ba không hề lừa mình, những câu ẩn chứa phương pháp tu từ liên tục thực sự có thể làm tăng khí thế.

“Anh Lưu.”

Trần Hán Thăng lại nhìn về phía Lưu Văn Cử: “Anh nói muốn kiếm tiền, còn quan tâm đến những ngày vô nghĩa như tết Nguyên Đán kia sao, Qủa Xác trả gấp ba phí tăng ca vào những ngày tết âm Lịch đấy, tóm lại tiền tôi đã đặt trên mặt bàn, còn phải xem anh Lưu đây có muốn hay không thôi.”

“Còn có anh Ngô và anh Trương.”

Trần Hán Thăng tận tình khuyên bảo nói: “Kiếm thêm ít tiền chẳng lẽ không thích hơn sao, các anh thậm chí còn không có đủ mì gói mà ăn, nói thật, những người đứng đắn sẽ không ăn tết…”

“Được rồi, tôi cần phí tăng ca này!”

Lưu Văn Cử là người đầu tiên đồng ý, có thể quyết tâm như vậy, xem ra anh ta vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi đau của mối tình trước đó.

Cho nên khi tổn thương tình cảm ở một mức độ nhất định, chưa chắc đã là chuyện xấu đối với cuộc đời con người.

Vương Hưng thở dài một hơi, anh ta là người thứ hai giơ tay lên, Trương Khả Đông và Ngô Minh cũng lần lượt đồng ý, bốn người quay sang dọn dẹp máy tính, Hoàng Lập Khiêm biết những người này sẽ là đồng nghiệp mới nên cũng qua đó giúp đỡ.

Trần Hán Thăng thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, vì thế ra ngoài hút thuốc, nhân tiện suy ngẫm xem giữa việc “hy sinh tình yêu và “buff sự nghiệp” có mối quan hệ nhân quả nào không.

“Trần bộ trưởng.”

Cô thư ký nhỏ cũng tung tăng ra ngoài: “Cậu thực sự không ăn Tết sao?”

“Ăn chứ.”

Trần Hán Thăng thản nhiên nói: “Năm nay cha mẹ tôi sẽ đến Kiến Nghiệp, tôi còn tính sẽ đưa họ đi dạo khắp nơi đây.”

“Vậy tại sao cậu còn nói người đứng đắn sẽ không ăn tết?”

Cô thư ký nhỏ hỏi.

“Tôi đâu phải là người đứng đắn.”

Trần Hán Thăng thở ra một ngụm khói xinh đẹp, cười hì hì nói.

Nhiếp Tiểu Vũ trực tiếp trợn mắt trắng, quả nhiên vẫn là kịch bản quen thuộc của bộ trưởng Trần- Chỉ cần tôi bằng lòng tự bôi đen mình, như vậy thì không ai có thể bôi đen tôi được.

Nửa tiếng sau, đám người Vương Hưng đi ra ngoài, trên tay bọn họ không cầm quá nhiều đồ, máy tính gì đó cũng không đáng giá, những tài liệu trong máy tính mới đáng giá, cho nên chỉ cần huỷ ổ cứng đi là được.

“Đúng là có hơi không nỡ.”

Sau khi khóa cửa lại, Vương Hưng mang theo một chút tiếc nuối nói.

“Chỗ này thì có gì hay ho chứ, ngay cả MM cũng không có, toàn bộ đều là GG, một thậm chí còn không muốn ở đây dù chỉ một ngày.”

(*MM: Chỉ những người phụ nữ sinh đẹp.

GG: Chỉ cánh đàn ông.)

Trần Hán Thăng xoa eo, tuỳ tiện nói: “Ở office building của điện tử Qủa Xác có mấy cô lễ tân xinh đẹp ngọt ngào, còn trẻ tuổi và độc thân; Trên tầng ba là quý cô phòng tài chính, vừa nghiêm túc vừa cẩn thận; Tầng năm là chị gái nhỏ phòng hành chính, hoạt bát, nhạy bén và chu đáo, nhưng không thể mơ tưởng đến các nữ công nhân trong dây chuyền sản xuất được, hầu như các cô ấy đều đã kết hôn hết rồi…”

Nghe thấy Trần Hán Thăng tóm tắt như vậy, Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ là các cô gái thuộc ban quản lý đều âm thầm phỉ nhổ một tiếng, nhưng điều này cũng xua tan đi một ít bầu không khí xấu hổ, khiến những nam IT công nghệ trẻ tuổi như Lưu Văn Cử trào dâng một ít động lực.

Để tránh đêm dài lắm mộng, Trần Hán Thăng thậm chí còn không ăn cơm ở Thâm Thành, cấp tốc đi đến sân bay Bảo An mua vé trước, mãi đến khi máy bay cất cánh, hắn rốt cuộc cũng xác định, phần mềm videoplayer này đã thuộc về mình.

Ngoài ra còn có Vương Hưng và đoàn đội nghèo khổ của hắn, một khi ký kết hợp đồng, bọn họ muốn chạy cũng không thể.

“Mình dự định sẽ huỷ bỏ hiệp ước với Samsung, nhưng lại không thích người khác vi phạm hợp đồng với mình, ai làm trái với mình thì mình sẽ tố cáo người đó.”

Trần Hán Thăng đoán: “Chẳng lẽ, Qủa Xác muốn trở thành “Pizza Hut” của Giang Lăng sao?”

Bình Luận (0)
Comment