Chiều hôm đó sau khi trở về Kiến Nghiệp, các nhân viên bình thường của điện tử Qủa Xác căn bản không hề phát hiện, bọn họ không thể biết được hành tung của các lãnh đạo lớn trong công ty, các thành viên trong ban quản lý cũng vừa quan sát vừa tự hỏi xem, rốt cuộc là dạng thần tiên gì mà có thể khiến ông chủ lớn và tổng giám đốc Khổng đích thân đi đến mời về?
Bộ phận hậu cần dẫn đám người Vương Hưng đi đến ký túc xá, Trần Hán Thăng và Hoàng Lập Khiêm cùng xây dựng bản đồ quy hoạch phát triển đối với videoplayer.
Đầu tiên, cái tên “Qvodplayer” có lẽ sẽ được tiếp tục sử dụng, nhưng ở phía sau phải thêm hai chữ “Qủa Xác”, như thế sẽ trở thành sản phẩm của Qủa Xác.
Sau đó thời gian nghiên cứu phát minh cần phải được đẩy nhanh hơn, thực ra điều này không cần Trần Hán Thăng phải nhấn mạnh, dù sao điều kiện nghiên cứu phát triển ở Kiến Nghiệp cũng tốt hơn nhiều so với ở Thâm Thành.
Nơi ở ban đầu không thể chứa nổi năm chiếc máy tính, thậm chí ngày nào cũng không thể ăn đủ no, ở Qủa Xác không chỉ có phòng thí nghiệm độc lập, mà toàn bộ viện nghiên cứu Qủa Mễ đều đang đứng phía sau hỗ trợ công nghệ.
Chỉ cần bằng lòng đầu tư, nếu Trần Hán Thăng muốn được xem các bộ phim giáo dục của Nhật Bản bằng “Qvodplayer Qủa Xác”, nói không chừng Vương Hưng cũng có thể giao ra bản hoàn chính.
Thứ ba chính là việc sử dụng chiến lược, ý của Trần Hán Thăng là việc đăng ký “Qvodplayer Qủa Xác” sẽ được miễn phí, các ID thành viên của “Cộng đồng Qủa Xác” và “Trung tâm mua sắm Qủa Xác” có thể được sử dụng thông dụng, như vậy sẽ vô thức làm phong phú thêm chuỗi sinh thái Qủa Xác.
Điều thứ tư chính là bản quyền, Trần Hán Thăng dự định nhân lúc nhận thức về bản quyền trong nước vẫn chưa được nâng cao, để từ từ tích trữ một loạt bộ phim, nhưng đối với vấn đề tìm kiếm vào download tài nguyên “phim luân lý giáo dục”, Trần Hán Thăng quyết định từ bỏ.
“Ai cũng có thời trẻ tuổi, chúng ta không thể sướng cho bản thân rồi chặn đường người khác được.”
Trần Hán Thăng nhướn mày: “Anh Hoàng, lúc trước khi còn học đại học, có lẽ anh cũng từng xem phim đen rồi đúng không?”
“Ha ha…”
Hoàng Lập Khiêm xấu hổ mỉm cười.
Thực ra không chỉ đang học đại học, Hoàng Lập Khiêm đã kết hôn, có vợ có con từ lâu, nhưng thỉnh thoảng anh ta cũng lén lút khoá cửa thư phòng lại, một mình trải nghiệm niềm vui của đàn ông.
Nhưng khi nói đến những chủ đề như thế này thực sự hơi mất tự nhiên, đương nhiên cũng may là Trần Hán Thăng, với tính cách và tác phong của hắn, nói mấy chuyện này cũng không quá thất lễ.
“Được rồi, anh đi làm việc đi.”
Sau khi dặn dò xong, Trần Hán Thăng cũng không tiếp tục đùa giỡn Lão Hoàng nữa, lần này sau khi “chiêu mộ” Vương Hưng về, những ngày trước khi thi cuối kỳ đột nhiên trở nên suôn sẻ lạ thường.
Mẹ ruột vẫn cứ cách một ngày gọi điện thoại đến đây một lần, lúc trước bà ấy thường xuyên trách mắng Trần Hán Thăng, bây giờ lại có thêm Trần Triệu Quân nữa, không biết ông làm gì khiến Lương thái hậu tức giận.
Bởi vì Samsung và Qủa Xác đang bước vào thời kỳ “tuần trăng mật” hợp tác kỹ thuật nên khi Trần Hán Thăng tiếp nhận phỏng vấn, hắn cũng không công kích điện thoại di động Samsung nữa, Nhan Ninh còn đích thân đến đây thăm hỏi vài lần, có lẽ cũng chỉ có cô ta cảm thấy chuyện đã qua rồi.
Sau khi điện thoại Xiaomi được tung ra thị trường, nhờ có sự trợ giúp của người phát ngôn hình tượng Song Hye- Kyo nên doanh số bán hàng trong vòng một tuấn suýt chút nữa đã có thể sánh ngang với điện thoại di động Qủa Xác, lãnh đạo khu vực Giang Lăng là người vui nhất, điều này đồng nghĩa với việc tăng trưởng GDP năm tới đang có dấu hiệu tốt.
Khoảng thời gian này Thẩm Ấu Sở đang bận rộn ôn tập, Trần Hán Thăng có chút không hiểu, rõ ràng kỳ thi lên thạc sĩ đã kết thúc, tại sao lại còn phải coi trọng kỳ thi cuối cùng, đây là thế giới của học bá sao?
Ngoại trừ ôn tập ra, Tiêu Dung Ngư còn đang chuẩn bị cho quá trình xuất ngoại, Trần Hán Thăng đã từng ở tầng dưới của toà nhà trung tâm thương mại quốc tế nhìn lén rất nhiều lần.
Tiểu Ngư Nhi đã rất có “phong thái của một luật sư tinh anh”, bây giờ cô đã lái xe thông thạo, lúc xuống xe, một tay cô cầm một ly cà phê nóng, một tay cầm chiếc ví đầm nhỏ, trên người mặc một chiếc áo gió thật dài.
Trên khuôn mặt trái xoan rất ít khi nói cười, mái tóc đuôi ngựa buộc cao lắc lư trái phải theo từng bước chân, chiếc boot cao giẫm “lộp cộp” trên nền đá cẩm thạch.
Thỉnh thoảng khi nhìn thấy một số người đàn ông cố áo màu trắng cố tình tỏ ra ồn ào náo động để thu hút sự chú ý của cô, Tiêu Dung Ngư lập tức nhíu chặt hai hàng mi tinh tế, cô cố tình đi xa một chút, mãi đến khi trò khôi hài kết thúc.
Đương nhiên, cô cũng không hoàn toàn biến thành “mỹ nhân lạnh lùng”, thỉnh thoảng khi gặp được đồng nghiệp ở công ty luật, hoặc đi cùng với cô bạn thân Biên Thi Thi, hai má lúm đồng tiền nơi khoé miệng Tiểu Ngư Nhi sẽ hiện ra, vẫn ngọt ngào giống như trước.
Trần Hán Thăng biết, “Tu La tràng” lần thứ hai vẫn tạo ra sức ảnh hưởng rất lớn đối với Tiểu Ngư Nhi, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn có thể theo đuổi lại Bạch Nguyệt Quang, điều kiện tiên quyết là nhất định phải từ bỏ Thẩm Ấu Sở.
“Làm thế nào để Tiểu Ngư Nhi tiếp nhận Thẩm khờ khạo, đây mới là điểm mấu chốt để giải quyết vấn đề.”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, vấn đề này có hơi nan giải.
Nhưng việc trang trí phía bên kia Kim Cơ Đường Thành cũng không dừng lại, sau khi “vua gặp vua”, Tiêu Dung Ngư đã từng ngừng hẳn quá trình trang trí, nhưng sau đó Trần Hán Thăng vẫn bảo đội trang trí tiếp tục làm việc, vẫn sử dụng sơ đồ phác thảo mà Tiểu Ngư Nhi đã thiết kế kia.
Có lẽ là nhớ nhung điều gì đó, có lẽ cũng đang cứu vãn điều gì đó.
Cứ thế đến gần giữa tháng một, Tết Nguyên Đán là ngày 29 tháng 1, kỳ thi cuối kỳ của đại học Tài chính là ngày 15 tháng 1.
Dựa theo thường lệ, lớp hai hành chính công đều sẽ tổ chức liên hoan lớp một lần, năm nay cũng không phá lệ, chỉ là thiếu đi mấy thành viên.
Bọn họ không phải cố ý vắng mặt, ví dụ như Dương Thế Siêu, bởi vì công việc trong cơ quan nhà nước nên cậu ấy đã tốt nghiệp trước, ngay cả kỳ thi cuối kỳ cũng không tham gia, sang năm khi bảo vệ luận án sẽ quay trở về, nhân tiện tiến hành thi lại.
Nhưng điều này vẫn khiến giáo viên hướng dẫn Quách Trung Vân cảm khái không thôi, bởi vì vào năm bốn, các sinh viên sớm đã giải tán không thấy tung tích đâu cả, giáo viên hướng dẫn cũng chưa chắc đã có thể tìm được.
Tối ngày 13, bữa tiệc liên hoan được tổ chức trong một phòng riêng của nhà hàng nào đó ở khu Thương mại Nghĩa ô. Mặc dù tất cả mọi người đều ăn uống linh đình nhưng bầu không khí vẫn luôn có chút gì đó nhàn nhạt bi thương.
Bởi vì người nào cũng biết rằng, số lượng người tham gia những buổi liên hoan của lớp này sẽ càng ngày càng ít, sau khi bảo vệ luận án xong, tất cả các bạn học đều sẽ bước ra xã hội, nếu không có gì bất ngờ thì có một số người, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại nhau.
Đại học chính là như vậy, các bạn cùng lớp cấp ba đều ở cùng một nơi, nói không chừng có thể tình cờ gặp lại nhau ở trên khúc quanh của một con phố nào đó, thậm chí là siêu thị nào đó.
Nhưng sinh viên trong trường đại học đến từ bốn phương tám hướng, ngoại trừ những bạn cùng ký túc xá ra, dưới tình huống bình thường, khoảng thời gian đầu sau khi tốt nghiệp, nhóm chat QQ của lớp sẽ còn có người nói chuyện phiếm với nhau, sau đó càng ngày càng ít đi, cuối cùng biến thành “nhóm quảng cáo” hoặc “nhóm chém giá”, thậm chí là nhóm bao lì xì cơm hộp.
Một số người có mối quan hệ tương đối kém trong ký túc xá có lẽ sẽ có những hành động như chặn liên lạc, rời khỏi nhóm, xoá bỏ phương thức liên lạc trong ngày rời khỏi trường.
Cũng may lớp hai hành chính công sẽ không xảy ra tình huống như vậy, có lẽ Trần Hán Thăng là người có công lớn nhất.
Trước mặt cả lớp, giáo viên hướng dẫn Lão quách nâng ly rượu lên nói: “Các em là lớp sinh viên đoàn kết liên hoan nhất mà thầy từng dẫn dắt, thầy đều có ấn tượng với tất cả mọi người, mỗi người đều vô cùng xuất sắc, có người còn đang tự soạn nhạc, đang viết tiểu thuyết cho riêng mình, không hề khoa trương khi nói rằng em ấy thậm chí có thể thay đổi tiến trình lịch sử.”
Rõ ràng ông ấy đang nói đến Trần Hán Thăng, trước mắt chỉ có hắn mới có tư cách này.
“Bình thường thầy rất ít khi nói những lời sáo rỗng như thế này, nhưng bây giờ lại không thể không thốt ra, sau này khi các em đến Kiến Nghiệp, nhớ hãy tìm thầy đấy!”
Lão quách nâng ly rượu lên: “Thầy chân thành chúc tất cả các em, tương lai rực rỡ, tiền đồ như gấm.”
“Trần ca, những sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học hạng hai giống như chúng ta thực sự có thể tiền đồ như gấm được sao?”
Kim Dương Minh bán tín bán nghi hỏi.
“Sao lại không thể?”
Trần Hán Thăng mỉm cười nói: “Kinh tế eo hẹp, thời gian eo hẹp, quần áo chật, lông mày nhíu chặt, đây có thể coi là tiền đồ tứ hẹp không?”