Có bằng chứng khoa học cho thấy, thời điểm người đàn ông có chỉ số thông minh cao nhất, thực chất không phải là khi nói chuyện làm ăn hoặc đang nghiên cứu khoa học, mà là nửa tiếng trước khi háo hức muốn đẩy ngã một em gái nào đó.
Lúc đó hormon tuyến thượng thận tăng vọt, không ngừng kích thích thần kinh đại não mà còn thúc đẩy tư duy nhanh chóng chuyển động, thực ra những chuyện này cũng rất giống Trần Hán Thăng.
Trước đó hắn đã đuổi Hồ Lâm Ngữ đi, sau đó vừa ép bức vừa dỗ dành Thẩm Ấu Sở nghỉ ngơi, khiến Thẩm khờ khạo thậm chí còn không ôn tập bài vở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hán Thăng tự nhiên tỉnh dậy, có lẽ là do tối qua đã uống chút rượu, hoặc mấy ngày hôm nay uống thuốc Đông y, tóm lại là giấc ngủ này vô cùng thoải mái.
Sờ soạng phần giường bên cạnh lại trống rỗng, Thẩm Ấu Sở đã sớm thức dậy từ trước, đây là thói quen cô ấy hình thành khi trưởng thành.
Trong phòng khách có thể nghe thấy giọng nói của Hồ Lâm Ngữ, xem ra cô ấy lại đến đây ăn chực bữa sáng nữa rồi, Trần Hán Thăng nhìn đồng hồ, gần chín giờ sáng rồi.
Đây là một trong những lợi ích của ông chủ, không có người ghi chép lại chấm công của hắn.
Trần Hán Thăng lặng lẽ nằm ở trên giường, trong mũi có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của chăn gối, trên gối đó có một vài sợi tóc dài của Thẩm Ấu Sở, lỗ tai có thể nghe thấy tiếng rì rầm nói chuyện của Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ, ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên rèm cửa chiếu vào, trực tiếp phản chiếu lên vách tường.
Phải hình dung loại cảm giác này như thế nào nhỉ, giống như khi còn nhỏ đột nhiên tỉnh dậy, ngay khi đang định sợ hãi hét lên một tiếng, nhưng đột nhiên nghe thấy tiếng cha mẹ hoặc người thân đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm ở bên ngoài, trái tim lập tức trở nên yên tĩnh lại.
Một lát sau, Trần Hán Thăng mới rời giường, sau khi ra ngoài, quả nhiên Hồ Lâm Ngữ đang ở trong phòng khách, cô ấy và Thẩm Ấu Sở đang ngồi trên ghế sô pha ôn tập bài vở.
Vầng thái dương trắng bóng chiếu vào trên người Thẩm Ấu Sở, khuôn mặt trắng nõn giống như trong suốt, đôi mắt đào hoa ngơ ngác nhìn Trần Hán Thăng, trên cái cổ trắng nõn có một dấu vết màu đỏ.
Đây chính là “kiệt tác” Trần Hán Thăng để lại vào tối qua.
“Anh đi rửa mặt trước đi, cơm sáng đã làm xong rồi.”
Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói.
“Được.”
Trần Hán Thăng nhéo vào cổ tay Thẩm Ấu Sở, mỉm cười đi về phía nhà vệ sinh.
Chờ đến khi hắn rửa mặt xong, màn thầu vào cháo đã được bày sẵn trên bàn cơm, Trần Hán Thăng ngồi xuống, nói với Hồ Lâm Ngữ: “Tiểu Hồ không ăn sao?”
“Tớ đã ăn rồi.”
Hồ Lâm Ngữ ném cho Trần Hán Thăng một ánh mắt xem thường: “Trên đời này ngoại trừ Thẩm Ấu Sở ra, còn ai chờ cậu nữa chứ.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng đắc ý mỉm cười.
Hồ Lâm Ngữ càng cảm thấy khó chịu hơn nữa: “Ấu Sở tốt như vậy, nhưng cậu hãy nhìn vào địa vị của cậu ấy ở nhà đi, thực sự giống như một bà mẹ già!”
“Nói bậy, địa vị gia đình của Thẩm Ấu Sở vẫn luôn là NO.1.”
Trần Hán Thăng phản bác nói: “Không tin cậu nhìn xem, khi em ấy chưa chuẩn bị xong đồ ăn, tớ căn bản không dám rời giường trước, cơm nước xong xuôi em ấy chưa rửa sạch chén đũa, tớ cũng không dám bước vào phòng bếp, ngay cả mấy chuyện như dọn dẹp bàn, cũng phải do đích thân em ấy xử lý…”
“Thế mà cậu còn nói địa vị gia đình của Thẩm Ấu Sở thấp sao?”
Trần Hán Thăng nuốt xuống một miếng màn thầu, thảnh thơi hỏi.
“Tớ…”
Hồ Lâm Ngữ nghẹn họng một lúc lâu, mặc dù đã quen biết Trần Hán Thăng nhiều năm như vậy, nhưng vẫn thường xuyên bị trình độ không biết xấu hổ của hắn làm cho đổi mới nhận thức.
Thẩm Ấu Sở lại không nói gì, chỉ chăm chú ăn từng miếng cháo nhỏ, thấy Trần Hán Thăng ăn xong rồi, cô còn chủ động đứng dậy lấy thêm cho hắn.
“Không thể chịu được nữa.”
Hồ Lâm Ngữ mắt không thấy tâm không đau, dứt khoát cúi đầu đọc sách một lần nữa.
…
Sau khi ăn xong, Trần Hán Thăng đi đến điện tử Qủa Xác trước, vừa mới đi vào văn phòng ngồi được một lát, Nhiếp Tiểu Vũ đã bưng thuốc đến.
Đây là nhiệm vụ của một thư ký riêng, Khổng ngự tỷ không thích hợp làm những chuyện này, những người khác Trần Hán Thăng lại không yên tâm.
“Ừng ực ừng ực…”
Trần Hán Thăng bịt mũi uống xong, hắn không cảm nhận được điều gì cả, thay vào đó là Nhiếp Tiểu Vũ lại đứng bên cạnh nhe răng trợn mắt rối rắm, như thể chính cô ấy đang uống thuốc vậy.
“Khoảng thời gian này tôi cảm thấy tình hình đã tốt lắm rồi.”
Trần Hán Thăng lau miệng nói: “Ngày mai không cần phải uống nữa.”
Hắn cũng hơi buồn bực, “đương sự” Tiểu Ngư Nhi sắp xuất ngoại, phương thuốc dễ thụ thai, cuối cùng chỉ có thể dùng để điều trị cơ thể.
“Haiz…”
Trần Hán Thăng thở dài một hơi, Nhiếp Tiểu Vũ lại lấy notebook ra chuẩn bị báo cáo sắp xếp công việc của mình.
Bởi vì sắp nghỉ nên chủ yếu vẫn là việc bố trí trực ban của ban quản lý, cũng như quá trình chuẩn bị cho tiệc tất niên.
Sau khi nghe xong, Trần Hán Thăng đưa ra một số ý kiến riêng của mình, ngay khi cô thư ký nhỏ đang định ra ngoài để chứng thực thì Trần Hán Thăng đột nhiên gọi cô lại.
“Qủa Xác cũng đã thành lập được hơn một năm rồi, sang năm sẽ tiến hành tái cấu trúc nội bộ, có lẽ sẽ thành lập hội đồng quản trị, để chuẩn bị cho việc đưa ra thị trường trong tương lai.”
Trần Hán Thăng nói: “Đến lúc đó cô sẽ phải học cách đảm nhận chức vụ thư ký hội đồng quản trị.”
“Cái gì?”
Nhiếp Tiểu Vũ có chút nghi hoặc: “Bây giờ tôi đã là thư ký hội đồng quản trị rồi, mọi người đều gọi tôi như vậy.”
“Không giống, “thư ký chủ tịch” này không phải là “thư ký hội đồng quản trị” kia.”
Trần Hán Thăng kiên nhẫn giải thích: “Lúc trước cô là thư ký riêng của tôi, cho nên mọi người đều gọi cô là thư ký chủ tịch, nhưng sau khi tái cấu trúc, cô không chỉ là thư ký cá nhân của tôi, mà còn là thư ký của hội đồng quản trị.”
“Cái nào có quyền lực hơn?”
Nhiếp Tiểu Vũ trực tiếp hỏi, trong toàn bộ điện tử Qủa Xác, cũng chỉ có cô ấy dám “không lịch sự” như vậy.
“Chắc chắn là thư ký của hội đồng quản trị rồi.”
Điều quan trọng nhất là Trần Hán Thăng cũng không tức giận, vỗ vỗ vào đỉnh đầu cô thư ký nhỏ: “Đây là tầng lớp quản lý cao cấp chính thức đấy, phục vụ toàn bộ hội đồng quản trị, thực ra tôi hơi lo lắng, nhưng lười bồi dưỡng người khác, ai bảo tôi là một người đàn ông tốt, toàn tâm toàn ý, tận tâm tận tụy như vậy chứ.”
“Chậc…”
Nhiếp Tiểu Vũ cắt ngang một tiếng, cô tin rằng Trần bộ trưởng chỉ là quá lười, không muốn bồi dưỡng thêm nữa nên mới để mình kiêm nhiệm tất cả.
“Nhưng tôi lo mình sẽ phạm sai lầm.”
Cô thư ký nhỏ hơi căng thẳng, nếu phục vụ toàn bộ “hội đồng quản trị”, như vậy sẽ càng có nhiều chuyện phải làm hơn nữa, tỷ lệ mắc sai lầm càng tăng lên.
“Không sao đâu, từ từ làm quen là được rồi.”
Trần Hán Thăng xua tay: “Nếu cô là thư ký của hội đồng quản trị chính thức, trong công ty không mấy ai có thể vượt qua cô được đâu.”
“Sau này nếu có người đến tìm cô gây rắc rối, cô có thể chỉ cần trả lời hai chữ “chuyện gì?”
“Ví dụ như bọn họ giao cho cô nhiệm vụ, sau khi hoàn thành, cô có thể nói “chỉ vậy thôi?”
“Nếu có nói này nói nọ với cô, cô có thể trực tiếp trả lời “Bạn đang dạy tôi làm việc sao?”
Trần Hán Thăng chỉ đùa một chút: “Một khi nắm được những kỹ năng này rồi, cô có thể làm tốt công việc của một thư ký hội đồng quản trị, hiểu chưa?”
“Ồ, cậu đang dạy tôi làm việc sao?”
Nhiếp Tiểu Vũ nghiêng đầu, vuốt mái tóc ngắn hỏi.
“Nice!”
Trần Hán Thăng cười hì hì gõ vào trán cô thư ký nhỏ một cái: “Đúng là học trò giỏi.”
…
Hai ngày sau, ngày 15 tháng 1, kỳ thi cuối kỳ của đại học Tài chính bắt đầu, nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên chính là, Trần Hán Thăng- Người sáng lập ra điện tử Qủa Xác lại trở về trường thi cuối kỳ.
Sau khi tin tức này được tiết lộ ra ngoài, nó còn gây ra một số tin tưc trên mấy phương tiện truyền thông, đơn giản chỉ là tỷ phú tuân thủ nội quy trường học, có thể thấy được chất lượng giáo dục của đại học Tài chính thực sự rất hoàn hảo.
Thực ra bản thân Trần Hán Thăng là một sinh viên, kỳ thi cuối kỳ là nghĩa vụ bắt cuộc của hắn, nếu đổi lại là một sinh viên bình thường, căn bản không có gì đáng khen ngợi.
Đương nhiên, hiệu trưởng Lục Cung Siêu đã đạt được mục đích của mình, nhân cơ hội này “làm nổi bật” trường đại học Tài chính Kinh tế Kiến Nghiệp một chút, đúng là khiến người khác vui vẻ.
Kỳ thi kéo dài hai ngày rưỡi cuối cùng cũng kết thúc, Tiểu Kim đi đến hỏi Trần Hán Thăng: “Tứ ca, mày cảm thấy thế nào, tao cảm thấy có lẽ mình lại trượt môn một lần nữa rồi.”
“Được rồi, đừng nói nữa.”
Trần Hán Thăng phỉ nhổ: “Lần này giáo viên ra đề có thù oán với tao, sao không thể không làm được, đúng là đậu má!”
“Dù sao mày cũng chẳng sao cả, đừng để trong lòng…”
Kim Dương Minh đang định an ủi một chút thì đột nhiên cảm thấy không thích hợp.
Trần ca cũng xứng “không thể không làm được” sao?
Rõ ràng hắn là “Môn nào cũng không làm được!”.
Đúng là khó lòng phòng bị mà, vừa mới không cẩn thận lại để hắn tỏ vẻ rồi.