Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 799 - Chương 799: Tớ Yêu Cậu, Giống Như Gió Thổi Tám Ngàn Dặm, Không Cần Ngày Trở Về

Chương 799: Tớ yêu cậu, giống như gió thổi tám ngàn dặm, không cần ngày trở về Chương 799: Tớ yêu cậu, giống như gió thổi tám ngàn dặm, không cần ngày trở về

Sau khi thi xong vào ngày 18, đường đại học Tài chính chính thức nghỉ đông, các sinh viên lần lượt rời khỏi trường học, có người đi đến ga tàu trung tâm thành phố, có người ở lại quán nét suốt hai ngày hai đêm.

Đương nhiên các cặp đôi sẽ đi thẳng đến khách sạn gần đó, dù sao cũng hơn một tháng không được gặp nhau, tất nhiên phải quan tâm vuốt ve một chút.

Thời gian nghỉ của các trường đại học ở Kiến Nghiệp đều như nhau, thời gian kết thúc kỳ thi cuối kỳ của đại học Đông đai là ngày hai mươi, sau khi nộp bài thi, Tiêu Dung Ngư thu dọn túi đựng bút, khoác tay Biên Thi Thi ra khỏi phòng thi.

“Lát nữa tớ sẽ lái xe đưa cậu đến nhà ga trước.”

Tiêu Dung Ngư nói: “Sau đó đến khu đại học Giang Lăng đón Uyển Thu và Tiểu Manh.”

Tạ Uyển Thu và Lưu Tiểu Manh là bạn học cùng trường Nhất Trung ở Cảng Thành với cô, bọn họ không có thủ đoạn làm ăn giống như Trần Hán Thăng, cũng không có gia cảnh giàu có như Tiêu Dung Ngư, chỉ là một sinh viên đại học bình thường, cho nên năm nào về nhà cũng đi ké xe.

Nhờ có sự giới thiệu của Trần Hán Thăng, Tạ Uyển Thu còn vào nhà máy điện tử Xiaomi thực tập.

“Tiểu Ngư Nhi.”

Biên Thi Thi quan tâm nói: “Quảng đường lái xe kéo dài mấy tiếng đồng hồ, cậu đừng để mình quá mệt mỏi.”

“Không sao đâu.”

Tiêu Dung Ngư mỉm cười gật đầu.

Trong lòng Biên Thi Thi thở dài một hơi, nếu tên “tra nam kia” ở đây thì tốt rồi.

Kỹ năng lái xe của Trần Hán Thăng thành thạo nhất, cũng khiến người ta yên tâm nhất.

Thực ra không chỉ là chuyện nhỏ nhặt như thế này, nếu hắn không bắt cá hai tay, thực ra cũng là một người đàn ông vô cùng hoàn hảo.

Vừa hài hước vừa biết nói chuyện, còn biết tạo bất ngờ để dỗ dành các cô gái vui vẻ, ngoại trừ tình cảm trọn vẹn ra, trong bất cứ phương diện nào khác, Trần Hán Thăng đều có thể làm tốt.

Sau khi trở về ký túc xá thu dọn hành lý xong xuôi, Vương Tử Bác đã đứng chờ ở dưới lầu, cậu ấy đến đây để đưa bạn gái đến nhà ga.

Vương Tử Bác không đeo balo, hai tay đút vào trong túi áo lông, đứng bất động bên cạnh công viên, nhưng sau khi nhìn thấy Biên Thi Thi, trên mặt Vương Tử Bác lập tức nở một nụ cười chân thật thuần phác phát ra từ tận đáy lòng.

“Giống như một kẻ ngốc vậy!”

Biên Thi Thi kiêu ngạo hừ một tiếng.

Thực ra trong lòng cô ấy cũng không nỡ, dù sao đã nhiều ngày rồi không gặp được Vương Tử Bác, nhưng ngoài mặt Biên Thi Thi cũng không thèm liếc mắt nhìn bạn trai dù chỉ một cái, trực tiếp ném hành lý của mình và Tiêu Dung Ngư cho bạn trai.

Vương Tử Bác mỉm cười nhận lấy, cậu ấy cam tâm tình nguyện làm chân cu li này.

Tiểu Ngư Nhi cảm thấy hơi kỳ quái: “Tử Bác à, sao cậu không đưa balo, kỳ thi cuối kỳ của trường cậu vẫn chưa kết thúc sao?”

“Xong rồi, xong vào ngày hôm qua rồi, tớ muốn đi… đi…”

Vương Tử Bác đột nhiên không nói được nữa, bởi vì cậu ấy đang định đi tìm Trần Hán Thăng, nhưng ở trước mặt Tiểu Ngư Nhi, sao có thể nói ra chuyện này được.

Nhưng Tiểu Ngư Nhi lập tức hiểu ra, gật đầu không nói gì thêm nữa, đi đến căn tin chuẩn bị ăn trưa.

“Con heo ngu ngốc nhà cậu này!”

Biên Thi Thi hạ giọng, tức giận nói với Vương Tử Bác: “Cái hay không nói lại nói cái dở!”

“Tớ cũng đâu cố ý.”

Vương Tử Bác gãi gãi đầu, buồn bực nói: “Tớ luôn cảm thấy bọn họ vẫn chưa chia tay, Tiểu Trần giống như một cái bóng đã khắc sâu vào trong cuộc sống của cậu ấy.”

Thực ra Biên Thi Thi cũng có cảm giác như vậy, đặc biệt cô còn là bạn cùng phòng và bạn thân nhất của Tiểu Ngư Nhi, cảm giác này vô cùng sâu sắc.

“Tên cặn bã kia có gì đáng để nhớ chứ, Tiểu Ngư Nhi đã quên cậu ta rồi.”

Biên Thi Thi sẽ không thừa nhận, kiêu ngạo vung mái tóc đuôi ngựa lên, xoay người đuổi theo Tiêu Dung Ngư.

….

Căn tin của đại học Đông Đại ầm ĩ nhốn nháo, còn có một mùi dầu mỡ không thể xua tan được, trong căn tin của trường đại học nào cũng có loại mùi này, cho dù lau chùi sàn nhà sạch đến nhường nào đi chăng nữa thì vẫn có thể ngửi được nó trên bàn ăn inox.

Biên Thi Thi gọi một bát mì thịt bò, đồng thời gọi cho Vương Tử Bác một đĩa cơm đùi gà, sức ăn của tên đầu heo này rất lớn.

Tiêu Dung Ngư gọi mì rau xanh ít dầu, nhưng còn chưa ăn được hai miếng đã buông đũa xuống.

“Tiểu Ngư Nhi, cậu lại không muốn ăn sao?”

Biên Thi Thi vô cùng đau lòng, sau khi chia tay với Trần Hán Thăng, khẩu vị của Tiểu Ngư Nhi lập tức trở nên không tốt, lại còn thường xuyên bị nôn khan.

Có lẽ đây chính là phản ứng của việc đau lòng quá mức, Biên Thi Thi và các bạn cùng phòng đều nghĩ như vậy, nhưng phản ứng của Tiểu Ngư Nhi gần đây có chút nghiêm trọng, cô thậm chí còn không thể nhìn thấy đồ ăn quá dầu mỡ.

“Cậu sang bên cạnh ăn đi.”

Biên Thi Thi cau mày nói với Vương Tử Bác: “Tâm trạng của chúng tớ đều không được tốt, thế mà cậu còn ăn đến mồm miệng bóng nhẫy.”

“Hả?”

Vương Tử Bác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu ấy vẫn vô cùng thành thật, ngoan ngoãn bưng đĩa cơm đùi gà sang bàn bên cạnh.

“Tiểu Ngư Nhi, tớ làm cho cậu ít cháo nhé?”

Biên Thi Thi nắm lấy cổ tay bạn thân hỏi.

“Không cần đâu.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu: “Tớ không muốn ăn gì cả, tớ ra ngoài chờ các cậu.”

“Tớ cũng không ăn nữa.”

Biên Thi Thi lại sờ trán cô bạn thân: “Tớ cảm thấy nhiệt độ cơ thể của cậu hơi cao, có phải bị cảm rồi không?”

“Chắc không đâu.”

Tiêu Dung Ngư cũng không tin lắm, cô không hề có triệu chứng của bệnh cảm, nhưng nhiệt độ hai ngày hôm nay thực sự hơi cao.

“Đều là do thứ đàn ông cặn bã kia.”

Trong long Biên Thi Thi hung ác mắng, Tiểu Ngư Nhi thành ra như thế này đều là do Trần Hán Thăng hại.

Đáng tiếc Trần Hán Thăng không ở đây, cô gái Tương Nam này không có chỗ nào trút giận, nên chỉ có thể bộc phát lên người Vương Tử Bác, ai bảo cậu ấy là bạn tốt của Trần Hán Thăng chứ.

“Không được ăn nữa, tớ muốn đến nhà ga!”

Biên Thi Thi vỗ vào lưng Vương Tử Bác một cái, xoa eo nhỏ nói.

“Ừ…”

Vương Tử Bác là người vô tội nhất, bản thân cậu ấy chỉ ăn một bữa cơm đùi gà thôi mà, cũng không đắc tội với ai.

Trường đại học Đông Đại cách ga tàu cũng không xa lắm, Tiêu Dung Ngư giúp Biên Thi Thi sửa sang lại vạt áo, dặn dò: “Trên đường đi phải chú ý an toàn đấy, sau khi về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tớ.”

“Những lời này phải là tớ nói mới đúng, sau khi về nhà, cậu nhớ bảo dì Lữ bồi bổ cho cậu một chút, cằm cũng gầy đi một vòng rồi, bản thân cậu không đau lòng, tớ nhìn còn đau lòng đấy.”

Biên Thi Thi nắm lấy tay Tiểu Ngư Nhi, hung dữ cảnh cáo.

Tình cảm của cặp bạn thân này rất tốt, tính cách tương tự nhau, tính tình giống nhau, sở thích cũng không khác là mấy, ngay cả việc Tiêu Dung Ngư xuất ngoại, Biên Thi Thi cũng phải đi cùng mới yên tâm.

“Ừ, sau khi về nhà tớ sẽ bồi bổ cho mập.”

Tiêu Dung Ngư gật đầu, Vương Tử Bác ở bên cạnh, hình như cậu ấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không tiện thúc giục.

Tiểu Ngư Nhi tâm lý lui về phía sau vài bước, nhường vị trí lại cho Vương Tử Bác.

Vương Tử Bác cảm kích quay đầu lại nhìn, sau đó bắt đầu lải nhải dong dài.

“Sau khi lên tàu, nhớ gửi tin nhắn cho tớ; tàu bắt đầu chạy lại gửi cho tớ một tin nhắn; Trên đường đi nếu cảm thấy nhàm chán, nhớ gọi điện thoại cho tớ.”

“Nếu người lạ bắt chuyện với cậu, tuyệt đối đừng quan tâm.”

“Sau khi xuống tàu nhất định phải nói cho tớ biết, sau khi về nhà, đừng quên gửi tin nhắn cho tớ.”

Thực ra Vương Tử Bác nói chuyện không được nhanh nhẹn lắm, đặc biệt là khi nói một loạt câu như vậy, tóm lại là nhắc nhở Biên Thi Thi chú ý an toàn.

“Được, tớ biết rồi.”

Xung quanh đều là các sinh viên đi tàu, Biên Thi Thi cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng khi nghe Vương Tử Bác lặp đi lặp lại những lời nói “vô nghĩa” đó, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được tâm tư của cậu ấy.

“Cậu về nhà cũng phải báo với tớ một tiếng, còn nữa.”

Biên Thi Thi nhẹ nhàng ôm lấy Vương Tử Bác, nghiến răng nghiến lợi “kèn kẹt” nói: “Không được học thói hư tật xấu của Trần Hán Thăng, nếu không tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”

“Ừ.”

Vương Tử Bác vặn vẹo mông, cũng lưu luyến ôm Biên Thi Thi.

Tiêu Dung Ngư lặng lẽ nhìn, trong ánh mắt tràn ngập nụ cười ấm áp, thời gian trôi qua nhanh thật, ngay cả bọn họ cũng đã có thể đứng trước đám đông ôm ấp, lúc trước Thi Thi còn rất “ghét” Tử Bác đấy.

Hình như lúc ấy, mình và Tiểu Trần cũng đang ngọt ngào.

Nghĩ đến đây, Tiểu Ngư Nhi lại cảm thấy lồng ngực lại quay cuồng một lần nữa, hình như lại muốn nôn.

“Phù…”

Tiêu Dung Ngư thở phào nhẹ nhõm một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác ghê tởm, tiếp tục nhìn theo bạn thân rời đi.

Chờ đến khi Biên Thi Thi lên tàu, Tiêu Dung Ngư chuẩn bị đưa Vương Tử Bác trở về khu đại học Giang Lăng.

“Không cần phải để ý đến tớ đâu, tớ còn muốn trở về trường học một chút.”

Vương Tử Bác nói: “Sau khi đến Cảng Thành, cậu cũng nhớ gửi tin nhắn cho tớ đấy.”

“Được rồi, cảm ơn Tử Bác.”

Tiêu Dung Ngư tự mình lái xe đi đến Giang Lăng trước, sau khi cô chuyển sang một khu đại học khác, thực ra rất ít khi đến đây.

Thỉnh thoảng “kiểm tra đột xuất” một lần, thế mà vẫn có thể khiến cho Tiểu Trần giấu diếm lấp liếm cho qua.

Sau khi đi vào khu đại học, Tiêu Dung Ngư giảm tốc độ xe, nhìn thấy khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ đó, thực ra cũng không có nhiều thay đổi.

Khu Thương mại Nghĩa Ô vẫn vô cùng náo nhiệt, “Nhất Võng Đã Tận” vẫn cần phải xếp hàng, khắp nơi đều là những toà nhà phát ra tiếng “leng keng leng keng” của chuông gió, nghe nói ở đây cũng sắp xây một tàu điện ngầm, giá nhà của các khu dân cư gần đó sắp tăng vọt.

“Khu dân cư gần đó…”

Tiêu Dung Ngư hạ cửa kính xe xuống, nhìn thoáng qua bên phải con đường lớn, đó là khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, đồng thời cũng đã địa điểm “Tu La tràng bùng nổ”.

“Nếu cho mình thêm một cơ hội nữa, mình vẫn còn qua đó sao?”

Tiểu Ngư Nhi lặng lẽ suy nghĩ, nhưng rồi lại nhanh chóng lắc đầu, mọi chuyện đã thành ra thế này rồi, không có cách nào cứu vãn được nữa.”

“Tiểu Trần, em phải đi rồi.”

Tiêu Dung Ngư lẩm bẩm nỉ non, cơn gió lạnh tiến vào khoang xe, mái tóc dài bồng bềnh lập tức bị thổi tung, có vài sợi dính chặt trên khuôn mặt trái xoan.

Trong xe không có những người khác, cô có thể yên tâm trút bỏ cảm xúc.

“Sang năm em phải đi Mỹ rồi, cách xa ngàn vạn dặm đấy.”

“Đương nhiên phải đi thôi, nếu không ở lại Kiến Nghiệp, nhìn anh và Thẩm Ấu Sở kết hôn, em sẽ làm sao đây?”

“Em vẫn không muốn chúc phúc anh, rõ ràng anh mới là bạn trai của em mà?”

“Tiểu Trần, nói với anh một bí mật nhé, thực ra em vẫn đang lừa gạt mọi người, lặng lẽ yêu anh.”

“Lần này rời đi, không biết khi nào sẽ trở về, có lẽ sẽ không bao giờ trở về nữa.”

Em yêu anh, giống như gió thổi tám ngàn dặm, không cần ngày trở về.

“Oẹ.”

Tiêu Dung Ngư lại không thể ngăn cản được cảm giác nôn mửa một lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment