Lần nôn mửa này vô cùng nghiêm trọng, Tiêu Dung Ngư thậm chí phải dừng xe ở ven đường, từ từ bình phục lại cảm giác này.
Hai phút sau, chiếc xe Chevrolet mới khởi động lại một lần nữa, hơn nữa còn đón thành công Tạ Uyển Thu và Lưu Tiểu Manh ở trước cổng trường đại học của bọn họ.
“Ôi trời, đã lâu không gặp, Tiểu Ngư Nhi, cậu cũng học được lái xe rồi sau, sau này Trần Hán Thăng có thể lười biếng được rồi.”
Sau khi lên xe, Lưu Tiểu Manh nhìn thấy tài xế là Tiêu Dung Ngư, không nhịn được trêu đùa một chút.
“Bây giờ không thể gọi là Trần Hán Thăng nữa, phải gọi là Trần tổng.”
Tạ Uyển Thu cũng cười nói: “Điện tử Xiaomi có bộ phận tài xế, điện tử Qủa Xác chắc chắn cũng có, ông chủ Trần không cần phải tự chạm vào tay lái.”
Hai người bạn cấp ba cũng không biết chuyện xảy ra giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, còn trêu chọc giống như trước kia.
Tiểu Ngư Nhi cũng không cắt ngang, siết chặt tay lái trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.
Mãi cho đến khi Lưu Tiểu Manh tò mò hỏi thăm: “Tiểu Ngư Nhi, Trần tổng nhà cậu vẫn đang bận việc ở công ty sao, cậu ấy định khi nào sẽ về nhà ăn Tết.”
Lúc này Tiêu Dung Ngư mới nhẹ nhàng nói: “Tớ và Tiểu Trần đã chia tay rồi.”
“Cái gì?”
“Chia tay với Trần Hán Thăng?”
“Chia tay?”
Tạ Uyển Thu và Lưu Tiểu Manh ngạc nhiên kêu lên thành tiếng.
Thật lòng mà nói, khi Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư mới bắt đầu yêu nhau vào năm nhất đại học, các bạn học cũ trước kia đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Tiêu Dung Ngư là công chúa ở trường Nhất Trung Cảng Thành, hơn nữa còn là hoa khôi học đường của trường đại học Đông Đại 985, toàn bộ điều kiện đều đứng đầu.
Trần Hán Thăng chỉ là một sinh viên trường hạng hai bình thường, lúc còn đi học, hắn thích trốn học đi quán nét, lên lớp thì ngủ, thậm chí còn đánh nhau với người ngoài trường, vẻ ngoài lưu manh của cậu ta hoàn toàn không xứng với Tiểu Ngư Nhi chút nào.
Nhưng khi Hoả Tiễn 101 trở nên nổi tiếng, ấn tượng của các bạn học đối với Trần Hán Thăng mới dần dần thay đổi, chờ đến khi điện thoại di động Qủa Xác trở nên nổi tiếng một lần nữa, giá trị con người của Trần Hán Thăng tăng gấp bao nhiêu lần về mặt con số thì mọi người cũng thay đổi nhận thức bấy nhiêu lần.
“Nhìn thấy không, nam sinh viên gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng và sáng lập Hoả Tiễn 101, một tay thay đổi ngành công nghiệp chuyển phát nhanh trong nước, sau khi thất bại lại thành lập điện tử Qủa Xác, một tỷ phú chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cậu ấy là bạn cùng lớp cấp ba của tớ đấy.”
“Người này thực sự quá trâu bò, mới lên cấp ba đã dám đánh nhau cùng với đám lưu manh ngoài trường, thích đến quán nét chơi game trong tiết tự học buổi tối, thực sự quá ngầu.”
“Ai muốn mua điện thoại di động Qủa Xác thì có thể nói với tôi một tiếng, tôi có thể nhờ cậy quan hệ, ông chủ của Qủa Xác Trần Hán Thăng là đại ca tốt của tôi.”
…
Đặc biệt là theo thời gian tốt nghiệp đến gần, nhóm sinh viên cũng dần trở nên trưởng thành, càng hiểu rõ hơn về sự chênh lệch khoảng cách thực sự giữa mình và Trần Hán Thăng, cũng có các cô gái cảm thấy số mệnh của Tiêu Dung Ngư thực sự rất may mắn.
Điều kiện gia đình vốn dĩ đã rất tốt, không ngờ ánh mắt chọn chồng cũng xuất sắc như vậy, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng Trần Hán Thăng sẽ kết hôn với Tiêu Dung Ngư thì bọn họ lại chia tay?
“Tiểu Ngư Nhi.”
Tạ Uyển Thu nghiêng đầu, ngồi ở hàng ghế phía sau nhìn Tiêu Dung Ngư nói: “Có phải cậu đang cãi nhau với Trần Hán Thăng không?”
Đây là một đáp án tương đối đáng tin cậy, giữa hai cặp đôi đang cãi nhau, giận dỗi nói chia tay cũng là chuyện bình thường.
“Đúng vậy.”
Lưu Tiểu Manh cũng nhanh chóng nói: “Nếu cãi nhau thì sẽ nhanh hoà giải thôi, đừng tuỳ tiện nói lời chia tay.”
Tiêu Dung Ngư lắc đầu, im lặng không nói gì.
Lúc này chiếc Chevrolet đã lên cao tốc, hàng cây ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại, bầu không khí trong xe hơi áp lực nặng nề, Tạ Uyển Thu và Lưu Tiểu Manh đưa mắt nhìn nhau, không biết nên mở miệng như thế nào.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Tiêu Dung Ngư cũng nói: “Uyển Thu, Tiểu Manh, tớ và Tiểu Trần thực sự đã chia tay rồi, có lẽ là do tính cách không hợp.”
Sau khi nói xong, cô lại tập trung lái xe, dường như không có ý định giải thích nguyên nhân.
“Nhưng…”
Tả Uyển Thu còn muốn khuyên nhủ nhiều thêm vài câu, cô ấy đang thực tập ở trong bộ phận hành chính của điện tử Xiaomi nên biết rõ tiềm năng phát triển của điện tử Qủa Xác ở trong nghề, mọi người đều nói rằng Trần Hán Thăng chắc chắn có thể lọt vào “bảng xếp hạng tỷ phú Hồ Nhuận”.
Nếu cứ chia tay như vậy thì thực sự quá đáng tiếc.
Nhưng Lưu Tiểu Manh đẩy cô ấy ra một chút, dùng ánh mắt ra hiệu không cần khuyên bảo nữa.
Khi các cặp đôi cãi nhau, khóc thì khóc, ồn ào thì ồn ào, thậm chí còn mắng vài câu, nhưng những chuyện đó đều có thể hiểu được, điều đáng sợ nhất là Tiêu Dung Ngư lại phản ứng bình tĩnh như vậy, điều đó có nghĩa là gần như không có con đường cứu vãn nào.
Bầu không khí dọc theo đường đi vừa nặng nề vừa áp lực, hơn năm giờ chiều, cuối cùng cũng đến Cảng Thành, dường như quê hương không có bất cứ sự thay đổi gì cả, ngoại trừ việc con đường lúc nào cũng gõ gõ đánh đánh tu sửa.
Lúc đi ngang qua công trình đang thi công, Tiêu Dung Ngư không nhịn được nhìn thoáng qua, bởi vì kẹt xe, Trần Hán Thăng đã từng oán giận rằng, tại sao đường cái đang yên đang lành lại cứ phải đào lên tu sửa, đào lên tu sửa, cứ lặp đi lặp lại như vậy, chẳng lẽ có thể tăng GDP lên sao?
Trong ánh mắt của Tiêu Dung Ngư loé lên một tia hoài niệm ẩn giấu, những ký ức giữa mình và Tiểu Trần thực sự quá nhiều, bất cứ nơi đâu cũng có thể khơi gợi lên.
Sau khi đưa Tạ Uyển Thu và Lưu Tiểu Manh về nhà, Tiêu Dung Ngư cũng về tới khu dân cư Thương Ngô, cha mẹ vẫn chưa tan tầm, trong phòng khách hơi trống rỗng quạnh quẽ.
Tiêu Dung Ngư ngồi trên ghế sô pha một lát, cầm điện thoại di động do dự chần chừ, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Vương Tử Bác.
“Tử Bác, tớ về đến nhà rồi, cảm ơn cậu và Thi Thi đã quan tâm.”
Sau khi gửi đi, Tiêu Dung Ngư thở dài một hơi, nhìn ánh nắng chiều mùa đông bên ngoài cửa sổ ngơ ngác không nói gì.
Với mối quan hệ giữa Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng, tin nhắn này chắc chắn sẽ đến tay Trần Hán Thăng, vậy tại sao mình lại còn muốn làm như vậy chứ?
“Tiểu Ngư Nhi, nhiệm vụ của kỳ nghỉ này chính là ở bên cha mẹ nhiều hơn nữa, không thể để bọn họ lo lắng thêm nữa.”
Tiêu Dung Ngư ra sức lắc đầu, đặt điện thoại di động xuống, cố gắng không nghĩ nhiều thêm nữa.
….
Dự đoán của Tiểu Ngư Nhi không sai, sau khi cô gửi tin nhắn đi, Vương Tử Bác lập tức nói với Trần Hán Thăng.
Sau khi từ nhà ga trở về ký túc xá, Vương Tử Xác thu dọn đồ đạc rồi đi đến điện tử Qủa Xác, bên này có chỗ ăn chỗ ở, tối hôm nay còn là bữa tiệc cuối năm của Qủa Xác, có lẽ Vương Tử Bác sẽ ở lại thêm mấy ngày.
“Tiểu Trần, năm nay mày không định gặp Tiểu Ngư Nhi sao?”
Vương Tử Bác nói: “Sau Tết cô ấy sẽ đi Mỹ đấy.”
“Bây giờ gặp mặt cũng không có ý nghĩa gì, Tiểu Ngư Nhi sẽ càng thêm đau lòng mà thôi, chi bằng cứ để cậu ấy điều chỉnh cảm xúc lại một chút, xuất ngoại chứ không phải tận thế.”
Trần Hán Thăng nhìn báo cáo mà viện nghiên cứu Qủa Mễ đưa lên, cũng không ngẩng đầu lên mà cứ thể trả lời.
Các chuyên gia và kỹ sư của Samsung ở đây 20 ngày, Trần Hán Thăng hoàn toàn không cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi, chỉ thiếu bước cầm roi đốc thúc, Nhan Ninh cảm thấy không thích hợp lắm, sau này hai bên vẫn còn có có cơ hội hợp tác, không cần thiết phải “chỉ thấy cái lợi trước mắt” như vậy.
Ngoài miệng Trần Hán Thăng đồng ý sẽ thay đổi, nhưng hành động vẫn làm theo ý mình như vậy, nhưng điều này cũng đã đem đến hiệu quả, rất nhiều công nghệ tiên tiến hoặc khái niệm nghiên cứu phát triển của Samsung đều đã bị đám người Lý Tiểu Giai “đánh cắp”.
Nghe thấy câu trả lời của Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, cầm lấy tập san nội bộ của Qủa Xác, bắt đầu đọc.
Khổng Tĩnh và Nhiếp Tiểu Vũ thỉnh thoảng ra vào văn phòng, nhìn thấy Vương Tử Bác cũng đã thành thói quen, Nhiếp Tiểu Vũ còn tò mò hỏi thành tích thi cuối kỳ của Vương Tử Bác.
“Cũng được.”
Vương Tử Bác suy nghĩ một chút rồi nói: “Chắc khoảng chừng 75 điểm, không tốt cũng không tệ.”
“Vậy sao?”
Nhiếp Tiểu Vũ hơi thất vọng, học kỳ này cô ấy không có thời gian ôn tập, cho nên chắc chắn sẽ trượt môn.
Các học sinh kém trượt môn còn buồn cười hơn nữa, bọn họ hy vọng bạn bè của mình đều trượt môn hết, như vậy mới có “cảm giác an toàn và đồng cảm trong nhận thức”.
Khoảng sáu giờ, Trần Hán Thăng gọi Vương Tử Bác đứng dậy để chuẩn bị đến khách sạn, không ngờ La Tuyền đột nhiên gọi điện thoại đến đây.
Trần Hán Thăng cạn lời, với tính tình của La Tuyền, nếu hắn không nhận cuộc gọi này, cô chắc chắn sẽ liên tục gọi cho mình.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng hơi mất kiên nhẫn nói: “Anh biết ngày mai em sẽ về nước, đến lúc đó anh sẽ đến sân bay Lộc Khẩu đón em, bây giờ em có chuyện gì không, ngày mai hẵng trò chuyện.”
“Sư huynh thật hung dữ.”
La Tuyền ấm ức nói: “Em còn cảm thấy nên tặng anh một số món quà.”
“Không cần.”
Trần Hán Thăng trực tiếp nói: “Anh có nhiều tiền như vậy, có gì mà không mua được chứ?”
“Còn mỹ phẩm thì sao?”
La Tuyền hỏi: “Thực ra sản phẩm Hàn Quốc còn dùng tốt hơn cả hàng nội địa, em tặng cho dì một vài lộ kem dưỡng da mặt, anh xem có thích nhãn hiệu này không?”
“Cái thứ đồ này không cố định, chủ yếu là thấy bạn cùng phòng mua cái gì thì mua cái đó, anh dùng cái đó.”
Trần Hán Thăng dặn dò một câu: “Ngày mai trước khi lên máy bay gửi tin nhắn cho anh, anh cúp máy trước đây.