Sau khi cúp điện thoại của La Tuyền, Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác đi lên một chiếc xe thương vụ bảy chỗ, đêm nay là bữa tiệc thường niên của công ty, địa điểm liên hoan nằm ở một khách sạn bốn sao trong trung tâm khu vực Giang Lăng.
Sau bữa tiệc thường niên lần này, điện tử Qủa Xác cũng bắt đầu nghỉ lễ một cách có trật tự, bởi vì tiền lương làm thêm trong dịp tết Nguyên Đán tăng gấp ba, nên ngoại trừ các nhân viên đang trực bình thường, cũng có không ít người chủ động ở lại.
Vương Tử Bác thấy Trần Hán Thăng nhíu mày, có lẽ chuyện này có liên quan đến cuộc điện thoại của La Tuyền, hỏi dò: “Tiểu Trần, có quan hệ với nhiều cô gái có tính cách khác biệt như vậy cùng một lúc, thỉnh thoảng cũng rất mệt đúng không.”
“Sao có thể.”
Trần Hán Thăng không chịu thừa nhận: “Niềm hạnh phúc của ông đây mày không thể tưởng tượng được đâu.”
“Chậc.”
Vương Tử Bác “xì” một tiếng, mạnh miệng thì có tác dụng gì chứ, lúc nãy khi cậu ấy đến ký túc xá của Trần Hán Thăng cất hành lý, phát hiện một hộp thuốc Trung Hoa đặt trên bàn sách.
Điều này chứng tỏ rằng những lúc một mình, tâm trạng của Tiểu Trần cũng vô cùng phiền muộn.
“Haiz.”
Vương Tử Bác lặng lẽ thở dài một tiếng, sau khi đến cửa khách sạn, chỗ này càng giằng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt.
Trên mặt đất trải thảm đỏ, treo biểu ngữ, trên biển hiệu đèn LED còn đang chạy dòng chữ: Nhiệt liệt chào mừng điện tử Qủa Xác đến thăm khách sạn của chúng tôi, chúc bữa tiệc thường niên của điện tử Quả Xác thành công tốt đẹp, năm mới công việc kinh doanh sẽ thịnh vượng.
Giám đốc khách sạn và quản lý tầng đứng trước cửa không ngừng chỉ đạo, đêm nay Qủa Xác đã bao trọn toàn bộ khách sạn, hơn nữa với danh tiếng của bản thân, thuộc về loại khách hàng “VIP”.
“Chỉ là bữa tiệc của một doanh nghiệp, còn có lãnh đạo chính phủ đến đây nữa sao?
Vương Tử Bác nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nói.
Có mấy người đàn ông trung niên đang giao lưu cùng với Khổng Tĩnh và Lý Tiểu Giai, thực ra bọn họ ăn mặc rất bình thường, nhưng trên người lại có một loại khí chất đặc thù.
Loại khí chất này cũng được thể hiện ra trên người Tiêu Hoành Vĩ và Trần Triệu Quân, không thể giải thích rõ ràng, thậm chí còn không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, nhưng vẫn có thể cảm nhận ra được, những người này làm việc trong hệ thống nhà nước.
“Ừ.”
Trần Hán Thăng gật đầu: “Với quy mô như điện tử Qủa Xác, nhất định phải có một số lãnh đạo tham gia trong bữa tiệc tất niên, hơn nữa bọn họ còn phải lên tiếng, đây là quy tắc ngầm, thể hiện sự ủng hộ của chính phủ đối với sự phát triển của các doanh nghiệp tư nhân.”
“Công ty phần mềm internet Trí Bác” của Vương Tử Bác không cần phải học tập, bởi vì nó không thể đạt đến trình độ này.
Sau khi xuống xe, Trần Hán Thăng mỉm cười chào hỏi một tiếng cùng với lãnh đạo, người phụ trách khách sạn và một số phóng viên truyền thông, khoảng bảy giờ tối, mọi người cùng nhau vào nhà hàng ăn uống.
Điện tử Qủa Xác hiện có hơn 700 công nhân viên, được sắp xếp vào bốn mươi bàn tiệc, số lượng người có thể xếp vào quy mô của một doanh nghiệp đã lên thị trường.
Trên chiếc bàn tròn của bộ phận mạng có “Tứ quân tử của Qvodplayer”- Vương Hưng, Lưu Văn Cử, Trương Khả Đông và Ngô Minh.
Bọn họ được “chiêu an” vào điện tử Qủa Xác đã gần nửa tháng, cuối cùng cũng được hưởng thụ hơi ấm của xã hội chủ nghĩa ở chỗ này.
Một bữa cơm có thịt có canh, trong ký túc xá còn có điều hoà, sau khi cơm nước xong xuôi đi tản bộ thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy các chị gái nhỏ xinh đẹp của bộ phận hành chính và bộ phận tài chính.
Cuộc sống này, thực sự là thần tiên!
“Lão Vương, điều kiện ăn ở của chúng ta hiện giờ chắc là P5 đúng không?”
Lưu Văn Cử vừa nhìn xung quanh vừa tò mò hỏi.
Từ lâu đã lan truyền một tin tức rằng sang năm Qủa Xác sẽ tiến hành tái cấu trúc, các vị trí kỹ thuật sẽ được phân chia theo từng cấp bậc.
Ví dụ như P1 và P2 là các sinh viên vừa mới tốt nghiệp, P4 và P5 là các kỹ sư và kỹ sư cao cấp, nhưng cấp bậc khác nhau sẽ nhận được tiền lương và chế độ khác nhau.
Đám người trong viện nghiên cứu Qủa Mễ trực tiếp được hưởng chế độ P5 trở lên, nghe nói tổng kỹ sư Hoàng Lập Khiêm của bộ phận mạng là P9, Lý Tiểu Giai là P10.
“Lão Vương chắc là P6.”
Trương Khả Đông cười nói: “Hình như P6 là kỹ sư chính, có thể xin hạng mục tài chính để làm dự án, Lão Vương cố lên, cố gắng đạt được P7, các anh em sẽ ôm đùi anh.”
Vương Hưng cúi đầu uống bát canh, thực ra anh ta vẫn luôn có “Giấc mộng gây dựng sự nghiệp”, nhưng bây giờ không thể không thừa nhận rằng, muốn làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải có thiên phú, gây dựng sự nghiệp cũng vậy.
Trần Hán Thăng mới bao nhiêu tuổi chứ? Nhưng cậu ta đã có thể khiến điện tử Qủa Xác trở nên vô cùng nổi tiếng, vào bữa tiệc cuối năm của doanh nghiệp, Ủy ban Cải cách và Phát triển, Uy ban Kinh tế và Công nghệ thông tin, toà thị chính và toàn bộ lãnh đạo khu vực Giang Lăng lại đây tham gia.
“Nếu không có số mệnh gây dựng sự nghiệp thì mình phải trở thành nhà nghiên cứu xuất sắc nhất.”
Nghĩ đến đây, Vương Hưng ném chiếc thìa vào trong chén khiến nó phát ra tiếng “đinh”, lớn tiếng nói: “P7 là gì chứ, ông đây phải làm P9.”
Đám người Lưu Văn Cử sửng sốt một chút, sau đó vỗ tay “bốp bốp bốp”: “Hưng ca thật ngầu, nếu P9 trở nên thì có thể nhận được ưu đãi vốn chủ sở hữu*, bao nhiêu không thành vấn đề, điều quan trọng là không thể khiến chúng ta mất mặt trong giới này.”
(*Vốn chủ sở hữu (Owner’s Equity) là nguồn vốn được sở hữu bởi chủ doanh nghiệp hoặc các thành viên liên doanh, cổ đông của công ty. Các thành viên cùng nhau góp vốn, xây dựng nguồn lực để đưa doanh nghiệp vào hoạt động.)
Sau khi “Tứ nhân đảng Qvodplayer” vào bộ phận mạng, Hoàng Lập Khiêm ngay lập tức thiên vị tài nguyên để tiến hành giúp đỡ, điều này đã khiến các nhóm dự án khác bất mãn.
Loại cạnh tranh chất lượng cao thuộc về dự án này được Trần Hán Thăng cho phép.
Nhưng khoác lác thì dễ lắm, quá trình thực hành có lẽ rất khó, nếu Vương Hưng có thể trở thành P9 thì người dùng đăng ký của “Qvodplayer Qủa Xác” ít nhất cũng phải đạt hai trăm triệu mới có thể có chút cơ hội.
Theo ước tính của Vương Hưng, anh ta cảm thấy ít nhất cũng cần 15 năm trở lên mới có thể trở thành P9.
Nhưng chắc chắn anh ta không thể biết được rằng, năm đó sau khi “Qvodplayer” được ra mắt, chỉ cần mất khoảng hai năm rưỡi, số lượng người dùng phần mềm này đã vượt quá ba trăm triệu, vào thời điểm đó cư dân mạng trong nước chỉ có 600 triệu người dùng mà thôi.
Chiến tích lừng lẫy này thực ra đã vượt qua người dùng QQ rồi.
…
Vòng tròn giao tiếp của Vương Hưng và Lưu Văn Cử chỉ là một mô hình thu nhỏ.
Các công nhân của Qủa Xác tham gia vào bữa tiệc cuối năm đều là những người tâm tư nông cạn, bọn họ hoàn toàn không muốn nghe ban quản lý nói chuyện, chỉ mong chờ màn rút thăm trúng thưởng mà thôi;
Những người có tâm tư sâu hơn một chút sẽ nghiêm túc lắng nghe những từ ngữ mấu chốt trong lúc Trần Hán Thăng phát biểu.
Cái gì mà “Chuỗi sinh thái Qủa Xác” “Trong lúc tiến hành tái cấu trúc”, “Vứt bỏ ảo tưởng, chuẩn bị cạnh tranh”, mặc dù Trần Hán Thăng không chỉ ra chuyện gì cụ thể nhưng có thể cảm nhận được sang năm điện tử Qủa Xác chắc chắn sẽ có một thay đổi cực lớn.
Các bài phát biểu của lãnh đạo chính phủ mặc dù cũng chỉ chung chung, nhưng có thể được tổng kết vô cùng đơn giản.
Nếu Qủa Xác yêu cầu dùng đất, đồng ý!
Nếu Qủa Xác yêu cầu chính sách, đồng ý!
Nếu Qủa Xác yêu cầu sự ủng hộ, đồng ý!
Nếu Qủa Xác yêu cầu XX, đồng ý!
…
Cứ thế, kết thúc màn rút thăm trúng thưởng diễn ra cuối cùng, bữa tiệc cuối năm của điện tử Qủa Xác đã kết thúc thành công.
Đêm nay Trần Hán Thăng cũng uống không ít, cũng may hắn không say, hơn nữa Vương Tử Bác cũng ở ngay bên cạnh, sau khi trở về ký túc xá trong nhà máy, hắn còn gọi điện thoại cho Thẩm Ấu Sở.
Lắng nghe những lời ngon tiếng ngọt của Trần Hán Thăng sau khi say rượu, Vương Tử Bác thầm nghĩ nếu mình cũng có năng lực giống như ông bạn nối khố, cũng không đến mức bị Biên Thi Thi mắng là “đầu heo”.
Nhưng điều khiến người ta tức giận chính là sau khi nói chuyện điện thoại với Thẩm Ấu Sở xong, Trần Hán Thăng lại còn nấu cháo điện thoại với tiểu sư muội La Tuyền.
“Thứ chó má, còn có thể nối tiếp một cách hoàn hảo như vậy.”
Vương Tử Bác không nhịn được phỉ nhổ.
Vốn dĩ cho rằng đạt đến trình độ này là đã đủ rồi, không ngờ sau khi cúp máy của La Tuyền, Trần Hán Thăng còn lăn lộn trên ghế sô pha, thở ra sặc mùi rượu lớn tiếng nói: “Tử Bác, tao rất nhớ Tiểu Ngư Nhi, mày nói xem phải làm sao bây giờ?”
“Nhớ cái shit ấy!”
Vương Tử Bác nổi giận đùng đùng mắng.
…
Giữa trưa ngày hôm sau, Vương Tử Bác chạy đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, kéo Tiểu A Ninh ra ngoài đi dạo phố, Trần Hán Thăng xử lý xong công việc ở trong văn phòng rồi một mình lái xe đến sân bay Lộc Khẩu đón La Tuyền.
Cho dù nửa năm không gặp, Trần Hán Thăng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra cô, bởi vì thỉnh thoảng La Tuyền vẫn gửi ảnh đến đây.
“Trần sư huynh!”
Ngoại hình của La Tuyền không có bất cứ sự thay đổi gì, sau khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, cô vô cùng kích động, kéo vali hành lý nhanh chóng chạy tới, nhào vào trong lồng ngực Trần Hán Thăng, ôm chặt không bao giờ muốn buông ra.
“Được rồi, được rồi, người cũng đã đến đây rồi.”
Trần Hán Thăng giữ kính râm để không cho nó rơi xuống: “Chúng ta lên xe trước rồi nói chuyện sau.”
“Được.”
La Tuyền lanh lảnh đồng ý, nhưng cơ thể của cô vẫn như miếng thuốc dán, dán chặt đến mức Trần Hán Thăng không thể kéo ra được.
Khó khăn lắm mới có thể lên xe, trong một không gian kín như thế này, La Tuyền càng “cả gan làm loạn”, lúc Trần Hán Thăng cúi người thắt dây an toàn, cô đột nhiên hôn hắn.
Trần Hán Thăng hoảng sợ, liên tục ngăn cản.
“Không thể, không thể, chúng ta không thể như vậy.”
“Ưm… A…”
“Đừng cắn môi ông đây, lúc trước em không như vậy.”
“Con mẹ nó, dây lưng sau lưng em thật khó mở.”
…
Ngay khi Trần Hán Thăng đang lẩm bẩm lầm bầm hưởng thụ thì không hiểu chuyện gì đã xảy ra với La Tuyền, cô đột nhiên dùng sức đẩy Trần Hán Thăng ra.
“Em làm gì vậy?”
Trần Hán Thăng không hiểu lý do, nhìn La Tuyền đang tức giận một cách vô cớ.
“Trần sư huynh!”
La Tuyền không chỉ tức giận mà còn vô cùng đau lòng: “Tại sao kỹ năng hôn của anh càng ngày càng thuần thục, suốt nửa năm qua, rốt cuộc anh đã hôn Thẩm sư tỷ và Tiêu sư tỷ bao nhiêu lần hả?”
“Vào năm cấp ba, rõ ràng là em thích anh trước, tại sao các chị ấy đều phải giành trước một bước trong tất cả mọi chuyện?”
“Trần sư huynh, rốt cuộc anh muốn ném em bao xa nữa mới bằng lòng?”