“Em bị bệnh rồi đúng không?”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ vẫn là hương vị quen thuộc kia, La Tuyền của nửa năm trước là bệnh kiều bá đạo, La Tuyền của nửa năm sau là bá đạo bệnh kiều, không có chút thay đổi nào.
“Anh hôn môi cùng với các bạn gái của mình, chẳng lẽ không được sao?”
Trần Hán Thăng sửng sốt trả lời.
Kinh nghiệm ở chung với La Tuyền của hắn có thể nói là vô cùng phòng phú, tóm lại là nhất định không được mềm yếu, chỉ cần lui về phía sau một bước, với tính cách của La Tuyền, cô có thể tiến tới một trăm bước.
Bản thân Trần Hán Thăng thực ra thì không có vấn đề gì, nhưng La Tuyền sẽ “lý lẽ và không buông tha cho người khác, cô ấy sẽ dám đi tấn công bất cứ cô gái nào thân thiết với Trần Hán Thăng.
Quả nhiên, khi Trần Hán Thăng “cứng” lên, La Tuyên lập tức “mềm” xuống, cô cũng không muốn khắc khẩu với Trần Hán Thăng, lặng lẽ sửa sang lại quần áo, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trần Hán Thăng cũng không dỗ dành, chăm chú lái xe, nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn thời gian một chút, trong lòng tính toán xem La Tuyền mất bao lâu sẽ nói chuyện với mình.
“Trần sư huynh…”
Chiếc Porsche còn chưa lái ra khỏi cầu vượt sân bay Lộc Khẩu, La Tuyền đã mở miệng.
“Mới 42 giây.”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm mỉm cười, mặc dù tính tình của La Tuyền không tốt, nhưng cũng sẽ không nổi giận với mình.
“Chuyện gì?”
Trần Hán Thăng xụ mắt, giống như đã quên mất lúc nãy bọn họ còn tiến hành trao đổi nước bọt.
“Bây giờ tình cảm của anh với các chị ấy vẫn rất tốt sao?”
La Tuyền hỏi.
“Khá tốt.”
Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua La Tuyền, có lẽ cô vẫn chưa biết đến Tu La tràng, vì thế bình tĩnh trả lời: “Năm nay cha mẹ anh dự định sẽ đến Kiến Nghiệp để đón năm mới với Thẩm Ấu Sở.”
“Ồ.”
La Tuyền hơi uể oải: “Hy vọng một ngày nào đó em cũng có thể xuất hiện ở trên bàn cơm tất niên của nhà anh.”
“Thời đại thay đổi rồi, bây giờ nhớ bọn anh đã không ăn thịt người nữa.”
Trần Hán Thăng tỏ vẻ hồ đồ nói.
“Trần sư huynh, ý em không phải như vậy!”
La Tuyền tức giận giải thích nói: “Em muốn đường đường chính chính ăn cơm với chú dì.”
Trần Hán Thăng mỉm cười không nói gì, La Tuyền bĩu môi lấy chiếc mp4 của Qủa Xác ra cắm vào tai nghe nhạc.
Mỗi lần Qủa Xác công bố một sản phẩm mới, La Tuyền sẽ yêu cầu Trần Hán Thăng gửi một cái qua đó, cho dù điện thoại di động của Qủa Xác không thể sử dụng ở Hàn Quốc đi nữa, cô cũng sẽ cất ở trong ký túc xá.
Trần Hán Thăng nhìn một chút, trên màn hình mp4 là bài hát “Quật cường” của Ngũ Nguyệt Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy bài hát này rất quen thuộc, vì thế nói: “Em mở loa ngoài ra anh nghe thử xem nào.”
La Tuyền ngoan ngoãn rút tai nghe ra, ngay sau đó giọng hát đặc biệt của Ngũ Nguyên Thiên lập tức vang lên:
Tôi cùng sự cứng đầu cuối cùng của tôi.
Nắm chặt hai tay tuyệt đối không buông.
Trạm tiếp theo phải chăng là thiên đường.
Cho dù thất vọng, cũng không thể tuyệt vọng.
…
“Tương lai bài hát này sẽ trở thành kinh điển.”
Sau khi nghe xong, Trần Hán Thăng cảm thán bình luận.
Vào thời điểm này các ca khúc của Ngũ Nguyệt Thiên có hơi kén người nghe, khắp các khu phố ngoại trừ Châu Kiệt Luân và Lâm Tuấn Kiệt ra, những thứ khác đều là ca khúc nước miếng internet, chẳng hạn như “Chuột yêu gạo” và “Hai con bướm” gì đó.
Nhưng kinh điển vẫn là kinh điển, khoảng chừng mười năm về sau, hai con bướm gì đó đã sớm không còn thấy tăm hơi đâu cả, nhưng “Quật cường” “Bằng lòng” “Dịu dàng” gì đó vĩnh viễn lưu truyền đến tận thời điểm đó.
Lúc đó hắn thậm chí còn không dám nghe nhiều, bởi vì có quá nhiều hồi ức, rất dễ bị cuốn theo.
“Có lẽ vậy.”
La Tuyền ngâm nga giai điệu của “Quật Cường”: “Em khá thích phong cách rock nhẹ này.”
Trần Hán Thăng hơi gật đầy, lúc này hắn lại đánh giá La Tuyền một lần nữa.
Thực ra tiểu sư muội vẫn có chút thay đổi, “da trắng, mắt một mí và mắt to” luôn là đặc điểm nổi bật của La Tuyền, bây giờ tớ cũng đã dài ra rất nhiều, hơn nữa còn hơi uốn xoăn đuôi tóc một chút, vừa thời thượng vừa có chút đáng yêu.
“Công việc kinh doanh của dì Hoàng như thế nào rồi.”
Trần Hán Thăng tuỳ tiện nói mấy chuyện thường ngày.
“Chắc là không tồi.”
La Tuyền suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà ấy thường xuyên đi công tác qua lại giữa Hàn Quốc, Thượng Hải và Việt Thành, còn dự định sẽ thành lập một thương hiệu riêng, sau đó bán ra cho các nhà phân phối trong nước.”
Trần Hán Thăng gật đầu, trước năm 2015, công việc kinh doanh mỹ phẩm thực sự kiếm được rất nhiều tiền, hơn nữa trước đó Hoàng Tiểu Hà cũng đã từng kinh doanh hàng hải cùng với La Hải Bình, tầm nhìn và tài năng kinh doanh của bà chắc chắn sẽ giỏi hơn phụ nữ bình thường.
“Em ở đại học nữ sinh như thế nào? Không thường xuyên xảy ra mâu thuẫn với người khác đấy chứ?”
“Không, em đang lái một chiếc BMW đấy.”
La Tuyền nhăn mũi nói: “Sau khi các bạn học biết chuyện này, thái độ đối với em vô cùng tôn trọng.”
Lúc trước khi La Tuyền đi du học, Trần Hán Thăng cố ý mua cho cô một chiếc BMW, hơn nữa bản thân La Tuyền có tính cách rất riêng, chẳng mấy chốc đã hoà nhập được vào trường đại học nữ sinh Ewha.
Công ty giải trí SM còn cố ý liên lạc với La Tuyền, mời cô đến thử sức trong một nhóm nhạc nữ nào đó, nhưng La Tuyền lại lấy lý do “bạn trai cô là tỷ phú, trong nhà không thiếu tiền” để từ chối.
Hai người cứ thế trò chuyện suốt cả dọc đường đi đến khách sạn Sheraton ở Tân Nhai Khẩu, La Tuyền vẫn có chút không vui: “Trần sư huynh, em muốn trở về thăm lại trường, lúc ở Hàn Quốc, em lúc nào cũng nằm mơ thấy trường học của chúng ta và cả rừng cây nhỏ gần đó nữa.”
Trần Hán Thăng giả vờ như không nghe thấy “rừng cây nhỏ” kia, đương nhiên cũng không có ý định dẫn La Tuyền trở về trường học, nếu không để Thẩm Ấu Sở biết, phải giải thích thực sự rất phiền phức.
“Đại học Tài chính đã nghỉ rồi, ký túc xá nữ cũng không có ai đâu.”
Trần Hán Thăng cũng lấy lý do hợp tình hợp lý: “Có lẽ em chưa từng nghe nói chuyện ma quỷ quậy phá ở ký túc xá nữ phòng 201 năm đó đâu nhỉ.”
“Ký túc xá của trường còn có chuyện ma quỷ quậy phá sao?”
La Tuyền giật mình hỏi.
“Đây là một quá khứ đã phủ đầy bụi, anh làm hội trưởng hội học sinh nên mới biết được một chút ít đấy.”
Trần Hán Thăng vừa kể lại vừa ôm La Tuyền đi về phía khách sạn Sheraton: “Thực sự rất đáng sợ, lãnh đạo nhà trường lo sợ nó sẽ ảnh hưởng không tốt nên không dám lan truyền ra ngoài.”
Truyện ma vừa mới kể được một nửa, phòng khách sạn đã đặt xong, nhìn thấy chiếc giường lớn trắng tinh kia, La Tuyền đột nhiên cảm thấy hơi rùng mình: “Em ngủ ở đây một mình, nếu khách sạn có ma thì phải làm sao?”
“Chuyện này à?”
Trần Hán Thăng vươn ngón giữa ra đẩy kính râm, vô cùng nghiêm túc nói: “Có rất nhiều chuyện thà tin là có, cũng không thể tin là không, vậy anh sẽ ở lại đây thêm một chút, ai bảo sư huynh đây thích giúp đỡ mọi người như vậy chứ. Chúng ta đi ăn cơm trước đi, sau khi cơm nước xong xuôi rồi nằm trên giường, chúng ta sẽ từ từ kể lại đoạn sau của câu chuyện.”
Nhưng khi hai người đang ăn cơm ở trong nhà hàng Tây dưới lầu, Hoàng Tiểu Hà đã gọi điện thoại đến đây, bà lớn tiếng mắng con gái: “Bây giờ con đã ở đâu, La Hải Bình đang liên lạc với con ở khắp nơi trên thế giới, tại sao con không bắt máy?”
“Con không muốn nhận cuộc gọi của ông ấy.”
La Tuyền hợp tình hợp lý nói.
“Hừ!”
Hoàng Tiểu Hà cười lạnh một tiếng rồi bắt đầu màn lải nhải của mẹ ruột.
“Con không muốn nhận hay không tiện nhận điện thoại?”
“Bảo con mua máy bay đi thẳng đến Thượng Hải, con lại cố ý mua đi đến Kiến Nghiệp, đi gặp Trần Hán Thăng đúng không?”
La Tuyền, sao con lại không nghe lời như vậy chứ, Trần Hán Thăng đã có bạn gái rồi, tại sao con lại không rời không bỏ cứ dây dưa như vậy chứ, có phải con muốn mẹ tức chết không?”
“Hán Thăng đang ở đâu, mẹ muốn nói chuyện với cậu ấy.”
…
Lúc đầu La Tuyền không định đồng ý, nhưng Hoàng Tiểu Hà lại trực tiếp gọi vào điện thoại di động của Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng ấp a ấp úng nói vài câu, sau khi cúp máy, hắn bất lực nói: “Cha em đã đến Kiến Nghiệp đón em rồi, sao em lại không nói sớm chứ?”
“Nếu nói, anh chắc chắn sẽ không muốn quan tâm đến em.”
La Tuyền bướng bỉnh nói.
Trần Hán Thăng lắc đầu, dì Hoàng thực sự là “phòng Trần Hán Thăng như phòng cháy phòng trộm”, bà sợ La Tuyền sẽ nối lại tình xưa với mình, còn cố ý bảo Lão La chạy đến đón con gái.
Điều quan trọng nhất cũng vô dụng, “tình cũ” này từ trước đến nay chưa từng tắt.