Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 804 - Chương 804: “Mối Tình Đầu” Và “Bà Xã Đương Nhiệm” Của Lão Trần

Chương 804: “Mối tình đầu” và “bà xã đương nhiệm” của Lão Trần Chương 804: “Mối tình đầu” và “bà xã đương nhiệm” của Lão Trần

Nghe thấy câu hỏi của Trần Hán Thăng, tài xế lái xe là người hoảng hốt nhất, vội vàng giải thích: “Trần tổng, chủ nhiệm Trần không có lên xe, lúc ấy chỉ có chủ nhiệm Lương lên xe thôi.”

Tài xế này tương đối có kinh nghiệm, ông ta biết cha mẹ của ông chủ đều làm trong cơ quan nhà nước, dưới tình huống không hiểu rõ chức vụ của đối phương, cách xưng hô “chủ nhiệm” chắc chắn sẽ không sai.

Còn về những sai lầm trong công việc như “Bỏ cha của ông chủ lại khu vực phục vụ, cơ bản sẽ không xảy ra.

“Đừng trách người ta, cha con không đến đây đâu.”

Lương Mỹ Quyên hừ lạnh một tiếng: “Sáng sớm hôm nay còn cãi nhau một trận với mẹ đấy.”

Sau khi nói xong, Lương thái hậu trực tiếp đưa hành lý cho con trai, khoác tay Thẩm Ấu Sở lên lầu.

“Tại sao cha con lại không đến?”

Trần Hán Thăng ở phía sau truy hỏi.

“Chậc…”

Lương thái hậu hơi mất kiên nhẫn: “Cha con xin ở lại trực.”

Trần Hán Thăng không hỏi thêm nữa, trong lòng thầm nghĩ nếu năm xưa ông cụ cũng có chí tiến thủ như thế này, bây giờ mình ít nhất cũng là công tử của phó thị trưởng rồi.

Năng lực, tầm nhìn và bản tĩnh của Lão Trần không thiếu, thậm chí còn có nhiều cơ hội cất nhắc bày ra ngay trước mắt, nhưng bản thân ông lại không thích tranh giành, thích nhất là đi dạo thư viện, thu thập một ít tranh chữ, nhìn con trai trưởng thành và cùng già đi với bà xã.

Nếu nói ông ấy từ bỏ cơ hội đoàn tụ với người nhà để “chủ động biểu hiện”, gần như không có khả năng này, chắc chắn là có nguyên nhân khác.

Sau khi vào nhà, Trần Hán Thăng bắt đầu giới thiệu từng người một:

“Mẹ, đây là bà nội của Thẩm Ấu Sở.”

“Đây là em gái của Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ninh Ninh.”

“Đây là trợ lý của Thẩm Ấu Sở, Đông Nhi.”

“Đây là người mà con không hề quen biết, cô ấy tên là Trần Lam, không hiểu tại sao vẫn luôn ăn vạ ở đây.”

“Bác gái, anh trai suốt ngày bắt nạt cháu, còn không cho cháu ăn cơm, nói muốn chuẩn bị cho cháu một ổ chó, bảo cháu ở đó…”

Trần Lam có khả năng nói bậy nói bạ nhất, lập tức ôm lấy cánh tay Lương Mỹ Quyên “khóc lóc kể lể”.

Lương Mỹ Quyên qua loa có lệ dỗ dành, cô cháu gái này cũng giống con trai bà, đều là thiên tài diễn xuất.

“Chờ chú thím của anh đến Kiến Nghiệp, Trần Lam, em cũng cáo trạng như vậy đi.”

Trần Hán Thăng ở bên cạnh cười nói: “Đến lúc đó sẽ có kịch bản như thế này, vợ chồng chinh chiến nơi biên giới trở về, nhìn thấy ổ chó mà con gái ở, lập tức ra lệnh một tiếng, năm trăm tướng sĩ cùng nhau…”

“Xây thêm một ổ chó khác cho em ở.”

Trần Lam lớn tiếng nói.

Lương thái hậu không quan tâm đến hai anh em không đáng tin cậy này, đặc biệt đi đến chào hỏi với bà nội một tiếng: “Bà ạ, chào bà, cháu là mẹ của Trần Hán Thăng, cháu muốn đến thăm bà lâu lắm rồi.”

“Tốt tốt…”

Giọng nói của bà nội hơi mơ hồ, nhưng động tác lại vô cùng thân mật, nắm lấy cổ tay của Lương Mỹ Quên, trong ánh mắt già nua đầy nếp nhăn và vẩn đục của bà lộ ra một thứ gọi là “yên tâm”.

Xem ra bà nội cũng giống như các bậc phụ huynh khác, cũng hy vọng nhìn thấy cha mẹ của Trần Hán Thăng, như vậy mới cảm thấy cháu gái có thể ổn định.

“Bà nội đúng là suy nghĩ nhiều, sao mình có thể phụ lòng Thẩm khờ khạo chứ?”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, đưa tay ra vỗ vào lưng Thẩm Ấu Sở.

“Hả?”

Thẩm Ấu Sở nhìn Trần Hán Thăng một cái.

Trần Hán Thăng không nói gì, chỉ cợt nhà nhướng mày.

Thẩm Ấu Sở bĩu môi xoay người lại, nhưng nhân lúc mọi người không để ý, cô lặng lẽ chuyển động bước chân, chậm rãi đến gần Trần Hán Thăng một chút, thoạt nhìn giống như hai người đang dựa vào nhau.

Cuối cùng Lương Mỹ Quyên lại đi trêu chọc hai cô bé, cô bé lớn là Đông Nhi, cô bé nhỏ là Thẩm Ninh Ninh.

Trần Hán Thăng đã nói riêng với Lương Mỹ Quyên rằng Thẩm Ấu Sở mời một cô giúp việc nhỏ, nhưng ở trước mặt Đông Nhi, từ trước đến nay hắn vẫn luôn giới thiệu “là trợ lý của Thẩm Ấu Sở”, điều này khiến Đông Nhi vừa kiêu ngạo vừa vui vẻ.

Tiểu A Ninh lại càng đáng yêu hơn nữa, lắc lư hai sừng dê nhỏ, hơi ngại ngùng nói: “Chào bà.”

Lương Mỹ Quyên vui vẻ bế A Ninh lên, nhìn thấy Thẩm Ninh Ninh giống như có thể nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Ấu Sở khi còn nhỏ.

“Tiểu bảo bối.”

Chờ đến khi mọi người giới thiệu xong, trong nhà lại khôi phục nhịp sống như thường ngày.

Trần Lam ngồi xem hoạt hình cùng với A Ninh, Thẩm Ấu Sở và Đông Nhi đang bận rộn ở trong phòng bếp, Lương Mỹ Quyên tranh thủ thời gian dọn dẹp hành lý, đồng thời nói với Trần Hán Thăng nguyên nhân Lão Trần “không lên xe”.

“Cha con chỉ thích suy nghĩ nhiều.”

Nhắc đến chuyện này, hiện giờ Lương thái hậu vẫn rất tức giận: “Ông ấy cảm thấy nếu chạy đến đây ăn Tết sẽ có cảm giác giống như hành động trốn tránh, mẹ thực sự không hiểu, nhà chúng ta ra ngoài giải sầu, chẳng lẽ cũng cần phải thông qua sự đồng ý của Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh sao?”

“Có lẽ cha con suy nghĩ sâu xa hơn nữa.”

Trần Hán Thăng phân tích nói: “Nói không chừng cha muốn nhân Tết Nguyên Đán, lợi dụng một số cơ hội để hai nhà nói chuyện với nhau.”

Lão Trần là một người tính tình ôn hoà, không muốn xung đột mâu thuẫn với người khác, hơn nữa ông ấy thích Tiêu Dung Ngư, cho nên đứng ở góc độ cha mẹ dự định cứu vãn tình cảm của bọn họ một chút.

Chẳng trách lúc nãy ở trước mặt Thẩm Ấu Sở, Lương thái hậu không muốn nói thật, tình nguyện dùng “tăng ca” để làm lý do.

“Muốn trách thì phải trách con.”

Lương Mỹ Quyên lải nhải nói: “Vốn dĩ con và Tiểu Ngư Nhi sắp kết hôn rồi, sao lại đột nhiên chia tay, khoảng thời gian này có rất nhiều người hỏi mẹ, Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư có chuyện gì xảy ra vậy, lúc trước cục trưởng Tiêu đã thừa nhận rồi, bây giờ lại phủ nhận…”

Đối mặt với những lời đàm tiếu này, Trần Hán Thăng không thể nghe lọt tai dù chỉ một câu, một lúc lâu sau mới đột nhiên nhận thấy Lương thái hậu đã ngừng nói, bà đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mình.

“Khụ khụ…”

Trần Hán Thăng hắng giọng một tiếng, vội vàng nói: “Thật hay giả vậy, thật quá đáng mà.”

Lúc trước mỗi khi Lương thái hậu đang lảm nhảm,Trần Hán Thăng không muốn nghe nhưng cũng không dám đáp lời, chỉ cần nói “mẹ kiếp (thật hay giả vậy), thật quá đáng mà”, về cơ bản cố tình cho qua.

Nào biết lần này Lương thái hậu không dao động, vẫn trực tiếp nhìn chằm chằm vào con trai, sau đó tát Trần Hán Thăng một “bốp”: “Lúc nãy mẹ chưa nói gì cả mà, Trần Hán Thăng, con có thể chuyên tâm một chút được không, ngay cả mẹ cũng lừa gạt.”

“Mẹ, con sai rồi, con sai rồi.”

Từ trước đến nay Trần Hán Thăng vẫn luôn nhút nhát sợ hãi ở trước mặt Lương thái hậu, đây cũng là bóng ma tâm lý tạo thành từ việc bị đánh từ nhỏ.

“Con cảm thấy những chuyện này đều là trách nhiệm của Lão Trần, cha hơi nhỏ nhen, thích phức tạp hoá những chuyện đơn giản, thực ra cũng chỉ là năm mới thôi mà.”

Trần Hán Thăng vuốt mông ngựa nói: “Nói thật, nếu nói về người hào phóng, phải là mẹ mới đúng.”

“Con đừng rót mê hồn canh cho mẹ nữa, không biết lại đang bố trí mẹ ở đâu nữa.”

Lương Mỹ Quyên trực tiếp lườm con trai một cái, tức giận nói.

“Nào có.”

Trần Hán Thăng thề thốt nói: “Mẹ vẫn luôn là thần tượng của con, đặc biệt là tấm lòng không so đo với những hiềm khích trước đây, có một số việc đã qua thì cứ cho qua, còn so đo làm gì nữa?”

“Đúng vậy, mẹ là một người rất rộng rãi hào phóng.”

Lương Mỹ Quyên bị con trai khen ngợi đến mức có hơi tự đắc, lại ướm thử chiếc áo len mới mà Thẩm Ấu Sở đan cho mình, tâm trạng cũng càng ngày càng tốt.

Khoảng năm giờ chiều, Phùng Quý và Thẩm Như Ý cũng xuất hiện, hai vợ chồng trẻ tuổi này rất nhiều phép tắc, cố ý buông công việc kinh doanh chạy đến đây để chào hỏi với Lương thái hậu.

Nhưng thực ra cũng không sao cả, Trần Hán Thăng căn bản sẽ không quan tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế này, nhưng nếu đã đến, ấn tượng đương nhiên sẽ tốt hơn nữa.

Chuyện này cũng giống như khi lãnh đạo nằm viện, hắn chưa chắc đã nhớ rõ những cấp dưới đến thăm mình, nhưng nhất định sẽ nhớ kỹ những người không đến thăm.

Nhân số càng nhiều, bầu không khí đương nhiên sẽ càng náo nhiệt, Tiểu A Ninh là người vui vẻ nhất, cô bé thường xuyên chuyển từ trong lồng ngực người này đến người kia, giọng nói trẻ con non nớt không ngừng vang lên trong phòng khách.

Lương Mỹ Quyên nhìn thấy cũng vui vẻ, lúc nào mình mới có thể có một cô cháu gái đáng yêu như thế này đây.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa “cốc cốc cốc”.

“Bà Mạc đến.”

A Ninh là người phản ứng lại đầu tiên, chạy chậm đến đi mở cửa.

“Bà Mạc nào?”

Lương Mỹ Quyên hỏi: “Ấu Sở cũng có bà con ở Kiến Nghiệp sao?”

“À thì…”

Trần Hán Thăng vặn vẹo mông, cuối cùng vẫn là “dũng cảm” nói ra: “Có lẽ là dì Mạc, Mạc Kha.”

“Sao cô ta cũng đến đây?”

Lương Mỹ Quyên giật mình hỏi.

Mạc Kha chính là “mối tình đầu” của Trần Triệu Quân đấy, mặc dù Lão Trần không thừa nhận, cho rằng đó chỉ là mối quan hệ “bạn bè cùng lớp và bạn qua thư” đơn thuần, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự thù địch và cảnh giác của Lương thái hậu.

Còn nữa, tại sao Mạc Kha lại xuất hiện trong nhà “con trai và con dâu”?

“Bởi vì có liên quan đến một số mối làm ăn, nên con và dì Mạc có quen biết nhau, dì ấy cũng đối xử rất tốt với Thẩm Ấu Sở, lần này có lẽ là trước khi về quê, ở lại đây ăn một bữa cơm mà thôi.”

Trần Hán Thăng giải thích đơn giản một chút, hắn không dám nói bản thân còn trêu chọc gọi “mẹ hai Mạc.”

“Mẹ sẽ không ghen đâu đúng không?”

Trần Hán Thăng nhún vai: “Chuyện này không giống Lương thái hậu lòng dạ rộng rãi, hào phóng không so đo với hiềm khích trước đây chút nào.”

“Mẹ…”

Lương Mỹ Quyên bừng tỉnh hiểu ra, thứ chó má này quả nhiên lại gài bẫy, chỉ chờ mình nhảy vào.

Bình Luận (0)
Comment