Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 805 - Chương 805: Cướp Con Trai Tôi Thì Thôi Đi, Còn Muốn Cướp Cả Con Dâu Của Tôi?

Chương 805: Cướp con trai tôi thì thôi đi, còn muốn cướp cả con dâu của tôi? Chương 805: Cướp con trai tôi thì thôi đi, còn muốn cướp cả con dâu của tôi?

Trần Hán Thăng đã sớm biết Mạc Kha sẽ đến đây, cho nên khi nói chuyện phiếm với Lương thái hậu mới có thể sắp đặt một cạm bẫy trước.

Hắn cảm thấy bởi vì mối quan hệ với Thẩm Ấu Sở, sớm muộn gì hai người cũng sẽ chạm mặt nhau, hơn nữa theo quan sát của mình, thực ra Lão Trần và mẹ hai Mạc cũng không có mối quan hệ quá sâu.

Hoặc là đã hết tình cảm từ lâu, hoặc là cả hai người đều đã trưởng thành, có thể xác định rất rõ mối quan hệ giữa gia đình và bạn bè.

Sau khi vào nhà, nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế sô pha, lúc đầu Mạc Kha cũng sửng sốt một chút, nhưng khi nhìn thấy Trần Hán Thăng ở bên cạnh, ngay lập tức bà hiểu rõ.

Hoá ra là hai mẹ con!

Nói như vậy, bà ấy chắc hẳn là Lương Mỹ Quyên- vợ của Trần Triệu Quân.

Tranh thủ thời gian thay giày, Mạc Kha cúi đầu nghĩ xem nên đối phó như thế nào, bà đã từng là giáo sư đại học, bây giờ là cán bộ sở, năng lực phản ứng đối với tình huống đột ngột xảy ra vẫn rất mạnh.

Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là trong lòng mẹ hai Mạc quang minh chính đại, cho nên bà cũng không hoảng loạn.

Trần Hán Thăng giới thiệu, hắn giả vờ như không biết gì nói: “Mẹ, đây chính là trưởng phòng giáo dục, cô ấy cũng là người Cảng Thành chúng ta; Trưởng phòng Mạc, đây là mẹ cháu, Lương Mỹ Quyên.”

“Xin chào.”

Mạc Kha chào hỏi một tiếng rồi ngồi xuống ghế sô pha, cách Lương Mỹ Quyên mấy người ngồi giữa.

“Ừ, chào cô.”

Lương Mỹ Quyên cũng gật đầu, bả vai run rẩy hơi mất tự nhiên.

Hai người đều đang quan sát lẫn nhau, mặc dù Mạc Kha đã kết hôn nhưng chưa từng sinh con, cộng thêm có thói quen ăn chay trường, công việc cũng tương đối nhẹ nhàng nên cả người thoạt nhìn tràn ngập hơi thở của phần tử trí thức.

Trên người Lương Mỹ Quyên lại tràn ngập hơi thở cuộc sống, hơn nữa bà có vẻ không già đi trước tuổi, điều đó chứng tỏ bên trong gia đình vô cùng hoà thuận.

Đặc biệt Trần Hán Thăng còn ôm lấy bả vai mẹ, thái độ thân mật không ngại phô trương ra ngoài này khiến Mạc Kha vô cùng hâm mộ.

Nhưng Phùng Quý vẫn cảm thấy có gì đó hơi kì quái, sau khi mở cửa hàng riêng cho mình, năng lực nhìn mặt đoán ý của anh ta càng ngày càng mạnh mẽ, dường như có thể cảm nhận được sự khác thường giữa dì Lương và dì Mạc.

Theo lý mà nói, cho dù không có gì để nói chuyện đi chăng nữa thì cũng nên tán gẫu bình thường đúng không? Nhưng sao anh ta lại cảm thấy dì Lương hơi kháng cự thế nhỉ?

“Mỹ Quyên à.”

Vẫn là Mạc Kha chủ động mở miệng, một là không muốn tiếp tục bầu không khí này thêm nữa, hai là bà ta cũng thực sự có chuyện muốn thương lượng.

“Lão Trần đâu rồi?”

Mạc Kha bắt đầu bằng một câu hỏi đơn giản nhất: “Sao ông ấy không đến đây?”

“Chỉ quan tâm đến chuyện này thôi sao?”

Trong lòng Lương thái hậu hừ lạnh một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự trả lời: “Lão Trần đang trực ban ở đơn vị, tết âm không đến đây.”

“Vậy sao?”

Mạc Kha gật đầu, nhân viên nhà nước trực ban vào dịp tết là chuyện vô cùng bình thường, đặc biệt là ở nhiều đơn vị cơ sở tuyến dưới, hay cảnh sát gì đó càng quanh năm không có ngày nghỉ.

Nếu Trần Triệu Quân không ở đây, Mạc Kha cũng chuyển chủ đề đến trên người Trần Hán Thăng, khen ngợi nói: “Bây giờ Hán Thăng giỏi lắm đấy, mới hơn hai mươi tuổi đã đạt được thành tựu như bây giờ, điều này không thể tách rời khỏi công lao bồi dưỡng của hai người.’

“Bình thường nó toàn khiến người khác bực bội.”

Lương Mỹ Quyên lườm Trần Hán Thăng một cái: “Nếu có thể, tôi không muốn đứa con trai này.”

“Ha ha…”

Mạc Kha mỉm cười: “Hán Thăng vô cùng thông minh, lúc trước tôi còn muốn thương lượng với ông xã, dự định sẽ nhận Hán Thăng làm con nuôi đấy.”

Lúc trước mẹ hai Mạc thực sự có ý định này, nhưng đã bị Lương thái hậu vô tình từ chối, tác dụng của những lời này chỉ là ‘”vai diễn phụ”, đại khái là bày tỏ Trần Hán Thăng thực sự rất xuất sắc.

Nhưng khi lọt vào lỗ tai Lương Mỹ Quyên, ý nghĩa của nó lại có chút thay đổi.

“Cái gì?”

Trong lòng Lương thái hậu thầm nghĩ: “Còn muốn cướp con trai của mình?”

“Ấu Sở càng tốt hơn nữa.”

Mạc Kha nhìn bóng dáng của Thẩm Ấu Sở trong phòng bếp: “Vừa xinh đẹp vừa lương thiện, vừa dịu dàng vừa kiên cường, năm ngoái khi sức khoẻ của tôi không được tốt lắm phải nằm viện, Ấu Sở đã ở bên cạnh tôi mấy ngày đấy.”

Đây chỉ là đưa ra ví dụ để chứng minh đức tính xinh đẹp của Thẩm Ấu Sở, nhưng Lương thái hậu luôn cảm thấy Mạc Kha đã chiếm “đãi ngộ” thuộc về mình.

Điều “khiến người ta tức giận” hơn nữa chính là, Lương thái hậu phát hiện chiếc áo len trên người Mạc Kha hình như cũng là phương pháp đan dệt của Thẩm Ấu Sở.

“Hay lắm, Ấu Sở cũng đan áo cho cô ta.”

Sắc mặt của Lương Mỹ Quyên bình tĩnh, nhưng trong lòng lại ấm ức nghĩ: “Cướp con trai mình xong, lại cướp cả con dâu mình sao?”

Mạc Kha không biết Lương Mỹ Quyên đang ghen tị, bà ta tự cho rằng việc mình khen ngợi Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở chắc hẳn sẽ tăng thêm độ thiện cảm, vì thế bắt đầu nói đến chuyện chính: “Mỹ Quyên, nói thật với cô, bản thân tôi không có con cái, ông xã quanh năm làm việc ở nước ngoài, cuộc sống vốn dĩ tương đối đơn điệu.”

“Nhưng sau khi quen biết với Hán Thăng và Ấu Sở, trong lòng lập tức có nhiều thêm niềm vui đáng mong chờ.”

Mạc Kha điều chỉnh cặp kính gọng vàng, giọng điệu chân thành tha thiết nói: “Cho nên tôi muốn làm chút gì đó cho Ấu Sở, sang năm hai đứa nó đã tốt nghiệp đại học rồi, cá nhân tôi có một đề nghị, dứt khoát để hai đứa nhỏ kết hôn vào kỳ nghỉ hè đi, sau đó hẵng học lên cao.”

“Nói không chừng sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Ấu Sở đã mang thai lần hai rồi.”

Mạc Kha nói đùa: “Lúc đó, tôi cũng có thể chăm sóc đám trẻ một chút.”

Vốn dĩ Lương Mỹ Quyên vẫn có chút hứng thú với chủ đề này, nhưng khi Mạc Kha nói muốn giúp đỡ chăm sóc cháu, Lương Mỹ Quyên lại một lần nữa không vui, ý thức bảo vệ lãnh thổ càng thêm mãnh liệt.

“Cướp con trai và con dâu thì thôi đi, ngay cả bảo bối chưa sinh ra cũng cướp.”

Lương Mỹ Quyên vô cùng khó chịu, khi trả lời cũng hơi qua loa có lệ: “Mấy chuyện lớn như kết hôn này phải để Lão Trần quyết định, ông ấy vẫn là chủ nhà.”

“Được rồi.”

Mạc Kha cũng rất thấu hiểu, nhưng ngày mai mình cũng sẽ trở về Cảng Thành, có thể bớt chút thời gian đi thăm bạn học cũ, nhân tiện thương lượng với ông một chút.

Khi Lương thái hậu đang nói chuyện với mẹ hai Mạc, Trần Hán Thăng ngồi bên cạnh, hắn cảm thấy bầu không khí của cuộc nói chuyện này vẫn có thể coi là tiến hành trong hoà bình và hữu nghị, nhưng thái độ của Lương thái hậu có chút lạnh lùng, nhưng cũng là một loại lịch sự không đao không súng.

Người phiền phức duy nhất chính là Trần Lam, lúc nãy khi nói đến chủ đề “kết hôn” này, Trần Lam vẫn luôn dùng chân đá vào mông anh trai, ngụ ý vô cùng rõ ràng.

Nếu anh và chị dâu Ấu Sở kết hôn, vậy chị dâu Tiểu Ngư Nhi thì sao?

Lúc ăn cơm, Đông Nhi và Thẩm Ấu Sở đều nấu những món ăn sở trường của mình, chỉ là Lương thái hậu không có tâm hồn ăn uống lắm,chỉ mới ăn một chén nhỏ đã no rồi, rầu rĩ nhìn Mạc Kha gắp đồ ăn cho Tiểu A Ninh.

Sau bữa tối, Mạc Kha ngồi thêm một lát rồi đứng dậy tạm biệt, xuất phát từ phép lịch sự, Lương Mỹ Quyên vẫn khách khí đứng dậy.

Sau khi Mạc Kha rời đi, Lương Mỹ Quyên hất tay áo đi vào phòng ngủ.

Cũng may ngoại trừ Trần Hán Thăng ra, những người khác đều không phát hiện, Thẩm Ấu Sở và Đông Nhi rửa chén, Phùng Quý và Thẩm Như Ý cũng bắt xe về, Trần Lam nhắn tin với bạn học.

Trần Hán Thăng cũng đẩy cửa đi vào phòng ngủ theo, lại nhìn thấy Lương thái hậu đang đứng bên ban công, lẳng lặng nhìn những ngôi sao bên ngoài cửa sổ.

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Trần Hán Thăng hỏi: “Trời lạnh như thế này không ngồi trong phòng khách có điều hoà máy sưởi, mẹ ở đây suy ngẫm về cuộc đời sao?”

“Con đến đây làm gì?”

Lương Mỹ Quyên nói thẳng: “Mạc Kha vừa mới xuống lầu, con nhanh chóng đi tiễn người ta đi chứ, dù sao người ta cũng muốn nhận con làm con nuôi mà.”

“Hả?” Trần Hán Thăng lập tức hiểu rõ, cười nói: “Phu nhân đây cũng biết ghen tị sao? Dì Mạc chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, sao có thể coi là thật được, mong ngài bớt giận rồi trở về phòng xem TV cùng với chúng con.”

Trần Hán Thăng vừa nói vừa lấy lòng đấm lưng cho bà.

“Hai cha con nhà này đúng là không có người nào tốt cả!”

Lương Mỹ Quyên càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, lấy điện thoại di động ra nói: “Mẹ phải gọi điện thoại cho Trần Triệu Quân, hỏi toàn bộ chi tiết chuyện giữa ông ấy và Mạc Kha năm đó.”

“Đã là chuyện của quá khứ rồi, mẹ còn gọi điện thoại làm gì chứ? Chiều nay còn nói mình lòng dạ rộng rãi, không so đo với những hiềm khích trước đây mà.”

Trần Hán Thăng ngăn cản nói: “Lão Trần đang ở nhà một mình, nói không chừng cũng đang cảm thấy thương xót cho bản thân mình, mẹ đừng nói với cha điều gì cả, cứ xả với…”

Lương Mỹ Quyên cũng nhìn về phía Trần Hán Thăng, chờ câu nói “cứ xả với con” của con trai, sau đó sẽ lập tức mắng xối xả vào mặt hắn.

“Mẹ cứ xả với Thẩm Ấu Sở và Trần Lam đi.”

Trần Hán Thăng hiên ngang lẫm liệt nói: “Con hiểu rõ con người Thẩm Ấu Sở lắm, cho dù mẹ tức giận với cô ấy đi chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không oán hận đâu, còn cẩn thận kiểm điểm lại lỗi lầm của mình.”

“Trần Lam càng không cần phải nói, dù sao cũng không phải là con ruột, cứ mắng con bé nhiều hơn nữa, mọi chuyện sẽ kết thúc thôi.”

Bình Luận (0)
Comment