“Con còn có chút tiền đồ nào không vậy?”
Lương Mỹ Quyên nghe thấy những lời vô trách nhiệm này của Trần Hán Thăng, tức giận đấm hắn một cái: “Sao mẹ có thể sinh ra một đứa con như con chứ? Hay là lúc trước đánh vẫn còn ít?”
“Hả?”
Trần Hán Thăng bĩu môi nói: “Các chuyên gia đã phổ cập ở trên TV rồi, đánh trẻ con không có tác dụng giáo dục đâu, mẹ nên học cha con ấy, bớt lấy chày cán bột, phải nói đạo lý với con nhiều hơn nữa.”
“Ồ…”
Lương thái hậu ngẩn người, mang theo một chút áy náy nói: “Thực ra lúc trước mẹ đánh con chủ yếu là để hả giận, còn về phần giáo dục, từ trước đến nay mẹ chưa từng nghĩ đến.”
Trần Hán Thăng: …
Đây là mẹ ruột của mình đấy, người luôn luôn nói thật.
“Con đừng chuyển chủ đề.”
Lương Mỹ Quyên đột nhiên thu hồi sắc mặt lại, nghiêm túc nói: “Các con quen biết Mạc Kha như thế nào? Còn nữa, tại sao mối quan giữa Ấu Sở và cô ta lại tốt như vậy, thậm chí còn đan áo len cho Mạc Kha?”
“Chẳng phải dì Mạc là lãnh đạo của phòng giáo dục sao? Vào năm hai, dì ấy đến trường đại học của chúng con thị sát, lúc đó con là cán bộ của hội học sinh, hơn nữa Hoả Tiễn 101 đang ở thời kỳ đỉnh cao, thân là một nhân vật trong trường đại học Tài chính, lãnh đạo nhà trường bảo con ra mặt tiếp đón…”
Lần này Trần Hán Thăng không hề nói dối, bởi vì sự thật đã vô cùng đầy đủ.
“Còn về phần tại sao Thẩm Ấu Sở lại đan áo cho bà ấy.”
Trần Hán Thăng giải thích nói: “Chủ yếu là vì dì Mạc cũng đối xử rất tốt với Thẩm Ấu Sở, trước khi trong kỳ thi lên thạc sĩ, dì Mạc vừa nấu canh vừa phân tích các loại câu hỏi; Lúc quán trà sữa ở cầu Sử Tử khai trương, dì Mạc cũng giúp đỡ cậu ấy thiết kế trang trí, bình thường dì ấy còn thường xuyên đưa đồ ăn đến đây, mối quan hệ cứ thế dần dần trở nên thân thiết thôi.”
“Hoá ra là vậy.”
Lương Mỹ Quyên hiểu ra, thực ra cho dù là Thẩm Ấu Sở hay Tiêu Dung Ngư, mặc dù tính cách của hai người khác nhau, nhưng trên thực tế đều rất được người khác yêu thích.
“Cũng là mẹ ở quá xa.”
Lương thái hậu không phục nói: “Nếu không cũng có thể nấu canh cho Ấu Sở.”
“Đúng đúng đúng.”
Trần Hán Thăng hùa theo mẹ ruột nói: “Mẹ nấu canh ngon hơn dì Mạc rất nhiều, nếu Thẩm Ấu Sở được ăn cạnh của mẹ nấu, vốn dĩ có thể thi được nghiên cứu sinh của đại học Kiến Nghiệp, sau đó trực tiếp nhảy đến Thanh Hoa.”
“Ha ha ha…”
Lương thái hậu bị con trai chọc cười, bây giờ bà mới cảm thấy suy nghĩ lúc nãy của mình hơi ấu trĩ, xem ra cùng với sự tăng lên của tuổi tác, bản thân mình cũng trở thành “đứa trẻ già” trong miệng mọi người.
Thấy tâm trạng của mẹ đã tốt hơn, hơn nữa nhiệt độ không khí ngoài ban công hơi thấp, vì thế Trần Hán Thăng lại dỗ dành Lương thái hậu trở lại phòng khách.
Thẩm Ấu Sở đã rửa chén đũa xong, đang ngồi vào bàn liệt kê ra những thứ cần mua cho tết Nguyên Đán, Đông Nhi ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng bổ sung một số thứ.
Bà nội đã ngâm chân xong và đi vào phòng ngủ, Trần Lam ôm A Ninh xem TV.
Chiếc máy giặt cửa trước trong nhà tắm đang chuyển động “ù ù”, ánh đèn màu vàng cam sáng ngời và ấm áp phản chiếu lên trên người mỗi người, khắp nơi trong không khí đều tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Đối với một người phụ nữ trung niên bình thường mà nói, cảnh tượng như vậy có sức hấp dẫn nhất.
“Vẫn nên đón lão Trần đến đây thì hơn.”
Trong lòng Lương Mỹ Quyên thầm nghĩ, dù sao thì không có ông ấy thì không thành nhà được.
Ấu Sở hay là Tiểu Ngư Nhi, vấn đề này tạm thời đặt sang một bên, người một nhà trải qua năm mới trước rồi hẵng nói.
…
Tối hôm đó khi nghỉ ngơi, Trần Hán Thăng dự định sẽ đưa Thẩm Ấu Sở đến khách sạn, nhưng Lương Mỹ Quyên lại muốn nói chuyện cùng với “con dâu”, lôi kéo Thẩm Ấu Sở cùng ngủ với mình.
Trần Lam thích náo nhiệt, cũng ồn ào chen chúc vào.
Cuối cùng chỉ có thể để Đông Nhi đưa Thẩm Ninh Ninh đi nghỉ ngơi, cũng may A Ninh rất nghe lời, lễ phép chúc ngủ ngon cùng với bà, anh và chị Trần Lam, sau đó tự leo lên giường, đắp chiếc chăn nhỏ của mình ngủ.
Trần Hán Thăng cũng dứt khoát không trở về nhà máy, vẫn nằm trên ghế sô pha ngủ qua đêm giống như trước kia, tóm lại là Thẩm Ấu Sở đã trải một tấm đệm giường thoải mái nhất.
Khoảng chừng hơn một giờ, Trần Hán Thăng vẫn còn loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện rúc rích trong phòng ngủ, hầu như đều là Trần Lam đang nói chuyện, trong phòng khách tối đen như mực, ánh trăng sáng trong trẻo rọi từ bên ngoài cửa sổ vào, chiếu sáng mặt đất.
“Trần Lam cũng thật là, quả thực còn có tinh thần hơn cả những con lừa trong đội sản xuất.”
Trần Hán Thăng ghét bỏ lắc đầu, châm điếu thuốc đi đến bên cửa sổ, nhìn hàng ngàn ánh đèn ở toà nhà đối diện.
Thực ra ở cách đó rất xa, ở giữa còn có một vành đai xanh rất lớn, Trần Hán Thăng chắc chắn không thể nhìn thấy, có lẽ cũng có người đang xem TV, có người đang ăn khuya, có người đang lặng lẽ mất ngủ giữa đêm khuya giống như mình.
“Không biết Tiểu Ngư Nhi đang nghĩ gì nhỉ?”
Trần Hán Thăng híp mắt, chậm rãi phun ra một ngụm khói.
Không hiểu khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì với mình, chỉ cần nhớ đến Tiêu Dung Ngư, trong lòng Trần Hán Thăng lại hơi hoảng loạn, giống như có một thứ đồ gì đó quan trọng đã bỏ quên ở chỗ Tiểu Ngư Nhi.
Nhưng hắn đã kiểm tra lại rất nhiều lần, vẫn không phát hiện mình bỏ quên gì cả, cho dù Vương Tử Bác giúp hắn tìm hiểu, vẫn không phát hiện ra điều gì cả.
“Ăn Tết trước đã, tất cả mọi chuyện ăn tết xong hẵng nói, có thù báo thù, có oán báo oán.”
Ăn Tết xong sẽ là tháng hai, các kỹ sư “hỗ trợ kỹ thuật”của Samsung cũng sẽ kết thúc công việc, Trần Hán Thăng dự định sẽ hoàn toàn trở mặt với Samsung, bắt đầu phát động cuộc phản công đầu tiên.
“Con mẹ nó nếu không cho mấy người gọi là địa chỉ, thực sự nghĩ ông đây không có khí chất của vương giả mà!”
Trần Hán Thăng phỉ nhổ, chậm rãi dụi tắt đốm lửa tàn thuốc.
Có thể đoán được rằng năm 2006 chắc chắn sẽ rất thú vị, cho dù là sự nghiệp hay về phương diện tình cảm.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hán Thăng đang ngủ ngon lành thì lại bị “Con lừa trong đội sản xuất” đánh thức.
Trần Lam khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, vừa xem TV vừa vui vẻ trò chuyện trên QQ với bạn học.
“Em có bệnh đúng không?”
Trần Hán Thăng khó chịu nói: “Tối hôm qua em nghỉ ngơi tốt rồi, nhưng anh lại mất ngủ rất lâu đấy.”
Trần Lam lườm Trần Hán Thăng một cái, lớn tiếng hét lên: “Bác gái, anh trai cháu mắng cháu bị bệnh, mới sáng sớm đã nguyền rủa cháu rồi.”
“Tránh ra.”
Trần Hán Thăng đẩy Trần Lam một chút.
Trần Lam không chịu nhường dù chỉ một cm, mông còn cố ý dịch ra phía sau, chiếm lấy không gian của Trần Hán Thăng.
“Phiền muốn chết!”
Trần Hán Thăng đẩy lại một chút.
“Không phiền đâu.”
Trần Lam vẫn còn đang chen chúc.
Những người khác trong nhà đều đã rời giường, bọn họ đang đi qua đi lại trong phòng khách, hoặc là rửa mặt, hoặc là làm bữa sáng, nhưng không ai liếc nhìn về phía này nhiều thêm một lần, dường như đã quá quen với việc Trần Hán Thăng và Trần Lam cãi nhau.
Ngay cả A Ninh cũng không lấy làm lạ, con bé ngồi trên chiếc ghế nhựa, xem “Tom và Jerry” không chớp mắt.
Hai anh em xô đẩy nhau một lúc lâu, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng không thể kiên nhẫn được nữa, đá Trần Lam xuống ghế sô pha một cái “bịch”.
Trần Lam ngã phịch một cái, ngồi trên sàn nhà ngơ ngác, sau đó bật khóc hu hu thành tiếng.
Đây chính là quá trình hai người cãi nhau- Chỉ vì một chuyện nhỏ mà tranh cãi, sau đó “mâu thuẫn” thăng cấp, cuối cùng kết thúc bằng việc Trần Lam khóc lóc.
“Hu hu hu…”
Trần Lam lớn tiếng bật khóc, từng giọt nước mắt lớn không ngừng chảy ra từ hốc mắt, đương nhiên cô ấy khóc thật, bởi vì phần mông thực sự va mạnh xuống sàn.
Cô ấy vừa bật khóc, mọi người mới chuyển dời sự chú ý về phía này.
“Trần Hán Thăng, Trần Lam, hai đứa bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Lương Mỹ Quyên cầm một chiếc nồi trong tay, thò đầu ra từ trong phòng bếp nhìn xem, phát hiện không có vấn đề gì lớn, nhíu mày nói: “Sao vẫn có thể cãi nhau giống như mấy đứa trẻ vậy chứ, Trần Lam, cháu cũng mau đi rửa mặt đi, lát nữa ăn cơm.”
Lương Thái Hậu nói xong lại quay trở về phòng bếp, bà không thể nào đến đây an ủi, đây là phản ứng chân thật của người lớn sau khi phát hiện anh em cãi nhau, mỗi đứa đánh 50 roi.
“Hu hu hu…”
Thấy anh trai không bị mắng, Trần Lam tiếp tục ngồi dưới đất chơi xấu.
Trần Hán Thăng nhếch miệng người, hắn cũng dứt khoát hét lên “oa oa oa”.
Trần Lam khóc một tiếng, hắn lại hét theo một tiếng, giống như một khúc nhạc đệm vậy.
“Anh có cảm thấy ghê tởm không vậy.”
Trần Lam là người không chịu nổi trước, lau nước mắt nói: “Anh muốn khóc thì tự khóc đi, tại sao lại khóc theo em?”
“Anh thích.”
Trần Hán Thăng cợt nhả nói.
“Sao có thể như vậy chứ?”
Mặc dù Trần Lam rất biết cách chơi xấu, nhưng không thể bằng anh trai mình, nếu không phải chỗ này quá nhỏ, Trần Lam thậm chí còn muốn lăn trên mặt đất.
Lúc này Thẩm Ấu Sở đã làm xong bữa sáng đi ra ngoài, ngồi xổm xuống bên cạnh Trần Lam.
“Chị dâu.”
Trần Lam nức nở cáo trạng: “Anh mắng em, còn dùng bàn chân size 44 đá em nữa.”
“Hả?”
Thẩm Ấu Sở oán trách nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Trần Lam. Thẩm khờ khạo không biết nói quá nhiều lời an ủi, chỉ không ngừng lặp đi lặp lại “không khóc không khóc không khóc…”
Thực ra Trần Lam cũng không nghiêm trọng như vậy, cô ấy và Trần Hán Thăng đều có năng khiếu “diễn xuất”, chảy nước mắt chỉ là một cách diễn xuất đơn giản nhất trong cách ký năng mà thôi.
Chỉ cần có người đến đây hỏi thăm, nước mắt sẽ lập tức thu hồi lại.
Chờ đến khi cảm xúc của Trần Lam ổn định lại một chút, Thẩm Ấu Sở đưa tay tháo dây cột tóc trên đầu mình xuống, cẩn thận buộc cho Trần Lam một kiểu tóc đuôi ngựa dễ thương.
Mặc dù Trần Lam đã sớm biết chị dâu Ấu Sở vô cùng hiền thục, nhưng vẫn cảm thấy ấm lòng trước hành động này, cô ấy ngơ ngác nhìn mái tóc buông xõa xuống của Thẩm Ấu Sở, nhìn vào đôi mắt đào hoa trong suốt động lòng người của cô.
“Chị dâu.”
Trần Lam nhỏ giọng nói: “Em muốn ăn mì gói.”
“Được…”
Thẩm Ấu Sở gật đầu, đỡ Trần Lam ngồi dậy, chuẩn bị đi vào phòng bếp nấu mì gói.
“Làm cho anh một phần nữa.”
Trần Hán Thăng chậc miệng nói.
Thực ra mấy thứ như mì gói này chính là vậy đấy, thậm chí trong khoảnh khắc vừa mới ăn xong còn có cảm giác hơi muốn nôn, nhưng chẳng bao lâu sau, sẽ lại có cảm giác muốn ăn.
Nhưng Lương thái hậu không vui: “Trong nhà có màn thầu và bánh bao, tại sao lại muốn ăn mấy thứ không có dinh dưỡng như mì gói chứ?”
“Tiểu… Tiểu Trần và Trần Lam muốn ăn…”
Thẩm Ấu Sở lắp bắp nói, cô cũng không dám làm trái ý của “mẹ chồng”.
Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Thẩm khờ khạo, Lương Mỹ Quyên bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Con cứ chiều quen bọn nó.”
…
Lúc ăn sáng, những người khác đều ăn bữa sáng bình thường, chỉ có Trần Hán Thăng và Trần Lam ăn mì gói, Thẩm Ninh Ninh chớp mắt, cái miệng nhỏ nhắn to ra hâm mộ.
Trần Hán Thăng cười hì hì lấy chén nhỏ, không màng đến sự phản đối của Lương thái hậu, gắp một ít mì cho A Ninh, ba người húp “sột soạt sột soạt”, mặc dù Trần Lam vẫn đang khó chịu với Trần Hán Thăng.
Sau khi ăn xong, Trần Hán Thăng đi đến nhà máy dạo qua một vòng, chỉ còn hai ba ngày nữa là đến tết Nguyên Đán, điện tử Qủa Xác đã hoàn toàn nghỉ lễ, chỉ còn hơn hai trăm người đang làm việc.
Mặc dù trong nhà máy đã treo đèn lồng đỏ “đón xuân”, nhưng vẫn có cảm giác trống rỗng quạnh quẽ, thỉnh thoảng mới có thể nhìn thấy một cặp vợ chồng vội vàng rời khỏi nhà máy.
Có lẽ bọn họ đều là những công nhân trong dây chuyền sản xuất, mang theo bao lớn bao nhỏ rất nhiều thứ, phía sau còn vác một bao tải “phân urê”.
Mặc dù đồ đạc lỉnh kỉnh nhưng biểu cảm trên mặt đều tràn ngập vui mừng khi được về nhà và sự hài lòng khi kiếm được tiền.
Điện tử Qủa Xác là một doanh nghiệp vô lại, nhưng không hề keo kiệt với các nhân viên trong công ty, một người như Trần Hán Thăng mặc dù trên đầu có gai, nhưng hắn cũng khinh thường việc bắt nạt người khác.
Sau khi đi vào toà nhà văn phòng, có hơn một nửa ban quản lý ở lại, ngày thường bọn họ nhận được mức lương cao như vậy, những lúc như thế này phải chú ý đến tinh thần “chủ động cống hiến.”
Khổng Tĩnh cũng chưa rời đi, cô phải chờ đến ngày 29 tết mới có thể về nhà, hơn nữa ngày mùng ba lại trở về Kiến Nghiệp.
Nhưng điều này cũng vừa hay phù hợp với Khổng ngự tỷ, không cần phải lặp đi lặp lại những lần xem mắt nữa.
Trần Hán Thăng chỉ đi dạo một vòng rồi rời đi, hắn trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn đón Lương Mỹ Quyên và Thẩm Ấu Sở, chuẩn bị đi mua sắm nhu yếu phẩm cho năm mới.
Nghe thấy vậy, Trần Lam nhanh chóng ngồi vào hàng ghế sau, sợ bọn họ không dẫn theo mình ra ngoài đi dạo phố.
“Trần Lam, em không cho anh khóc theo em, tại sao em lại đi theo xe anh?”
Trần Hán Thăng cố ý nói.
“Thích.”
Trần Lam không nhúc nhích, nhưng ngoài miệng lại khinh thường nói: “Có gì đặc biệt hơn người chứ, của anh chỉ là một chiếc xe năm chỗ bình thường thôi, chờ sau này em có tiền, em sẽ mua một chiếc xe thể thao hai chỗ giống như Ferrari.”
“Em thì thôi đi.”
Trần Hán Thăng châm chọc nói: “Nhìn lại bộ dạng của em đi, ngồi trong xe giống như con chuột ngồi xổm trên giày da vậy, một chiếc xe thể thao hai chỗ xứng với em sao?”
“Ôi trời, anh thì xứng đấy.”
Trần Lam lập tức đáp trả một cách mỉa mai: “Nickname QQ còn tên là Trần anh tuấn, anh có chỗ nào liên quan đến “anh tuấn” không?
“Ồ, nếu em không nói thì anh cũng quên mất.”
Trần Hán Thăng vừa lái xe vừa nói: “QQ của người nào đó còn tên là “Công chúa Disney đang lẩn trốn”, anh đã tìm kiếm cái tên này rồi, ít nhất có mười mấy người đang sử dụng, anh đang nghĩ đến chuyện Hoàng đế Disney cũng lạ, có nhiều công chúa đang lẩn trốn như vậy.”
“Bác cả, chị dâu, anh lại mắng em kìa.”
“Trần Lam ngậm máu phun người, rõ ràng là em mắng anh trước.”
“Được rồi được rồi.”
Lương Mỹ Quyên rất không kiên nhẫn: “Không cãi nhau một phút thì trong lòng ngứa ngáy sao, không thể để lỗ tai chúng tôi yên tĩnh một chút được sao?”
…
Nhưng mối quan hệ huyết thống là một thứ gì đó rất kỳ diệu, sáng hôm đó Trần Hán Thăng và Trần Lam vừa mới cãi nhau xong, thậm chí còn cãi nhau ở trên xe, nhưng sau khi đến cổng siêu thị Sugo, hai anh em lại hoà thuận một cách bất ngờ.
Lương Mỹ Quyên khoác cánh tay của Thẩm Ấu Sở đi ở phía sau, Trần Lam nắm tay Trần Hán Thăng nhảy nhót ở phía trước, không ngừng nhặt câu đối chữ phúc, những đồ ăn vặt như hạt dưa, rau củ thịt cá vào trong chiếc xe đẩy nhỏ của siêu thị.
Sau khi dạo siêu thị một vòng rồi về nhà ăn trưa, Trần Hán Thăng lại dẫn mấy người đi trải nghiệm tuyến tàu điện ngầm số 1 ở Kiến Nghiệp.
Tuyến số 1 này chính thức thông đường vào tháng 8 năm ngoái, điểm khởi đầu là cây cầu Mại Cao, điểm cuối của cổng An Đức, đây là lần đầu tiên Lương Mỹ Quyên được ngồi tàu điện ngầm, rất khó có thể tin được rằng con tàu hình viên đạn này thực chất đang qua lại không ngớt ở sâu mấy chục mét dưới lòng đất.
Hôm nay Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở gần như đều ở bên cạnh Lương Mỹ Quyên cả ngày, trong lòng Lương thái hậu vô cùng vui vẻ, cuối cùng bà cũng có thể cảm nhận được cái gì gọi là “Hạnh phúc gia đình.”
Nhưng lão Trần vẫn đang ở quê Cảng Thành một mình đấy.
“Cha con cũng rất hứng thú với những thứ này.”
Sau khi đi ra khỏi tàu điện ngầm, Lương Mỹ Quyên thở dài nói: “Lúc đấy khi thấy báo chí đưa tin, ông ấy còn vui vẻ vỗ tay, còn nói sau này nếu có thời gian rảnh nhất định phải đi thử xem sao?”
“Ha ha…”
Trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ, cười nói: “Yên tâm đi, con cũng không có ý định để cha ở nhà một mình đâu, ngày mai con định sẽ đích thân về đón cha.”
“Ồ, vậy mới đúng.”
Lương thái hậu “do dự” một hồi mới miễn cưỡng đồng ý: “Con hiếu thảo với cha con như vậy, mẹ cũng không muốn phản đối, nhưng mẹ không mang đủ quần áo, cũng muốn về nhà lấy thêm vài bộ.”
“Mẹ, mẹ đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo.”
Trần Hán Thăng không nhịn được vạch trần: “Rõ ràng là muốn cùng về đón cha con, đã là vợ chồng già rồi còn sĩ diện như vậy.”
“Ai muốn đón ông ấy chứ.”
Lương Mỹ Quyên xua tay, nghĩ một đằng nói một nẻo phủ nhận.
Thực ra hai người đã kết hôn nhiều năm như vậy, nhưng lúc nào cũng là Lão Trần bao dung Lương thái hậu, Lương Mỹ Quyên cảm thấy lần này ngược lại, bản thân mình chủ động cúi đầu chịu thua, ông chồng chắc chắn không thể ngờ được.
Thật mong chờ biểu cảm ngạc nhiên mong chờ của Lão Trần trong khoảnh khắc mở cửa ra.