Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 807 - Chương 807: Sau Khi Ly Hôn, Tôi Chỉ Cần Con Trai

Chương 807: Sau khi ly hôn, tôi chỉ cần con trai Chương 807: Sau khi ly hôn, tôi chỉ cần con trai

Ngày hôm sau là ngày 28 tháng 1, âm lịch cũng là ngày 30 giao thừa, Trần Hán Thăng bị tiếng pháo “đoàng đoàng bên ngoài” đánh thức từ rất sớm.

“Kẽo kẹt.”

Trần Hán Thăng mở cửa sổ phòng khách ra, nhìn đám khói mỏng nhẹ như sương bên ngoài, còn có một mùi thuốc súng đặc trưng.

Trước thời điểm giao thừa, khắp nơi trong nội thành Kiến Nghiệp luôn có người đốt pháo, vùng ngoại thành như khu vực Giang Lăng này đương nhiên không cần phải nói.

“Anh, em lạnh đến mức sắp thành băng rồi.”

Trần Lam đang chơi điện thoại di động cảm thấy hơi lạnh, ầm ĩ muốn đóng cửa sổ lại.

Trần Hán Thăng không muốn quan tâm, Trần Lan nổi giận đùng đùng đi đến, “cạch” một tiếng, đóng sầm cửa lại.

Lúc trở về, có lẽ cô ấy đã quên mất rằng ngày hôm qua mình vừa mới khóc, còn cố tình giả vờ vô tình va vào anh trai một chút.

Nếu Trần Hán Thăng phản kháng, chắc chắn sẽ “tái hiện cảnh tượng ngày hôm qua”, đây là quá trình cãi nhau bình thường giữa hai anh em, nhưng hôm nay tâm trạng của Trần Hán Thăng không tồi, mùi khói thuốc và tiếng pháo cũng gợi lên khao khát của hắn về tết Nguyên Đán.

“Trần Lam, cha mẹ em khi nào thì đến đây vậy?”

Trần Hán Thăng hỏi.

Bởi vì Kiến Nghiệp cách Dương Châu tương đối gần, hơn nữa cha mẹ mình cũng sẽ đến Kiến Nghiệp ăn tết nên Trần Hán Thăng mời luôn chú hai và thím hai đến đây, hai nhà có thể tụ hội lại với nhau.

Chú hai Trần Chí Minh và thím hai Cam Văn Tú chỉ mới gặp Thẩm Ấu Sở, chưa từng gặp Tiêu Dung Ngư nên không có gì để bại lộ cả.

“Có lẽ là chiều nay đi.”

Trần Lam biếng nhác nằm trên ghế sô pha, ôm A Ninh vào trong ngực giống như một con búp bê vải.

Chú hai cũng là nhân viên công chức, nói chung, những người như bọn họ lúc nào cũng phải làm việc đến 30 tết.

“Ưm…”

A Ninh bị ôm đến mức có chút không thoải mái, cô bé lặng lẽ nhúc nhích cái mông nhỏ, sau đó mới thở phào một hơi, lắc lư sừng dê nhỏ tiếp tục xem phim hoạt hình.

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng mỉm cười, tiểu nha đầu đúng là quá đáng yêu.

Chẳng bao lâu sau, Lương Mỹ Quyên đứng trong phòng bếp đã hét lên: “Những người bên ngoài chú ý, thu dọn một chút chuẩn bị ăn cơm, Trần Hán Thăng, con không được lề mề nữa, lát nữa con còn phải dán câu đối, sau khi dán xong còn phải về Cảng Thành đón cha con, có lẽ thời gian không đủ đâu.”

“Mẹ gấp cái gì chứ?”

Trần Hán Thăng mạnh miệng cãi lại: “Chỉ cần không về nhà đón cha con thì chắc chắn đủ thời gian.”

Trong phòng bếp yên tĩnh một chút, một lúc lâu sau, Lương thái hậu cầm chảo đứng trước cửa: “Trần Hán Thăng, ngày hôm nay con dũng cảm hơn nhiều so với ngày thường đấy.”

“Chậc chậc chậc.”

Trần Hán Thăng chuồn lẹ đến phòng tắm, Thẩm Ấu Sở sớm đã nặn kem đánh răng sẵn, yên tĩnh đặt trên ly sứ, chuyện này có lẽ đã trở thành một thói quen.

Lúc ăn cơm, mặt trời mới từ từ ló dạng ra một chút, ánh mặt trời dường như đã bị nhiệt độ mùa đông bao trùm lấy, không hề chói mắt chút nào, tiếng pháo nổ vang lên hết đợt này đến đợt khác không hề ngừng lại, dưới lầu cũng vang lên tiếng cười đùa của đám trẻ con.

Thẩm Ninh Ninh nghe mà sốt ruột, cô bé cũng muốn gia nhập vào trong đội ngũ đó.

Thực ra những thứ như “ngũ vị” gì đó ở nông thôn mạnh hơn thành thị, trẻ con háo hức hơn người trưởng thành, rất nhiều con lừa đang làm việc ở các thành phố hàng đầu, đối với bọn họ mà nói, Tết Nguyên Đán chẳng qua cũng chỉ là một kỳ nghỉ có thể ngủ nướng mà thôi.

Sau khi ăn cơm sáng xong, Trần Lam dẫn A Ninh đi xuống chơi đùa, Lương thái hậu và Đông Nhi đang ở trong phòng bếp vừa nói chuyện vừa chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn, đêm nay trong nhà có khá nhiều người, ngoại trừ lão Trần ra còn có chú hai thím hai, vợ chồng Phùng Quý và Thẩm Như Ý chắc chắn cũng sẽ đến đây tụ hội.

Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở bắt đầu dán câu đối, Trần Hán Thăng mặc một chiếc áo ngủ đơn giản, vén tay áo leo lên leo xuống, Thẩm Ấu Sở ngoại trừ giúp đỡ điều chỉnh vị trí ra còn phải đỡ lấy ghế, sợ Trần hán Thăng ngã xuống.

Còn bà nội thì sao, bà ngồi trên ghế sô pha, híp mắt quan sát tất cả mọi thứ trong phòng.

Thẩm Ấu Sở xinh đẹp, ngại ngùng, ngây thơ;

Trần Hán Thăng ngậm tăm xỉa răng, chống nạnh nhíu mày;

Lương Mỹ Quyên – Người phụ nữ trung niên nghĩ sao nói vậy, luôn được chồng và con trai bao dung;

Cô gái Đông Nhi búi tóc cao, đáng yêu đơn thuần;

Còn có Thẩm Ninh Ninh và Trần Lam chơi đến mệt lả, thỉnh thoảng chạy lên uống nước.

Khoảng thời gian như thế này, chậm rãi nhẹ nhàng.

Lúc Trần Hán Thăng làm việc, thực chất động tác vẫn vô cùng nhanh nhẹn, chẳng bao lâu sau hắn đã dán xong toàn bộ cửa sổ và cửa ra vào, trong nhà tràn ngập màu đỏ, lập tức trở nên tưng bừng hơn rất nhiều.

“Thái hậu, chuẩn bị xuất phát thôi.”

Trần Hán Thăng nhổ tăm xỉa răng ra, cà lơ phất phơ nói: “Nếu chậm thêm nữa, Lão Trần sẽ lật thẻ bài của người khác đấy.”

“Đi thôi đi thôi, đừng nói bậy nói bạ về cha con.”

Lương Mỹ Quyên trợn mắt nhìn con trai một cái, kết hôn gần ba mươi năm, Lão Trần ngoại trừ có thư từ qua lại với Mạc Kha ra, về phương diện quan hệ nam nữ khác ông ấy vẫn luôn khiến người khác yên tâm.

Khoảng 9 giờ, chiếc Porsche nghiền nát những mảnh pháo đỏ rực rồi chậm rãi rời khỏi khu dân cư.

Xe cộ trên đường cao tốc vẫn còn khá nhiều, Trần Hán Thăng đi đi dừng dừng, thỉnh thoảng còn cãi nhau với Lương Mỹ Quyên.

“À phải rồi, Tiểu Trịnh ăn Tết như thế nào?”

Lương thái hậu đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên nói.

“Tiểu Trịnh” đương nhiên chính là Trịnh Quan Đề, người phụ nữ “đã mang thai con của Trần Hán Thăng” kia, vốn dĩ chỉ là một trò đùa, nhưng không ngờ cả thế giới này chỉ có một mình Lương thái hậu nghĩ là thật, bận trước bận sau hầu hạ.

Nhưng cũng chính đợt bận rộn ấy đã thúc đẩy Trịnh Quan Đề quyết tâm liên thủ với Trần Hán Thăng;

Đợt bận rộn ấy đã tạo thành điện tử Qủa Xác và điện tử Xiaomi, những công ty điện tử có doanh số bán hàng vượt quá một trăm triệu chỉ trong vòng hai tháng qua.

Điện thoại di động Qủa Xác được tung ra thị trường vào tháng 12 năm ngoái, tổng cộng đã bán được 220 ngàn chiếc online và offline trong cùng tháng đó, điện thoại Xiaomi được tung ra thị trường vào tháng 1 năm nay, đến tận bây giờ đã bán được 180 ngàn chiếc, mạnh mẽ chèn ép thị phần của các thương hiệu nội địa như Haier, TCL, Lenovo…

“Mẹ có số điện thoại của Trịnh Quan Đề đúng không?”

Trần Hán Thăng cười nói: “Hình như bình thường còn thường xuyên liên lạc với cô ấy, mẹ có thể tự hỏi cô ấy mà.”

“Đúng là bình thường liên lạc không ít, nhưng hai ngày nay cũng không dám hỏi nhiều.”

Lương Mỹ Quyên giải thích: “Mẹ đang ở chỗ của Ấu Sở, nếu Tiểu Trịnh đến đây, phải giải thích với Ấu Sở như thế nào được chứ, qua Tết hẵng nói.”

Lương thái hậu cũng có ý tốt, bà cảm thấy đời sống tình cảm của con trai mình vốn đã rất hỗn loạn, không thích hợp để có thêm một nút thắt nào nữa, nếu Tiểu Trịnh đã không mang thai, chi bằng buông tha cho người ta đi.

“Không ngờ mẹ con cũng biết quản lý thời gian.”

Trần Hán Thăng khẽ cười một tiếng: “Có lẽ Trịnh Quan Đề sẽ đón Tết trong nhà máy, thị trường điện thoại di động Xiaomi của cô ấy vẫn chưa đủ vững chắc, có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ.”

“Vậy sao?”

Lương Mỹ Quyên lại có chút đau lòng, cho dù bà biết bối cảnh gia đình của Trịnh Quan Đề phức tạp, nhưng cũng bất lực.

Khoảng hơn hai giờ chiều, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng đi ra khỏi đường cao tốc, phía bên Cảng Thành náo nhiệt hơn nhiều, hai bên đường cái đều là các quầy hàng xe ba bánh, bán pháo, bán súng đồ chơi, bán chữ Phúc tự gián, thậm chí còn viết câu đối ngay tại chỗ.

Năm tệ một bộ, chữ thư pháp vừa đẹp vừa thanh thoát, lại còn rẻ.

Sau khi đi vào khu dân cư, khắp nơi đều là cảnh tượng quen thuộc, khi lên cầu thang, hắn thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hàng xóm gào thét hỗn loạn trong lúc chơi mạt chược.

“Thành phố nhỏ cũng có sức hút của thành phố nhỏ, đi hai bước là có thể gặp được người quen, chỉ là quá đơn điệu, có lẽ mỗi tháng sẽ có mấy ngày như vậy, hoàng hôn cũng trở nên đẹp lạ thường.”

Trần Hán Thăng vừa nhàm chán nghĩ vừa lấy chìa khoá mở cánh cửa phòng trộm ra.

Lương Mỹ Quyên đang đứng trước cửa cầu thang, bà đang háo hức đọc diễn cảm câu đối của nhà hàng xóm.

“Bình an hoà thuận hưng gia nghiệp, cảnh minh xuân noãn vượng tài vận, câu này không tồi.”

“Thuỵ khí trình tường toàn gia phúc, tử thục tập cẩm mãn đường xuân, ý nghĩa rất lớn.”

“Người thuận gia thuận mọi chuyện thuận, nghiệp hưng tài hưng hàng năm hưng, hy vọng mọi người đều có thể thuận lợi.”

Tất cả đều bình thường và tốt đẹp như vậy, mãi cho đến khi Trần Hán Thăng mở cửa ra, hắn chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi đột nhiên đóng “sầm” lại một tiếng.

“Có chuyện gì vậy?”

Yết hầu Trần Hán Thăng chuyển động vài cái, bình tĩnh nói: “Cha con không ở nhà đâu, có lẽ cha đang ở đơn vị, chúng ta đến đó tìm cha đi.”

“Ồ.”

Lúc mới bắt đầu, Lương Mỹ Quyên vẫn chưa thể phản ứng lại, vô thức bước xuống phía dưới vài bước, nhưng lại đột nhiên dừng lại.

“Sao mẹ cảm thấy có gì đó không đúng…”

Lương Mỹ Quyên bắt đầu lẩm bẩm nói.

Giác quan thứ sáu của người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, Lương thái hậu đẩy Trần Hán Thăng đang muốn cản lại ra, “cộp cộp cộp” đi lên lầu, tự mình mở cửa phòng trộm ra.

Lần này thì hỏng rồi.

Có hai người đang ngồi trong phòng khách, một người chính là ông xã Trần Triệu Quân của mình, người còn lại là Mạc Kha hôm trước mới gặp nhau.

Ừ, đồng thời cũng là “bạn học và bạn qua thư từ” của Trần Triệu Quân.

Thực ra bọn họ đang ngồi hai bên bàn cà phê, quần áo chỉnh tề, vẻ mặt thả lỏng, Trần Hán Thăng là người có kinh nghiệm phong phú, vừa liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được không có gì bất thường, chỉ đang nói chuyện bình thường mà thôi.

Nhưng từ góc độ của Lương Mỹ Quyên, mọi chuyện lại như thế này.

Có lẽ Trần Triệu Quân chê mình lắm đúng không?

Ông ấy đã muốn ly hôn với mình rồi.

Cho nên ông ấy mới cố ý khiến mình tức giận rời đi, tạo không gian để hẹn hò với tình cũ.

Mình đúng là ngốc, còn lo lắng ông ấy ở nhà ăn tết một mình, chạy mấy trăm km về đón ông ấy.

Sau khi ly hôn, mình chỉ cần con trai, không cần thứ gì khác.

Bình Luận (0)
Comment