Trần Hán Thăng vẫn chưa ý thức được, trong đầu bà mẹ ruột của mình ngay lập tức tưởng tượng ra hơn 100 tập bộ phim truyền hình, đề cập đến tình cảm, luân lý, gia đình, đạo đức… Một bộ phim truyền hình đô thị tám giờ thực thụ.
Trần Hán Thăng cảm thấy không phức tạp như vậy, trong khoảnh khắc hắn nhìn thấy Mạc Kha, lập tức đoán được chân tướng.
90% có lẽ là vì chuyện của mình và Thẩm Ấu Sở, còn 10% có thể là gặp lại bạn học cũ, như thế mà thôi, dựa theo tính cách của “mẹ hai Mạc”, bà ta không thể có tâm tư “trộm nhà”.
Chỉ là thời gian thực sự không may chút nào, đầu tiên là Lão Trần và Lương thái hậu vừa mới cãi nhau xong, sau đó là Lương thái hậu cũng không ở nhà, cuối cùng là thân phận của Mạc Kha hơi mẫn cảm, kết hợp mấy điều này lại với nhau, lập tức biến thành “Đất đỏ dính vào đũng quần, không phải phân thì cũng là phân.”
“Không thể trách con được, con cũng đã cố gắng hết sức.”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm nghĩ, mình cũng đã cố gắng che giấu.
“Tôi, chúng tôi đang nói chút chuyện.”
Nhưng, Lão Trần- Người từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh thông minh, lúc này nói chuyện cũng lắp bắp.
Lúc nãy khi Trần Hán Thăng thò đầu vào, sau đó lại nhanh chóng đóng cửa lại, Trần Triệu Quân ngay lập tức hiểu rõ, chỉ là từ trước đến nay ông ấy không thể ngờ được rằng mình sẽ gặp phải “vấn đề” này, trong lúc nhất thời cũng hơi ngơ ngác.
Ông ấy còn chưa kịp phản ứng lại thì bà xã đã xuất hiện.
Sắc mặt bây giờ của Lương thái hậu vô cùng khó coi, xen lẫn rất nhiều loại cảm xúc như kinh ngạc, bi thương, tức giận, thất vọng…
Đối mặt với câu nói của Lão Trần, có lẽ Lương Mỹ Quyên cũng không muốn để “người ngoài chế giễu, chỉ đè nén lửa giận xuống, hừ lạnh một tiếng, không hề bộc phát.
Mạc Kha cũng cảm nhận được điều gì đó từ trong bầu không khí, bà suy nghĩ một chút, đứng dậy nói thẳng: “Mỹ Quyên, tôi chủ yếu muốn biết quan điểm của Lão Trần đối với chuyện Trần Hán Thăng và Ấu Sở kết hôn mà thôi, hôm trước tôi cũng đã nói với cô rồi, tôi dự định đến đây thăm hỏi vào kỳ nghỉ đông, không biết cô đã quên chưa?”
Ý trong câu nói này của Mạc Kha, một là nói rõ mục đích, hai là âm thầm nhắc nhở Lương Mỹ Quyên rằng thực ra mình không hề giấu bà.
Lúc đầu trong đầu Lương Mỹ Quyên tràn ngập mấy chữ “lừa gạt, ngoại hình” gì đó, bây giờ sau khi được nhắc nhở, cuối cùng bà cũng nhớ ra, Mạc Kha thực sự đã nói với mình những lời tương tự, sắc mặt căng thẳng lúc này mới hơi thả lỏng một chút.
“Tôi gần như đã biết thái độ của Lão Trần rồi.”
Mạc Kha cầm lấy túi xách, lịch sự chân thành nói: “Nếu Tết Nguyên Đán có thời gian rảnh thì chúng ta có thể gặp mặt nhau một chút, chồng tôi cũng về, bốn người trung niên chúng ta cùng nhau đánh bài, uống trà tâm sự về câu chuyện của nửa đời trước.”
Câu nói này lại đang trấn an Lương thái hậu, hy vọng bà không cần phải nghĩ nhiều.
“Khụ khụ… Ừm…”
Lương Mỹ Quyên nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, hàm hồ qua loa lấy lệ một chút, bây giờ bà đã phát hiện, Lão Trần và Mạc Kha có lẽ “trong sạch”.
“Đúng vậy, điều này cũng không thể chứng minh Trần Triệu Quân không muốn ly hôn với mình, có lẽ Mạc Kha chỉ muốn ngụy trang một chút mà thôi, nói không chừng ông ấy còn âm mưu sâu xa hơn nữa.”
Lương thái hậu cố chấp suy nghĩ.
Vì thế, bộ phim truyền hình tình cảm đô thị tám giờ bắt đầu chuyển hướng thành “bộ phim huyễn hoặc nghi ngờ”.
Xét đến cùng, Lương Mỹ Quyên vẫn không thể nuốt trôi cơn giận này, ai bảo Trần Triệu Quân nhân lúc mình vắng nhà, lại lén lút gặp “tình nhân cũ” ở nhà chứ, cho nên cuộc hôn nhân này vẫn phải kết thúc.
Sau khi Mạc Kha rời đi, cuối cùng Lương Mỹ Quyên cũng bùng nổ, đương nhiên bà cũng không ầm ĩ, chỉ lấy vali hành lý trong nhà ra, lặng lẽ nhét quần áo vào trong.
Nhìn dáng vẻ này, hình như muốn rời khỏi căn nhà này.
“Không phải chứ, bà định làm gì?”
Trần Triệu Quân vội vàng xách hành lý lên: “Bọn tôi chỉ nói chuyện về Hán Thăng thôi mà, bà đừng nghĩ nhiều.”
“Tôi không nghĩ nhiều.”
Lương thái hậu lạnh lùng nói: “Mong ông hãy đứng sang bên cạnh, đừng ngăn cản tôi thu dọn đồ đạc.”
“Rốt cuộc bà muốn thế nào mới bằng lòng tin tưởng tôi?”
Lão Trần bất đắc dĩ nói.
“Tôi không muốn thế nào cả, dù sao hai mắt tôi đã nói cho tôi chân tướng sự thật.”
Lương thái hậu cố ý nói như vậy.
“Haiz…”
Lão Trần buồn bực thở dài một hơi.
“Leng keng leng keng.”
Trong quá trình sắp xếp quần áo, Lương Mỹ Quyên vô tình chạm vào bàn trang điểm, chai lọ bình vại trên đó đổ hơn một nửa.
Lão Trần thực sự không còn cách nào khác, đi đến phòng khách nói với Trần Hán Thăng: “Con cũng thật lạ, trở về sao không nói với cha một tiếng?”
“Chuyện này cũng quá đáng lắm rồi.”
Trần Hán Thăng ấm ức nói: “Sao lại ném nồi lên trên đầu con rồi, ai có thể ngờ rằng Lão Trần mày rậm mắt to cũng làm ra loại chuyện này?”
“Đi đi, đi đi.”
Trần Triệu Quân bực bội xua tay.
Nhưng Trần Hán Thăng vẫn không buông tha cho ông, vô tâm vô phế nói: “Cha, lần này có thể coi là “Tu La tràng” tịch dương hồng* không?”
(*Ánh hoàng hôn đã qua.)
“Con…”
Lão Trần cũng không còn cách nào khác với đứa con nghịch ngợm này, chỉ vào phòng ngủ nói: “Con đi khuyên nhủ một chút đi.”
“Bây giờ không thể khuyên được đâu, càng khuyên càng bực bội, nhất định phải để mẹ con trút giận.”
Trần Hán Thăng bĩu môi nói: “Dù sao cũng chỉ là một sự hiểu nhầm, với tính tình của Lương thái hậu, mấy ngày nữa sẽ tự động làm lành thôi.”
Trần Triệu Quân biết đây là sự thật, nhưng hôm nay là ngày 30 tết đấy, làm sao có thể ăn mừng đêm đoàn viên này được nữa đây?
“Haiz…”
Lão Trần lại than ngắn thở dài một lần nữa: “Thực sự muốn thời gian chảy ngược đến giữa trưa mà, khi Mạc Kha liên hệ với cha, cha tìm một lý do nào đó để từ chối là được rồi.”
“Chỉ là giữa trưa sao?”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười, chi bằng trực tiếp trở về ba mươi năm trước đi, lúc đó Lão Trần đang thanh xuân rực rỡ, hắn thậm chí đã nghĩ ra được câu chuyện khi ấy.
Lão Trần không thể ngờ được rằng mình lại trọng sinh, đứng giữa ngã tư đường của cuộc đời, rốt cuộc ông ấy nên tiếp tục cuộc sống nhàn nhã, hay nắm chắc cơ hội, cố gắng leo lên chức quan cao hơn đây?
Ngoài ra, giữa cô vợ đảm đang khéo léo và cô bạn học đoan trang trí thức, ông nên chọn như thế nào đây?
…
“Trần Hán Thăng!”
Ngay khi Trần Hán Thăng đang miên man suy nghĩ thì Lương Mỹ Quyên đột nhiên hét lên một tiếng.
“Vâng, con ở đây.”
Trần Hán Thăng nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc, đi đến cửa nghe lệnh.
“Mẹ muốn ly hôn với cha… Với Trần Triệu Quân.”
Lương Mỹ Quyên nhìn thoáng qua Lão Trần, trực tiếp hỏi: “Con định ở với ai?”
“Con đương nhiên đi theo mẹ rồi, chuyện này còn phải hỏi nữa sao?”
Trần Hán Thăng không chút do dự trả lời.
“Tốt.”
Lúc này Lương thái hậu mới hài lòng, tiếp tục cúi đầu gấp quần áo.
Trần Triệu Quân đứng bên cạnh hài lòng gật đầu, con trai vẫn rất thông minh, vào thời khắc mấu chốt, năng lực phản ứng vẫn luôn nhạy bén.
Trong những thời điểm như thế này, nhất định phải kiên định đứng về phía Lương thái hậu.
Nếu lựa chọn Lão Trần, Lương Mỹ Quyên chắc chắn càng thêm ấm ức;
Nếu lựa chọn đứng ở giữa hoà giả, Lương Mỹ Quyên đang chìm đắm trong loại cảm xúc này chắc chắn sẽ không nghe lọt tai, còn cảm thấy con trai không đủ thông cảm;
Chỉ khi làm theo suy nghĩ của Lương thái hậu, bà mới có thể cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, sau này mới thực sự hiểu rõ.
Nếu đổi lại là Vương Tử Bác, cậu ấy chắc chắn 100% sẽ chọn ở giữa hoà giải, điều này cũng không mấy tác dụng đối với việc giải quyết sự việc.
Mười lăm phút sau, Lương Mỹ Quyên xách một vali lớn đi ra khỏi phòng ngủ, Trần Hán Thăng chạy tới giúp đỡ: “Để con, để con.”
Lúc đi đến cửa, Trần Hán Thăng nhìn thấy Lão Trần đang đứng ở trong phòng khách không biết nên làm thế nào, không nhịn được nhắc nhở: “Cha, cha không đến Kiến Nghiệp sao?”
“Hả… Đi chứ, đi chứ.”
Trần Triệu Quân chớp mắt, lập tức cúi đầu xuống đổi giày.
Nhưng bây giờ Lương Mỹ Quyên lại không đồng ý: “Dẫn theo ông ấy làm gì, mẹ và ông ấy sắp ly hôn rồi.”
“Mẹ, ly hôn là ly hôn.”
Trần Hán Thăng kiên nhẫn trấn an: “Nhưng trong nhà vẫn còn có một chút tiền tiết kiệm, bao gồm cả những tài sản cố định như nhà cửa gì đó, nếu ly hôn thì phải tiến hành phân chia tài sản, chúng ta bàn bạc ở trên đường được không?”
Kế hoạch của Trần Hán Thăng là thế này, sau khi chở cha mẹ cùng đến Kiến Nghiệp, đến lúc đó đang ở trước mặt người thân, đặc biệt là Tết nhất, bọn họ chắc chắn sẽ không cãi nhau, trận hiểu nhầm này cứ thế qua đi.
“Dù sao mẹ cũng chỉ cần con, những thứ khác đều cho ông ấy.”
Lương Mỹ Quyên nghiêm túc nói với Trần Hán Thăng.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con chắc chắn sẽ thuộc về mẹ, con là tiểu bảo bối của mẹ, nhưng dù sao thủ tục cũng phải tiến hành, bây giờ hai người cứ bàn bạc xong xuôi, ly hôn một cách dứt khoát gọn gàng, không gây thêm phiền phức cho cục dân chính…”
Ngay khi Trần Hán Thăng đang nói bậy bạ thì đột nhiên, người hàng xóm ở phía đối diện “kẽo kẹt” mở cửa một tiếng.
Dì Hạ mập mạp mặc một bộ áo ngủ nhìn một nhà ba người Trần Hán Thăng, lại nhìn vali đồ đạc, nhíu mày nói: “Lão Trần, Mỹ Quyên, hai người muốn ly hôn?”
“Chuyện này chẳng phải hơi phiến diện sao, con trai đã lớn chừng này rồi còn muốn ly hôn sao?”
“Lúc nãy tôi đang làm vằn thắn, suýt chút nữa đã không thể tin được, cãi nhau ầm ĩ thì thôi đi, tết nhất đến nơi rồi còn làm gì vậy?
“Bây giờ Hán Thăng giỏi đến nhường nào, là tấm gương sinh viên cả nước, hai người đang ở trong thời gian hưởng phúc, đừng làm những chuyện xấu đó.”
….
Dì Hạ không chút khách khí luyên thuyên, đây là mối quan hệ hàng xóm láng giềng ở một nơi từ bé đến lớn, ở chung với nhau đã lâu rồi, việc hiếu hỉ của hai bên đều sẽ qua lại lẫn nhau.
Mặc dù không phải là thân thích, nhưng tình cảm vẫn tốt hơn nhiều so với thân thích.
Đặc biệt Lương thái hậu và dì Hạ còn là đồng nghiệp trong cùng một đơn vị, đồng thời cũng là thành viên nòng cốt “của ủy ban nhiều chuyện trong khu dân cư Hải Ninh ở thành phố Cảng Thành”, cho nên sau khi nghe nói hai vợ chồng Trần Triệu Quân cãi nhau muốn ly hôn, dì Hạ chắc chắn sẽ đến khuyên nhủ một chút.
“Chị Hạ, chuyện này em không thể giải thích rõ ràng trong chốc lát được.”
Lương Mỹ Quyên vuốt tóc nói: “Bây giờ bọn em phải đi đến Kiến Nghiệp, bên kia còn có người thân đang chờ, khi nào rảnh rỗi, em sẽ gọi điện thoại cho chị.”
Trong lòng Lương Mỹ Quyên vẫn rất hiểu rõ, mặc dù đây chỉ là một sự hiểu nhầm, nhưng cũng không thể nói thật được, nếu không sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Lão Trần, nên chỉ có thể qua loa có lệ cho qua trước, đến lúc đó hẵng nghĩ ra các lý do khác.
Từ góc độ này, việc “ly hôn” của Lương thái hậu cũng là giận dỗi chiếm đa số.
“Được rồi, ba người đi đi.”
Dì Hạ vẫy tay: “Đừng làm loạn thêm nữa, dù sao cũng là tết nhất…”
Bởi vì phải khoá cửa và sập nguồn điện trong nhà nên Trần Hán Thăng đi sau một chút, dì Hạ vừa giúp đỡ vừa hỏi thăm: “Hán Thăng à, tại sao cha mẹ cháu lại ầm ĩ muốn ly hôn vậy?”
“Vâng… Là vì cháu ạ.”
Trần Hán Thăng dứt khoát ôm đồm chuyện này lên người mình, như thế sẽ đơn giản nhất.
“Dì biết ngay là cháu mà.”
Không thể ngờ được chính là dì Hạ đột nhiên đánh Trần Hán Thăng một cái thật mạnh.
“Dì đã nói mà, cha mẹ cháu kết hôn nhiều năm như vậy, tình cảm vẫn luôn rất tốt, sao có thể ầm ĩ muốn ly hôn được.”
Dì Hạ hoá thân thành “Sherlock Holmes” giống như đang phá án nói: “Bởi vì con gái của cục trưởng Tiêu đúng không, chúng dì biết hết rồi, lúc đầu cục trưởng Tiêu thừa nhận mối quan hệ này, bây giờ lại không ngừng phủ nhận, chắc chắn là do cháu đã làm điều gì đó không đúng.”
Dì Hạ có thể coi là một người lớn nhìn Trần Hán Thăng trưởng thành, lúc Trần Hán Thăng hai mươi tuổi, người ta còn đặc biệt tặng bao lì xì cho Lương Mỹ Quyên, nói năng cũng không kiêng kỵ.
Trần Hán Thăng cảm thấy đúng là trời đất đảo lộn, rõ ràng là “Tu La tràng” của Lão Trần, nhưng sao lại đổ lên đầu mình.
“Nhìn phản ứng này của cháu, dì biết mình đã đoán đúng rồi.”
Dì Hạ phấn khích nói: “Dì đã từng gặp con gái của cục trưởng Tiêu rồi, xinh đẹp giống như tiên nữ vậy, thực ra các cháu rất xứng đôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, còn nữa, sao cha mẹ cháu lại liên quan đến chuyện này…”
Liên tục mấy câu hỏi được ném ra, ngay cả Trần Hán Thăng cũng không thể chống đỡ được, xua tay nói một tiếng “Chúc dì Hạ năm mới vui vẻ” rồi chạy nhanh xuống lầu.
Sự tò mò của dì Hạ không được thỏa mãn, hai tay chống nạnh đứng trước cửa cầu thang, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
“Bà Hạ, có chuyện gì vậy?”
Lúc này trên lầu lại có hàng xóm mở cửa hỏi: “Lúc nãy tôi nghe thấy tiếng động của nhà Lão Trần, nhưng đang bận đổi tã cho cháu ngoại nên không thể đi xem được.”
Nhóm hàng xóm lâu năm chính là vậy đấy, nhiệt tình nhưng tò mò.
Thấy có người cảm thấy hứng thú, dì Hạ mập mạp lập tức nổi hứng bắt chuyện: “Ôi trời, cô không biết đâu, lúc nãy Lão Trần và Mỹ Quyên như sắp ly hôn rồi, cũng may được tôi khuyên nhủ.”
“Cái gì, bọn họ muốn ly hôn?”
Người hàng xóm lầu trên cũng sửng sốt không thôi.
“Đúng vậy.”
Dì Hạ theo bản năng thêm mắm thêm muối nói: “Bọn họ cãi nhau vô cùng dữ dội, trong nhà cực kỳ lộn xộn, nếu không phải có tôi, chỉ e sẽ đánh nhau thật đấy, nghe nói là vì vấn đề tình cảm giữa Trần Hán Thăng và con gái của cục trưởng Tiêu.”
“Tên tiểu tử thối Hán Thăng này, từ nhỏ đã bướng bỉnh.”
Người hàng xóm lầu trên lắc đầu nói: “Tôi còn tưởng rằng thành công trong sự nghiệp thì thằng bé sẽ đổi tính chứ, không ngờ lại xuất hiện vấn đề về mặt tình cảm, Lão Trần và Mỹ Quyên, đáng thương cho tấm lòng của các bậc cha mẹ trong thiên hạ.”
Cảng Thành là một thành phố nhỏ, giới nhân viên nhà nước trong nội thành càng nhỏ hơn nữa, cộng thêm nghỉ tết rảnh rỗi, “Trần Hán Thăng, con gái của cục trưởng Tiêu, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên xảy ra tranh chấp muốn ly hôn”, những tin tức và nhân vật rất có sức ảnh hưởng này nhanh chóng được lan truyền rộng rãi.
Hàng xóm lầu trên: Để tôi nói cho cô nghe một chuyện, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên ầm ĩ muốn ly hôn vào ngày 30, thật đấy, tôi đã tận mắt chứng kiến, bọn họ còn đánh nhau nữa, nguyên nhân chính là vấn đề tình cảm giữa Trần Hán Thăng và con gái của cục trưởng Tiêu.
A: Trần chủ nhiệm khu vực đấy, cô quen đúng không, ông ấy ly hôn với bà xã của mình, trước khi ly hôn còn đánh nhau một trận, máu chảy đầy đất, bởi vì mối quan hệ tình cảm giữa con trai ông ấy và con gái của phó cục trưởng cục công an tan vỡ.
B: Chủ nhiệm Trần đã ly hôn với bà xã của mình, hai người còn đánh nhau một trận, nghe nói còn động đến dao nữa, có người tận mắt nhìn thấy, cô biết nguyên nhân là gì không, là Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư đấy.
C: Lão Tiêu, lúc nãy khi đánh bài, tôi nghe thấy một tin tức, Trần Triệu Quân ở văn phòng khu vực đã ly hôn với vợ mình, hai người còn động thủ đánh nhau, cuối cùng cùng vào ICU cấp cứu, nghe nói là vì Tiểu Ngư Nhi nhà anh và Trần Hán Thăng đấy.
…
Không có bất ngờ gì xảy ra, khi Tiêu Hoành Mỹ nhận được tin tức này, lúc đầu ông cũng không dám tin tưởng, mãi đến khi phía bên Lữ Ngọc Thanh cũng xác nhận điều này, hai vợ chồng mới mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
“Có chuyện gì vậy?”
Tiêu Dung Ngư cảm thấy cha mẹ có gì đó không thích hợp, nghi hoặc hỏi.
Lão Tiêu do dự một chút, cuối cùng vẫn nói: “Hình như… Trong nhà Trần Hán Thăng xảy ra chút chuyện.”
Tiêu Dung Ngư nhìn cha mẹ, một lúc lâu sau, rốt cuộc cô vẫn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lữ Ngọc Thanh khẽ thở dài một hơi, có một số chuyện không phải nói quên là có thể quên được.
Sau khi con gái nghỉ đông, cô không còn thích ra ngoài đi dạo phố giống như trước kia nữa, lấy lý do sang năm phải đi Mỹ kiện tụng nên thường xuyên cầm tài liệu vụ án ngồi trước bàn đọc sách.
Có vẻ như đang đọc sách, nhưng lại giống như đang ngẩn người, tóm lại hai vợ chồng Lão Tiêu nhìn thấy mà vô cùng đau lòng, ngày thường nhìn thấy Trần Triệu Quân, Tiêu Hoành Vĩ cũng giả vờ như không nhìn thấy.
Mặc dù không trở thành kẻ thù, nhưng cũng không còn là bạn bè nữa.
Không ngờ vào ngày 30 hôm nay, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên lại ly hôn, còn đánh nhau đến mức vào ICU trong bệnh viện?
Tiêu Hoành Vĩ cảm thấy điều này chắc chắn là thổi phồng, nhưng sau nhiều lần xác mình, hình như là sự thật.
“Tiểu Ngư Nhi…”
Tiêu Hoành Vĩ suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha cũng nghe bạn bè nói, nhưng có lẽ sự thật hơi khác nguồn thông tin, căn cứ vào sự hiểu biết của cha đối với Trần Triệu Quân, rất khó có thể xảy ra tình huống như vậy.”
Nhưng cha càng giải thích, Tiêu Dung Ngư ngược lại càng căng thẳng, không nhịn được giật lấy điện thoại di động của Lão Tiêu, đọc những tin nhắn trong khoảng thời gian này.
Sau khi đọc xong, cổ tay Tiêu Dung Ngư thậm chí còn đang run rẩy, cô vội vàng cầm lấy điện thoại của mình, kéo số điện thoại của người nào đó ra khỏi danh sách đen.
Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh cũng không ngăn cản, hỏi một chút cũng tốt, nên xác minh tình huống thực sự.
“Đinh đinh đinh…”
Trần Hán Thăng nhìn tên hiển thị người gọi đến là “Tiểu Ngư Nhi”, nếu không phải đang ở trên đường cao tốc, trong lúc hoảng hốt, hắn thực sự cho rằng mình đang nằm mơ.
“A lô…”
Trần Hán Thăng nuốt một ngụm nước miếng thật mạnh, gần một tháng rồi, cuối cùng cũng có thể nói chuyện với Tiêu Dung Ngư.
“Chú Trần và dì Lương như thế nào rồi?
Nhưng điều khiến Trần Hán Thăng ngạc nhiên chính là Tiểu Ngư Nhi lại hỏi thăm tin tức của Lão Trần và Lương thái hậu.
“Em cũng nghe nói đến rồi sao?”
Trần Hán Thăng không nhịn được hỏi, năng lực truyền đạt thông tin của một nơi nhỏ thực sự còn nhanh hơn cả internet, chỉ là không chuẩn xác bằng internet mà thôi.
“Đúng vậy, chuyện đã ầm ĩ như thế rồi.”
Tiêu Dung Ngư lại vội vàng hỏi một lần nữa: “Chú Trần và dì Lương thế nào rồi?”
“Bọn họ…”
Trần Hán Thăng nhìn Lương Mỹ Quyên ở trên ghế phụ, lại nhìn Trần Triệu Quân ở hàng ghế sau, nhỏ giọng nói: “Bây giờ không khả quan lắm.”
“Sao có thể… Sao có thể như vậy được chứ?”
Tiểu Ngư Nhi bật khóc trong điện thoại ngay tại chỗ, thút thít nói: “Bây giờ các anh đang ở đâu?”
“Trên đường đi đến Kiến Nghiệp.”
Trần Hán Thăng trả lời, hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, cha mẹ cũng không thực sự ly hôn, tại sao Tiểu Ngư Nhi lại bị doạ thành dáng vẻ thế này.
“Đi đến Kiến Nghiệp?”
Tiêu Dung Ngư hét lên một tiếng, sau đó run rẩy hỏi: “Chẳng lẽ Cảng Thành không thể trị được sao?”
“Ồ…”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ chữ “trị” này dùng rất phù hợp, vấn đề của Lão Trần và Lương thái hậu, thực sự không thể giải quyết được ở Cảng Thành, chỉ có thể đến Kiến Nghiệp, ở trước mặt họ hàng, bọn họ mới không cãi nhau ầm ĩ.
“Có lẽ Cảng Thành không hiệu quả, nhất định phải đến Kiến Nghiệp mới có thể “chữa trị” được.”
Trần Hán Thăng chắc chắn nói.
Sau khi nghe xong tin tức này, Tiêu Dung Ngư đột nhiên cảm thấy trong lòng căng thẳng, dạ dày cũng quay cuồng một lần nữa.
Tiêu Dung Ngư không nhịn được vỗ ngực, đè nén uống cảm giác muốn nôn mửa, miễn cưỡng nói với Trần Hán Thăng: “Sau khi dàn xếp xong xuôi, nhớ phải nói với em, muộn nhất ngày mai em sẽ đến thăm chú dì.”
Sau khi nói xong, cô lập tức cúp máy, Trần Hán Thăng vô cùng khó hiểu, lẩm bẩm tự hỏi: “Có phải đã chuyện bé xé ra to rồi không?”
Lúc Tiêu Dung Ngư gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng ở bên cạnh nghe, bây giờ cuối cùng cũng đã xác thực, hình như tình hình càng nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng.
“Làm sao bây giờ, Lão Tiêu?”
Lữ Ngọc Thanh cũng có chút hoảng loạn: “Ngay cả Cảng Thành cũng không thể trị được, nhất định phải đến Kiến Nghiệp mới được, ông nói xem tại sao hai vợ chồng bọn họ lại đánh nhau nghiêm trọng như vậy chứ?”
“Bà đừng gấp gáp.”
Tiêu Hoành Vĩ lại tương đối bình tĩnh, nhưng trong lúc nói chuyện, ông lại đưa mắt nhìn về phía con gái nhà mình.
Dáng vẻ ôm ngực nôn khan lúc nãy của Tiêu Hoành Vĩ hình như có chút kỳ dị.
Nhưng “mạng người là tiên quyết”, Tiêu Hoành Vĩ vẫn đè nén nghi hoặc này xuống, căn cứ vào trực giác của một cảnh sát hình sự, chỉ vào cửa nói: “Tôi đi đến hiện trường vụ án nhìn xem.”