Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 809 - Chương 809: “Hiến Tế” Cuộc Hôn Nhân Của Cha Mẹ Để Phá Vỡ Điểm Mấu Chốt

Chương 809: “Hiến tế” cuộc hôn nhân của cha mẹ để phá vỡ điểm mấu chốt Chương 809: “Hiến tế” cuộc hôn nhân của cha mẹ để phá vỡ điểm mấu chốt

“Con cũng đi.”

Nghe nói Lão Tiêu muốn đi đến hiện trường, Tiểu Ngư Nhi cũng muốn đi theo.

Cuối cùng, một nhà ba người đồng thời mặc áo khoác vào, lái xe đi đến khu dân cư Hải Ninh trước.

Trên đường đi, Tiêu Hoành Vĩ lại gọi điện thoại cho nhân viên trực ban trong cục một chút, nói bóng nói gió tìm hiểu xem gần khu dân cư Hải Ninh có người báo cảnh sát không, lại nhận được phản hồi rằng tất cả mọi chuyện đều bình thường.

Trong lòng Lão Tiêu cơ bản đã hiểu rõ, tin tức này tám phần là giả.

Sau khi đi đến dưới lầu nhà Trần Hán Thăng, chỗ này càng yên bình hơn nữa, ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu rọi xuống giữa hai toà nhà, xác pháo màu đỏ rải rác khắp nơi, còn có mấy người già đang thảnh thơi chơi cờ tướng.

Nghe thấy tiếng hí khúc Liên Hoa Lạc vô cùng thánh thoát, Lữ Ngọc Thanh cũng khó hiểu: “Nếu vợ chồng Lão Trần đánh nhau đến mức vào ICU, hàng xóm sẽ không bình tĩnh như vậy đúng không?”

“Chỉ là lời đồn vớ vẩn mà thôi.”

Lão Tiêu phỉ nhổ, ông lại xoay người an ủi con gái: “Chắc chắn 100% là tin đồn nhảm, Trần Triệu Quân sao có thể đánh nhau với Lương Mỹ Quyên được, con đừng lo lắng.”

“Vâng.”

Tiểu Ngư Nhi bĩu môi gật đầu, nhìn vào phản ứng của xung quanh, thực sự không hề có “hiện trường án mạng” giống như trong lời đồn.

Vậy Tiểu Trần… Có phải Trần Hán Thăng lại lừa gạt mình không?

Nhìn thấy vẻ mặt do dự của con gái, trong lòng Tiêu Hoành Vĩ hơi bất đắc dĩ, con gái ngốc nhà mình này, thực sự không thể buông xuôi Trần Hán Thăng được sao?

“Đi lên lầu hỏi thăm một chút, hỏi cho rõ ràng.”

Để con gái hoàn toàn yên tâm, Lão Tiêu lại “cộp cộp cộp” đi lên cầu thang.

Gõ cửa đương nhiên không có người phản ứng, nhưng cũng không sao cả, thành viên nòng cốt của “Ủy ban nhiều chuyện của khu dân cư Hải Ninh” là dì Hạ đang ở ngay đối diện, sau khi mở cửa ra và nghe nói đầu đuôi câu chuyện, bà ấy đã vô cùng vô cùng tức giận!

“Kẻ đáng chết nào đang nói bậy bạ linh tinh ở sau lưng vậy?”

Dì Hạ căm giận bất bình nói: “Lão Trần và Mỹ Quyên chỉ đang cãi nhau mà thôi, ly hôn cũng là chuyện không thể nào, nếu tôi biết có người đứng sau lưng bịa đặt, nhất định sẽ cho họ vài cái bạt tai.”

Dì Hạ hoàn toàn không nhận ra rằng, phiên bản 1.0 của lời đồn này do bà ấy lan truyền ra.

Nhưng những chuyện này đã không còn quan trọng nữa, Tiêu Dung Ngư đã biết được “chân tướng sự thật” từ trong miệng dì hàng xóm.

Thứ nhất, chú Trần và dì Lương thực sự xảy ra tranh cãi, hình như còn muốn ly hôn.

Thứ hai, nguyên nhân chính là vấn đề tình cảm giữa mình và Trần Hán Thăng.

Thứ ba, bọn họ không hề động thủ, cuối cùng cũng được Trần Hán Thăng đón đến Kiến Nghiệp ăn Tết.

Nghe thấy câu trả lời này, cuối cùng Tiêu Ngư Nhi cũng thả lỏng tinh thần, nhưng lại vô cùng băn khoăn, chú Trần và dì Lương lại vì mình và Tiểu Trần mà cãi nhau đến mức muốn ly hôn?

“Cục trưởng Tiêu à, cảnh sát các ngài tốt nhất là hãy nhốt những người nghe nhầm đồn bậy đó lại đi, bỏ tù mỗi người mười năm tám năm!”

Dì Hạ vẫn vô cùng tức giận, Tết nhất lại nguyền rủa hàng xóm tốt của mình, đúng là khiến người khác tức giận mà!

“Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi.”

Sau khi cảm ơn xong, Lão Tiêu đang định rời đi thì lúc này, dì Hạ đột nhiên gọi lại: “Chờ một chút.”

“Có chuyện gì vậy?”

Ba người nhà Tiêu Hoành Vĩ dừng bước.

“Thịch thịch thịch.”

Dì Hạ lắc lư cơ thể mập mạp chạy về nhà, sau khi trở ra thì trong tay cầm thêm một kẹp túi ngó sen: “Tiểu Ngư Nhi đúng không, dì là đồng nghiệp của Mỹ Quyên, lại là hàng xóm, tiểu tử thúi Trần Hán Thăng này là thằng bé dì nhìn trưởng thành, dì chỉ muốn nói rằng, mặc dù Trần Hán Thăng bướng bỉnh nhưng nó rất hiếu thảo, cũng rất thông minh, vóc dáng còn cao ráo, nếu hai đứa cãi nhau thì mau chóng hoà thuận lại đi.”

“Đây là kẹp ngó sen dì vừa mới làm xong, cháu mang về nhà nếm thử xem sao, lúc trước Hán Thăng thích ăn cái này lắm đấy.”

Dì Hạ cưỡng ép nhét vào trong tay Tiểu Ngư Nhi, còn không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp đóng cửa phòng trộm lại.

“Làm sao bây giờ?”

Tiểu Ngư Nhi ngơ ngác nhìn cha mẹ.

“Mang về đi.”

Tiêu Hoành Vĩ thở dài một hơi, thực ra từ chuyện này có thể nhìn thấy được, bình thường mối quan hệ giữa hai vợ chồng Lão Trần với hàng xóm rất tốt.

Một gia đình như vậy, thực sự rất thích hợp làm thông gia, hai người trẻ tuổi sao lại đột nhiên chia tay chứ?

Lão Tiêu tiếc nuối lắc đầu, chở con gái và bà xã rời đi.

Nhưng trong nhà dì Hạ, bà ấy đang vừa quét dọn vệ sinh vừa gọi điện thoại với bạn bè: “Tôi nói với chị này, lúc nãy cục trưởng Tiêu đã đến đây, cố ý hỏi thăm chuyện Lão Trần và Mỹ Quyên cãi nhau, bọn họ có vẻ lo lắng, con gái nhà Lão Tiêu cũng sốt ruột đến sắp khóc rồi.”

“Bây giờ tôi có thể kết luận, Hán Thăng và con gái của cục trưởng Tiêu chắc chắn sẽ không chia tay.”

Dì Hạ chắc nịch nói.

Thực ra không chỉ có bên Cảng Thành này hơi hỗn loạn mà Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cũng nhận được rất nhiều cuộc điện thoại trên đường đi, Trần Hán Thăng nghe một chút, đại khái đã có thể hiểu được tại sao Tiểu Ngư Nhi lại đột nhiên gọi điện thoại cho mình, còn cố ý quan tâm đến nguyên nhân của Lão Trần và Lương Mỹ Quyên.

“Chuyện này thực sự quá nực cười.”

Trần Hán Thăng bật cười “ha ha” nói: “Còn tung tin vịt đánh nhau đến nằm viện nữa chứ, hai người không có tính hài hước như cha mẹ cũng có thể khiến mọi người xôn xao một phen.”

“Ai bảo mẹ không hài hước chứ?”

Lương thái hậu vừa giải thích với một người bạn xong, đặt điện thoại di động xuống nói: “Mẹ sinh ra con, chẳng lẽ không thể coi là một chuyện rất hài hước sao?”

“Ha ha…”

Trần hán Thăng không dám nói thêm gì nữa, im lặng tiếp tục lái xe.

Lão Trần ngồi ở hàng ghế phía sau, khoé miệng cũng nhẹ nhàng cong lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp, hoá ra là bà xã đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mình thông qua kính chiếu hậu.

“Khụ khụ…”

Trần Triệu Quân ho khan một tiếng, vội vàng nhắm mắt lại giả vờ nghỉ ngơi.

Lương thái hậu chính là “đại ma vương” trong nhà, con trai cứng đầu sợ bà, ông xã thông minh hào phóng yêu bà, nếu có một bộ ngôn tình nữ tần nào đó, Lương thái hậu tụ hội đầy đủ mọi đãi ngộ của nữ chính.

Nhưng sự việc không hay này cũng có hai ưu điểm, đầu tiên là Lão Trần và Lương thái hậu đang bận rộn giải thích, không thực sự thảo luận chuyện chia tài sản; Sau đó, giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư thực sự xuất hiện một chút gì đó hoà hoãn.

Sự hoà hoãn này rất rất nhỏ, thậm chí là không đáng kể, điều duy nhất thay đổi chính là Tiêu Dung Ngư đã kéo Trần Hán Thăng ra khỏi danh sách đen.

Bọn họ đến Kiến Nghiệp vào khoảng bảy giờ tối, nhân lúc cha mẹ, chú hai thím hai và bà nội đang trò chuyện, Trần Hán Thăng đã lặng lẽ gửi cho Tiểu Dung Ngư một tin nhắn.

Trần Hán Thăng: Nhà anh đã đến Kiến Nghiệp rồi.

Tiểu Ngư Nhi không trả lời.

Một lát sau, hắn lại gửi một tin nhắn khác

Trần Hán Thăng: Chiều nay khi em gọi điện thoại cho anh, lúc ấy anh không giải thích, sau đó mới biết hoá ra có chút hiểu nhầm.

Tiểu Ngư Nhi vẫn không trả lời.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn thứ ba.

Trần Hán Thăng: Cha mẹ anh nói, cho dù bọn họ ly hôn hay không ly hôn, chuyện này thực sự không liên quan gì đến em, hy vọng em đừng tạo cho mình áp lực quá lớn, nhân tiện chúc chú Tiêu và dì Lữ năm mới vui vẻ, chúc bà nội Tiêu khoẻ mạnh.

Thực ra Tiểu Ngư Nhi đã đọc được hai tin nhắn đầu tiên của Trần Hán Thăng, nguyên nhân cô không trả lời là cảm thấy mình không có gì để nói với “bạn trai của người khác”.

Nhưng sau khi đọc được tin nhắn thứ ba, Tiêu Dung Ngư nhớ đến nguyên nhân chú Trần và dì Lương cãi nhau, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn trả lời tin nhắn.

Tiểu Ngư Nhi: Cảm ơn, anh nhất định phải khuyên nhủ một chút, đừng để chuyện của chúng ta ảnh hưởng đến chú Trần và dì Lương, cũng chúc chú Trần và dì Lương năm mới vui vẻ, vạn sự như ý.

Tin nhắn vô cùng bình thường, nhưng tâm trạng của Tiểu Ngư Nhi vô cùng phức tạp, sau khi gửi đi, cô nhìn số điện thoại của Trần Hán Thăng ngơ ngẩn một lúc lâu.

Nếu không có chuyện xảy ra vào chiều nay, dãy số này chắc chắn vẫn nằm trong danh sách đen, nhưng sau khi được lôi ra ngoài, Tiểu Ngư Nhi vẫn không biết có nên tiếp tục “xuống tay” nữa không?

“Con gái, đến đây ăn cơm nào, ăn xong rồi xem Xuân Vãn.”

Lúc này, Lữ Ngọc Thanh ở trong nhà ăn hét lên.

“Vâng, con đến ngay.”

Tiểu Ngư Nhi thở dài một hơi, “bộp” một tiếng gấp điện thoại di động lại, cô quyết định tạm thời cứ như vậy đi.

Dù sao cũng có thể cho vào danh sách đen bất cứ lúc nào, Tiêu Dung Ngư an ủi mình như vậy.

Nhưng đối với Trần Hán Thăng mà nói, Tiểu Ngư Nhi có thể trả lời tin nhắn, như vậy là đủ rồi.

“Trả lời tin nhắn” chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với mối quan hệ giữa hai người mà nói, có thể nói là một “bước ngoặt” lớn.

“Đây là thứ có được sau khi hiến tế cuộc hôn nhân của cha mẹ.”

Trần Hán Thăng nắm chặt tay: “Nhất định phải quý trọng.”

Bình Luận (0)
Comment