Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 812 - Chương 812: Lần Hợp Tác Thứ Ba Của Ngoạ Long Phượng Sồ

Chương 812: Lần hợp tác thứ ba của ngoạ long phượng sồ Chương 812: Lần hợp tác thứ ba của ngoạ long phượng sồ

Khi Trần Hán Thăng vừa mới nói “thằng thì lời to, thua thì không bồi thường”, mọi người đều biết ông chủ đang chuẩn bị chơi xấu.

Thực ra cách thức cũng đơn giản, điện tử Qủa Xác là một doanh nghiệp cắm rễ ở Kiến Nghiệp, kể từ khi được xây dựng nhà máy từ năm 2004, nó đã từng bước phát triển cho đến nay, mặc dù các cấp lãnh đạo đang không ngừng thay đổi và điều chỉnh, nhưng không hề thiếu sự quan tâm đối với Qủa Xác.

Đương nhiên Qủa Xác cũng rất biết cố gắng, từ mp4 đến điện thoại di động, từ Cộng đồng Qủa Xác đến trung tâm mua sắm Qủa Xác, Trần Hán Thăng còn tiết lộ ở bữa tiệc cuối năm rằng Qủa Xác sẽ còn có những bước phát triển mang tính tổng hợp khác để hiện thực hoá “chuỗi sinh thái Qủa Xác”.

Mặc dù các lãnh đạo không thể nghe hiểu được thuật ngữ chuyên nghiệp này, nhưng bọn họ cũng rất vui vẻ, bởi vì nghe không hiểu mới là trâu bò nhất, những giáo sư phê bình đánh giá, dự án đó vừa mở miệng đã thốt ra một loại những danh từ chuyên ngành linh tinh vớ vẩn.

Thực ra yêu cầu của lãnh đạo khu vực cũng rất đơn giản, chỉ cần có thể tăng trưởng GDP của nền kinh tế, cung cấp công ăn việc làm, không gây ô nhiễm quá lớn đối với môi trường sinh thái thì bọn họ bằng lòng tạo điều kiện thuận lợi.

Ngoài ra, ông chủ của điện tử Qủa Xác Trần Hán Thăng thực sự rất am hiểu đối nhân xử thế, cho nên mối quan hệ giữa chính phủ và doanh nghiệp vẫn luôn rất tốt.

Trong tình huống này, nếu Qủa Xác muốn quyết tâm quỵt nợ, Samsung cũng không thể làm gì khác, thưa kiện cũng vô dụng, chỉ cần một câu “Chúng tôi vẫn đang trong quá trình tìm hiểu và điều tra” thì cũng đủ để níu chân Samsung.

Nhưng phương pháp này…

Hầu hết thành viên ban quản lý đều có trình độ học vấn cao, bọn họ cảm thấy tiến hành “gian lận thương mại” không giống với phong cách của một doanh nghiệp lớn lắm.

Trần Hán Thăng nhìn thấy trong phòng hội nghị dần dần yên tĩnh lại, hình như không có ai ủng hộ quyết định của mình, phản ứng đầu tiên của hắn là không vui.

“Bộp.”

Trần Hán Thăng nổi giận, đột nhiên đập bàn một tiếng: “Tôi thực sự không thể nhìn ra được, ban quản lý của Qủa Xác đều là một đám Bồ Tát sống, như thế này lại giống như tôi là đại ma vương vậy, con mẹ nó, ngay cả tổng thống của nước Mỹ cũng có thể dứt khoát thiên vị một bên, trực tiếp sử dụng các biện pháp hành chính mạnh mẽ để can thiệp vào hoạt động kinh doanh của doanh nghiệp, điện tử Qủa Xác nhận được một chút chủ nghĩa bảo vệ của địa phương thì sao nào?”

“Sao nào? Sao nào?”

Trần Hán Thăng dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, gằn từng chữ hỏi lại.

Tào Kiến Đức thấy ông chủ tức giận, anh ta đang định đứng ra giảng hòa, trình bày về quan điểm “không đồng tình với gian lận thương mại” của mình một chút.

Ngay khi anh ta đang định mở miệng thì lại nghe thấy Trần Hán Thăng nói thẳng: “Cứ làm như vậy đi, nếu ai có ý kiến thì trực tiếp thu dọn chăn đệm chạy lấy người, dù sao các anh đều là Bồ Tát sống, tôi cũng không bồi thường cho các anh, các anh đi làm trọng tài lao động đi.”

“Lão Tào.”

Sau khi nói xong, Trần Hán Thăng lại chuyển hướng sang Tào Kiến Đức: “Nhìn dáng vẻ ngo ngoe rục rịch của anh, có phải có gì muốn nói không?”

“Hả?”

Tào Kiến Đức sửng sốt mười giây, đứng lên vô cùng kiên định nói: “Tôi có một đề xuất nhỏ, nếu chúng ta liên lạc điện thoại với phía bên phân phối của Ấn Độ, rất nhiều thông tin có thể không truyền đạt lại thuận lợi, chúng ta có thể đặc biệt phái người qua đó đàm phán, tiếng Anh của tôi không tệ lắm, xin tự đề cử mình được đi công tác Ấn Độ cùng với Thôi tổng, cố gắng hoàn thành giao dịch này.”

“Nhìn xem, cái gì gọi là một lòng vì công, cái gì gọi là theo kịp tư duy của lãnh đạo, Lão Tào đúng là một cán bộ tốt.”

Trần Hán Thăng không nhịn được nói: “Tôi cũng phải xin lỗi Lão Tào, lúc trước khi còn ở Tân Thế Kỷ, tôi còn cảm thấy anh có hơi ngu ngốc, không ngờ trong thời khắc mấu chốt, anh là người duy nhất có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng tôi.”

“Không có, không có, Trần tổng quá khen rồi.”

Tào Kiến Đức xấu hổ mỉm cười, ngồi xuống lặng lẽ thở dài, bản thân mình đúng là một kẻ hèn nhát thông minh.

Nhiếp Tiểu Vũ vừa ghi chép vừa trợn mắt, Trần bộ trưởng đã nói tàn nhẫn như vậy, ai còn dám phản đối chút “lý tưởng” này chứ?

“Phá vỡ hợp đồng thì phá vỡ hợp đồng, đây là hành động bình thường của Trần bộ trưởng, tóm lại sẽ không lừa gạt tiền của người dân trong nước.”

Cô thư ký nhỏ là tin đồ trung thành của “Trần đảng”, cho dù Trần Hán Thăng muốn chơi Nokia, cô ấy chắc chắn cũng sẽ hò reo ủng hộ.

Sau khi nhận được sự nhất trí về tư tưởng, bước tiếp theo sẽ cần phải đột phá về giới hạn của kỹ thuật.

Về phương diện này, Lý Tiểu Giai là người có quyền lên tiếng nhất.

“Trước mắt mà nói, màn hình di động về cơ bản đều là LCD.”

Lý Tiểu Giai lo lắng các thành viên ban quản lý khác sẽ không hiểu nên vẫn cố ý giải thích một chút: “LCD chính là màn hình tinh thể lỏng, đặc điểm là chắc chắn không dễ bị vỡ, có thể nhìn thấy rõ dưới ánh mặt trời, sau một thời gian dài sử dụng cũng sẽ không xuất hiện các tình huống chênh lệch màu sắc.”

“Cho nên hai loại máy của Qủa Xác đều được chọn dùng loại màn hình điện thoại di động nhập khẩu này.

Lý Tiểu Giai nói: “Trước mắt các công ty dẫn đầu trong công nghệ này chính là Sharp và JDC của Nhật Bản, nhưng Samsung đang nghiên cứu và phát minh ra một loại gọi là màn hình OLED, đặc điểm của nó là hiện thị màu sắc càng rõ hơn nữa, nghe nói cũng tiết kiệm năng lượng hơn, còn hỗ trợ được các thao tác vân tay màn hình, theo phân tích của tôi thì có lẽ đây chính là cấu hình chủ đạo của màn hình điện thoại di động trong tương lai, nếu gây rắc rối quá lớn với Samsung…”

Lý Tiểu Giai không nói tiếp, nhưng mọi người đều hiểu rõ ý của hắn.

Bây giờ bọn họ đối đầu với Samsung, chờ đến khi công nghệ OLED của Samsung hoàn thành, điện thoại di động Qủa Xác muốn phát triển thêm một bước, liệu có bị hạn chế vì chuyện này không?

Lý Tiểu Giai nói xong, tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt lên trên người Trần Hán Thăng, Qủa Xác “khai chiến” với Samsung không thành vấn đề, nhưng phải nắm chắc phương diện này như thế nào, hoàn toàn là do Trần Hán Thăng quyết định.

“Tôi hiểu rõ ý của mọi người, nhưng tôi cảm thấy, nếu đã khai chiến, vậy thì không nên mang theo tâm tư may mắn.”

Trần Hán Thăng nhìn lướt qua một vòng, nghiêm mặt nói: “Nếu lo lắng sau này sẽ bị Samsung chặn đứng cổ họng, cho nên không dám ra tay tàn nhẫn, vậy bây giờ dứt khoát quỳ xuống nịnh nọt thì hơn, với tiềm lực phát triển của Qủa Xác trong ngành sản xuất điện thoại di động này, Samsung vẫn bằng lòng hợp tác.”

“Nhưng, điều này chẳng khác nào một con chó cả, lúc ấy, Qủa Xác phải nghe theo Samsung trong rất nhiều chuyện.”

Khi cảm xúc của Trần Hán Thăng dâng trào, đôi mắt cũng chậm rãi toả sáng, trên mặt tràn ngập biểu cảm cương quyết vô lễ: “Chi bằng đánh một trận trước rồi hẵng nói, Qủa Xác đang có ưu thế sân nhà, thỉnh thoảng lại sử dụng một số thủ đoạn, ngộ nhỡ tạo ra kỳ tích mạnh mẽ, Samsung không thể chịu nổi trước, bọn họ chủ động cầu hoà thì sao?”

“Cuối cùng vẫn hợp tác như trước.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Nhưng chúng ta là bên thắng, hoàn toàn khác so với kiểu hợp tác cầu xin nịnh nọt kia, mọi người cảm thấy thế nào?”

Những người trong phòng họp đều là các nhà quản lý lão thành, bọn họ có đủ nhận thức để hiểu được sự chênh lệch giữa Qủa Xác và Samsung, nhưng đó là năng lực toàn diện, nếu ở trong nước, Qủa Xác thực sự có thể khiến Samsung thuần phục, không chỉ lợi ích kinh tế, và về phương diện quyền lên tiếng cũng được nâng cao.

Sau khi kết thúc cuộc họp, mọi người bắt đầu chuẩn bị.

Thôi Chí Phong và Tào Kiến Đức đi đến cục công an, tìm quan hệ nhanh chóng xử lý thị thực, chuẩn bị bay đến Ấn Độ bàn chuyện làm ăn.

Trần Hán Thăng trở lại văn phòng của mình, ngồi trên ghế ông chủ nhắm mắt trầm tư một lúc lâu, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kim Dương Minh: “Kim tổng, trong tay tao đang có một kịch bản, muốn nhờ mày đảm nhận một chút.”

“Tao không tiếp những nhân vật dưới hai mươi triệu tệ đâu.”

Kim Dương Minh mặc cả nói: “Trần ca, mày cũng biết rồi đấy, khí chất của tao quá vượt trội, nếu thấp hơn con số này, lúc diễn tao thấy gò bó kiểu gì ấy.”

“Ồ.”

Trần Hán Thăng im lặng một lát: “Khoảng thời gian này bên cạnh tao thiếu một thư ký đời sống, chính là công việc ăn uống tiểu tiện gì đó cũng quan tâm ấy, thực ra Đông Nhi vừa chăm chỉ vừa thông minh, tao muốn điều cô ấy đến bên này.”

Trần Hán Thăng còn chưa nói xong thì Kim Dương Minh đã cắt ngang: “Tứ ca, một diễn viên xuất sắc nên trải nghiệm các nhân vật khác nhau, lần này cần tao làm gì, mày cứ việc nói thẳng, tuyệt đối không cần khách khí.”

“Vẫn là Kim tổng hào phóng.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Qủa Xác đang định khai chiến với Samsung, tao dự định sẽ cho nổ một quả bom trước thể kiểm tra quyết tâm của Samsung, mày hãy đóng vai một người dùng điện thoại của Samsung, một ngày nào đó khi đang gọi điện thoại thì di động đột nhiên nổ mạnh, còn khiến lỗ tai mày bị thương.”

“Mẹ nó.”

Kim Dương Minh hét lên một tiếng: “Tứ ca, không phải mày thực sự định làm bị thương tai tao đấy chứ.”

“Sao có thể, nỡ lòng nào tao làm vậy chứ.”

Trần Hán Thăng sớm đã có sự sắp xếp: “Tao định tìm một bệnh viện nào đó để làm giả một báo cáo giám định thương tật, đồng thời bảo nhân viên kỹ thuật bố trí hiện trường một chút, nhân tiện mời mấy người làm bên truyền thông tung tin ra ngoài, đến lúc đó mày hãy quấn băng gạc, phát huy kỹ năng diễn xuất của mình một chút, lên án điện thoại di động Samsung một chút.”

“Mẹ nó, hình ảnh này quá nhếch nhác rồi.”

Kim Dương Minh không tình nguyện nói.

“Khụ khụ…”

Trần Hán Thăng hắng giọng nói: “Tao nghe một người bạn nói, cô thư ký đời sống có thể giúp đỡ tắm rửa.”

“Con mẹ nó tao hận Samsung nhất.”

Kim Dương Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Hàng ngoại chẳng có gì tốt cả, cảm ơn Tứ ca đã cho tao cơ hội bóc phốt Samsung.”

Bình Luận (0)
Comment