Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 813 - Chương 813: Cha (1)

Chương 813: Cha (1) Chương 813: Cha (1)

Xét thấy hành vi bức bách vô sỉ của Trần Hán Thăng, Kim Dương Minh chỉ có thể bị động tiếp nhận kịch bản này, bản thân cũng không có cách nào, không thể chọc vào Trần Tứ ca, đành phải quay sang chọc Samsung.

Chẳng qua, tới sau tết Nguyên Tiêu thì sinh viên đại học mới phải trở về trường học, cho nên Trần Hán Thăng cũng không bắt Tiểu Kim lập tức trở về, hai ngày này hắn cũng bận khá nhiều việc.

Thôi Chí Phong và Tào Kiến Đức đã dẫn người bay đến Ấn Độ, đang cùng công ty Cra tích cực tiến hành bàn bạc.

Cra là một công ty phân phối sản phẩm điện tử chuyên nghiệp, địa vị tương đương với điện tử Tô Ninh và điện tử Gome trong nước. Bất kỳ sản phẩm điện tử nào muốn tiến vào thị trường Ấn Độ đều không thể tránh khỏi phải trải qua nó.

Chẳng qua, ở phương diện kinh doanh điện thoại di động, đại khái bởi vì Samsung trường kỳ lũng đoạn thị trường, cho nên Cra vẫn luôn nhập vào các hãng và mẫu điện thoại có thể cạnh tranh nhằm suy giảm lực ảnh hưởng của Samsung.

Đáng tiếc, rất lâu rồi cho tới nay, chẳng có hàng nào ăn thua.

Nokia và Motorola giá cả quá đắt, xưởng sản xuất di động nhỏ lẻ chất lượng thấp kém, mà di động Quả Xác vừa lúc nằm ở vị trí lưng chừng, hơn nữa Quả Xác vừa mới đưa ra thị trường đã dám “ăn vạ” Samsung, hoàn mỹ phù hợp nhu cầu của Cra.

Cho nên, công ty Cra đưa ra nhượng bộ nhất định trong đàm phán về phương diện giá cả và chăm sóc khách hàng sau bán, bọn họ chỉ hy vọng container nhanh chóng xuất hiện sản phẩm Quả Xác, tốt nhất là trước khi thế hệ di động mới nhất của Samsung xuất hiện.

Sau khi nghe Thôi Chí Phong báo cáo tin tức này, Trần Hán Thăng lập tức bảo Lý Tiểu Giai tiến hành sản xuất, đồng thời tranh thủ thời gian sắp xếp tài xế của xưởng đưa Lão Trần và Lương Mỹ Quyên trở về Cảng Thành.

“Sau khi về nhà, hai người đừng cãi nhau nữa.”

Trần Hán Thăng dặn dò mẹ: “Lớn tuổi như vậy rồi, đừng làm con lo lắng mất công. Mỗi lần cãi nhau, con đều phải tới khuyên, con phải làm thế nào đây?”

“Bốp!”

Lương Thái hậu cũng rất dứt khoát, trực tiếp vung tay đánh một cái.

“Mẹ làm gì thế?”

Trần Hán Thăng che đầu lại, oán giận: “Đây là cách mẹ nói chuyện với con, dựa vào cái gì mẹ có thể nói mà con không thể nói?”

“Tao là mẹ mày!”

Lương Thái hậu đưa ra một đáp án vô cùng chính xác, sau đó lại mạnh miệng nói: “Mẹ và bố mày không phải cãi nhau, mà muốn ly hôn.”

“Được, được rồi, ly hôn thì ly hôn. Mùng 8 cục Dân chính mở cửa, hai người nhớ rõ đi sớm một chút để xếp hàng.”

Trần Hán Thăng cổ vũ nói: “Tranh thủ làm cặp vợ chồng ly hôn đầu tiên vào năm mới của Cảng Thành, lấy may mắn.”

“Cút đi, thằng nhóc không có lương tâm.”

Lương Mỹ Quyên biết sẽ không nghe được lời an ủi hay ho gì từ trong miệng đứa con trai không đứng đắn này, ngược lại quay sang nói lời tạm biệt với Thẩm Ấu Sở.

Lão Trần ở bên cạnh yên lặng chờ đợi, thấy Lương Mỹ Quyên hai tay nâng khuôn mặt Thẩm Ấu Sở, lải nhải không biết nói gì đó, Thẩm Ấu Sở mở to đôi mắt hoa đào trong suốt, yên lặng đồng ý hết thảy.

Ngẫu nhiên Lương Thái hậu còn xoa nắn khuôn mặt bóng loáng mượt mà của Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở cũng không né tránh, chỉ biết thẹn thùng cúi đầu, thật là một cô “con dâu” ngây thơ nghe lời tới tận xương tủy.

Lão Trần vuốt tay áo, đây là áo lông mà Thẩm Ấu Sở cố ý đan cho “cha mẹ chồng”. Kỳ thật, trong mấy ngày ở Kiến Nghiệp, Lão Trần cũng cảm nhận được loại tình cảm gia đình vui vẻ ấm áp thật sự.

Cô gái Xuyên Du này cái gì cũng tốt, nếu không phải có Tiêu Dung Ngư, Trần Triệu Quân đã giơ cao hai tay đồng ý từ lâu.

“Chuyện tình cảm của con thật là liên tục xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Lão Trần lôi kéo Trần Hán Thăng đi đến một bên, thở dài một hơi.

Trần Hán Thăng là tính toán “muốn tất cả”, chẳng qua ở trong mắt cha mẹ hắn, đây là “biến đổi bất ngờ”.

Bắt đầu do dự giữa hai cô gái, sau lại mua biệt thự cho Tiểu Ngư Nhi, gặp họ hàng hai bên. Hai nhà đã quyết định chờ đến khi bọn họ tốt nghiệp đại học sẽ lập tức kết hôn.

Nhưng mà không biết nguyên nhân gì, Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi thế mà chia tay, ngay sau đó Mạc Kha lại tới nhà, bàn chuyện kết hôn của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở vào mùa hè.

Chuyện này khiến cho Lão Trần có một loại cảm giác “hết người này tới người khác lên sân khấu”, phía sau hai cô gái đều có người ủng hộ, vô hình trung sinh ra một loại trò chơi kéo co tranh giành.

“Vốn dĩ cha không nghĩ tới Kiến Nghiệp ăn tết, bởi vì đây là một kiểu thể hiện thái độ, sau đó lại bởi vì một số ngoài ý muốn mà không thể không tới đây.”

Vẻ mặt Lão Trần khó được nghiêm túc: “Hiện tại con cho cha một lời nói thật, nếu lựa chọn Thẩm Ấu Sở, con có thể sống nghiêm túc với con bé không?”

“Cha, xem cha nói này, con chính là một người sống nghiêm túc kiên định thành thật mà.”

Trần Hán Thăng vỗ bộ ngực nói: “Chàng rể mà biết bao mẹ vợ yêu thích.”

“Lúc trước con cũng bảo đảm tình cảm với Tiểu Ngư Nhi là chân thành như thế trước mặt cha.”

Trần Triệu Quân lắc đầu, ông nhìn chằm chằm Trần Hán Thăng đánh giá một chút, rồi chậm rãi giơ tay lên, sửa sang lại cổ áo cho con trai.

Trần Hán Thăng hơi ngạc nhiên, chậm rãi thu liễm vẻ mặt cà lơ phất phơ. Hắn biết cha rất quan tâm hắn, chỉ là Lão Trần rất ít khi biểu đạt ra.

“Chuyện trước kia đều đã đi qua, lần này con đã lựa chọn Thẩm Ấu Sở, vậy đừng xảy ra chuyện xấu nữa.”

Trong đôi mắt bình tĩnh cơ trí của Trần Triệu Quân có một loại cảm xúc lo lắng của người làm cha mẹ.

“Cha và mẹ của con cũng đã già rồi, trong lòng không nghĩ con có thể kiếm được bao nhiêu tiền, có được địa vị xã hội cao cỡ nào.”

Lão Trần nhỏ giọng nói: “Chỉ mong con có một gia đình, hy vọng con có một sức khỏe tốt, ngoại trừ cái này, không còn nguyện vọng gì khác. Chuyện của Tiểu Ngư Nhi, cha định trở về tìm Lão Tiêu nói chuyện riêng. Tuy rằng Cảng Thành là một nơi nhỏ, chúng ta cũng là gia đình bình thường, chẳng qua mối quan hệ giữa các con cũng tới mức sắp tổ chức kết hôn, cho nên nếu kết thúc, cũng phải rõ ràng đoàng hoàng mà kết thúc, né tránh không phải đạo xử thế…”

Trần Hán Thăng yên lặng nghe. Kỳ thật điều khiến hắn yên lặng lại là mùi khói thuốc trên ngón tay cha.

Mùi khói thuốc này biết bao quen thuộc, dần dần lôi kéo suy nghĩ của Trần Hán Thăng trở về hồi ức thuở nhỏ.

Hồi tiểu học, Trần Hán Thăng không thích đeo khăn quàng đỏ, nhưng mà trường học có nội quy không đeo khăn quàng đỏ thì không được vào trường.

Vì thế, Lão Trần bèn ở trước cổng trường ngồi xổm xuống thắt khăn quàng đỏ cho con trai. Lúc ấy, Trần Hán Thăng ngửi thấy mùi khói thuốc trên tay cha, còn thường xuyên ghét bỏ quay mặt đi.

Lên cấp hai, bởi vì thân hình cao lớn, Trần Hán Thăng được tuyển vào đội ca hát trong lễ Quốc khánh.

Thành viên đội ca hát cần mặc âu phục đeo cà vạt, Trần Hán Thăng không biết thắt cà vạt, cũng là Lão Trần hỗ trợ hắn, lúc ấy Trần Hán Thăng đã cao đủ để nhìn thẳng Lão Trần rồi, cũng không còn chán ghét mùi khói thuốc trên tay cha lắm.

Tới cấp ba, trời đổ mưa, vì “ra vẻ” mà Trần Hán Thăng không chịu mặc áo mưa, Lão Trần thường xuyên canh giữ ở dưới lầu, “cưỡng ép” tròng áo mưa lên người Trần Hán Thăng.

Lúc ấy, Trần Hán Thăng đã cao hơn cha hắn nhiều, Lão Trần phải ngẩng đầu để nói chuyện với con trai. Trần Hán Thăng thường xuyên tới quán net và quán bida, đã rất quen thuộc với mùi khói thuốc.

Không nghĩ tới hiện tại sắp tốt nghiệp đại học, lại lần nữa ngửi thấy mùi khói thuốc trên tay cha.

Kỳ thật, Trần Hán Thăng là phú ông hàng tỉ phú thì thế nào, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập điện tử Quả Xác thì thế nào, có lẽ ở trong mắt Lão Trần, hắn vĩnh viễn là đứa con trai thắt khăn quàng đỏ cũng không tốt.

“Vâng… con biết rồi.”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm nói một tiếng, trước mặt tài xế của xưởng, nhất định phải ổn định cảm xúc.

“Cha đi đây, khi nào tới nhà sẽ báo cho con.”

Lão Trần xua tay, cùng Lương Thái hậu ngồi lên chiếc xe thương mại bảy chỗ.

Trần Hán Thăng nhìn đuôi xe càng lúc càng xa, trong lòng hắn trào lên một luồng cảm xúc luyến tiếc mãnh liệt, sống mũi cay cay, đôi mắt rất mau đã ướt nhòe.

Đúng lúc này, Trần Hán Thăng cảm thấy lòng bàn tay ấm áp, không biết từ khi nào Thẩm khờ khạo đi tới gần, nhẹ nhàng nắm tay hắn.

“Thừa dịp nước mắt anh còn chưa khô.”

Trần Hán Thăng sụt sịt cái mũi, nói: “Lẹ tay cầm điện thoại chụp một bức cho anh, anh muốn đăng ảnh lên Qzone, đêm nay có rảnh còn phải tới KTV hát một bài “cha”, lại đăng lên Qzone.”

“Hả?”

Thẩm khờ khạo không hiểu.

“Thôi bỏ đi, em không biết cái trend này.”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi: “Lấy tờ khăn giấy cho anh đi.”

“Ờ.”

Thẩm Ấu Sở gật đầu rút ra một tờ khăn giấy, sau đó “xoẹt” một cái xé làm hai nửa, đưa một nửa đưa cho Trần Hán Thăng.

“Á đù…”

Trần Hán Thăng có chút bất đắc dĩ, đây là thói quen của Thẩm khờ khạo, mỗi lần cô dùng khăn giấy hãng “Tâm tương ấn” hoặc “Thanh phong” thì luôn xé ra thành hai nửa.

Trần Hán Thăng dùng một nửa, cô dùng một nửa, như vậy sẽ tương đối tiết kiệm.

“Khó trách mẹ anh lại thích em.”

Trần Hán Thăng dùng ngón tay bắn bay hai giọt nước mắt của mình, bĩu môi nói: “Lúc ở nhà, anh không cẩn thận nặn kem đánh răng ra hơi nhiều, Lương Thái hậu phải càm ràm mất nửa ngày, em thật là cô gái hợp tính hợp nết với mẹ anh.”

Bình Luận (0)
Comment