Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 814 - Chương 814: Cha (2)

Chương 814: Cha (2) Chương 814: Cha (2)

Lão Trần và Lương Mỹ Quyên rời khỏi Kiến Nghiệp lúc 10 giờ sáng, hơn 2 giờ chiều tới Cảng Thành. Nhìn thấy hàng xóm đã trở lại, dì mập mạp rất vui vẻ, lập tức dẫn thành viên “ủy ban tám chuyện khu dân cư Hải Ninh” tới đây an ủi.

Cả đoàn đều là phụ nữ trung niên trên dưới 50 tuổi, bọn họ một bên giận mắng những người đồn đãi bừa bãi kia, một bên giúp đỡ Lương Mỹ Quyên sắp xếp hành lý.

Trần Triệu Quân lắc đầu, phỏng chừng trong những tin tức vớ vẩn đó có đám bà tám này thêm mắm dặm muối truyền ra, mấu chốt là bản thân bọn họ cũng không nhận ra.

“Mọi người vào nhà nói chuyện.”

Trần Triệu Quân đứng lên nói: “Sắp đến giờ đi làm, tôi đến đơn vị.”

“Được rồi, ông đi đi. Buổi tối hai người đừng mua thức ăn, tới nhà chúng tôi ăn cơm đi.”

Không chỉ có một người hàng xóm mời như vậy. Không phải bởi vì Trần Hán Thăng hiện nay có tiền mà bọn họ bắt đầu nịnh nọt nhà Lương Thái hậu, mà thật sự bởi vì bọn họ là hàng xóm nhiều năm, quan hệ tốt, thân thiết như thân thích họ hàng.

Sau khi Trần Triệu Quân xuống lầu, ông không thật sự đi đơn vị mà là đi tản bộ dọc theo bờ sông, cuối cùng đi tới khu dân cư Thương Ngô.

Ông chuẩn bị hẹn Tiêu Hoành Vĩ ra nói chuyện. Trần Triệu Quân vốn là ủng hộ Tiểu Ngư Nhi, tuy rằng con trai và Tiểu Ngư Nhi đã chia tay, ông vẫn có thể thấy được hai người vẫn còn tình cảm với nhau.

Chia tay hẳn là do bị ép.

Cho nên Lão Trần vẫn luôn đang chờ đợi một ngày Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư khôi phục quan hệ.

Đồng thời ông cũng rất kỳ quái, rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì khiến cho Tiểu Ngư Nhi trái lương tâm mà nói ra câu nói “cháu không yêu Trần Hán Thăng” kia.

Cho tới khi đến Kiến Nghiệp ăn Tết m lịch, nhìn thấy “một con dâu khác” Thẩm Ấu Sở, Lão Trần mới đột nhiên hiểu ra có phải là chuyện Trần Hán Thăng chân đứng hai thuyền bị bại lộ ra hay không?

Nếu là nguyên nhân này, vậy thì có thể giải thích tại sao Tiểu Ngư Nhi sẽ nhịn đau rời đi Hán Thăng.

Chẳng qua, nếu là nguyên nhân này, Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi hẳn là vĩnh viễn sẽ không trở lại như cũ được.

Lão Trần không nói phát hiện này cho Lương Thái hậu, ông chỉ là nghiêm túc nhắc nhở Trần Hán Thăng trước khi rời đi – chuyện trước kia đều đã trôi qua, lúc này con đã lựa chọn Thẩm Ấu Sở thì sau này đừng gây ra chuyện xấu nữa.

Đến nỗi mối quan hệ với nhà họ Tiêu, Trần Triệu Quân quyết định tự mình đi xử lý. Có lẽ Tiêu Hoành Vĩ sẽ nói một vài lời khó nghe, nhưng Lão Trần cam tâm tình nguyện “chùi đít” cho Trần Hán Thăng.

Đây là sự trả giá âm thầm của một người cha, tuy rằng Lương Thái hậu thường xuyên càm ràm hai cha con, Trần Hán Thăng ở bên ngoài ăn to nói lớn, nhưng mà hai người đều biết Lão Trần cơ trí thông minh mới là cây trụ tinh thần của nhà họ Trần.

Gọi điện thoại cho Tiêu Hoành Vĩ, Trần Triệu Quân do dự giữa việc gọi ông là “Lão Tiêu” hay “cục trưởng Tiêu”, cuối cùng nghĩ tới Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở đã xác định quan hệ, ông quyết định lựa chọn gọi “cục trưởng Tiêu”.

“Cục trưởng Tiêu.”

Trần Triệu Quân khách sáo nói: “Năm mới tốt lành. Hiện tại anh có rảnh không, gần khu dân cư Thương Ngô Lục Viên có một quán trà, tôi muốn báo cáo công tác với anh.”

Đây là cách nói vô cùng chính thức, lễ phép mang theo một chút mới lạ và xa cách, nếu gọi là “Lão Tiêu”, tương đương với cách gọi thân thiết giữa bạn bè với nhau.

Trong lòng Trần Triệu Quân đã dự đoán là sẽ bị từ chối, nhưng mà khiến ông cảm thấy ngoài ý muốn là Tiêu Hoành Vĩ trong điện thoại im lặng một lúc, cuối cùng thở dài một hơi, nói: “Vẫn là đừng đi quán trà, trong nhà đã có sẵn trà ngon. Lữ Ngọc Thanh và Tiểu Ngư Nhi đi thăm họ hàng, lại nói anh là chủ nhiệm văn phòng chính phủ của một khu, cần gì báo cáo công tác với tôi, Lão Trần, không cần khách sáo như thế chứ.”

“?”

Một dấu chấm hỏi to đùng xuất hiện trong đầu Trần Triệu Quân, ông và Tiêu Hoành Vĩ đều là người đã chìm nổi nhiều năm trong giới quan chức chính phủ, đối với lời ngầm truyền lại trong lúc giao lưu, nắm chắc chuẩn xác như lòng bàn tay.

Tiêu Hoành Vĩ không những không từ chối gặp mặt mà còn mời ông tới nhà, nếu hai nhà vẫn còn quan hệ thông gia thì như thế rất bình thường, nhưng mà dựa theo mối quan hệ hiện giờ của hai nhà, không quá phù hợp với lẽ thường lắm.

“Được, bây giờ tôi sẽ qua nhà.”

Tuy rằng trong lòng tràn ngập điểm khả nghi, Trần Triệu Quân vẫn đáp ứng lời mời. Đi tới nhà Tiêu Hoành Vĩ, phát hiện ông đã pha một ấm trà.

Một nắm lá trà tự do giãn ra lơ lửng ở trong ấm pha lê, hơi nước nóng mang theo hương trà bay lên, ánh nắng buổi chiều chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua giấy chữ dán trên cửa, hình thành một chữ “hỉ” chạm rỗng trên sàn nhà.

Hình ảnh như vậy vốn nên khiến lòng người cảm thấy ấm áp, nhưng mà tâm trạng của Tiêu Hoành Vĩ cũng không được tốt, hai hàng lông mày nhíu chặt, mái tóc vốn dĩ chỉnh tề lúc này cũng có chút lộn xộn, quầng mắt hơi thâm, dường như nhận phải áp lực rất lớn.

Hình tượng “Ngô Ngạn Tổ của Cảng Thành” đã biến mất gần như không còn, giống một người cha trung niên bình thường hơn.

Trần Triệu Quân đặt trái cây trên tay xuống, đây là ông cố ý đi siêu thị mua tới, trong lòng tự hỏi Lão Tiêu gặp phải chuyện gì khó.

Công tác?

Không nghe nói có biến động về chức vụ gì mà?

Gia đình?

Cho dù là cãi nhau với Lữ Ngọc Thanh cũng sẽ không biểu hiện như thế chứ.

Chẳng lẽ?

Bởi vì Tiểu Ngư Nhi sao.

“Chắc chắn là bởi vì Tiểu Ngư Nhi.”

Trần Triệu Quân trong lòng thấu hiểu, ông cũng là người cha, cho nên có thể hiểu được sự quan tâm canh cánh trong lòng của mỗi người cha đối với con cái, ông và Trần Hán Thăng nào có khác gì.

Nhưng mà Tiểu Ngư Nhi lại có thể có chuyện gì?

“Lão Trần à, anh cần gì mang trái cây tới.”

Tiêu Hoành Vĩ lấy ra một cái cốc pha lê sạch sẽ, một bên rót trà cho Trần Triệu Quân, một bên bình tĩnh nói: “Con trai anh tới đây, trước nay đều đi tay không, giận nhất là cậu ta còn tiện tay lấy mất thuốc lá và rượu trân quý của tôi, nói là mang về nhà biếu anh.”

“…”

Trần Triệu Quân có chút xấu hổ, đây thật đúng là phong cách làm việc của Trần Hán Thăng.

“Uống trà đi, kỳ thật hôm nay anh không đi tìm tôi thì tôi cũng đi tìm anh.”

Tiêu Hoành Vĩ đưa cái cốc trà cho Lão Trần, nhìn ông mà nói.

Trần Triệu Quân giật mình, vài phút kế tiếp, trong phòng khách vô cùng yên tĩnh. Hai người cha đều im lặng thưởng thức nước trà, trong lòng từng người có suy nghĩ riêng.

Trần Triệu Quân tất nhiên là áy náy chiếm đa số, nếu ông suy đoán chính xác thì chia tay đều là lỗi của Trần Hán Thăng, cho nên ông dự định biểu đạt ba tầng ý tứ, một là tiếc nuối Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi cuối cùng không thể đến bên nhau, hai là thay mặt Trần Hán Thăng xin lỗi, ba là chúc phúc Tiểu Ngư Nhi sau này sẽ có cuộc sống tốt hơn.

Trong lúc ông sắp xếp lời nói, ngược lại là Tiêu Hoành Vĩ mở miệng trước.

“Lão Trần.”

Tiêu Hoành Vĩ buông cốc trà: “Sau khi khai giảng, Tiểu Ngư Nhi dự định đi nước Mỹ.”

“Vì vụ kiện hôn nhân vượt quốc gia kia sao?”

Trần Triệu Quân biết chuyện này.

“Ừ.”

Tiêu Hoành Vĩ gật đầu, ông nhìn chằm chằm bức ảnh chung của một nhà ba người bọn họ trên tường, đột nhiên lại lặng im.

Tiêu Dung Ngư trên ảnh chụp cười tươi như hoa, lộ ra má lúm đồng tiền đáng yêu mê người, ánh mắt của Lão Tiêu dần trở nên mềm mại.

Trần Triệu Quân cũng không quấy rầy ông, một lát sau, Tiêu Hoành Vĩ chủ động nói: “Hiện tại tôi và bà Lữ muốn xuất ngoại là tương đối khó khăn, cho nên muốn nhờ Hán Thăng hỗ trợ chiếu cố một chút, chờ chúng tôi làm xong thủ tục từ chức, sau đó lại thay đổi người đến chăm sóc.”

“Hả?”

Trần Triệu Quân cau mày, ngàn lần không nghĩ tới, Tiêu Hoành Vĩ thế mà bàn chuyện này với mình.

Nhưng mà hai đứa nó đã chia tay rồi, hơn nữa Trần Hán Thăng đã lựa chọn ở bên Thẩm Ấu Sở, như vậy không thích hợp/

Trần Hán Thăng không thể tiếp tục rơi vào gút mắt cảm tình, Lão Trần đang định uyển chuyển cự tuyệt, Tiêu Hoành Vĩ lại đột nhiên nói: “Anh là một người cha, tôi cũng là một người cha, hai chúng ta đều muốn tốt cho con mình, Trần Hán Thăng thì không thể vì con mình mà làm chút gì sao?”

“Cái… cái, cái gì cũng là?”

Trần Triệu Quân không phải kẻ ngu ngốc, ông nghe hiểu ý tứ của lời này.

Trong nháy mắt này, Lão Trần cảm nhận được cái gì gọi là “sét đánh giữa trời quang”, “hô hấp dồn dập”, cái gì gọi là “trái tim nhảy lên cổ họng”. Ông sững sờ một lúc lâu, không chỉ vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả tay chân cũng bắt đầu không khống chế được mà run rẩy tê dại.

“Anh… anh là nói…”

Trần Triệu Quân gấp không chờ nổi muốn xác định, nhưng đầu lưỡi trước sau không thể lưu loát nói chuyện, liên tục lắp bắp hỏi.

“Tiểu Ngư Nhi hẳn là đã mang thai, bản thân con bé còn chưa ý thức được.”

Cuối cùng, vẫn là Lão Tiêu trả lời.

Lúc Tiêu Hoành Vĩ nói ra những lời này, kỳ thật giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào. Đứa con gái mà ông yêu thương như hòn ngọc quý trên tay đã mang thai, tâm trạng của người làm cha như ông rất phức tạp.

Đặc biệt, Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi vừa mới chia tay, rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

Bình Luận (0)
Comment