Sau khi Tiêu Hoành Vĩ xác định sự thật, trong phòng khách ở khu dân cư Thương Ngô lại lần nữa rơi vào trong yên lặng.
Chẳng qua khác với vừa nãy, vốn chỉ có Lão Tiêu một người bực bội, hiện tại Lão Trần cũng gắt gao nhíu mày.
Nước trà trên bàn đã nguội ngắt, chẳng qua không ai để ý, hai vị cha già cộng tuổi lại gần một trăm, đều nhìn chằm chằm một vệt nắng trên sàn nhà gỗ.
Theo thời gian trôi đi, mặt trời lặn về phía tây, vệt sáng cũng chậm rãi di chuyển, cho tới khi chìm vào trong bóng khuất ở góc tường, Lão Trần mới sâu kín thở ra một hơi.
“Mang thai rồi, vậy thì không còn lựa chọn nào khác.”
Trần Triệu Quân âm thầm nghĩ.
Ông vẫn luôn không nghiêm khắc trong việc giáo dục con trai. Khi Trần Hán Thăng còn nhỏ, Lão Trần chú trọng bồi dưỡng tính cách độc lập tự chủ và năng lực làm việc cho hắn, cổ vũ và hướng dẫn Trần Hán Thăng hoàn thành một số ý tưởng kỳ quái mà lớn mật của hắn.
Lão Trần rất ít lợi dụng sự uy nghiêm của người cha để cưỡng ép Trần Hán Thăng học tập hoặc là đọc sách, đó là nhiệm vụ của Lương Thái hậu.
Chẳng qua, ở chuyện này, Trần Triệu Quân cảm thấy không thể cho con trai cơ hội lựa chọn.
“Đêm 30 Tất niên, tôi phát hiện Tiểu Ngư Nhi bỗng nhiên nôn mửa.”
Lúc này, Tiêu Hoành Vĩ nói ra suy đoán con gái “đã mang thai” từ đầu đến cuối: “Lúc ấy tôi cảm thấy có chút kỳ quái, cho dù chia tay với Trần Hán Thăng rất khổ sở, nhưng mà một tháng đã trôi qua, dù gì cũng nên giảm bớt hoặc nhiều hoặc ít.”
Lão Tiêu một bên nói, một bên “xoạch, xoạch” khảy bật lửa, nhưng ông trước sau không đốt thuốc, thật sự không nhịn được thì cũng chỉ sờ hộp thuốc vài lần mà thôi.
“Từ ngày đó bắt đầu, tôi bắt đầu chú ý quan sát, phát hiện vào buổi sáng khi Tiểu Ngư Nhi vừa mới rời giường, triệu chứng này rõ ràng nhất, lúc ấy tôi đã ý thức được điều gì, tinh thần khủng hoảng.”
Lão Tiêu tiếp tục nói: “Buổi tối mồng năm, cậu của Tiểu Ngư Nhi tặng một bát chân giò kho tới đây, vừa thơm vừa ngon, chẳng qua cũng rất dầu mỡ, Tiểu Ngư Nhi lại là buồn nôn, nôn khan.”
Trần Triệu Quân gật đầu, triệu chứng này đã rất rõ ràng. Lão Tiêu cũng thở dài một hơi: “Cho nên tôi kết luận Tiểu Ngư Nhi đã mang thai, chỉ là con bé chưa từng trải qua chuyện này, hơn nữa vừa mới chia tay với Trần Hán Thăng, chỉ cho rằng đó là phản ứng của thân thể vì quá mức đau buồn.”
“Đêm đó tôi mất ngủ, một người ngồi ở trên sô pha, tivi phát từ tin tức buổi tối tới tin tức buổi sáng.”
Tiêu Hoành Vĩ nhìn thoáng qua Lão Trần: “Cũng không sợ anh chê cười, tôi thậm chí còn trộm khóc một lần.”
“Thực xin lỗi, Lão Tiêu.”
Trần Triệu Quân thành khẩn xin lỗi, Tiêu Hoành Vĩ nổi tiếng yêu thương con gái, ông trắng đêm không ngủ được là chuyện bình thường.
“Anh cũng không cần thiết xin lỗi tôi.”
Tiêu Hoành Vĩ ăn ngay nói thật: “Đêm đó, lúc tức giận nhất, tôi đã từng suy xét tới việc đi tìm Trần Hán Thăng, chuẩn bị khiến cho nhà anh thiếu một đứa con trai, cùng lắm thì lấy một đổi một.”
Trần Triệu Quân không trả lời, tuy rằng lời này là lời nói khi giận, nhưng mà khi một người cha giận dữ đến tột cùng, thật sự có thể vì con cái mà làm ra bất kỳ hành vi kịch liệt gì.
“Sau đó tôi bình tĩnh lại, biết làm như vậy cũng không thể giải quyết vấn đề, chỉ là hành động huỷ hoại gia đình.”
Tiêu Hoành Vĩ giọng nặng nề nói: “Cho nên, tôi lại định khuyên Tiểu Ngư Nhi bỏ đi…”
“Không được!”
Lúc này đây ra tiếng phản đối thế mà lại là “ông nội của đứa trẻ” Trần Triệu Quân.
Nhìn thấy Lão Trần phản ứng như vậy, trong lòng Lão Tiêu rất vui mừng, phá thai gây tổn thương rất lớn tới cơ thể, không đến tình huống cực chẳng đã thì ông không muốn làm như vậy, kỳ thật đây là cách làm kém nhất.
Chẳng qua, mặt ngoài Lão Tiêu vẫn ra vẻ "không hài lòng" mà nói: “Anh căn bản không hề suy xét cho Tiểu Ngư Nhi, anh chẳng qua chỉ muốn ôm cháu nội sớm mà thôi.”
Lời này không sai, tuy rằng hiện tại tâm trạng rối ren phức tạp, nhưng khi tưởng tượng tới mình sắp được làm ông nội, vẻ mặt của Lão Trần sẽ không tự chủ được mà trở nên hiền từ.
“Nhưng mà, nói thật, tôi cũng muốn làm ông ngoại.”
Cuối cùng, Lão Tiêu chậm rãi nói.
Phòng khách lại lần nữa rơi vào yên lặng. Hoàng hôn mùa đông rực rỡ sáng lạn mà tang thương, dưới lầu ngẫu nhiên truyền tới tiếng pháo đốt rải rác, càng thêm có vẻ quạnh quẽ.
Sau một lúc lâu, Trần Triệu Quân hỏi: “Bà Lữ biết không?”
“Tôi còn không có nói cho bà ấy.”
Tiêu Hoành Vĩ nói: “Mấy ngày Tết Âm Lịch, bà ấy phải nhọc lòng bận rộn nhiều việc, Tiểu Ngư Nhi vẫn luôn ngồi lỳ ở trong phòng sách xem tư liệu, hai người bọn họ tiếp xúc tương đối ít, chẳng qua chờ đến khi rảnh, bà ấy chắc chắn sẽ phát hiện ra.”
“Ừ.”
Trần Triệu Quân trầm ngâm một hồi, nói thẳng: “Một khi đã như vậy, để Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi kết hôn đi, giống kế hoạch năm trước vậy, thậm chí có thể tổ chức sớm hơn một chút, vừa lúc mồng 1 tháng 5 được nghỉ.”
Nghe thấy Trần Triệu Quân hứa hẹn như thế, Tiêu Hoành Vĩ dần dần yên tâm, bởi vì đây thật là biện pháp thích hợp nhất.
Thứ nhất, Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi vẫn còn tình cảm với nhau, ai cũng có thể nhìn ra được.
Thứ hai, nếu bọn họ kết hôn, Tiểu Ngư Nhi không cần phá thai, như vậy cơ thể bị tổn thương nhỏ nhất, đây là chuyện mà Lão Tiêu quan tâm nhất.
Thứ ba, ông cũng có thể về hưu sớm một chút, làm ông ngoại.
“Tôi chuẩn bị tiết lộ chuyện này cho cả nhà.”
Tiêu Hoành Vĩ nói: “Còn Hán Thăng thì…”
“Hán Thăng để tôi nói.”
Lão Trần chắc chắn mà ổn trọng nói.
“Ừ, chúng ta thường xuyên liên hệ.”
Tiêu Hoành Vĩ gật đầu, quen biết nhiều năm như vậy, ông vẫn tương đối tin tưởng phẩm tính của chủ nhiệm Trần, như vậy, sau khi hai người bàn bạc, dường như vấn đề đã trở nên đơn giản.
Chẳng qua, ước nguyện ban đầu của Lão Trần đã thay đổi, ông vốn định đi bàn chuyện để kết thúc chuyện của con trai và Tiểu Ngư Nhi, không nghĩ tới nói chuyện một lúc, Lão Trần lại lần nữa “lên thuyền”, còn là “thuyền Tiểu Ngư” vô cùng đáng tin.
…
Sau khi Trần Triệu Quân rời đi, Tiêu Hoành Vĩ vẫn còn ngồi yên trên sô pha.
Tuy rằng ông rất thương yêu Tiểu Ngư Nhi, chẳng qua loại chuyện này, tốt nhất vẫn nên do mẹ nói cho con gái biết, cho nên ông vẫn luôn đang suy nghĩ làm thế nào để Lữ Ngọc Thanh tự phát hiện ra.
Không bao lâu, cửa phòng trộm “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Lữ Ngọc Thanh dẫn theo Tiểu Ngư Nhi từ nhà họ hàng trở về.
“Có khách tới hả?”
Lữ Ngọc Thanh chỉ vào hai cốc trà pha lê, hỏi.
“À, có một người bạn tới nhà trò chuyện một lát.”
Tiêu Hoành Vĩ che giấu chuyện người tới là Lão Trần.
Tiểu Ngư Nhi thay quần áo ở nhà xong, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi. Cô hai tay ôm đầu gối, cầm điều khiển từ xa vô ý thức đổi kênh truyền hình, mái tóc dài tự do rũ xuống, che khuất khuôn mặt trái xoan tinh xảo kia.
Lão Tiêu yêu thương nhìn con gái, từ trong rổ trái cây lấy ra một quả quýt, lột vỏ xong đưa cho cô.
Tiểu Ngư Nhi ăn từng múi một, ăn xong rồi mắt trông mong nhìn cha: “Con vẫn muốn ăn nữa…”
“Được, để cha bóc vỏ cho con.”
Tiêu Hoành Vĩ hiền lành nói.
Lột vỏ tới quả thứ hai, bản thân Lão Tiêu cũng nếm thử một múi, kỳ thật quả quýt này hơi chua, trước kia con gái ông thích đồ ngọt, không có hứng thú gì mấy với loại trái cây này.
“Haiz…”
Lão Tiêu trong lòng thở dài một hơi, chân tướng đã lồ lộ ra trước mắt.
Buổi tối nấu cơm, Tiêu Hoành Vĩ chủ động nói với Lữ Ngọc Thanh: “Hôm nay bà lái xe mệt rồi, để tôi nấu cơm cho.”
“Gần đây cục trưởng Tiêu hơi là lạ nhé.”
Lữ Ngọc Thanh cười nói: “Không những giúp đỡ nấu cơm, hình như còn cai thuốc lá nữa.”
Lão Tiêu không nhiều lời, ông “leng keng” bận việc một hồi trong bếp, mấy món ăn của mâm cơm gia đình đã được làm xong.
“Ăn cơm thôi.”
Tiêu Hoành Vĩ la lớn.
Tiểu Ngư Nhi đi đến nhà ăn, cô nhìn thoáng qua bàn ăn, đột nhiên ôm ngực, vội vàng chạy tới phòng vệ sinh nôn khan một trận.
Thì ra Lão Tiêu làm một đĩa thịt kho tàu, nước sốt màu đỏ đậm thấm đẫm miếng thịt mỡ nạc đan xen, nhìn qua sáng lấp lánh. Vốn dĩ nên là một món ngon “tốn cơm”, không nghĩ tới Tiểu Ngư Nhi lại có phản ứng như vậy.
“Làm sao vậy?”
Tiêu Hoành Vĩ giả vờ không biết, dò hỏi.
“Không rõ ràng lắm.”
Lữ Ngọc Thanh là thật sự buồn bực khó hiểu: “Hay là bị cảm rồi?”
Nói xong, Lữ Ngọc Thanh đi đến phòng vệ sinh sờ trán con gái, phát hiện không có gì bất thường, chỉ là nhiệt độ cơ thể hơi cao một chút.
“Con không ăn đâu, không thèm ăn, không muốn ăn.”
Tiểu Ngư Nhi bèn không ăn cơm, đi đến phòng khách tiếp tục ăn quả quýt.
“Ông cũng thật là, buổi tối nấu món gì thanh đạm là được, tí nữa tôi nấu bát mỳ cho con gái…”
Lữ Ngọc Thanh còn đang oán trách chồng.
Tiêu Hoành Vĩ cũng không biện giải, chỉ là lớn tiếng “nhắc nhở” con gái: “Ăn ít quả quýt thôi, quýt này hơi bị chua, có thích ăn cũng phải biết tiết chế.”
“Gần đây con gái làm sao thế nhỉ?”
Lão Tiêu ra vẻ nói chuyện phiếm, nói: “Hình như rất thích ăn chua.”
Nghe câu nói này, Lữ Ngọc Thanh rốt cuộc nhận ra điều gì, sắc mặt của bà đột nhiên biến đổi, đầu tiên là nghi ngờ, sau đó trầm tư, cuối cùng biến thành nỗi lo lắng sâu nặng.
Kỳ thật, ngày thường có một số dấu hiệu đã rất rõ ràng, chỉ là ai cũng không liên tưởng tới chuyện kia, hiện tại cẩn thận nhớ lại, Lữ Ngọc Thanh cũng hết muốn ăn cơm tối nay.
Không chỉ hết muốn ăn, bà cũng bắt đầu mất ngủ, nửa đêm còn trộm đi tới phòng ngủ của Tiểu Ngư Nhi, nhìn con gái đang ngủ say mà ngơ ngẩn không nói.
Tiêu Hoành Vĩ tất nhiên hiểu rõ trong lòng. Sáng hôm sau, ông cố ý đi dưới lầu mua bánh chiên ăn sáng, Tiểu Ngư Nhi vẫn như cũ nhìn thoáng qua bèn không có hứng ăn.
Đến tận đây, Lữ Ngọc Thanh đã có thể khẳng định bảy, tám phần mười.
“Ngày mai mồng tám chính thức đi làm, tôi tới đơn vị xem.”
Lão Tiêu mặc đồng phục cảnh sát, nói. Ông đây là cố ý nhường ra không gian trống cho vợ và con gái, để Lữ Ngọc Thanh vạch trần “bí mật” này.
“Ờ, cũng được…”
Lữ Ngọc Thanh hoảng hốt mơ hồ trả lời. Chờ sau khi ông chồng rời đi, Lữ Ngọc Thanh hít sâu một hơi, đột nhiên đứng lên, xuống lầu đi tới tiệm thuốc.
Mười phút sau, Lữ Ngọc Thanh trở lại, đi đến bên cạnh con gái, yên lặng ngồi xuống.
Tiêu Dung Ngư đang xem tài liệu. Sau khai giảng, cô sẽ phải cùng chị Ngô, Triệu Đồng, Biên Thi Thi bay sang nước Mỹ, cuối cùng giáo sư Tôn cũng không thuyết phục được vị học trò cuối cùng này, chỉ có thể hỗ trợ tìm nhà ở ở khu Los Angeles.
Bà có mối quan hệ rộng rãi và nguồn tài nguyên phong phú, có rất nhiều học sinh ở nước ngoài, bọn họ nghe nói vị giáo sư kính mến cần tìm nhà ở, gần như thi nhau đưa phòng ở cho bà.
Thứ nhất, có thể gia tăng sự thân mật với bà, thứ hai, có thể khoe ra trong vòng bạn bè, tỏ vẻ cuộc sống và tài chính của người đó cũng không tệ lắm.
Giáo sư Tôn lựa chọn một chung cư một phòng ngủ trong khu giàu có, như vậy tương đối an toàn. Chủ tịch Trình Đức Quân của công ty Thâm Thông cũng rất khôn khéo tinh tế, ông ta ở quê quán tìm một người giúp việc trung niên hiểu rõ tận gốc rễ, đến lúc đó sẽ yêu cầu người đó tới nhà giáo sư Tôn chăm sóc bà.
“Hả?”
Tiêu Dung Ngư cảm giác mẹ vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, kỳ quái ngẩng đầu.
“Không có việc gì?”
Lữ Ngọc Thanh duỗi tay vuốt ve mái tóc của Tiểu Ngư Nhi, nhỏ giọng nói: “Mẹ chính là cảm thấy, rốt cuộc cô bé nhà ta đã trưởng thành.”
“Con đã thành niên từ lâu rồi mà.”
Tiểu Ngư Nhi cười nói, má lúm đồng tiền vẫn xinh đẹp ngọt ngào như vậy.
Lữ Ngọc Thanh cũng mỉm cười, con gái thừa kế tất cả ưu điểm trên gương mặt của bà và Lão Tiêu, thật là xinh đẹp từ nhỏ tới lớn.
Ừ, nếu sau này có “Tiểu Ngư Nhi phiên bản thu nhỏ”, phải giống mẹ nhiều hơn nhé.
“Mẹ đang nói cái gì?”
Tiêu Dung Ngư cảm giác mẹ giống như đang lẩm bẩm cái gì.
“Không có gì.”
Lữ Ngọc Thanh lắc đầu, một lúc lâu sau, đột nhiên hỏi: “Hán Thăng, hiện tại cậu ta thế nào?”
Tiểu Ngư Nhi đang giở sách, động tác hơi khựng lại một chút: “Con không biết.”
“Các con không còn liên hệ sao?”
Lữ Ngọc Thanh tựa hồ có chút không cam lòng: “Tối hôm 30 Tết, con còn gọi điện hỏi thăm Hán Thăng mà.”
“Đó là con chúc Tết chú Trần và dì Lương.”
Tiểu Ngư Nhi có chút bực bội, giở trang sách khá mạnh: “Mẹ, con muốn đọc sách.”
Nếu là bình thường, đại khái Lữ Ngọc Thanh sẽ rời đi cho con gái tập trung đọc sách, nhưng mà hôm nay bà không rời đi, vẫn ngồi bên cạnh con gái, trong miệng còn đang nói: “Kỳ thật, cha mẹ cũng không biết lý do con và Hán Thăng chia tay, nếu có thể làm hòa thì mẹ vẫn duy trì…”
“Mẹ thích Tiểu Trần như thế thì nhận anh ta làm con trai đi.”
Tiểu Ngư Nhi dẩu miệng nói: “Dù sao con không yêu anh ta, từ nay về sau con và anh ta không còn bất kỳ quan hệ gì.”
Con cái có lớn thế nào, ở trước mặt cha mẹ thì vẫn là đứa trẻ, Tiểu Dung Ngư ở bên ngoài là giám đốc công ty luật trầm ổn thành thục, nhưng ở nhà thì vẫn sẽ cáu kỉnh với cha mẹ.
Càng không cần phải nói Trần Hán Thăng, lúc Lương Mỹ Quyên ra tay, hoàn toàn quên mất con trai mình là phú ông hàng tỉ.
“Nếu là…”
Lữ Ngọc Thanh cũng không buồn bực, vẫn như cũ bình tĩnh nói: “Các con vẫn còn có liên quan thì sao?”
Lúc này, Tiêu Dung Ngư rốt cuộc phát hiện ra sự khác thường của mẹ mình, khó hiểu hỏi: “Mẹ có ý gì?”
Lữ Ngọc Thanh im lặng một hồi, đột nhiên bà cũng không biết mở miệng như thế nào.
Chẳng qua, cuối cùng vẫn không thể trốn tránh chuyện này.
“Con gái à, gần đây con thường xuyên nôn mửa, khó chịu đồ dầu mỡ, nhiệt độ cơ thể hơi cao, thích ăn đồ chua.”
Lúc Lữ Ngọc Thanh nói những lời này, kỳ thật giọng nói đều đang run rẩy, bà tổng kết thói quen sinh hoạt gần đây của Tiểu Ngư Nhi, cuối cùng chậm rãi nói: “Cho nên, mẹ cảm thấy, có thể là con đã mang thai.”
“Con… mang thai?!”
Tiểu Ngư Nhi khó có thể tin ngẩng đầu.
Cô biết hơn một tháng nay, sức khỏe của mình có chút không bình thường, nhưng mà giống như Lão Tiêu từng phân tích, Tiểu Ngư Nhi chỉ cho rằng đây là biểu hiện do cô buồn bã khó chịu sau khi chia tay.
Cho nên Tiểu Ngư Nhi cũng không có để ý. Chẳng qua, tùy theo mẹ liệt kê từng hiện tượng một ra, thật sự tất cả dấu hiệu đều chỉ hướng kết quả đó.
“Mang thai sao?”
“Nhưng mà con đã chia tay với Tiểu Trần rồi.”
“Hiện tại anh ta hẳn là đã ở bên Thẩm Ấu Sở rồi.”
Các loại ý niệm hỗn loạn lộn xộn trong đầu, Tiêu Dung Ngư lập tức hoảng sợ, may mà có mẹ ở bên cạnh. Lữ Ngọc Thanh nắm tay Tiểu Ngư Nhi: “Mẹ mua que thử, chúng ta kiểm tra trước, có lẽ thật sự chỉ là thân thể không khỏe.”
Lúc này Tiểu Ngư Nhi đã không còn năng lực tự hỏi, hết thảy đều nghe theo sắp xếp của mẹ.
Chẳng qua, kết quả là, trên que thử xuất hiện hai vạch đỏ rõ ràng, rành mạch nói cho Tiểu Ngư Nhi – cô, thật sự đã mang thai.
…
Buổi chiều, Tiêu Hoành Vĩ ở trong văn phòng đứng ngồi không yên, rốt cuộc nhận được cuộc gọi mà ông đã chờ đợi năm tiếng bốn mươi phút đồng hồ.
“Lão Tiêu.”
Người gọi tới là Lữ Ngọc Thanh.
“Ừ, tôi đây.”
Tiêu Hoành Vĩ đè lên trái tim đang đập nhanh “bình bịch”, cố gắng bình tĩnh nói.
“Hiện tại ông có rảnh không, về nhà một chuyến.”
Giọng nói của Lữ Ngọc Thanh rầu rĩ, giống như vừa mới khóc một trận.
“Được, tôi lập tức trở về!”
Tiêu Hoành Vĩ buông điện thoại đi ngay, trong lúc vội vàng, ông thậm chí quên hỏi một câu “rốt cuộc làm sao vậy?”, giống như đã biết đã xảy ra chuyện gì.
Chẳng qua, trong tình hình như thế này, Lữ Ngọc Thanh cũng không có tinh lực để ý những chi tiết này.
Ngày thường thời gian về nhà mất 15 phút, hôm nay lại cảm thấy có vẻ rất là lâu. Lão Tiêu hận mình không thể trực tiếp di chuyển tức thời về nhà.
Thật vất vả về tới lầu dưới, Tiêu Hoành Vĩ đóng cửa xe rồi “cộp cộp” chạy vội lên lầu. Đứng trước cửa nhà, ông cố gắng điều chỉnh hô hấp mấy lần, vẫn như cũ không có cách nào bình tĩnh trở lại, luôn có cảm giác cơ bắp trong cơ thể nhảy lên.
“Cốc cốc…”
Lão Tiêu nhấc tay gõ cửa.
“Kẽo kẹt…”
Lữ Ngọc Thanh ra cửa lớn mở cửa. Quả nhiên hốc mắt bà đỏ hoe, vừa nhìn là biết ngay đã khóc.
“Tiểu Ngư Nhi đâu…”
Lão Tiêu sốt ruột xông vào trong nhà.
“Lão Tiêu.”
Lữ Ngọc Thanh ngăn cản một chút: “Lát nữa, cho dù tôi nói chuyện gì với ông thì ông cũng không được tức giận nhé.”
Lúc này Tiêu Hoành Vĩ mới phản ứng lại, hiện tại ông hẳn là không biết “chân tướng”, vội vàng gật đầu nói: “Được, được rồi, tôi đồng ý, con gái đâu?”
Sau khi vào nhà, Lão Tiêu thấy Tiểu Ngư Nhi ngồi ở trên sô pha. Cô cũng không đứng dậy chào hỏi cha, chỉ ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên hàng lông mi rất dài còn treo một giọt nước mắt nho nhỏ.
Tiêu Hoành Vĩ nhìn mà đau lòng. Mang thai thì mang thai, dù sao ông và Lão Trần đã sắp xếp kịch bản xong xuôi rồi, không còn chuyện gì phải lo lắng nữa.
“Sao lại thế này?”
Lão Tiêu cảm thấy vẫn nên hỏi một câu.
Lữ Ngọc Thanh nhìn thoáng qua Tiểu Ngư Nhi, kéo chồng mình vào trong phòng ngủ, đưa cho ông xem que thử thai kia.
Tuy rằng đã đoán trước được chuyện này từ lâu, đã bàn cách giải quyết với Lão Trần rồi, chẳng qua, khi tận mắt nhìn thấy hai vạch đỏ kia, Tiêu Hoành Vĩ vẫn là cảm thấy nhũn cả chân.
“Tiểu Ngư Nhi, mang thai.”
Lữ Ngọc Thanh rốt cuộc tìm được một người để thương lượng chuyện này, bà không giấu được cảm xúc, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
“Không có việc gì, không có việc gì.”
Lão Tiêu ôm vợ vào trong lòng, an ủi nói: “Thời cổ đại, mới mười mấy tuổi cũng đã làm mẹ, kỳ thật hiện tại Tiểu Ngư Nhi kết hôn sinh con rất bình thường, trên pháp luật, 22 tuổi đã tính là kết hôn muộn.”
“Không phải như thế, con bé không đồng ý.”
Lữ Ngọc Thanh lau nước mắt nói.
“Hả?”
Lão Tiêu ngẩn người: “Chẳng lẽ con bé muốn bỏ cái thai đi?”
Kết quả này nằm ngoài dự kiến của Tiêu Hoành Vĩ. Dựa theo sự hiểu biết của ông đối với con gái, Tiểu Ngư Nhi hẳn là sẽ không đưa ra lựa chọn như thế.
“Cũng không phải là bỏ cái thai đi, Tiểu Ngư Nhi vẫn cứ muốn giữ lấy đứa nhỏ này.”
Lữ Ngọc Thanh dậm chân: “Nhưng là, con bé cũng không đồng ý quay lại với Trần Hán Thăng!”