“Có ý tứ gì?”
Tiêu Hoành Vĩ cảm giác đầu óc vang lên ầm ầm. Con gái mang thai, nhưng lại không bằng lòng quay lại với Trần Hán Thăng, đây là kịch bản gì?
Thông thường, nếu muốn giữ đứa bé, vậy hẳn là kết hôn với Trần Hán Thăng.
Nếu không muốn kết hôn với Trần Hán Thăng, vậy nên nhẫn tâm phá thai.
Kết quả, Tiểu Ngư Nhi làm ra một sự lựa chọn “tổng hợp lộn xộn”. Chẳng qua, Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh chắc chắn sẽ không đồng ý.
“Con gái à.”
Lão Tiêu đi đến phòng khách, một bên xoa Tiểu Ngư Nhi nước mắt, một bên an ủi nói: “Cha mẹ nhìn ra được con và Hán Thăng vẫn còn yêu nhau. Kỳ thật hai đứa đã có kế hoạch chuẩn bị kết hôn, chuyện này con không cần nghĩ nhiều, chỉ cần nghe theo cha mẹ sắp xếp, kết quả chắc chắn sẽ khiến tất cả mọi người hài lòng.”
“Chúng con đã chia tay.”
Tiêu Dung Ngư lắc đầu, đôi mắt khẽ chớp, một giọt nước mắt rơi xuống, rất mau làm ướt khăn giấy.
“Chia tay cũng có thể làm hòa mà.”
Tiêu Hoành Vĩ tận tình khuyên bảo khuyên nhủ: “Cha không tin, giữa hai người trẻ tuổi, thực sự có chuyện gì không thể bỏ qua sao?”
Tiêu Dung Ngư không lên tiếng, chướng ngại ấy quả thật có tồn tại, đó chính là Thẩm Ấu Sở.
“Con gái, trước kia con rất chờ mong kết hôn với Hán Thăng, còn thiết kế sẵn phòng tân hôn.”
Lữ Ngọc Thanh cũng lại đây nói: “Vì sao đến khi có cơ hội bày ra trước mắt, con lại không bằng lòng chứ.”
“Mẹ.”
Tiểu Ngư Nhi hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu: “Hiện tại không giống nhau, hết thảy đều không giống nhau.”
Nơi nào không giống nhau, Tiêu Dung Ngư cũng không nói rõ. Nhìn con gái khổ sở mà kiên định, Tiêu Hoành Vĩ vừa đau lòng vừa bực tức, nhưng cố tình không có bất kỳ biện pháp nào. Cuối cùng, để gia tăng lợi thế, Lão Tiêu trực tiếp bán đứng Trần Triệu Quân.
“Con gái, kỳ thật cha và Lão Trần đã bàn chuyện cưới xin của các con xong xuôi rồi.”
Tiêu Hoành Vĩ nói: “Thời gian cũng đã được xác định, chính là kỳ nghỉ mồng 1 tháng 5, chúng ta có thể lập tức bắt đầu chuẩn bị.”
“Con và Tiểu Trần không có khả năng, hiện tại con không muốn nhìn thấy anh ta!”
Bất kể hai vợ chồng Lão Tiêu khuyên nhủ như thế nào, Tiêu Dung Ngư mãi cũng không đồng ý.
“Nếu con thật sự không thể tiếp thu Trần Hán Thăng.”
Rơi vào đường cùng, Lão Tiêu chỉ có thể lựa chọn “sách lược kém nhất”, thở dài một hơi nói: “Vậy bỏ đi. Kỳ thật hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, chỉ cần sau đó chịu khó chăm sóc bổ dưỡng cơ thể, sức khỏe sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều…”
“Không bỏ!”
Tiêu Hoành Vĩ chưa nói xong, đã bị Tiêu Dung Ngư trực tiếp đánh gãy.
Dường như Tiểu Ngư Nhi có chút tức giận, lại có chút tủi thân, nước mắt vẫn luôn chực trào trên mi mắt.
“Cha…”
Lão Tiêu cảm thấy trong lòng ngực nghẹn một ngọn lửa, ông rốt cuộc có thể hiểu được tại sao Lữ Ngọc Thanh lại đỏ hốc mắt, xem ra buổi chiều hai mẹ con đã trò chuyện với nhau rồi, nhưng ý kiến cũng không đạt thành nhất trí.
Nhưng mà, lựa chọn kết hôn hay là phá thai, đều cần sự phối hợp của Tiểu Ngư Nhi, nếu cô không muốn thì không có cách nào thực hiện.
Tiêu Hoành Vĩ ngã ngồi trên sô pha, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bực nắn vuốt bật lửa trong tay, từ khi phát hiện ra con gái mang thai, Lão Tiêu không còn hút thuốc nữa.
Thậm chí lúc ở trong văn phòng, ông cũng không hút thuốc, sợ dính mùi khói thuốc về nhà.
Lữ Ngọc Thanh ở bên cạnh âm thầm rơi nước mắt. Lúc này bà không còn dáng vẻ cao ngạo lãnh đạm của một vị nữ cán bộ lãnh đạo, mà chỉ là một người mẹ bình thường mà thôi.
Tiêu Dung Ngư ngồi trong phòng khách, không biết là do đang xem phim truyền hình hay là bản năng hành động, rõ ràng mới vừa dùng que thử thai phát hiện hai vạch đỏ, thời gian mang thai nhiều nhất một tháng, nhưng bàn tay cô đã che trên bụng nhỏ, tựa hồ để đón đỡ tổn thương từ bên ngoài.
Gương mặt trái xoan của Tiểu Ngư Nhi có chút hao gầy, nhưng cái cằm trắng như tuyết vẫn như cũ hơi ngẩng cao, mái tóc đuôi ngựa an tĩnh treo giữa không trung. Loại thần thái kiêu ngạo mà tiều tụy này khiến cho “nô bộc của con gái” Lão Tiêu chỉ nhìn thoáng qua, tất cả oán giận biến mất hầu như không còn.
“Con gái à, con về phòng ngủ nghỉ ngơi đi.”
Lão Tiêu nói: “Khi nào ăn cơm chiều, cha sẽ gọi con.”
“Vâng…”
Tiểu Ngư Nhi đứng dậy đi vào phòng ngủ, hai vợ chồng Lão Tiêu đều ở sau lưng yên lặng nhìn, cho tới khi cửa phòng ngủ đóng lại, Tiêu Hoành Vĩ vẫn như cũ không lấy lại tinh thần.
“Lão Tiêu.”
Lữ Ngọc Thanh ngồi vào bên cạnh chồng, thương lượng nói: “Chúng ta có nên nói cho Hán Thăng hay không, để thằng bé cũng tới đây khuyên nhủ con gái.”
“Chỉ sợ sẽ gây ra hiệu quả ngược lại, bà cũng không phải không biết tính tình của con gái.”
Tiêu Hoành Vĩ lo lắng nói: “Tiểu Ngư Nhi rất rõ ràng kháng cự Hán Thăng, nếu cậu ta tới nhà, tôi lo lắng sẽ kích thích tới Tiểu Ngư Nhi, hiện tại cảm xúc của con bé cần phải ổn định.”
Nói tới đây, Tiêu Hoành Vĩ đột nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng lấy ra di động gọi điện cho Trần Triệu Quân.
“Lão Trần, anh nói chuyện kia với Hán Thăng chưa.”
Tiêu Hoành Vĩ hỏi.
“Tôi chưa nói.”
Trần Triệu Quân trầm ổn trả lời.
Lúc này Tiêu Hoành Vĩ mới yên tâm, Lão Trần hẳn là đang ở trong văn phòng. Ban đầu ông nói rất nhỏ, cho tới khi nghe thấy một tiếng đóng cửa “cạch”, âm thanh trở nên rõ ràng hơn.
“Chuyện này quá phức tạp, tôi lo rằng giải thích qua điện thoại thì không được rõ ràng lắm.”
Lão Trần còn nói thêm: “Cho nên tôi đã bảo Hán Thăng trở về Cảng Thành, giáp mặt nói chuyện một chút. Hán Thăng nói mồng 8 tham gia một hội nghị của chính phủ tỉnh xong sẽ lập tức trở về ngay.”
“... Tạm thời chờ thêm hai ngày đi.”
Tiêu Hoành Vĩ lắc đầu, Trần Triệu Quân thật sự rất tích cực giải quyết chuyện này, không nghĩ tới bên mình xảy ra vấn đề.
Vì thế, Lão Tiêu kể lại phản ứng của Tiểu Ngư Nhi một lần, giọng nói mỏi mệt nói: “Tôi cũng không biết tại sao Tiểu Ngư Nhi đột nhiên kháng cự Trần Hán Thăng như vậy. Lão Trần, anh biết nguyên nhân không?”
“Tôi cũng không biết.”
Khi Trần Triệu Quân trả lời, giọng nói hơi ngừng một chút, cuối cùng ông lại khẳng định nói: “Lão Tiêu, xin anh hãy yên tâm, Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.”
“Tốt.”
Tiêu Hoành Vĩ không có tâm trạng tiếp tục trò chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Rõ ràng kịch bản đã rất hoàn mỹ, nhưng mà Tiểu Ngư Nhi lại không chịu nghe lời, nếu cô thật sự một lòng một dạ kiên trì lựa chọn của mình, vậy thì bọn họ biết phải làm sao bây giờ?
“Hay là?”
Lữ Ngọc Thanh còn nói thêm: “Nhờ Biên Thi Thi khuyên nhủ, hai đứa nhỏ là bạn cùng lứa tuổi, quan hệ rất thân thiết, có lẽ sẽ có hiệu quả hơn lời chúng ta nói.”
“Cái này được.”
Tiêu Hoành Vĩ ngẫm nghĩ bèn đồng ý, đồng thời ông cũng dặn dò nói: “Chúng ta chi tiền giúp Thi Thi đặt vé máy bay, mời con bé lại đây đi.”
Biên Thi Thi nhận được cuộc gọi của cha bạn thân, còn tưởng rằng bạn tốt “xảy ra chuyện”, cô ấy hoảng sợ, vội vàng liên hệ với Tiểu Ngư Nhi.
Tiêu Dung Ngư cũng không có ý giấu giếm, nói hết mọi chuyện cho Biên Thi Thi, khiến cho cô gái đang ở Tương Nam thăm người thân tức khắc ngây ngẩn cả người.
Nửa ngày sau, Biên Thi Thi đột nhiên “cộp cộp cộp” chạy về nhà, không nói một lời sắp xếp hành lý.
Mẹ cô ấy còn rất kỳ quái: “Khai giảng xong con phải đi nước Mỹ, sao không ở nhà lâu thêm một chút?”
“Tiểu Ngư Nhi đang rất cần con!”
Biên Thi Thi cũng không quay đầu lại mà nói.
“Suốt ngày dán “Tiểu Ngư Nhi” bên mồm, cũng không biết dẫn bạn trai về cho mẹ nhìn xem một cái, con sắp tốt nghiệp đại học rồi, Tiểu Phân nhà bên lúc bằng tuổi con thì đã sinh hai đứa nhỏ rồi…”
Mẹ của Biên Thi Thi giống như tất cả người mẹ trên toàn thế giới, luôn thích lải nhải.
Ngày thường, đối với những lời này, Biên Thi Thi luôn là “vào tai trái, ra tai phải”, nhưng hôm nay nghe thấy hai chữ “sinh con”, mí mắt cô ấy đột nhiên giật mạnh.
“Cảm giác thật là kỳ quái.”
Biên Thi Thi sờ bụng mình: “Tiểu Ngư Nhi mang thai, mình lên chức dì sao?”