Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 817 - Chương 817: Người Cha Cặn Bã Của Đứa Nhỏ

Chương 817: Người cha cặn bã của đứa nhỏ Chương 817: Người cha cặn bã của đứa nhỏ

Sau khi biết Tiểu Ngư Nhi mang thai, đêm hôm đó, toàn bộ “Đảng Tiểu Ngư” không ai có thể ngủ ngon giấc.

Biên Thi Thi thu dọn hành lý xong xuôi, tối hôm đó nằm trong chăn, lách tách trò chuyện QQ cùng với Tiêu Dung Ngư.

Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh cũng đóng chặt cửa phòng ngủ, nhỏ giọng bàn bạc xem nên giải quyết vấn đề này như thế nào.

Trần Triệu Quân cũng phải chịu áp lực rất lớn, thực ra ông biết nguyên nhân Tiêu Dung Ngư từ chối Trần Hán Thăng, nằm ở trên giường trằn trọc không ngủ được.

Chỉ có Trần Hán Thăng cảm thấy rất kỳ quái, sáng sớm hôm nay Lão Trần đột nhiên bảo mình về quê, nhưng chạng vạng lại nói tạm thời không cần quay lại, thay độ trước sau khác biệt này khiến Trần Hán Thăng hơi lo lắng.

Hắn đặc biệt hỏi mẹ ruột, nhưng Lương thái hậu ngốc nghếch tỏ vẻ không có bất cứ dị thường nào.

“Năng lực quan sát này của mẹ mình đúng là…”

Trần Hán Thăng chỉ có thể bĩu môi, cũng may mẹ hai Mạc không cướp đoạt gia đình, nếu không ngay cả khi thuỷ tinh bị phá vỡ, Lương thái hậu cũng không thể phát hiện được.

Hắn vẫn có chút không yên tâm, sau khi tham gia một cuộc hội nghị quan trọng xong, hắn dự định sẽ bớt chút thời gian trở về Cảng Thành vòng quanh một vòng.

Tên đầy đủ của hội nghị này là “Diễn đàn Bác Ngao” về công nghệ thông tin chất bán dẫn quốc tế (Trung Quốc), vào mỗi đầu năm, nó lần lượt được tổ chức tại các thành phố lớn trong cả nước.

Tiêu chuẩn của cuộc hội nghị này rất cao, thường do bộ Công nghệ và Thông tin, Ủy ban Kinh Tế và Thông tin, toà thị chính và các chính quyền địa phương đồng tổ chức, tất cả các nhà máy điện tử sản xuất sản phẩm điện tử lớn đều tham gia, mục đích chính là nhìn rõ điểm nóng của ngành sản xuất, tình hình triển vọng phát triển, nhân tiện là nền tảng giao lưu giữa doanh nghiệp với doanh nghiệp.

Năm nay vừa khéo lại được tổ chức ở Kiến Nghiệp, với tư cách là một nhà máy được thành lập và trưởng thành ở địa phương này, đương nhiên điện tử Qủa Xác cũng được mời đến, còn sắp xếp một phân đoạn để Trần Hán Thăng lên tiếng.

Trần Hán Thăng đã đồng ý tham gia, một mặt là giao lưu kết bạn, một mặt là hắn quyết định lần này sẽ bất ngờ gây khó dễ cho Samsung trong một cuộc hội nghị có tầm ảnh hưởng lớn này.

Nếu báo thù, vậy thì phải dựa theo tính tình của mình, Trần Hán Thăng đã chuẩn bị xong một loạt liên hoàn quyền, có thành công hay không cũng không sao cả, dù sao nếu thất bại hắn cũng không bồi thường.

Tóm lại sung sướng là xong việc rồi.

Ngày hôm sau là ngày mùng tám tháng giêng, cũng chính là ngày mùng 5 tháng hai dương lịch, mặc dù các trường đại học vẫn chưa đi học lại, nhưng các công ty và doanh nghiệp đã lần lượt đi làm lại, Biên Thi Thi cũng đã lên đường trở về từ quê hương.

Sau vài lần chuyển đổi giữa xe khách và máy bay, cuối cùng cô ấy cũng đã đến Cảng Thành vào lúc hơn bốn giờ.

Tiêu Dung Ngư lái chiếc Chevrolet đã đợi sẵn bên ngoài bến xe khách ở Cảng Thành, hai người bạn tốt gặp lại nhau, đầu tiên là ôm chặt lấy nhau một chút.

“Tên nhóc này có làm ầm ĩ không?”

Biên Thi Thi chỉ vào bụng của Tiêu Ngư Nhi nói.

“Sao có thể nhanh như vậy được chứ?”

Tiểu Ngư Nhi cảm thấy hơi buồn cười, việc cô bạn thân đến đây thực sự có thể giảm bớt một chút cảm giác lo âu của mình, hơn nữa có rất nhiều chuyện có thể nói hết với cô ấy.

“Haiz, trước tết…”

Biên Thi Thi nhớ lại nói: “Triệu chứng nôn mửa của cậu đã vô cùng rõ ràng, nhưng lúc đó chúng tớ đều cảm thấy đó là biểu hiện của sự đau lòng, Trần Hán Thăng đâu, cậu ta vẫn chưa biết sao?”

“Anh ấy… Có lẽ vẫn chưa biết.”

Tiêu Dung Ngư do dự một chút: “Nếu biết, có lẽ anh ấy sẽ liên lạc với tớ.”

“Hả?”

Biên Thi Thi ngẩn người: “Chẳng phải cậu đã chặn cậu ta rồi sao?”

“Lại kéo ra ngoài rồi.”

Tiêu Dung Ngư lắc đầu: “Xảy ra một số chuyện không thể tưởng tượng được.”

Vì thế Tiêu Dung Ngư vừa lái xe vừa kể rõ tin đồn nhảm nhí “Cha mẹ Trần Hán Thăng đã ly hôn và đánh nhau đến mức phải vào ICU” cho Biên Thi Thi nghe.

Bạn học Biên Thi Thi vừa nghe vậy đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận, sớm biết thế này đã đi theo Tiểu Ngư Nhi về quê ăn tết, chỉ với hai tuần ngắn ngủi không gặp, thế giới dường như đã trải qua những thay đổi lớn.

Sau khi đi đến dưới lầu của khu dân cư Thương Ngô, Tiêu Dung Ngư đang định giúp bạn tốt xách hành lý thì Biên Thi Thi vội vàng ngăn cản: “Cậu làm gì vậy? Bây giờ cậu là gấu tóc, không thể chạm vào đồ nặng.’

Tiêu Dung Ngư mỉm cười không miễn cưỡng nữa, sau khi về đến nhà, Biên Thi Thi còn giống như một đứa trẻ tò mò dán lỗ tai vào trên bụng Tiểu Ngư Nhi.

“Bảo bối à, dì là dì Thi Thi của con nè.”

Biên Thi Thi nói với bụng: “Dì đảm bảo với con rằng, con vừa sinh ra chắc chắn sẽ được hưởng thụ muôn ngàn sủng ái yêu thương, bây giờ dì đang rất mong chờ con đấy…”

Biên Thi Thi cũng là người sở hữu tính cách ngọt ngào, những cô gái như vậy đều rất thích trẻ con.

Cô ấy trêu chọc một chút rồi sửa sang lại mái tóc, nói đến chuyện chính: “Tiểu Ngư Nhi, chú Tiêu và dì Lữ bảo tớ đến đây có lẽ là để khuyên nhủ cậu, hoặc là kết hôn với Trần Hán Thăng, hoặc là đến bệnh viện phá thai, cậu nhất định phải lựa chọn một cái.”

“Cậu muốn tớ phá thai sao?”

Tiểu Ngư Nhi đưa bàn tay nhỏ nhắn lên che bụng, lần nào nói đến chủ đề này, cô đều vô thức sinh ra một cảm giác muốn bảo vệ.

“Đương nhiên là không muốn rồi.”

Biên Thi Thi không chút do dự từ chối: “Tớ còn muốn làm dì đấy, cho nên…”

Biên Thi Thi đột nhiên không nói gì nữa, ý tứ vô cùng rõ ràng, đó chính là hy vọng Tiểu Ngư Nhi có thể kết hôn với Trần Hán Thăng.

Tiêu Dung Ngư im lặng một lát, ở trước mặt cô bạn thân, cô cũng nói ra những lời trong lòng.

“Thực ra nếu không có Thẩm Ấu Sở, có lẽ tớ sẽ quay lại với Tiểu Trần.”

Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Nhưng Thẩm Ấu Sở vẫn ở đó mà, tớ không muốn dùng đứa bé này như một thủ đoạn để khiến Tiểu Trần trở lại bên cạnh mình, tớ không muốn cách ở bên nhau như vậy, cũng không thèm muốn.”

“Tiểu Ngư Nhi!”

Biên Thi Thi nhìn cô bạn thân, hai người quen biết nhau đã nhiều năm, từ tận sâu trong xương cốt của Tiểu Ngư Nhi vẫn không hề thay đổi, vẫn luôn kiêu ngạo kiên cường, ngọt ngào lương thiện như vậy.

Cho dù là trong chuyện này, cô vẫn không chịu thoả hiệp, thoạt nhìn giống như hy sinh rất nhiều, thực chất là kiên định với điểm mấu chốt trong tình cảm của mình.

“Hơn nữa cũng không sao cả mà.”

Hốc mắt Tiểu Ngư Nhi đỏ bừng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười nói: “Đúng như cậu đã nói vậy, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, thực ra sẽ có rất nhiều người yêu thương nó, có tớ, có ông bà ngoại, có Tử Bác, có dì Thi Thi, cho dù thiếu… Thiếu…”

Cuối cùng Tiêu Dung Ngư cũng không thể nhịn được nữa, nước mắt vẫn rơi xuống, cô lau sạch rồi nói: “Cho dù thiếu tình thương của cha đi chăng nữa, nó cũng sẽ trưởng thành khoẻ mạnh và vui vẻ.”

“Đừng khóc, sau này cậu không thể khóc.”

Biên Thi Thi vội vàng giúp cô lau nước mắt, đau lòng ôm cô bạn thân vào trong lồng ngực.

Ý của Tiểu Ngư Nhi vô cùng rõ ràng, cô định sẽ nuôi nấng đứa trẻ một mình, không muốn làm phiền đến cuộc sống của Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở.

“Thẩm Ấu Sở.”

Trong đầu Biên Thi Thi hiện lên khuôn mặt ngây thơ kia, mặc dù xét về bản chất, cô gái này cũng là người bị hại không hay biết gì, nhưng dù sao cô cũng không phải là bạn thân của mình.

“Nếu Thẩm Ấu Sở có thể rời khỏi Trần Hán Thăng thì hay biết mấy.”

Biên Thi Thi lặng lẽ nghĩ, như vậy Tiểu Ngư Nhi sẽ không cần phải đau lòng như thế này nữa.

Quan trọng nhất là đứa nhỏ cũng có cha ở bên cạnh.

Tối hôm đó, hai vợ chồng Lão Tiêu tan làm thì thấy Tiểu Ngư Nhi đang nói chuyện cùng với Biên Thi Thi, sắc mặt và biểu cảm của con gái nhẹ nhàng hơn ngày hôm qua rất nhiều, trong lòng bọn họ cũng có chút vui vẻ.

“Hôm nay mẹ đã xin nghỉ hưu rồi.”

Lữ Ngọc Thanh ôm Tiểu Ngư Nhi nói: “Chỉ là vẫn còn mất một khoảng thời gian nữa để phê duyệt, con có muốn trì hoãn việc đến Mỹ muộn một chút không? Đến lúc đó mẹ có thể đi theo để chăm sóc con.”

“Không sao đâu ạ.”

Tiêu Dung Ngư an ủi ngược lại mẹ: “Giai đoạn đầu không có vấn đề gì, chờ đến khi mẹ hoàn thành xong các thủ tục rồi qua đó cũng không muộn.”

“Haiz, công việc của dì Lữ đang rất tốt mà, nhưng vì Tiểu Ngư Nhi, nói nghỉ hưu là nghỉ hưu luôn.”

Biên Thi Thi có chút cảm khái.

Lữ Ngọc Thanh là lãnh đạo của cục cung cấp điện thành phố, thu nhập rất cao, nhưng trong căn nhà này, tiền hoàn toàn không phải là yếu tố hàng đầu để suy xét.

Đặc biệt là người cha cặn bã của đứa nhỏ kia, tiền của hắn gần như không thể đếm được nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment