Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 818 - Chương 818: Không Thể Ngờ Được, Anh Trai Lại Công Kích Cả Samsung

Chương 818: Không thể ngờ được, anh trai lại công kích cả Samsung Chương 818: Không thể ngờ được, anh trai lại công kích cả Samsung

Sự xuất hiện của cô bạn Thi Thi thực sự khiến trên mặt Tiểu Ngư Nhi nở nụ cười nhiều hơn nữa, hai người bạn thân có tính cách gần như giống nhau, một bên xem xét tài liệu của vụ kiện xuyên quốc gia, một bên sửa sang lại hành lý, thỉnh thoảng còn đi dạo vài vòng ở công viên đối diện khu dân cư Thương Ngô, cuộc sống vừa bình thản vừa phong phú.

Thực ra vào kỳ hai năm tư đã không còn chương trình học nữa, các cô chờ đến ngày đi học để đến Kiến Nghiệp, sau đó tụ hội với Ngô Diệc Mẫn và Triệu Đồng bay đến nước Mỹ.

Nhưng Vương Tử Bác lại cảm thấy hơi khó chịu, bởi vì Biên Thi Thi không nói với bạn trai chân tướng sự thật, chính là lo lắng tên “gián điệp” ngốc nghếch dễ thương này sẽ nói tin tức Tiểu Ngư Nhi mang thai cho Trần Hán Thăng.

Cho nên Vương Tử Bác vẫn luôn nghĩ rằng Biên Thi Thi đang ở Tương Nam, trong cuộc trò chuyện của hai người còn thường xuyên xuất hiện khúc quanh.

Ví dụ như:

Vương Tử Bác: Ở chỗ chúng tớ vừa mới khai trương một siêu thị Sugao, có rất nhiều người xếp hàng đấy.

Biên Thi Thi: Chẳng có gì thú vị cả, ngay cả đồ ăn vặt cũng không giảm giá.

Vương Tử Bác: ?

Biên Thi Thi: Ý của tớ là những đồ trong siêu thị Sugao không rẻ chút nào.

Vương Tử Bác: Tớ đã gửi cho cậu một tin nhắn hình ảnh, ánh nắng chiều nay thật đẹp.

Biên Thi Thi: Góc độ của cậu không ổn chút nào, ở công viên Thương Ngô còn đẹp hơn.

Vương Tử Bác: ?

Biên Thi Thi: Ý của tớ là ánh sáng trong công việc cũng được.

Vương Tử Bác: Hôm nay trời đổ mưa to, thật khó chịu.

Biên Thi Thi: Hình như phía bên đường Giải Phóng đã bị ngập rồi, cậu đừng đến tiệm nét bên kia lên mạng.

Vương Tử Bác: ?

Biên Thi Thi: Ý của tớ là… Không có ý gì cả, chỉ quan tâm một chút không được sao? Nếu không được thì sau này tớ sẽ không quan tâm nữa.

Những sơ hở như thế trong mọi chuyện rất thường thấy, cũng may gặp được một chàng trai thành thật như Vương Tử Bác nên đôi khi Biên Thi Thi không thể tự bào chữa cho mình, lập tức sử dụng tính tình trẻ con để lấp liếm cho qua.

Nếu đổi lại là Trần Hán Thăng, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, hơn nữa khi xuất hiện trước mặt bạn gái, hắn còn sẽ lớn tiếng chất vấn: “Tại sao lại muốn lừa tớ, cậu đúng là một người phụ nữ vừa vô tình vừa vô cớ gây rối!”

Nhưng điều khiến Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đau lòng chính là, cho dù tâm trạng của con gái đã tốt hơn rất nhiều nhưng suy nghĩ cũng không hề thay đổi, Tiểu Ngư Nhi tiếp tục kiên trì với ý định “không phá thai, không kết hôn”.

Cuối cùng bọn họ cũng mời Lão Trần đến để giúp đỡ cùng thuyết phục Tiêu Dung Ngư.

Chuyện này đúng là không thể tin được, nếu Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh, Trần Triệu Quân, Biên Thi Thi, cộng thêm cả giáo sư Tôn Bích Dư nữa, đây là lần đầu tiên đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc của “đảng Tiểu Ngư” được tổ chức thành công.

Việc giáo sư Tôn phát hiện ra học trò đóng cửa mang thai cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Nhưng cho dù là như vậy, sự khuyên nhủ của mọi người cũng không thể khiến Tiểu Ngư Nhi “hồi tâm chuyển ý”, ngược lại thỉnh thoảng cô còn ngẩng đầu lên nhìn bọn họ với đôi mắt đẫm lệ, ba người lớn “phá vỡ phòng thủ” đầu tiên.

“Thôi quên đi, con gái, con trở về phòng ngủ nghỉ ngơi trước đi, mẹ nấu canh sâm cho con, lát nữa sẽ bưng vào cho con.”

“Lão Trần, tại sao Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi lại chia tay chứ, thậm chí có con rồi cũng không thể làm lành với nhau.”

“Haiz, tóm lại đều là do Hán Thăng nhà chúng tôi.”

“Hắt xì! Hắt xì! Hắc xì!”

Hình như là tâm linh tương thông, ngay khi Lão Tiêu và Lão Trần đang nhắc đến Trần Hán Thăng, đương sự đang ở trong văn phòng Qủa Xác cũng hắt xì liên tục mấy cái.

“Nhiếp Tiểu Vũ.”

Trần Hán Thăng “hung dữ” nhìn chằm chằm vào cô thư ký nhỏ: “Có phải cô đang mắng tôi ở trong lòng không?”

“Bộ trưởng Trần, nếu cậu nhàn rỗi không có việc gì thì chi bằng hãy về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đi dự hội nghị đấy.”

Nhiếp Tiểu Vũ trợn mắt trắng trả lời.

“Lười muốn về nhà.”

Trần Hán Thăng bĩu môi: “Hồ Lâm Ngữ ngu ngốc đã trở về Kiến Nghiệp rồi, suốt ngày ở trong khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, tôi vừa nhìn thấy cậu ấy đã thấy phiền.”

“Ha ha…”

Nhiếp Tiểu Vũ không nhịn được cười hai tiếng, cô ấy cũng rất quen thuộc với Hồ Lâm Ngữ, nếu nghiêm túc đánh giá, Tiểu Hồ cũng có thể coi là một “Người phụ nữ kỳ lạ” không sợ cường quyền.

Đầu tiên, Hồ Lâm Ngữ thực sự khinh thường Trần Hán Thăng có tiền có quyền, loại “khinh thường” này không phải là để phô trương bản thân mình.

Có một số người là như thế này, bọn họ ngoài mặt khinh thường Trần Hán Thăng, cảm thấy hắn không xứng nắm giữ một khối tài sản kếch xù như vậy, nhưng trong tâm tâm lại gọi “bộ trưởng Trần, bộ trưởng Trần” vô cùng trôi chảy, chỉ thiếu bước khắc tên Trần Hán Thăng vào trong gia phả.

Nhưng thư ký Hồ thì công khai khinh thường, trong lòng cũng khinh thường, tóm lại là trong mắt cô ấy, một tỷ phú như Trần Hán Thăng không đáng một đồng.

Tiếp theo, Hồ Lâm Ngữ đối xử với Thẩm Ấu Sở thực sự rất tốt, cô ấy giống như một con chim cút nhỏ hiếu chiến, cố gắng giấu Thẩm Ấu Sở ở phía sau lưng mình, thậm chí còn không cho phép Trần Hán Thăng đến gần.

Cho nên, Trần Hán Thăng thà để bản thân mình bị phỉ nhổ vài lần, cũng không quan tâm để Hồ Lâm Ngữ lại ở bên cạnh Thẩm Ấu Sở, còn coi Tiểu Hồ trở thành bạn bè của mình.

Không còn cách nào khác, trong xã hội ngày nay, những người nhất quán trong hành động và lời nói của mình thực sự quá ít, Tiểu Hồ dùng hành động thực tế để chứng minh với Trần Hán Thăng rằng- Chị đây chơi thật.

Trước khi trở về ký túc xá nghỉ ngơi, Trần Hán Thăng lại đọc lại bản hợp đồng mà Qủa Xác và nhà phân phối của Ấn Độ đã ký kết, Thôi Chí Phong và Tào Kiến Đức đã quay trở về từ Ấn Độ, đồng thời còn mang theo một bản hợp đồng cùng với ba mươi triệu tiền thanh toán trước.

Trần Hán Thăng đã giở quá nhiều thủ đoạn nên cực kỳ chú ý đến những thứ như hợp đồng này, thực ra công ty Cra Ấn Độ đã cho thấy đủ thành ý, chỉ chờ điện thoại di động Qủa Xác gây ra một chút áp lực cho Samsung.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Hán Thăng thay áo khoác và quần jean, cùng với mấy thành viên ban quản lý của điện tử Qủa Xác đi đến trung tâm hội nghị Kim Lăng trước, tham gia vào diễn đàn Bác Ngao về công nghệ thông thông tin chất bán dẫn quốc tế (Trung Quốc).

Những người khác đều mặc vest thẳng tắp và giày da sáng bóng, ngay cả Khổng ngự tỷ cũng mặc trang phục công sở nghiêm túc, chỉ có Trần Hán Thăng lần nào tham gia vào các hoạt động công khai cũng mặc bộ quần áo nhàn nhã đơn giản này.

Sau một thời gian dài, có một số fan Xác cũng phối hợp theo hắn, kỹ sư trưởng của bộ phận mạng Hoàng Lập Khiêm cũng là một người không đứng đắn, anh ta cố ý đặt mua online một chiếc quần jean và áo khoác “cùng kiểu với Trần tổng” trên trung tâm thương mại Qủa Xác.

Nhưng không quan tâm, doanh số bán hàng vẫn khá tốt.

Trong mắt người ngoài giới thì đây là một hành vi thú vị, nhưng trên thực tế, dưới vẻ ngoài “thú vị” ấy thực chất là màn diễn trò của chuỗi sinh thái Qủa Xác, khi mua online những thứ như ô che mưa, điện thoại di động Qủa Xác, văn phòng phẩm, thậm chí là máy sấy, mọi người bỗng phát hiện ra rằng đây thực chất là một Taobao kiểu khác.

Sau khi đến trung tâm hội nghị, có không ít người tham gia vào diễn đàn, có các doanh nghiệp tư nhân như Tử Quang Thanh Hoa, BBK Electronics, Midea, cũng có các doanh nghiệp nhà nước lớn như Haier và Gree, còn có doanh nghiệp nước ngoài như Sharp và Sony.

Đương nhiên, không thể nào thiếu Samsung, Nhan Ninh cũng có mặt.

Trần Hán Thăng kiêu ngạo nện bước, trên đường đi đều không ngừng mỉm cười chào hỏi mọi người.

Rất nhiều người trước đó chưa bao giờ tiếp xúc gần gũi với Trần Hán Thăng, bây giờ vừa mới bắt chuyện được vài câu đã lập tức hiểu rõ con người của ông chủ điện tử Qủa Xác trẻ tuổi này, tính công kích rất mạnh, thuộc về kiểu “không nên chọc vào”.

“Ha ha, trưởng phòng Nhan, đã lâu không gặp, tôi con mẹ nó thực sự rất nhớ cô.”

Trần Hán Thăng đi đến bên cạnh Nhan Ninh, tuỳ tiện bắt tay một cái, giống như một người bạn làm ăn thực sự.

“Ha ha… Trần tổng khách khí rồi, thực ra chỉ mới không gặp nhau trong tết Nguyên Đán mà thôi.”

Nhan Ninh tự động phớt lờ câu nói ngọt ngào “Tôi con mẹ nó”.

“Ha ha.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Trưởng phòng Nhan, ở độ tuổi này của cô, cha cô đã thúc giục cô kết hôn chưa?”

“Thúc giục rồi chứ, đúng là hơi phiền.”

Nhan Ninh lắc đầu, cô ta sắp ba mươi rồi, cha mẹ thúc giục vô cùng dữ dội.

“Tìm đến tôi đi.”

Trần Hán Thăng vỗ ngực: “Những chuyện như lần sau gặp lại này, cứ tìm tôi giải quyết giúp cô.”

“Hả?”

Nhan Ninh chớp chớp mắt: “Trần tổng muốn giới thiệu những thanh niên muốn kết hôn của Qủa Xác cho tôi sao?”

“Không phải.”

Trần Hán Thăng nhếch miệng: “Ý của tôi là, tôi có thể làm cha của cô, tôi sẽ không thúc giục cô kết hôn đâu, ha ha ha…”

Sau khi nói xong, Trần Hán Thăng xoay người lại đi giao lưu cùng với các lãnh đạo chính phủ, Nhan Ninh chỉ có thể thở dài một hơi, Trần tổng thực sự là một ông chủ rất có cá tính.

Chín giờ sáng, hội nghị chính thức bắt đầu, quá trình đơn giản chỉ là lãnh đạo đọc bài phát biểu, chuyên gia nói chuyện, cuộc đối thoại giữa doanh nghiệp với doanh nghiệp.

Hai tiếng sau, cuối cùng người dẫn chương trình cũng lớn tiếng nói: “Tiếp theo, chúng ta hãy dùng một tràng pháo tay nhiệt liệt để hoan nghênh người sáng lập của điện tử Qủa Xác, ngài Trần Hán Thăng lên phát biểu.”

Trong một tràng pháo tay “bốp bốp bốp” và tiếng chụp ảnh “lách tách lách tách” của các phóng viên, Trần Hán Thăng nhẹ nhàng đi lên trước sân khấu.

Hắn lấy bản thảo phát biểu đã chuẩn bị trước đó ra, máy móc đọc mục tiêu phát triển trong năm nay của điện tử Qủa Xác, đương nhiên những thứ đó đều là nửa thật nửa giả, không ai tin cả.

Sau khi nói xong, tiếp theo sẽ là cuộc đối thoại tự do giữa doanh nhân với doanh nhân, những người tham gia sẽ đưa ra một số vấn đề, Trần Hán Thăng sẽ đại diện cho điện tử Qủa Xác trả lời.

Những cuộc đối thoại như thế này mang tính tự phát, căn bản không có cách nào diễn tập, đương nhiên đơn vị tổ chức cũng không có ý định tập duyệt trước, thậm chí bọn họ còn vô cùng mong chờ các doanh nhân sẽ đưa ra một số “câu vàng” trong các cuộc đối thoại, như vậy có thể gia tăng mức độ chú ý của xã hội đối với hội nghị này.

Mấy câu hỏi đầu tiên khá bình thường, chẳng hạn như: “Trần tổng có đề xuất mang tính xây dựng nào cho sự phát triển của ngành điện tử trong nước không?”

“Trần tổng, khi nào điện tử Qủa Xác sẽ cho ra mắt dòng điện thoại di động thứ hai.”

“Điện tử Qủa Xác vẫn luôn đi theo con được hiệu quả về chi phí sao, ngài đã bao giờ nghĩ đến chuyện tạo ra một bước đột phá chưa?”

… Vân vân.

Đối với một người giỏi khoác lác như Trần Hán Thăng mà nói, mấy vấn đề này hoàn toàn là những trường hợp nhỏ, nhưng dần dần, có một số người tham gia đã đề cập đến mâu thuẫn giữa Qủa Xác và Samsung.

Không còn cách nào khác, khi điện thoại di động Qủa Xác được tung ra thị trường, Trần tổng đã đè Samsung ra công kích rất nhiều lần.

“Năm ngoái Trần tổng luôn cho rằng điện thoại Samsung quá đắt, là một ví dụ điển hình của sản phẩm giá cao nhưng chất lượng thấp, bây giờ Samsung chuẩn bị cho ra mắt một model mới, ngài vẫn nghĩ như vậy sao?”

Có một đại diện của doanh nghiệp đứng lên đưa ra câu hỏi.

Nhan Ninh nhíu mày, nhưng cô ta cũng có chút bất đắc dĩ, bởi vì trước đó điện tử Qủa Xác quá hung hãn, những vấn đề tương tự có lẽ khó có thể tránh được.

“Ngài cũng thật là, không được nói xấu về Samsung ở trước mặt tôi.”

Trần Hán Thăng hình như không được vui lắm.

Nhan Ninh âm thầm gật đầu, mặc dù ngoài mặt Trần tổng có vẻ độc đoán, nhưng cũng là một người đàn ông trọng tình trọng nghĩa, chẳng trách La Tuyền lại thích hắn như vậy.

“Bởi vì ngài vừa nói như vậy...”

Trần Hán Thăng dừng một chút: “Tôi lại càng muốn nói, thực ra điện thoại di động của Samsung à, điểm nổi bật duy nhất cũng chỉ có đắt…”

Nhan Ninh: ?

Bình Luận (0)
Comment