Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 821 - Chương 821: Trần Hán Thăng: Minh Sắp Làm Anh Trai?

Chương 821: Trần Hán Thăng: Minh sắp làm anh trai? Chương 821: Trần Hán Thăng: Minh sắp làm anh trai?

“Đúng là gừng càng già càng cay mà.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Mặc dù logic này vô cùng quỷ dị, nhưng con lại không thể phản bác được.”

“Con chú ý an toàn, sau này trong lúc lái xe không được gọi điện thoại.”

Trần Triệu Quân lo lắng con trai phân tâm, dặn dò một tiếng rồi cúp máy, nhưng bởi vì chính sách cùng chia sẻ tin tức trong nội bộ “đảng Tiểu Ngư”, ông ấy đặc biệt liên lạc với Tiêu Hoành Vĩ nói rằng tối nay Trần Hán Thăng sẽ trở về, có muốn sắp xếp cho hai đứa nhỏ gặp nhau, nhân tiện giải quyết vấn đề không?

Tiêu Hoành Vĩ có thể cảm nhận được Lão Trần quan tâm đến cháu gái (cháu trai) mình, nhưng ông cũng không tuỳ tiện đồng ý: “Vẫn nên hỏi trước một tiếng, tôi lo lắng sự xuất hiện đột ngột của Trần Hán Thăng sẽ kích thích đến Tiểu Ngư Nhi, cho nên vẫn lên chuẩn bị tư tưởng trước thì hơn.”

Khoảng thời gian này bởi vì Biên Thi Thi đến đây nên tâm trạng của Tiêu Dung Ngư rõ ràng đã tốt hơn nhiều, má lúm đồng tiền cũng xuất hiện trên khuôn mặt trái xoan, trong lòng Lão Tiêu vô cùng vui vẻ.

Chỉ là khi nhìn thấy thỉnh thoảng Tiểu Ngư Nhi che bụng, Tiêu Hoành Vĩ lại có chút chua xót, con gái đang vô thức bảo vệ con của mình, nhưng đối với Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh mà nói, Tiểu Ngư Nhi cũng là con gái của bọn họ mà, bọn họ muốn vĩnh viễn bảo vệ nụ cười ngọt ngào như trong truyện cổ tích này.

“Haiz…”

Tiêu Hoành Vĩ thở dài một hơi, người đàn ông là phó cục trưởng cục công an suốt hơn nửa thế kỷ trong mắt người khác này thực chất cũng là một người cha yêu thương con gái hết mực.

“Con gái à…”

Chờ đến khi gọi điện thoại cho Tiêu Dung Ngư, Tiêu Hoành Vĩ đã thu hồi lại cảm xúc, giọng điệu cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái, ông sợ truyền cho con gái những điều tiêu cực.

“Cha à, con và Thi Thi đang ăn bánh kem và trò chuyện thôi.”

Tiêu Dung Ngư cười nói.

“Tốt tốt tốt.”

Lão Tiêu liên tục nói “tốt” ba lần, ông ấy cũng không cắt ngang, lặng lẽ lắng nghe tiếng cười trong trẻo của con gái, trong lòng có một cảm giác ấm áp thực sự, mãi đến khi Tiểu Ngư Nhi mở miệng hỏi thăm: “Cha à, cha tìm con có chuyện gì vậy?”

“Cha…”

Tiêu Hoành Vĩ đột nhiên không muốn nhắc đến chuyện này chút nào, ông ấy có dự cảm, một khi Tiểu Ngư Nhi biết Trần Hán Thăng đã trở lại, cuộc sống bình lặng chắc chắn sẽ bị phá vỡ.

“Thực ra, một nhà ba người như thế này cũng không tồi, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, cùng lắm là một nhà bốn người.”

Trong đầu Lão Tiêu đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ mâu thuẫn với trước đó.

“Cha, có chuyện gì vậy ạ?”

Tiêu Dung Ngư lại hỏi một lần nữa.

“Khụ khụ…”

Lão Tiêu hắng giọng, lo lắng một chút rồi nói: “Hán Thăng, nó đã trở về Cảng Thành rồi.”

Không nằm ngoài dự kiến, Tiểu Ngư Nhi ỏ đầu dây bên kia đột nhiên yên tĩnh lại, cảm giác ồn ào náo nhiệt lúc nãy ngay lập tức biến mất giống như hơi nước, Lão Tiêu không nhịn được thở dài một hơi, đúng là không nên nói ra mà.

Một lúc lâu sau, Tiểu Ngư Nhi mới nhẹ nhàng trả lời: “Vâng.”

Sau khi cúp máy, không hiểu tại sao Tiêu Hoành Vĩ bắt đầu cảm thấy lo lắng, còn gửi tin nhắn cho Lữ Ngọc Thanh, bảo bà về nhà trước xem sao.

Lữ Ngọc Thanh đã nộp đơn xin nghỉ hưu, mọi công việc gần như đã được bàn giao hết, một khi được cấp trên phê duyệt, bà sẽ chính thức trở thành cán bộ lãnh đạo nghỉ hưu.

Nếu đổi lại người khác, bọn họ sẽ cảm thấy tương đối khó hiểu, dù sao công việc biên chế ở trong nhà máy cung cấp điện thuộc về kiểu “tiền nhiều việc ít”, nhưng đối với giám đốc Lữ mà nói nó chẳng là gì cả.

Dù sao ông xã của bà là phó cục trưởng cục công an, con gái cũng thành lập một công ty luật ở Kiến Nghiệp, nghe nói cũng rất có danh tiếng, lợi hại nhất chính là cậu “con rể” kia, ông chủ lớn của điện tử Qủa Xác, tiền bạc đối với giám đốc Lữ mà nói có lẽ cũng chỉ là một dãy số mà thôi.

Nhưng điều kỳ quái chính là, năm ngoái khi có người nhắc đến cậu “con rể” này với Lữ Ngọc Thanh, giám đốc Lữ luôn lạnh lùng kiêu ngạo cũng sẽ khiêm tốn nói vài câu.

Nhưng năm sau có người nhắc đến, giám đốc Lữ chỉ lạnh lùng liếc nhìn một cái.

Nhà máy cung cấp điện của thành phố cách khu dân cư Thương Ngô cũng không xa lắm, chỉ cần lái xe chưa đầy hai mươi phút là đã đến, khi Lão Tiêu đang lo lắng thấp thỏm, cuối cùng ông cũng nhận được tin nhắn phản hồi của vợ.

Lữ Ngọc Thanh: Sau khi tan ca, ông đừng đi xã giao, trực tiếp về nhà, Tiểu Ngư Nhi muốn xuất ngoại sớm hơn dự định!

“Haiz…”

Tiêu Hoành Vĩ thực sự muốn đấm mạnh vào má bên trái bên phải Trần Hán Thăng vài cái.

Kiến Nghiệp lớn như vậy, cậu rảnh rỗi trở về Cảng Thành làm gì chứ?

Trần Hán Thăng vẫn chưa biết chuyện mình bị ghét bỏ, sau khi về đến nhà, cha mẹ vẫn còn ở trong đơn vị, Trần Hán Thăng lại đi dạo quanh nhà một vòng, phát hiện mấy bình mấy vại trong nhà vẫn còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu của việc xảy ra chuyện.

“Chẳng lẽ là vũ trụ nhỏ giác quan thứ bảy của mình có vấn đề?”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm nói.

Điều khác biệt duy nhất chính là gạt tàn thuốc vô cùng sạch sẽ, trong nhà cũng không thể ngửi được mùi thuốc.

“Lão Trần đã cai thuốc rồi sao?”

Chuyện này thật lạ, Trần Triệu Quân là một người nghiện thuốc lâu năm, lý do khiến ông đột nhiên cai thuốc là gì chứ?

Trần Hán Thăng nằm trên ghế sô pha, nhân tiện bật TV lên, vừa suy ngẫm về lý do Lão Trần cai thuốc vừa lướt mạng, trong lòng vẫn còn cảm thán đám phóng viên ngu ngốc kia, tại sao vẫn chưa đăng tải những sự tích anh dũng “người thiếu niên anh tuấn kháng Hàn” của mình lên chứ, mình muốn chia sẻ lên Qzone.

Lướt mạng cho đến khi cảm thấy buồn ngủ, Trần Hán Thăng chìm vào giấc ngủ, chẳng bao lâu sau đã nghe thấy tiếng lải nhải quen thuộc của mẹ.

“Cha con cũng có tật xấu này, con cũng học theo.”

Lương thái hậu lải nhải nói: “Xem TV thì xem TV, ngủ thì ngủ, tại sao lại thích vừa mở TV vừa ngủ chứ?”

Lương Mỹ Quyên dong dài thì dong dài thế thôi, nhưng thực chất khi nhìn thấy Trần Hán Thăng trở về, bà vẫn vô cùng vui vẻ, mua một đống hải sản về nhà, chuẩn bị làm cho đứa con trai khiến mình không bớt lo nghĩ này ăn.

“Con không ngủ.”

Trần Hán Thăng dụi mắt nói: “Con đang xem TV mà, không thể coi là lãng phí.”

“Cha con cũng trả lời như thế đấy.”

Lương Mỹ Quyên trừng mắt nhìn Trần Hán Thăng một cái, lại có chút lo lắng nói: “Mấy ngày nay ông ấy thường xuyên xem TV đến nửa đêm, vừa xem một chút đã ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, mẹ còn phải thức dậy đắp chăn cho ông ấy, hỏi ông ấy nguyên nhân thì ba con lại nói do áp lực công việc, mẹ cảm thấy không giống lắm.”

“Mẹ đừng nghĩ nhiều, có lẽ thực sự là vì công việc thì sao?”

Trần Hán Thăng mỉm cười an ủi: “Lão Trần tuổi già nhưng chí chưa già, chí vẫn đang ở trong ngàn dặm xa xôi, vẫn còn muốn đốt cháy sự nghiệp phục vụ nhân dân.”

Nhưng trong lòng Trần Hán Thăng cũng bắt đầu cảm thấy khó hiểu, Lão Trần đã từ chối được cất nhắc mấy lần rồi, sao có thể có áp lực công việc được chứ?

Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào TV một lúc, đột nhiên đi đến phòng bếp hỏi: “Mẹ, báo cáo kiểm tra sức khoẻ ở đơn vị lần trước của cha và mẹ ở đâu, con muốn xem.”

“Xem cái đó làm gì?”

Lương thái hậu có chút ngạc nhiên: “Cuối cùng cũng học được cách quan tâm cha mẹ rồi sao?”

Trần Hán Thăng khẽ mỉm cười, thực ra dựa theo tiến triển bình thường mà nói, sức khoẻ của cha mẹ có lẽ vẫn đang rất tốt, nhưng một số thay đổi trong cách sinh hoạt của Lão Trần vẫn khiến Trần Hán Thăng cảm thấy kỳ quái.

Bởi vì một số tình tiết kinh điển trong phim truyền hình, “đột nhiên cai thuốc” hình như đồng nghĩa với việc mắc bệnh nặng gì đó.

Lương Mỹ Quyên lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ của hai vợ chồng ra ngoài, Trần Hán Thăng xem xong, phát hiện ngoại trừ một số vấn đề nhỏ ra thì căn bản không có bệnh tật lây qua đường sinh dục nào cả.

“Nhưng tại sao lại cai thuốc và mất ngủ chứ?”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Lão Trần: “Cha, hôm nay cha tăng ca sao? Mẹ con bảo con hỏi cha xem cha đang ở đâu?”

“Ừ, có chút việc, vừa mới tan tầm.”

Giọng nói của Lão Trần vẫn bình thản như cũ: “Cha vừa mới đến trung lộ Kiến Thiết, đang chờ đèn xanh đèn đỏ.”

“Vậy con ở nhà chờ cha.”

Ngoài miệng Trần Hán Thăng nói “ở nhà chờ cha”, nhưng thực ra đã đứng dậy đi xuống lầu.

“Con đi đây đấy?”

Lương thái hậu ở phía sau gọi.

“Con đi đón cha.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Làm một người con ngoan.”

“Sao hai cha con nhà này lại có vẻ thần bí như vậy chứ?”

Sau khi lái xe ra khỏi khu dân cư, Trần Hán Thăng đi vào trung lộ Kiến Thiết, vừa nắm tay lái vừa liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm Lão Trần dọc theo đường về nhà.

Trần Hán Thăng vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì đó, cho nên dự định sẽ âm thầm đi theo dõi một chút, chẳng bao lâu sau, hắn đã phát hiện bóng dáng của Lão Trần.

Trong tay Lão Trần hình như xách theo một túi đồ ăn, Trần Hán Thăng nương theo ánh đèn của cửa hàng ven đường, phát hiện đó là “bánh ngũ cốc hỗn hợp” của Cảng Thành, đây là bữa sáng mình thích ăn nhất khi còn học cấp ba.

“Đây là nguyên nhân khiến Lão Trần về muộn sao?”

Trong lòng Trần Hán Thăng cảm thấy hơi áy náy, có lẽ Lão Trần cố ý đi đường vòng để mua đồ ăn cho mình, thế mà mình còn nghi ngờ ông ấy.

Ngay khi Trần Hán Thăng đang định gọi Lão Trần lên xe thì Trần Triệu Quân đột nhiên dừng lại trước một cửa hàng mẹ và bé.

Trong cửa hàng mẹ và bé đều là một số quần áo và giày dép của trẻ con, còn có cả mấy đứa nhỏ mũm mĩm, bọn họ đang được ông bà nội ôm ấp, ê ê a a mút ngón tay.

Trần Triệu Quân nhìn chằm chằm vào những đứa trẻ mập mạp đó, bước chân dường như không thể dịch chuyển được, biểu cảm trên mặt cũng hoà nhã hiền từ, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, trong mắt dường như còn có một tầng nước mắt đang đong đưa.

“Mẹ nó!”

Nhìn đến cảnh tượng này, lòng bàn chân Trần Hán Thăng trực tiếp trở nên lạnh lẽo.

Lão Trần thường xuyên mất ngủ, thực sự không phải vì áp lực công việc.

Đi đường vòng mua đồ ăn cho mình, liệu có phải là vì xuất phát từ cảm giác áy náy?

Còn về việc lảng vảng trước cửa hàng mẹ và bé…

“Có phải cha mình và mẹ hai Mạc có con rồi không?”

Trái tim Trần Hán Thăng bùng nổ ngay tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment