“Hình như không có khả năng.”
Sau khi suy nghĩ một chút, Trần Hán Thăng đột nhiên tự “tát” mình một cái, phỏng đoán ngu ngốc này đúng là “Con mẹ nó phóng khoáng quá mức, cởi mở quá mức”.
Ngoại trừ tin tưởng vào nhân phẩm của Lão Trần và mẹ hai Mạc ra, Mạc Kha còn là người thuộc trường phái DINKS*, lúc còn trẻ bà ta đã không muốn có con, bây giờ lại càng không thể.
(*DINKs- Viết tắt của Double Income, No Kids là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không sinh con.)
Hơn nữa, bây giờ bà ta đã gửi gắm toàn bộ tinh thần lên trên người Thẩm Ấu Sở, một lòng mong chờ Thẩm Ấu Sở và Trần Hán Thăng kết hôn sinh con, sẽ không có những tâm tư khác.
“Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì mới có thể khiến Lão Trần vừa mất ngủ vừa cai thuốc, còn quanh quẩn ở cửa hàng mẹ và bé một lúc lâu chứ?”
Trần Hán Thăng lặng lẽ suy nghĩ, đồng thời cũng loại trừ một khả năng khác.
Nếu cha mẹ cảm thấy nuôi dưỡng đứa lớn như hắn thất bại, thực sự muốn bồi dưỡng đứa nhỏ hơn một lần nữa, có lẽ bọn họ sẽ không giấu diếm, Lão Trần càng không cần phải lo lắng như vậy.
Trần Hán Thăng không hề nghĩ đến chuyện tìm nguyên nhân ở trên người mình, bởi vì “bí quyết mang thai” kia còn chưa kịp sử dụng với Tiểu Ngư Nhi, hơn nữa cũng không nhận được bất cứ phản hồi gì.
Cái gọi là nguồn phản hồi kia chính là Vương Tử Bác- Gián điệp mà hắn sắp xếp ở bên cạnh “đảng Tiểu Ngư”, Trần Hán Thăng tin rằng chỉ cần cậu bạn thân của mình thám thính được tin tức quan trọng gì thì nhất định sẽ báo cáo cho mình đầu tiên.
Đương nhiên, nếu mọi người đều cố ý lừa gạt tên gián điệp ngu ngốc này thì Trần Hán Thăng chắc chắn sẽ không nhận được bất cứ thu hoạch gì.
…
Hai cha con một trước một sau trở lại khu dân cư Hải Ninh, sau khi Lão Trần lên lầu, Trần Hán Thăng còn làm bộ làm tịch ở dưới lầu chừng mười phút, mãi đến khi Lương Mỹ Quyên gọi điện thoại thúc giục: “Cha con đã về đến nhà rồi, con đi đâu đón vậy? Mau về nhà ăn cơm!”
“Đến nhà mình rồi đây.”
Trần Hán Thăng về đến nhà vẫn là dáng vẻ hi hi ha ha đó, không ngừng khoác lác về sự tích anh hùng công kích Samsung của mình.
Tin tức này đã được phát sóng trên bản tin của đài truyền hình Kiến Nghiệp, biểu hiện của cha mẹ vẫn giống như trước, Lương Mỹ Quyên không ngừng lải nhải nhắc nhở, làm ăn buôn bán phải cố gắng bớt đắc tội với người khác, kết bạn nhiều hơn nữa bằng các cách khác nhau.
Lão Trần cũng không hỏi nhiều về phương thức kinh doanh của con trai, chỉ dặn dò Trần Hán Thăng chú ý đến sức khoẻ, đừng quá coi trọng tiền tài, phải có một trái tim bình thản để đối xử với tiền bạc một cách chính xác.
Nhưng cuối cùng, Trần Triệu Quân vẫn nói nhiều thêm một câu so với bình thường: “Con cũng phải học cách cai thuốc lá đi.”
“Tại sao ạ?”
Trần Hán Thăng bắt lấy trọng điểm hỏi.
Trần Triệu Quân sửng sốt một chút, giống như đang tìm lý do để trả lời, Trần Hán Thăng cũng đang chờ đợi bằng ánh mắt sáng rực.
Nhưng đúng vào lúc này, Lương Mỹ Quyên lại dùng đũa gõ vào đầu con trai một cái: “Chẳng lẽ bảo con cai thuốc không đúng sao? Còn hỏi tại sao nữa, không tại sao cả, nhất định phải chấp hành.”
Bởi vì “hành động của đồng đội heo” mẹ ruột, chuyện này cứ thế cho qua, Trần Hán Thăng cũng không nhận thấy được sự thay đổi dù là nhỏ nhất trên khuôn mặt Lão Trần, nên chỉ có thể thở dài một hơi.
“Mẹ của mình và Thẩm Ấu Sở đúng là khờ như nhau.”
…
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lương Mỹ Quyên đang rửa bát ở trong phòng bếp, có lẽ là vì con trai về nhà, trong miệng bà còn ngâm nga một ca khúc lệch tông, tâm trạng có vẻ như không tồi.
Hai cha con ngồi trên ghế sô pha xem TV, Trần Hán Thăng lướt tin tức, đọc bình luận của cư dân mạng đối với hành động hôm nay của mình.
Hầu hết đều là những lời khen ngợi, đương nhiên cũng có rất nhiều thuỷ quân của internet Qủa Xác đang hoà theo tiết tấu, lặng lẽ thiết lập hình tượng “Doanh nghiệp dân tộc”cho điện tử Qủa Xác.
“Cha.”
Trần Hán Thăng hài lòng cất điện thoại di động, mở miệng nói với Lão Trần: “Chúng ta đi ra ban công trò chuyện một lát nhé?”
“À được.”
Trần Triệu Quân cảm thấy hơi bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý.
Hai cha con đi ra ngoài ban công, mặc dù đã qua Lập Xuân nhưng ban đêm vẫn mang theo hương vị của mùa đông, không trung vẫn tối mịt giống như được bôi nước mực, ở phía xa xa có mấy ngôi sao đang nhấp nháy, mặt trăng vừa to vừa tròn, nhưng cũng chỉ rải xuống thứ ánh sáng trong trẻo lạnh lùng giống như băng vụn, lặng lẽ phản chiếu trên mặt đất.
“Phù…”
Trần Hán Thăng phả ra một làn sương trắng, móc điếu thuốc ra đang định bật lửa.
“Cha đã bảo con cai thuốc rồi mà.”
Lão Trần có chút không vui, ngăn cản con trai hút thuốc.
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng mỉm cười, không nói gì cất hộp thuốc đi, Trần Triệu Quân cũng không nói thêm gì nữa, sức kiên nhẫn của cha vẫn luôn rất tốt.
Một lát sau, Trần Hán Thăng đột nhiên hỏi: “Cha, có phải cha đang có chuyện gì giấu con không?”
Lão Trần nhìn thoáng qua con trai, ánh mắt có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không có.”
Ông cũng không còn cách nào khác, trước khi tan tầm, Lão Tiêu còn cố ý gọi điện thoại đến đây, dùng giọng điệu khẩn cầu mong Lão Trần đừng nói cho Trần Hán Thăng biết chuyện “mang thai” này.
Bởi vì Tiểu Ngư Nhi vừa mới nghe thấy tin tức Trần Hán Thăng trở về, cô định ngày mai sẽ xuất ngoại sớm hơn dự định.
Tiêu Hoành Vĩ lo lắng sau khi Trần Hán Thăng biết được chân tướng sự việc, một khi hắn tìm thấy Tiểu Ngư Nhi, hai người lại cãi nhau một lần nữa thì tình trạng nôn nghén của con gái sẽ càng thêm nghiêm trọng, hơn nữa nhìn vào thái độ trước mắt mà nói, khả năng Tiểu Ngư Nhi không chấp nhận Trần Hán Thăng cũng rất cao.
Giọng điệu của Lão Tiêu đã thay đổi, chuyện Trần Triệu Quân lo lắng nhất cũng đã xảy ra, người cha “nô bộc của con gái” này hình như đang dần dần nghe theo Tiểu Ngư Nhi.
Chỉ cần con gái vui vẻ là được rồi, đứa bé có cha hay không cũng không sao cả, không có ông bà nội cũng không thành vấn đề, tóm lại có ông ngoại bà ngoại là được.
Đây cũng chính là nguyên nhân Trần Triệu Quân đau lòng khi nhìn thấy mấy đứa trẻ trong cửa hàng mẹ và bé đó, ông cũng rất muốn đứa bé mập mạp của nhà mình.
“Hán Thăng à.”
Lão Trần khó có thể trả lời, thiên ngôn vạn ngữ cũng chỉ có thể cô đọng lại thành một câu: “Con cần phải trưởng thành hơn nữa, nhiều lúc cho dù không nỡ đến nhường nào đi nữa, con cũng phải đưa ra quyết định, nếu không con sẽ đánh mất nhiều thứ hơn nữa.”
Sau khi nói xong, Lão Trần lại quay trở về phòng khách, chỉ để lại Trần Hán Thăng ngơ ngác và ánh trăng sáng lạnh lùng rải đầy trên mắt đất.
…
Trần Hán Thăng đứng trên ban công một lúc, hắn vẫn không thể hiểu được ý của cha mình, chỉ cảm thấy lồng ngực ngột ngạt một cách vô cớ.
“Reng reng reng…”
Lúc này, điện thoại của Vương Tử Bác đột nhiên gọi đến, sau khi bắt máy, cậu ấy phấn khích nói vào micro: “Tiểu Trần, tao nhìn thấy tin tức mày công kích Samsung, đúng là thổi phồng chí khí của mình, diệt chết uy phong của địch…”
Trần Hán Thăng không muốn nghe những lời vô nghĩa này, bực bội ngắt lời: “Lần sau nếu không phải là chuyện của Tiêu Dung Ngư, mày đừng gọi điện thoại cho tao.”
“Mẹ nó!”
Vương Tử Bác không nhịn được oán giận: “Mày chỉ coi ông đây như một người công cụ, còn tình bạn nối khố mười mấy năm thì sao? Sau này nếu có tin tức gì, tao cũng không nói cho mày biết.”
“Được được được, Vương ca có chỉ thị gì, Trần đệ sẽ chăm chú lắng nghe.”
Nghe thấy giọng điệu giống như “oán phụ” của Vương Tử Bác, tâm trạng của Trần Hán Thăng đột nhiên tốt hơn một chút, hình như hắn rất thích tạo ra niềm vui ở trên sự “đau khổ” của bạn thân.
“Thứ chó má nhà mày, tao không muốn nói nữa.”
Vương Tử Bác giả vờ muốn cúp điện thoại, nhưng vẫn không có bất cứ hành động thực tế nào, chờ Trần Hán Thăng chuộc lỗi một chút.
“Được rồi, ra ngoài uống rượu đi, tao mời khách.”
Trần Hán Thăng mỉm cười nói: “Tâm trạng của tao cũng không được tốt lắm, lát nữa tụ hội ở quán ăn khuya phía bên trung tâm thương mại Hoa Liên đi.”
“Cái gì?”
Vương Tử Bác giật mình: “Mày trở về Cảng Thành rồi sao?”
“Vẫn chưa, bây giờ tao đang định biến hình bay về đây.”
Trần Hán Thăng vô cùng nghiêm túc trả lời.
“Mày đánh rắm!”
Vương Tử Bác hiểu được, Trần Hán Thăng lại đang trêu chọc mình.
“Chiều nay tao về nhà có chút chuyện, chưa kịp nói với mày.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Ngày mai rời đi, nhân tiện đến đón mày đi luôn.”
“Lúc này cũng còn sớm.”
Vương Tử Bác chuyển giận thành vui, suốt dọc đường run rẩy chạy đến quán ăn khuya, chờ đến khi đồ ăn bưng ra ngoài hết, Trần Hán Thăng mới thảnh thơi xuất hiện.
Gặp lại cậu bạn thân sau hai tuần không gặp, trong lòng Vương Tử Bác vẫn rất vui vẻ, vỗ mạnh vào vai Trần Hán Thăng một cái, lại đấm vào ngực hắn, nếu không phải ở đây có quá nhiều khách, cậu ấy thực sự rất muốn ôm một cái.
Sau khi hai người ngồi xuống, Vương Tử Bác nói đến mức không thể đóng miệng lại, cậu ấy là người như vậy đấy, ở trước mặt người quen, cậu ấy giống như nói không hết chuyện, nhưng ở trước mặt người lạ, ngoại trừ vặn mông ra thì cũng chỉ im lặng.
“Tiểu Trần, mày ở Kiến Nghiệp thì vui rồi, trong kỳ nghỉ đông này tao lúc nào cũng phải đi cùng với mẹ tao thăm người thân, vừa nhìn thấy người khác bà ấy đã nói tao mở một công ty, còn kiếm được không ít tiền, tao vẫn chưa quen với cảm giác được người khác khen ngợi lắm, không hiểu sao lại cảm thấy ngại ngùng.”
“Hai ngày trước bạn bè cấp ba gặp nhau, mày không ở đó, Tiểu Ngư Nhi cũng không tham gia, Cao Gia Lương thực sự rất giỏi khoe mẽ, hừ hừ, sau khi ăn cơm xong, tao không thèm ca hát mà lập tức rời đi.”
“Biên Thi Thi cũng đang ở quê, mỗi ngày chúng tao chỉ có thể trò chuyện QQ, nhưng khoảng thời gian này tao phát hiện mình rất ăn ý với cậu ấy, chẳng lẽ đây chính là tâm linh tương thông giữa những người yêu nhau sao?”
…
Trần Hán Thăng vừa nghe vừa nhìn vào vẻ mặt hiền lành giản dị của Vương Tử Bác, đột nhiên cảm thán một câu: “Tử Bác, mày đúng là rất giống một miếng gừng.”
“Có ý gì hả?”
Vương Tử Bác chớp mắt: “Có nghĩa là tính tình tao mạnh mẽ, rất có khí khái của đàn ông sao?”
Trần Hán Thăng lắc đầu nói: “Miếng gừng này, nếu nấu trong thịt kho tàu thì sẽ giống một miếng thịt, nếu nấu cùng với khoai tây thì sẽ giống một miếng khoai tây, nếu bỏ vào nồi gà hầm nấm thì sẽ giống một miếng gà, điều đó có nghĩa là nó được sử dụng linh hoạt, không có cảm giác tồn tại chút nào.”