Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 823 - Chương 823: Lễ Tình Nhân Vui Vẻ, Lễ Tình Nhân Vui Vẻ

Chương 823: Lễ tình nhân vui vẻ, lễ tình nhân vui vẻ Chương 823: Lễ tình nhân vui vẻ, lễ tình nhân vui vẻ

“Mẹ nó, mày lại đang trào phúng tao rồi.”

Vương Tử Bác rầu rĩ rót ly bia: “Tính cách của tao như vậy đấy, không thể sửa được thì biết làm sao bây giờ?”

“Tao vẫn chưa nói xong đâu.”

Trần Hán Thăng nâng ly chạm vào ly của Vương Tử Bác một chút: “Nhưng nếu muốn làm một món ăn ngon, thực sự không thể thiếu gừng được, mặc dù mày không có cảm giác tồn tại gì, nhưng cũng có tác dụng đặc biệt.”

“… Ít nhất mày cũng phải nói xong đi chứ, hôm nay mẹ tao còn khen mày đấy, nói từ nhỏ Trần Hán Thăng đã biết nói chuyện, chẳng trách bây giờ có thể làm ăn lớn như vậy.”

Vương Tử Bác lẩm bẩm: “Cũng rất biết dỗ dành con gái, trong mấy ngày nghỉ tết này, La sư muội vẫn luôn tiếp cận hỏi thăm chuyện giữa mày và Tiểu Ngư Nhi, tao cảm thấy hình như em ấy đã biết chuyện rồi.”

“Nếu đã muốn dò hỏi, chắc chắn sẽ không thể giấu được.”

Trần Hán Thăng cũng uống nửa ly bia, chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống yết hầu, kích thích khiến cả người vô cùng thoải mái, sau đó mới run rẩy bả vai nói: “La Tuyền cũng thường xuyên liên lạc với tao, có lẽ là muốn thay thế vị trí của Tiểu Ngư Nhi cũng nên.”

“Mày sẽ không đồng ý rồi đấy chứ?”

Vương Tử Bác hỏi.

Hắn vẫn luôn cảm thấy La sư muội quá cố chấp, vừa giống như một tấm lưới khó gỡ vừa giống như một quả bom không ổn định, mặc dù rất xinh đẹp nhưng cũng thuộc về nhóm người nguy hiểm không thể kiểm soát.

“Tao không đồng ý.”

Trần Hán Thăng lắc đầu trả lời. Vương Tử Bác cũng không cảm thấy bất ngờ, Tiểu Trần thực sự không thích cách yêu đương bị gò bó, nhưng ngay sau đó Trần Hán Thăng lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng nếu từ bỏ cũng tương đối khó khăn.”

“Tại sao?”

Vương Tử Bác vô cùng ngạc nhiên.

“Mày không thể hiểu được đâu.”

Trần Hán Thăng buồn bã thở dài một hơi, thế mà lại móc điện thoại ra gọi cho La Tuyền: “Anh đang ở trong quán ăn khuya ở trong trung tâm thương mại Hoa Liên, hình như em cũng sắp đi học rồi đúng không, có muốn đến đây ăn khuya một chút không?”

“Muốn chứ.”

Chuyện này đối với La Tuyền mà nói thực sự là một niềm vui bất ngờ, cô lập tức đồng ý, còn làm ra vẻ nói: “Nhưng bây giờ đã chín giờ rồi, Trần sư huynh, anh có thể đến đón em được không, ngộ nhỡ trên đường có người xấu thì phải làm sao?”

Nếu là bình thường, có lẽ người đàn ông sẽ trả lời: “Đừng sợ, để anh đi đón em.”

Trần Hán Thăng bĩu môi, thốt ra hai chữ: “Đừng giả vờ nữa.”

“Trần sư huynh!”

Trong điện thoại, La Tuyền không thuận theo, không buông tha hét lên.

Vương Tử Bác lặng lẽ mỉm cười, có lẽ đây chính là vỏ quýt dày có móng tay nhọn đúng không, mặc dù La sư muội vừa bá đạo vừa cố chấp nhưng lại rất nghe lời Tiểu Trần.

Đương nhiên cuối cùng Trần Hán Thăng cũng đi đến khu dân cư của La Tuyền, Vương Tử Bác ngồi đây để giữ chỗ, vừa chờ bọn họ đến vừa gửi tin nhắn QQ với Biên Thi Thi.

Đêm nay tương đối kỳ lạ, bình thường hai người chỉ bắt đầu trò chuyện với nhau trước khi đi ngủ, nhưng hôm nay Biên Thi Thi lại nhắn tin cho Vương Tử Bác từ rất sớm.

Biên Thi Thi: Cậu đang làm gì vậy?

Biên Thi Thi: Heo! (Biểu cảm tức giận).

Biên Thi Thi: Tớ đi thu dọn quần áo đây, sau khi đọc được nhớ trả lời đấy.

Vương Tử Bác: Thật ngại quá, lúc nãy tớ và Tiểu Trần đang uống rượu trong quán ăn khuya ở trung tâm thương mại Hoa Liên, không xem QQ.

Lúc trước Hoàng Tuệ sẽ căn cứ vào thân phận của đối phương để chọn tốc độ trả lời tin nhắn, nếu là một sinh viên nghèo như Vương Tử Bác, chị tiểu Tuệ sẽ cố ý giả vờ như không nhìn thấy, một lúc lâu sau mới trả lời một chữ “ừ” đơn giản.

Nếu là một người giàu có như Trần Hán Thăng, hoặc tên nước ngoài kia, tốc độ trả lời tin nhắn của Hoàng Tuệ sẽ rất nhanh, ngay cả khi tắm cũng mang theo điện thoại di động, đang tắm giữa chừng cũng dùng ngón tay ướt đẫm mở khoá màn hình điện thoại, sợ bỏ lỡ một tin nhắn quan trọng nào đó.

Biên Thi Thi sẽ không như vậy, nếu cô ấy không trả lời tin nhắn thì chắc chắn là chưa đọc.

Một lát sau, trên QQ trong điện thoại di động của Vương Tử Bác, avata của Biên Thi Thi đang nhấp nháy.

Biên Thi Thi: Cậu ăn gì ở đâu vậy? Tôm hùm đất hay là xiên thịt dê, tớ cảm thấy xiên thịt dê khá ngon, nhưng một tệ một chuỗi thì hơi đắt.

Vương Tử Bác: Sao cậu có thể biết được giá cả vậy?

Biên Thi Thi: Hừ, Vương Tử Bác, cậu là một cái đầu heo!

“Hi hi…”

Mặc dù bị “mắng” nhưng trên mặt Vương Tử Bác vẫn không nhịn được nở một nụ cười ngây ngô, trong lòng cũng ngọt ngào, cuối cùng cậu ấy cũng đã cảm nhận được cái gì gọi thứ tình yêu “đánh là hôn, mắng là yêu”.

Sau khi cười xong, Vương Tử Bác lại tiếp tục gửi tin nhắn cho Biên Thi Thi.

Vương Tử Bác: Cậu thu dọn quần áo làm gì vậy? Phải về trường học sao?

Biên Thi Thi: Ừm… Tử Bác à, tớ hơi nhớ cậu, tớ sẽ chụp một bức ảnh tự sướng của mình cho cậu, cậu cũng chụp một bức gửi lại đây, nếu chúng ta nhớ nhau, cứ gửi ảnh cho nhau như vậy được không?

“Cậu có ý gì vậy?”

Trong câu nói của Biên Thi Thi có giọng điệu giống như khi chia tay, trái tim Vương Tử Bác đột nhiên thắt lại, nhanh chóng “lách tách” trả lời.

Vương Tử Bác: Cậu có chuyện gì vậy, chúng ta sẽ trở về Kiến Nghiệp nhanh thôi, lúc đó có thể gặp nhau rồi, chúng ta còn hẹn sẽ cùng nhau trải qua lễ tình nhân ngày 14 tháng 2 mà.

Năm nay tương đối đặc biệt, lễ tình nhân sau tết Nguyên Tiêu hai ngày, các cặp đôi sinh viên vừa khéo có thể trở lại trường cùng trải qua lễ tình nhân.

Hai năm trước lễ tình nhân đều diễn ra trước tết Nguyên Tiêu, chuyện này đối với Trần Hán Thăng mà nói là một ưu thế, bởi vì hắn không cần phải tiến hành quản lý thời gian ở Cảng Thành, chỉ cần ở bên cạnh Tiểu Ngư Nhi là được rồi.

Có lẽ mấy chữ “lễ tình nhân” đã khiến Biên Thi Thi xúc động, mấy phút sau cô ấy mới trả lời tin nhắn, còn làm ra vẻ không để ý.

Biên Thi Thi: Lễ tình nhân là gì chứ, ai cần đâu, chỉ cần tình cảm tốt đẹp thì ngày nào cũng là lễ tình nhân thôi, cậu nhanh chụp ảnh gửi cho tớ đi.

Thực ra Vương Tử Bác rất ít khi chụp ảnh tự sướng, cậu ấy cũng không biết điều chỉnh góc độ, ánh đèn trong quán ăn khuya cũng không tốt lắm, ảnh chụp ra rất mờ, có thể mơ hồ phân biệt ra kiểu tóc húi cua quen thuộc và vẻ mặt không thể che giấu được sự lo lắng kia.

Sau khi gửi tin nhắn ảnh đi, Vương Tử Bác nhanh chóng nhận được ảnh chụp tự sướng của Biên Thi Thi.

Ánh sáng phía bên Biên Thi Thi rực rỡ lộng lẫy, vách tường cũng là màu hồng phấn đáng yêu, cô thậm chí còn tạo hình chữ V đáng yêu, chỉ là nụ cười trên mặt không được tự nhiên lắm, mím môi giống như đang cố gắng kìm nén nước mắt.

Vương Tử Bác nhìn thấy, lập tức gọi điện thoại đến cho Biên Thi Thi, điện thoại vang lên được một lúc Biên Thi Thi mới bắt máy.

“Tại sao lại gọi điện?”

Giọng nói của Biên Thi Thi hơi nghẹn ngào: “Người ta không muốn khóc đâu, cậu vừa gọi điện thoại đến, tớ lại không nhịn được.

“Cậu có chuyện gì vậy?”

Vương Tử Bác sốt ruột hỏi: “Trong lòng tớ vô cùng lo lắng, cậu cứ nói ra trước đi, bất kể vấn đề gì đi nữa cũng có thể giải quyết mà.”

“Không có vấn đề gì cả.”

Biên Thi Thi hít mũi: “Đến lúc đó tớ sẽ giải thích với cậu, bên cạnh cậu có một người quá thông minh, tớ không thể nói quá kỹ càng chi tiết với cậu được.”

“Người bên cạnh tớ…”

Vương Tử Bác cũng hoảng hốt, thành thật nhìn xung quanh: “Bên cạnh tớ không có ai mà.”

“Ha ha…”

Biên Thi Thi đang đau lòng đột nhiên bị bạn trai chọc cười, cô ấy lại mang theo tiếng khóc nức nở mắng: “Cái đầu heo nhà cậu này, tớ phải thu dọn đồ đạc rồi, cậu cứ ngoan ngoãn ở Kiến Nghiệp chờ tớ đi.”

Sau khi nói xong, hình như Biên Thi Thi lại lo lắng mình không thể kiềm chế được cảm xúc, cuối cùng vẫn cúp máy, trong lòng Vương Tử Bác trống rỗng, mặc dù quán ăn khuya ồn ào náo nhiệt, nhưng dường như tất cả những chuyện này đều không liên quan gì đến mình.

“Rốt cuộc là chuyện gì thế này.”

Vương Tử Bác nhìn chằm chằm vào ảnh chụp của Biên Thi Thi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên đó, càng nhìn cậu ấy càng nhớ nhung.

“Tinh!”

Lúc này, một tin nhắn 10086 được gửi đến điện thoại di động.

“Xin chào quý khách, bạn của ngài Biên Thi Thi đã đặt mua ca khúc “Lễ tình nhân không có tình nhân” của ca sĩ Đài Loan Mạnh Đình Vĩ, soạn tin nhắn “XZ” để download và lắng nghe.”

“Mua bài hát để làm gì vậy chứ?”

Ngoài miệng Vương Tử Bác oán giận, nhưng vẫn thành thật download xuống, trên điện thoại di động nhanh chóng vang lên giọng hát uyển chuyển ngọt ngào của Mạnh Đình Vĩ:

Lễ tình nhân không có tình nhân, nhưng anh lại bất ngờ nhận được một tấm card an ủi, chắc hẳn người trong lòng anh đã phát hiện, muốn anh mở nút thắt của ký ức…

Vương Tử Bác lắng nghe, tầm mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, cách đó không xa, bóng dáng của cậu bạn nối khố cũng càng ngày càng gần.

“Tiểu Trần.”

Sau khi Trần Hán Thăng đến gần, Vương Tử Bác ngẩng đầu lên, lau nước mũi nói: “Lễ tình nhân năm nay, tao không có tình nhân rồi.”

“Hả?”

Trần Hán Thăng sửng sốt một lúc lâu, nhạt nhẽo chớp chớp mắt nói: “Chuyện này đâu liên quan gì đến tao, tao có lễ tình nhân mà.”

Bình Luận (0)
Comment