Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 824 - Chương 824: Mong Ước Năm Mới Của La Tuyền.

Chương 824: Mong ước năm mới của La Tuyền. Chương 824: Mong ước năm mới của La Tuyền.

Vương Tử Bác vẫn luôn cảm thấy mình chỉ là một người bình thường, lúc còn đi học, thành tích của cậu ấy không thể coi là quá kém, nhưng cũng không phải là nhóm người nổi bật nhất.

Ngoại hình bình thường, tính cách không có góc cạnh, thầy cô giáo cũng không đặc biệt quan tâm đến mình, quá trình trưởng thành bình thường giống như nước sôi để nguội, những “mầm non mới nhú” đó, tình yêu gà bông của các thiếu nam thiếu nữ tuổi dậy thì, ban nhạc và xuất ngoại, Vương Tử Bác đều cảm thấy chúng thực sự rất xa vời với cuộc sống của mình.

Cũng may bên cạnh cậu ấy vẫn còn một người bạn tốt can đảm, nhìn thấy Trần Hán Thăng làm ra những chuyện “ly kỳ” đó, nó thực sự là nguồn vui trong cuộc đời học tập của Vương Tử Bác.

Sau khi lên đại học, cậu ấy lại tình cờ quen biết với Hoàng Tuệ.

Người phụ nữ Hoàng Tuệ này, vừa dối trá vừa yêu thích hư vinh, còn thích dùng mấy thứ như “Starbucks” hoặc “Burberry” để tô điểm lên cuộc sống hàng ngày của mình, cho nên Vương Tử Bác- Người xuất thân từ một gia đình bình thường sẽ theo bản năng hạ thấp địa vị của mình.

Cho dù sau khi ở bên cạnh nhau, Vương Tử Bác nhận ra có lẽ chị tiểu Tuệ đang nói dối và lừa gạt, nhưng vẫn hy vọng có thể dùng tình cảm chân thành của mình để “cảm hoá” cô ta.

Đương nhiên loại suy nghĩ này rất ấu trĩ, cuối cùng hai người vẫn chia tay.

Mối quan hệ tiếp theo là Biên Thi Thi, cho dù có Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư giúp đỡ rất nhiều đi chăng nữa, nhưng một khi mối quan hệ giữa hai người được xác định, đây là một cô gái Tương Nam vừa chân thành ngọt ngào vừa thẳng thắn đanh đá, cô ấy mang đến tình yêu cho Vương Tử Bác, đồng thời còn giúp cậu ấy tăng thêm một chút tự tin.

Cho nên tình cảm Vương Tử Bác dành cho Biên Thi Thi vô cùng sâu sắc, nhưng từ cuộc trò chuyện lúc nãy của Biên Thi Thi, lễ tình nhân đầu tiên sau khi hai người xác định quan hệ có lẽ sẽ không thể ở bên nhau được, hình như cô ấy sắp phải rời đi.

Có chút vội vàng, có chút bất ngờ, ngay cả bản thân Biên Thi Thi cũng không thể phản ứng kịp.

“Thứ chó má Tiểu Trần mày, Tu La tràng của mày vẫn chưa được giải quyết đâu, còn không biết xấu hổ cười nhạo tao.”

Nghe thấy câu trả lời không tim không phổi của Trần Hán Thăng, Vương Tử Bác rầu rĩ chửi thầm.

Nếu không phải xung quanh còn có những người khác, Vương Tử Bác thực sự muốn mắng cậu bạn nối khố vài câu, “Những người khác” ở đây không chỉ là La Tuyền, mà còn có mẹ của La Tuyền, Hoàng Tiểu Hà.

Thực ra Vương Tử Bác cũng đang cảm thấy khó hiểu, tại sao dì Hoàng cũng đến đây?

Nhân lúc Trần Hán Thăng đi vào trong phòng bếp quán ăn khuya gọi món, cậu ấy cũng đi theo hỏi nguyên nhân.

“Không yên tâm đấy, lo lắng tao và La Tuyền nối lại tình xưa, lúc đầu còn không cho phép tao gặp La Tuyền.”

Trần Hán Thăng bất đắc dĩ nói: “Tính tình La Tuyền cũng rất cố chấp, nếu không cho cô ấy ra ngoài thì cô ấy sẽ nhảy lầu,cuối cùng bà ấy không còn cách nào khác, hai bên chỉ có thể nhường một bước, con gái mang theo mẹ ra ngoài hẹn hò.”

“Vậy mày có xấu hổ không?”

“Vô cùng xấu hổ.”

Trần Hán Thăng cười nói: “Lúc tao đi đến, ngón chân đã móc ra được một bản đồ kho báu đường biển vĩ đại trong One piece trên đường rồi.”

“Mẹ nó.”

Rõ ràng Vương Tử Bác đang rất đau lòng, nhưng nghe Trần Hán Thăng nói như vậy, cậu ấy cũng không nhịn được bật cười một tiếng, ngay sau đó khi nghĩ đến Biên Thi Thi, cậu ấy lại không nhịn được cảm thấy mất mát.

Mặc dù sắc mặt của Vương Tử Bác đang không ngừng thay đổi, nhưng sự chú ý của mọi người cũng không ở trên người cậu ấy, trong mắt Hoàng Tiểu Hà chỉ có La Tuyền, trong mắt La Tuyền chỉ có Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng đang nâng cốc uống bia “ừng ực ừng ực”.

“Sư huynh, đối tượng của anh thế nào rồi?”

Hai tay La Tuyền chồng cằm, bình tĩnh nhìn Trần Hán Thăng, một trong những đặc điểm của La Tuyền là da trắng, dưới ánh đèn giống như nhuốm một thứ ánh sáng bóng loáng tựa như ngọc trai, ánh mắt trắng đen rõ ràng tràn ngập mong chờ.

Năm ngoái khi La Hải Bình đón La Tuyền về nhà, để lấy lòng con gái, ông ấy đã tiết lộ suy đoán có lẽ Tiêu Dung Ngư và Trần Hán Thăng đã chia tay ra ngoài.

Sau khi trải qua tìm hiểu từ nhiều nguồn, La Tuyền phát hiện chuyện này có đến tám chín phần là sự thật, cho nên sáng sớm ngày mùng một năm mới, mong ước duy nhất của cô, không cần tiền tài, không cần học vấn, không cần cơ thể mạnh khoẻ, chỉ cầu mong Thẩm sư tỷ cũng rời khỏi Trần Hán Thăng.

Nếu là như vậy, Trần sư huynh chỉ thuộc về riêng mình.

“Đối tượng của anh à, vẫn rất tốt.”

Trần Hán Thăng buông cốc bia xuống, lau miệng nói: “Anh có quan tâm đến mọi người, không chỉ đối xử tốt với người yêu mà còn đối xử tốt với mèo, với chó cũng không tồi…”

“Trần sư huynh…”

La Tuyền lắc cánh tay của Trần Hán Thăng, làm nũng oán trách.

“Khụ khụ…”

Hoàng Tiểu Hà đưa mắt nhìn sang trung tâm thương mại Hoa Liên ở bên cạnh, trong cổ họng ho khan một tiếng, nhắc nhở con gái chú ý đến hình tượng của mình.

Về phần chuyện của Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư, Hoàng Tiểu Hà cũng đã nghe La Hải Bình nói qua, nhưng bà cũng cảm thấy hai người này sẽ làm lành với nhau, hơn nữa cảm giác của Trần Hán Thăng đối với con gái cũng rất kỳ quái, có chút ghét bỏ lại có chút không nỡ buông tay, đặc biệt là có một loại tâm lý mâu thuẫn.

“Haiz…”

Hoàng Tiểu Hà thở dài một hơi, dáng người và nhan sắc của La Tuyền không hề kém cạnh, lúc học đại học ở Hàn Quốc, còn có tay chuyên săn minh tinh tìm đến để khai quật đấy.

Nhưng tính tình của La Tuyền rất xấu, vừa cố chấp vừa bá đạo, còn có dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, Trần Hán Thăng lại không thiếu tiền, làm sao hắn có thể bằng lòng chịu đựng.

Cho nên “ghét bỏ” là điều có thể hiểu được, nhưng nguyên nhân “không nỡ buông tay” là gì chứ, lúc La Tuyền chuyển trường, để tránh cô bị bắt nạt, Trần Hán Thăng còn cố ý tặng một chiếc BMW để đưa cho La Tuyền.

Với khối tài sản của La Hải Bình và La Tuyền, việc mua một chiếc BMW đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là bọn họ không hề nghĩ đến chuyện này, Trần Hán Thăng lại nghĩ đến, điều đó chứng tỏ trong lòng hắn vẫn luôn dành một vị trí cho La Tuyền, chỉ là ngoài miệng không muốn thừa nhận mà thôi.

Cho dù thế nào đi chăng nữa, nếu Trần Hán Thăng không muốn thừa nhận, chứng tỏ rằng vẫn còn một số vấn đề, cho nên Hoàng Tiểu Hà vẫn kiên quyết thực hiện chính sách “chia rẽ uyên ương”, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, bà nói: “Cũng khuya rồi, chúng ta về thôi.”

“Hả?”

La Tuyền sửng sốt một chút, lập tức phản đối kịch liệt: “Mới 10 giờ 20, hơn nữa chúng ta đi đến đây cũng mất hai mươi phút rồi, con và Trần sư huynh chưa kịp nói gì cả, ngày mai anh ấy phải về Kiến Nghiệp rồi.”

“Đã khuya rồi.”

Hoàng Tiểu Hà phô bày quyền uy của mẹ ra: “Nếu con không về nhà, mẹ sẽ…”

“Mẹ sẽ khoá cửa đúng không, mẹ mau khoá cửa đi.”

La Tuyền không sợ chút nào.

Hoàng Tiểu Hà thầm nói con tưởng bở rồi, khoá cửa vừa khéo đúng theo ý con còn gì, con có thể qua đêm với Trần Hán Thăng không về ngủ đúng không?

Nhưng dựa theo tính tình của La Tuyền, không thể lúc nào cũng cố chấp như thế được, đặc biệt là Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng vẫn còn ở bên cạnh, đối mặt với màn cãi nhau giữa hai mẹ con, hai người bọn họ sẽ cùng xấu hổ đến mức móc ra được một bản đồ kho báu đường biển vĩ đại.

“Như thế này đi.”

Hoàng Tiểu Hà suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu ngày mai Trần Hán Thăng trở về Kiến Nghiệp thì chi bằng ngày mai chúng ta cũng quay trở về Hàn Quốc đi, vừa khéo có thể đáp máy bay ở sân bay Lộc Khẩu, làm phiền Hán Thăng tiện đường đưa đón một chút, hai đứa có thể nói chuyện với nhau vài tiếng đồng hồ trên đường đi.”

Đây là một tính toán vô cùng khôn ngoan của Hoàng Tiểu Hà, không chỉ thỏa mãn mong muốn được gặp nhau của La Tuyền và Trần Hán Thăng, mà còn có thể khiến “hai bên cùng nhường một bước” ngay bây giờ, đồng thời có thể khuyên con gái về nhà.

“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai con sẽ đến đón hai người.”

Trần Hán Thăng cảm thấy làm như vậy cũng được, bởi vì dì Hoàng đang ở bên cạnh nên rất nhiều câu nói buồn nôn không thể biểu đạt, về phần đi cùng La Tuyền đến rừng cây nhỏ lại càng không thể.

“Được rồi.”

Nếu Trần sư huynh cũng đã nói như vậy rồi, La Tuyền cũng không kiên trì nữa, chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ: “Trần sư huynh, anh lại đưa em về nhà được không?”

“Được, O… Ok.”

Trần Hán Thăng kìm nén câu nói “ok” kia, sau đó nói với Vương Tử Bác: “Mày đi về thu dọn hành lý trước đi, tao đưa tiểu sư muội về nhà một chút, ngày mai cũng sẽ đi đón mày.”

“Chuyện đó… Tiểu Trần.”

Vương Tử Bác luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng trong lúc nhất thời lại không thể biểu đạt chính xác ra ngoài.

“Có chuyện gì vậy?”

Trần Hán Thăng quay đầu lại, người quay đầu lại còn có Hoàng Tiểu Hà và La Tuyền.

La Tuyền có chút không vui, có lẽ anh Tử Bác cảm thấy mình đã trì hoãn thời gian mình và Trần sư huynh ở bên cạnh nhau.

“Vậy… Vậy thì không có gì.”

Vương Tử Bác không quen bị mọi người chú ý, vặn mông nói: “Mày cẩn thận một chút đi.”

“Điên à, ở Cảng Thành này còn sợ có người cướp sắc sao?’

Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng, đưa La Tuyền trở về.

Bình Luận (0)
Comment