Sáng sớm ngày hôm sau, trước sáu giờ sáng thành phố vẫn còn rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng “xào xạc xào xạc” của công nhân vệ sinh đang quét đường ra, sương sớm giống như một tấm lưới màu trắng sữa, giăng mắc khắp các đường lớn ngõ nhỏ cổ kính.
Xe cộ trong nội thành cũng không nhiều lắm, nhưng trên đường cao tốc Kiến Cảng lại vô cùng náo nhiệt, thường xuyên có những chiếc xe mang biển số “Tô G” lái về phía Kiến Nghiệp.
Dù sao Kiến Nghiệp cũng là tỉnh lỵ, cũng là trung tâm chính trị và giáo dục, cho dù mười ba “em trai” khác đều xem thường “anh trai tỉnh lỵ” này, nhưng nhiều lúc cũng chỉ là ngoài miệng nói như vậy mà thôi.
Trên thực tế, các bậc phụ huynh vẫn rất hy vọng con cái nhà mình có thể thi đậu vào các trường đại học cao đẳng ở Kiến Nghiệp, sau khi tốt nghiệp có thể thuận lợi ở lại.
Khoảng chừng bảy giờ sáng, có một chiếc xe Santana chậm rãi lái ra khỏi khu dân cư Thương Ngô, mặc dù Santana rất bình thường, nhưng nhân viên bảo vệ của khu dân cư vẫn làm bộ làm tịch chào một cái, bởi vì đây chiếc xe của gia đình phó cục trưởng Tiêu cục công an Cảng Thành.
“Người ngồi trên ghế phụ là bà xã của cục trưởng Tiêu, ngồi hàng ghế sau chắc là con gái của ngài ấy đúng không, hình như còn một người không quen biết.
Nhân viên bảo vệ của khu dân cư lẩm bẩm nói: “Mí mắt của phó cục trưởng Tiêu hơi sưng, có cảm giác giống như đã khóc vậy.”
Sau đó lại cảm thấy hình như suy đoán này không thể tin được, phó cục trưởng Tiêu sao có thể khóc được chứ?
Trên thực tế, tối hôm qua Lão Tiêu đúng là đã lén lút rơi vài giọt nước mắt, bởi vì Trần Hán Thăng đột nhiên trở về nên Tiêu Dung Ngư quyết định rời đi sớm hơn mấy ngày.
Không chỉ rời khỏi Cảng Thành, mà là trực tiếp bay đến nước Mỹ, chuẩn bị ra toà để giải quyết vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia kia.
Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh đã khuyên bảo một hồi lâu, bởi vì Tiểu Ngư Nhi đã mang thai, bọn họ sợ có sơ suất gì.
“Con gái à.”
Cho dù chiếc Santana đã lên cao tốc, Lữ Ngọc Thanh vẫn không từ bỏ, xoay người lại nói: “Chờ đến khi thủ tục nghỉ hưu của mẹ được phê duyệt xong, mẹ sẽ đi cùng con đến nước Mỹ, con cứ phải vội vàng như vậy sao?”
“Con cũng ở đó ít nhất là một tháng đấy.”
Tiêu Dung Ngư không đồng ý: “Một tháng sau có lẽ con phải ra toà rồi, cha mẹ cứ yên tâm đi, phòng ở bên kia đã được sắp xếp rồi, chủ tịch Trình của Thâm Thông thậm chí còn mời một người giúp việc cho bọn con, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Giúp việc sao có thể chăm sóc bằng mẹ được, con cũng không phải là con gái của bà ấy.”
Lữ Ngọc Thanh có hơi thất vọng, nhưng lại không nhịn được lải nhải: “Sau khi đến Mỹ rồi, nhớ gọi điện thoại cho cha mẹ đấy, đừng làm việc quá mệt mỏi, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi, nhờ cô giúp việc hầm canh cho con nhiều thêm một chút.”
“Con biết rồi.”
Hốc mắt Tiểu Ngư Nhi cũng đỏ bừng, nhưng vì an ủi cha mẹ, cô vẫn tỏ ra thoải mái nói: “Con đã đến đó hai lần rồi, đường phố ở đó con rất quen thuộc.”
“Lúc trước không giống, lúc trước Hán…”
Lữ Ngọc Thanh đang định nói gì đó, Lão Tiêu đột nhiên nhíu mày, bấm còi cái “bíp”.
Lúc nãy Lữ Ngọc Thanh mới nhận ra, vội vàng ngậm miệng lại.
Trong xe cũng đột nhiên yên tĩnh lại, ngoài cửa sổ lúc thì đồng bằng hoang vu, lúc lại thôn xóm toả khói bếp, lúc thì là đồi núi nhấp nhô lên xuống, Tiểu Ngư Nhi nhìn chằm chằm vào cảnh sắc không ngừng thay đổi kia, tay phải nhẹ nhàng che bụng nhỏ lại, vẻ mặt bình tĩnh và điềm đạm.
Thực ra mọi người đều có thể hiểu được tại sao lại khác, bởi vì hai lần trước có Trần Hán Thăng đi cùng.
Mặc dù ngoài mặt Trần Hán Thăng có vẻ bừa bãi không ra gì, cũng thường xuyên nói mấy lời dí dỏm không đứng đắn, nhưng trong mắt Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh, thực ra hắn làm việc vô cùng chắc chắn.
Giống như khi gặp bà con họ hàng vào năm ngoái, Trần Hán Thăng tỏ vẻ chắc chắn không có vấn đề gì, sau khi về quê, hắn thực sự dỗ dành những cô bảy dì tám đó vô cùng thoả đáng.
Trong tết Nguyên Đán năm nay, những trưởng bối đó còn hỏi thăm tại sao Tiểu Trần không đến.
“Khụ khụ…”
Một lát sau, Tiêu Hoành Vĩ hắng giọng một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Thực ra, người vất vả nhất ở đây phải là Thi Thi mới đúng, Tiểu Ngư Nhi đi Mỹ sớm hơn thời hạn, khiến cháu cũng phải đi Mỹ trước.”
“Đúng vậy.” Qủa nhiên sự chú ý của Tiểu Ngư Nhi đã bị chuyển dời: “Thi Thi, cậu còn chưa kịp tạm biệt với Tử Bác, hay là lần này…”
“Không được, cậu đừng hòng ném tớ ở lại.”
Biên Thi Thi ngăn cản những lời muốn nói tiếp theo của Tiểu Ngư Nhi, kiêu ngạo lắc lư bím tóc đuôi ngựa: “Dù sao thời gian cũng không lâu lắm, sau khi giải quyết xong vụ kiện là có thể về nước, chú dì cũng yên tâm đi, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt Tiểu Ngư Nhi và Tiểu Tiểu Ngư Nhi.”
“Thi Thi à…”
Trong lòng Tiểu Ngư Nhi vô cùng cảm động, cô đương nhiên có thể nhìn ra được, thực ra Biên Thi Thi rất luôn gặp mặt Vương Tử Bác một lần, nhưng vì phải ở bên cạnh mình nên từ bỏ.
“Yên tâm đi…”
Biên Thi Thi nắm lấy cổ tay của Tiểu Ngư Nhi: “Dù thế nào đi nữa, tớ cũng sẽ ở bên cậu, hơn nữa tớ đã giao kèo với Tử Bác rồi, nếu thực sự quá nhớ nhau, vậy thì hãy gửi ảnh chụp cho nhau, tên đầu heo ngốc nghếch đáng yêu này, cậu ấy cũng đã đồng ý rồi.”
Thực ra lúc Biên Thi Thi còn ở Cảng Thành, tương đối tiện để gặp mặt Vương Tử Bác, bây giờ sắp phải đáp máy bay đi Mỹ sớm hơn dự định, nếu muốn gặp mặt, trừ phi xảy ra kỳ tích.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Một lát sau, Lão Tiêu ngồi ở phía trước nhắc nhở: “Sau khi đến Kiến Nghiệp rồi, con cần phải tính toán xem mình sẽ phải đi đâu để không bị lỡ chuyến bay.”
“Vâng, con muốn đến nhà của giáo sư Tôn, sư tỷ Triệu Đồng vẫn đang chờ con ở bên kia, còn phải đến công ty luật, có một số chuyện phải dặn dò với sư tỷ Cao Văn, sau đó…”
Tiêu Dung Ngư đột nhiên dừng lại một chút.
Những người khác đều nhìn về phía cô, một lúc sau, Tiêu Dung Ngư mới nhẹ nhàng nói: “Nếu đến kịp, con muốn đến căn nhà ở Kim Cơ Đường Thành xem một chút, nếu không kịp thì thôi.”
Lão Tiêu và Lữ Ngọc Thanh đưa mắt nhìn nhau, ông đưa chân dẫn chân ga: “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ kịp.”
….
Khi chiếc Santana đang chạy như bay ở trên đường cao tốc thì Trần Hán Thăng ngủ một mạch đến tận 11 giờ mới thức dậy.
Hắn không cần phải gấp gáp, lề mề rửa mặt xong xuôi, sau đó mới lái xe đi đến nhà La Tuyền trước, ăn chực một bữa cơm trưa, lúc này mới đón Vương Tử Bác xuất phát.
Tính năng của chiếc Porsche tốt hơn, hơn nữa bọn họ không cần phải đi dạo linh tinh khắp nơi, cho nên Trần Hán Thưng trực tiếp lái xe đi thẳng đến sảnh khởi hành quốc tế của sân bay Lộc Khẩu.
Trên đường đi, La Tuyền được ngồi trên ghế phụ giống như ý nguyện, lắng nghe ca khúc của Nguyệt Ngũ Thiên, ăn đồ ăn vặt của Hàn Quốc, giống như người bạn gái thực sự của Trần Hán Thăng.
Nhưng trong quá trình ngắn ngủi này, chỉ sau ba tiếng rưỡi, bóng dáng của sân bay Lộc Khẩu đã mơ hồ xuất hiện.
“Đến rồi sao?”
La Tuyền không nỡ nhìn Trần Hán Thăng: “Trần sư huynh, lần sau chúng ta gặp lại nhau sẽ là khi nào đây?”
Có phải là sắp phải chia tay, Hoàng Tiểu Hà cũng giả vờ như không nghe thấy không nhìn thấy, để La Tuyền thoải mái thể hiện cảm xúc.
“Bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.”
Trần Hán Thăng an ủi nói: “Từ Kiến Nghiệp bay đến Hàn Quốc chỉ mất hai tiếng đồng hồ, chỉ cần rảnh rỗi là anh có thể qua đó mà.”
“Hừ!”
La Tuyền bĩu môi: “Học kỳ một anh cũng nói vậy, nhưng thực ra không đến lần nào cả.”
“Học kỳ 1 bận quá, lần này là thật.”
Năm ngoái Trần Hán Thăng thực sự rất bận, đầu tiên là điện thoại di động được tung ra thị trường, ngay sau đó lại là Tu La tràng, hắn thực sự không có thời gian.
Sau khi dừng xe lại, Trần Hán Thăng đưa La Tuyền và dì Hoàng đến sảnh khởi hành quốc tế của sân bay Lộc Khẩu.
Lượng người trong sân bay vẫn rất nhiều, mặt đất được lát đá cẩm thạch bóng loáng sạch sẽ, trong đại sảnh tràn ngập giọng nói dịu dàng của phát thanh viên mặt đất, các hành khách không quen biết lẫn nhau, khi những bước chân vội vàng lướt ngang qua, có một cảm giác giống như đang quay phim truyền hình ở sân bay.
Trần Hán Thăng xếp hàng cùng với La Tuyền ở cổng soát vé, Vương Tử Bác đứng bên ngoài gửi tin nhắn, nhìn dòng người càng ngày càng ngắn, La Tuyền vẫn không nhịn được, đột nhiên ôm chặt lấy Trần Hán Thăng.
“Trần sư huynh.”
La Tuyền ngẩng đầu lên nói: “Anh yêu đương cùng với em đi, được không?”
“Tại sao chứ?”
Trần Hán Thăng không đồng ý.
“Ừm… Em có bốn lý do.”
La Tuyền ngẩng đầu lên: “Thứ nhất, em rất thích anh; Thứ hai, mặc dù tính tình em không tốt, nhưng đôi khi vẫn rất đáng yêu; Thứ ba, nếu anh ở bên em, thực ra càng phù hợp hơn so với các cô gái khác…”
“Thứ tư thì sao?”
Trần Hán Thăng phát hiện vẫn còn một điều.
“Thứ tư.”
La Tuyền kiễng mũi chân lên, nhỏ giọng nói: “Em cầu xin anh đấy, nói với em một lần đi.”
“Đi thôi.”
Không đợi Trần Hán Thăng trả lời, Hoàng Tiểu Hà đã không nhịn được trước, kéo La Tuyền đi vào cổng soát vé.
“Trần sư huynh…”
La Tuyền vừa lảo đảo quay đầu lại vừa nghẹn ngào gọi.
Trong khoảnh khắc ấy, rất nhiều ký ức xuất hiện trong đầu, trong lòng Trần Hán Thăng đột nhiên ê ẩm, nhìn thấy La Tuyền bị mẹ kéo đi càng ngày càng xa, mãi đến khi cô biến mất trong đám người không thấy đâu nữa, lúc này hắn mới buồn bã và mất mát xoay người lại.
“Đi thôi.”
Trần Hán Thăng vỗ vào bả vai Vương Tử Bác: “Đưa tiễn một lần, cảm giác giống như mất nửa cái mạng, mày đang gửi tin nhắn với ai vậy?”
“Biên Thi Thi.”
Vương Tử Bác cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói.
“Ồ.”
Trần Hán Thăng cũng không quan tâm nhiều, bây giờ trong lòng hắn có hơi hỗn loạn, đeo kính râm lên đi ở phía trước, Vưởng Tử Bác đi theo ở phía sau, còn có thể nghe được tiếng đánh chữ “lách tách lách tách”.
Đột nhiên, Vương Tử Bác kéo Trần Hán Thăng lại.
“Tiểu Trần.”
Vương Tử Bác giống như một khúc gỗ ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, sửng sốt hỏi: “Biên Thi Thi hỏi tao, cậu tin trên thế giới này có kỳ tích không? Tao phải trả lời như thế nào đây?”