“Câu này có gì mà khó trả lời chứ.”
Trần Hán Thăng dạy cho Vương Tử Bác: “Khi một cô gái hỏi như vậy, có nghĩa là trong lòng các cô ấy đang tràn ngập mong chờ, cho nên khi mày trả lời thì phải nói mình tin rằng trên thế giới này sẽ có kỳ tích xuất hiện.”
“Ồ.”
Vương Tử Bác nghe lời gật đầu, trả lời lại dựa theo cách nói của Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng thầm nghĩ Biên Thi Thi và Vương Tử Bác thực sự rất giống nhau, thích lãng mạn, thích niềm vui bất ngờ, còn thích cái gọi là kỳ tích.
“Hiện thực đâu phải là phim truyền hình, nào có nhiều kỳ tích như vậy.”
Trần Hán Thăng lắc đầu, chỉ là không lâu sau, Vương Tử Bác lại đứng bất động tại chỗ.
“Con mẹ nó lại có chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nếu mày thích sân bay như vậy thì ở đây đi dạo một vòng cũng được, lát nữa tự bắt xe buýt trở về nhé, ông đây không có nhiều thời gian đi cùng mày ở đây đâu.”
“Không phải.”
Vương Tử Bác ngẩng đầu lên: “Biên Thi Thi nói, bệnh viện và sân bay thực ra là một nơi xảy ra kỳ tích, cậu ấy bảo chúng ta nhìn sang bên phải.”
“Cứ thích tỏ ra thần bí…”
Trần Hán Thăng khịt mũi khinh thường, nhưng vẫn theo bản năng nhìn về phía đó một cái, nhưng trong khoảnh khắc quay đầu lại, cơ thể hắn giống như bị sét đánh trúng, cả người rõ ràng đã lảo đảo vài cái.
Bởi vì ở cổng soát vé bên phải cách đó không xa có mấy người quen đang đứng ở đó, Tiêu Hoành Vĩ, Lữ Ngọc Thanh, giáo sư Tôn, Biên Thi Thi, Triệu Đồng và cả Tiêu Dung Ngư.
Trước mắt chỉ có Biên Thi Thi phát hiện ra Trần Hán Thăng và Vương Tử Bác, những người khác đang tạm biệt nhau, trên khuôn mặt trắng trẻo của Biên Thi Thi còn treo hai giọt nước mắt, một tay bị giáo sư Tôn nắm, một tay bị Lữ Ngọc Thanh nắm, hai người đều đang nghiêm túc dặn dò gì đó.
Hai tay Lão Tiêu chống eo, sự chú ý cũng đang đặt lên trên người con gái yêu.
“Tư thế này giống như đang muốn đi Mỹ, sao tao hoàn toàn không nghe nói gì cả vậy?”
Trần Hán Thăng lập tức hiểu rõ, trong đầu ngay lập tức nảy ra mấy suy nghĩ.
“Lúc nãy khi tao tiễn La Tuyền, bọn họ có nhìn thấy không?”
“Có lẽ là không thấy được, nếu không Biên Thi Thi cũng sẽ không nói là kỳ tích, mà là tai nạn.”
“Qủa nhiên, người tốt đều gặp người tốt, vận may của một người đàn ông thích cười sẽ không quá kém, ai ngờ có thể tình cờ gặp được trong hoàn cảnh này, có phải tao cũng nên tin tưởng vào kỳ tích không?”
…
Khi Trần Hán Thăng đang lặng lẽ phân tích thì Vương Tử Bác cũng đã nhìn thấy Biên Thi Thi, cậu ấy thậm chí còn chưa phân tích tình hình rõ ràng đã kích động muốn đến đó chào hỏi.
“Khoan đã.”
Trần Hán Thăng lập tức giữ chặt cậu ấy lại.
“Mày làm gì vậy?”
Vương Tử Bác giãy giụa tránh thoát một chút.
“Vào khoảnh khắc này, mày có thể cướp đoạt được sự nổi bật của tao?”
Trần Hán Thăng giải thích nói: “Lát nữa mày và Biên Thi Thi tìm một góc xó xỉnh nào đó ôm một cái là được rồi, vở kịch ly biệt ở sân bay này, với kỹ năng diễn xuất của mày có thể chống đỡ được sao?”
“Tao…”
Vương Tử Bác thực sự không có cách nào phản bác, địa vị của cậu ấy ở trong lòng đám người kia đúng là không bằng cậu bạn nối khố.
“Phù…”
Trần Hán Thăng hít một hơi thật sâu, hơi lắng đọng một chút cảm xúc, sau đó nhéo nhéo sống mũi của mình, để hốc mắt hơi có cảm giác chua xót.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, lúc này Trần Hán Thăng mới nghiêm túc đi đến.
“Mẹ nó, đúng là diễn viên!”
Vương Tử Bác bị bỏ lại ở phía sau không nhịn được “phỉ nhổ” một tiếng.
…
Đối với Tiêu Dung Ngư mà nói, cảm giác đi Mỹ lần này hoàn toàn khác với những lần trước.
Lúc trước chỉ muốn giải quyết xong công việc trở về sớm một chút, bởi vì ở Kiến Nghiệp có người cô yêu, có đồng nghiệp của cô, có bạn bè tốt của cô, còn có đồ ăn yêu thích.
Nhưng lần này, Tiêu Dung Ngư căn bản không có ý định gì về ngày trở về.
“Con gái, con nhất định phải nhớ rõ, ngày nào cũng phải gọi điện thoại cho mẹ…”
Lữ Ngọc Thanh vẫn không yên tâm dặn dò.
“Vâng, con biết rồi.”
Nước mắt Tiêu Dung Ngư chảy xuống, ngay khi đang muốn ôm cha mẹ rồi đi vào cổng soát vé thì phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn được nữa: “Chú Tiêu, dì Lữ, giáo sư Tôn, Triệu sư tỷ, và cả Tiểu Ngư Nhi, con không đến trễ đúng không?”
Lúc đầu Tiêu Dung Ngư còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng ánh mắt của những người thân xung quanh đều đang thay đổi, Lão Tiêu càng giật mình hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
Thực ra khi hỏi ra những lời này, điều đó cũng đồng nghĩa với việc bọn họ không nhìn thấy cảnh tượng Trần Hán Thăng đưa tiễn La Tuyền, Trần Hán Thăng hoàn toàn yên tâm, cuối cùng cũng có thể can đảm diễn xuất rồi.
“Nói ra có lẽ mấy người không tin.”
Trần Hán Thăng chậm rãi đến gần: “Tối hôm qua trong lúc ngủ, con mơ thấy một cảnh tượng ly biệt, cho nên sáng sớm hôm sau khi thức dậy, con vội vàng chạy từ Cảng Thành tới đây, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của các chú các dì ở sân bay, từ nhà ga T1 đến nhà ga T3, cuối cùng cũng tìm được rồi.”
“Có lẽ…”
Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua Biên Thi Thi: “Đây chính là kỳ tích chăng?”
Tiêu Hoành Vĩ và Lữ Ngọc Thanh đều là cán bộ nhà nước, Tôn Bích Dư cũng là giáo sư cấp bậc chuyên gia, bọn họ đều là những người theo chủ nghĩa duy vật chân chính, không tin những hành vi gọi là “báo mộng” đó.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Lão Tiêu chính là Trần Triệu Quân đã “phản bội đảng Tiểu Ngư”, ông ấy đã nói hành tung của “chủ tịch đảng Tiểu Ngư Nhi” cho Trần Hán Thăng biết.
Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy không thể nào, bởi vì Lão Trần chỉ biết hôm nay Tiểu Ngư Nhi phải đi, bản thân ông ấy không biết thời gian cụ thể.
Trong những người ở đây, cảm xúc của Tiêu Dung Ngư phức tạp nhất, lúc nãy sau khi nghe thấy giọng nói của Trần Hán Thăng, cô chậm rãi xoay người lại.
Sân bay rõ ràng vô cùng đông đúc ồn ào, nhưng trong tầm mắt của cô, thực sự giống như ống kính máy máy quay đã được lấy nét khi chụp ảnh vậy, ngoại trừ Trần Hán Thăng ra, những người khác đề bị mờ đi trở thành bối cảnh phía sau.
Người đến người đi giống như cảnh trong mơ, thứ rõ ràng nhất chỉ có khuôn mặt kia của Trần Hán Thăng.
“Đây là nằm mơ sao? Tại sao lại gặp anh ấy ở đây?”
“Lúc nãy khi ở trong căn nhà ở Kim Cơ Đường Thành kia, nhìn thấy biệt thự vẫn được trang trí dựa theo bản vẽ thiết kế phía trước, hình như mình đã nghĩ đến anh ấy.”
“Không được, mình không thể khóc, cũng không thể nói chuyện với Tiểu Trần, nếu không chắc chắn sẽ buồn nôn, anh ấy thông minh như vậy, nói không chừng sẽ nhìn ra được.”
…
Nghĩ đến đây, Tiêu Dung Ngư đè nén cảm giác quay cuồng nơi lồng ngực lau nước mắt ôm cha mẹ một lần.
“Cha mẹ, con phải đi rồi, cha mẹ đừng nói với Tiểu Trần chuyện con mang thai.”
Tiêu Dung Ngư nhỏ giọng nói xong, trực tiếp xách vali hành lý lên đi vào lối kiểm tra an ninh, chỉ chừa cho Trần Hán Thăng bím tóc đuôi ngựa lắc lư trái phải.
Giống như lần đầu tiên gặp nhau ở trong phòng học lớp mười, bóng dáng ngọt ngào hoạt bát kia.
Cũng giống như kiếp trước, cô thậm chí còn không đợi được lời tỏ tình của Trần Hán Thăng, hoặc nghe xong những chuyện phong lưu của hắn ở đại học Tài chính, cũng dứt khoát xoay người đi như vậy.
“Tiểu Ngư Nhi…”
Bước chân của mọi người vô thức đi về phía trước vài bước, Lữ Ngọc Thành đã khóc đầm đìa nước mắt, giáo sư Tôn cũng gỡ mắt kính viễn thị xuống, nhẹ nhàng lau khoé mắt.
Lão Tiêu vẫn còn khá kiên cường, đang không ngừng hít mũi khống chế cảm xúc.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Tiếng hét này vô cùng vang dội, các hành khách ở cổng soát vé và nhân viên an ninh của sân bay đều nhìn về phía này.
“Em hãy nhớ kỹ đấy, anh sẽ đến tìm em nhanh thôi.”
Trần Hán Thăng gào thét.
Tiêu Dung Ngư không quay đầu lại, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bả vai đang không ngừng giật giật.
Hình ảnh này cũng không có gì hiếm thấy ở trong sân bay, nó thường xuyên xảy ra khi đưa tiễn, các nhân viên kiểm tra an ninh đã quá quen thuộc, điều bọn họ cảm thấy khó hiểu là tại sao chàng trai này lại đeo kính râm, chẳng lẽ cậu ta là nhân vật công chúng sao?
Người đáng thương ở đây nhất chính là Biên Thi Thi và Vương Tử Bác, hai người cứng họng còn chưa kịp nói gì thì lại phải chia xa một lần nữa.
“Heo.”
Biên Thi Thi nắm lấy cơ hội hỏi: “Những gì Trần Hán Thăng vừa nói, chuyện cậu ta nằm mơ kia là thật hay giả?”
“Hả?”
Vương Tử Bác nhất thời nghẹn họng, cậu ấy không thể ăn ngay nói thật rằng thực ra Trần Hán Thăng đến đây để đưa tiễn La sư muội, chỉ là trùng hợp gặp nhau mà thôi.
“Tóm lại, lần này tình cờ gặp nhau đúng là một kỳ tích.”
Vương Tử Bác không muốn phản bội Trần Hán Thăng, nhưng cũng không muốn nói dối với Biên Thi Thi, nên dùng cách thức trả lời “không phản bội, không nói dối”.
“Tớ đã nói mà, coi như là một kỳ tích “trời xanh không đoạn tuyệt kẻ có tình” đi.”
Biên Thi Thi xách hành lý lên, nhưng còn chưa đi được hai bước, cô ấy đột nhiên quay người lại, nhân lúc Vương Tử Bác vẫn chưa phản ứng lại, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu ấy một cái.
“Lúc đầu tớ định tặng cho cậu vào lễ tình nhân, nhưng vận may của cậu tất tốt, nhiễm ánh sáng của kỳ tích.’
Sau khi nói xong, Biên Thi Thi cũng cố kìm nén nước mắt vội vàng tiến vào cổng soát vé.
Vương Tử Bác xoa xoa khuôn mặt, cảm nhận được sự dịu dàng đầu tiên trong cuộc đời, cậu ấy đột nhiên có chút “hận” cậu bạn thân.
“Thứ chó má, rõ ràng là Tu La tràng của mày, sao lại chia rẽ bọn tao chứ?”
Vương Tử Bác hai mắt mông lung mắng.
…
Chờ đến khi bóng dáng của Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi biến mất không thấy, nhóm người đưa tiễn bên ngoài với chuẩn bị rời đi.
Hôm nay Trần Hán Thăng đưa tiễn La Tuyền trước, đã ném nửa cái mạng, sau đó lại đưa tiễn Tiêu Dung Ngư, lại ném thêm nửa cái mạng, nhưng hắn vẫn còn phải xốc lại tinh thần đi an ủi hai vợ chồng Lão Tiêu.
“Dì Lữ, chú Tiêu, hai người không cần phải lo lắng.”
Trần Hán Thăng nói: “Sau khi chuyện ở đây kết thúc, con chắc chắn sẽ đi đến nước Mỹ.”
“Hán Thăng à, thật ra…”
Trong ánh mắt Lữ Ngọc Thanh phủ kín tơ máu, bà giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Trần Hán Thăng có chút nghi hoặc, một đám người đi ra khỏi đại sảnh khởi hành của sân bay, Trần Hán Thăng bị đè nén một lúc lâu lập tức móc hộp thuốc Trung Hoa ra, đang định “hiếu kính” với Lão Tiêu trước một chút.
Không ngờ Tiêu Hoành Vĩ đột nhiên đoạt lấy điếu thuốc, trực tiếp ném vào trong thùng rác: “Từ hôm nay trở đi, cậu phải học cách cai thuốc, sau lễ Quốc Khánh, cậu phải hoàn toàn cai được thuốc!”
“Không phải…”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ chuyện gì đã xảy ra vậy, Lão Trần bắt mình cai thuốc, Lão Tiêu cũng bắt cai thuốc, bọn họ đều lo lắng mình sẽ bị ung thư phổi sao?
Sau khi sắp xếp cho hai vợ chồng Lão Tiêu và giáo sư Tôn trở về xong, lúc này Trần Hán Thăng mới lên xe cùng với Vương Tử Bác.
“Lạch cạch.”
Trần Hán Thăng ngồi trên ghế lái, lại đốt cho mình một điếu thuốc.
Mặc dù hộp thuốc lúc nãy đã bị ném, nhưng ngày thường hắn xã giao và tiếp xúc rất nhiều nên trên xe luôn có rất nhiều thuốc lá.
“Chẳng phải chú Tiêu bảo mày cai thuốc sao?
Vương Tử Bác hỏi.
“Chậc chậc…”
Trần Hán Thăng phun ra một hơi khói, xua tay nói: “Từ nhỏ đến lớn, tao đã lúc nào làm một đứa nhỏ ngoan ngoãn, biết nghe lời người khác chưa? Nếu không cũng không thể thành lập điện tử Qủa Xác.”
“Chậc, sau này sớm muộn gì cũng sẽ có người khiến mày chủ động cai thuốc!”
Vương Tử Bác hừ lạnh một tiếng, lại tiếp tục trò chuyện với Biên Thi Thi trên QQ.
Trần Hán Thăng không muốn tranh luận, cha ruột mẹ ruột, còn có Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư, bọn họ cũng không thể khiến mình cai thuốc, còn ai có thể có khả năng này chứ?
“Kẽo kẹt…”
Trần Hán Thăng hạ ghế dựa xuống, gác chân lên trên tay lái, vừa phun ra một ngụm khói vừa nhìn chằm chằm vào không trung.
Những đám mây trống rỗng lững lờ trôi, suy nghĩ của Tràn Hán Thăng cũng bị kéo đi rất xa rất xa.
“Chúng ta không đi sao?”
Vương Tử Bác tò mò hỏi.
“Chờ một chút.”
Trần Hán Thăng khẽ híp mắt: “Tao muốn nhìn máy bay của Tiểu Ngư Nhi cất cánh.”
“Haiz…”
Vương Tử Bác không còn nói thêm gì nữa, mặc dù cậu bạn nối khố là một thằng cặn bã, nhưng hắn đều thật lòng với cả hai cô gái.
Điều đáng tiếc duy nhất là, hắn không dành toàn bộ sự tình yêu cho một người.
“Tinh…”
Điện thoại di động của Vương Tử Bác lại gửi đến một ảnh chụp, cậu ấy và Biên Thi Thi đã giao kèo với nhau rằng, nếu hai người nhớ đối phương thì sẽ gửi ảnh cho nhau.
Xem ra máy bay vẫn còn chưa cất cánh, nhưng bạn học Thi Thi đã nhớ bạn trai rồi.
Vương Tử Bác bắt đầu tìm góc độ để chụp ảnh tự sướng, trên khuôn mặt ngăm đen của cậu ấy không thể che giấu được niềm hạnh phúc, không hiểu tại sao Trần Hán Thăng lại có chút chua xót: “Tên chó này, mày chụp cái gì mà chụp chứ, đưa ông đây xem nào?”
“Mày làm gì vậy, chỉ là ảnh chụp bình thường thôi mà.”
Vương Tử Bác ngăn cản, nhưng cậu ấy sao có thể tranh giành được với một tên lưu manh, điện thoại di động nhanh chóng bị Trần Hán Thăng cướp được.
“Mẹ nó, còn gửi không chỉ một tấm, hai người sến súa quá đi.’
Trần Hán Thăng ngậm đầu thuốc lá nói, trên tay cũng tuỳ tiện lật xem.
Vương Tử Bác ấm ức giống như một cô vợ nhỏ, ánh mắt cảnh giác nhìn vào điện thoại di động, sợ Trần Hán Thăng phát hiện ra bí mật nhỏ gì đó.
Đột nhiên, Trần Hán Thăng dừng lại trên bức ảnh tự sướng tối qua của Biên Thi Thi, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.
“Có chuyện gì vậy?”
Vương Tử Bác nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc lâu, không có gì bất thường mà.
“Tối qua Biên Thi Thi ở trong nhà của Tiểu Ngư Nhi.”
Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn Vương Tử Bác nói.
“Mày nói là… Cô ấy ở Cảng Thành?”
Vương Tử Bác khó có thể tin được hỏi.
“Ừ.”
Trần Hán Thăng kiên định gật đầu: “Bức tường trắng hồng này là phòng ngủ của Tiểu Ngư Nhi.”
“Nhưng tại sao cô ấy không nói với tao chứ?”
Thực ra Vương Tử Bác không hề nghi ngờ suy đoán của Trần Hán Thăng.
“Ông đây cũng không rõ ràng lắm.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: “Tao muốn đọc lịch sử tin nhắn khoảng thời gian này của hai người.”
“Chuyện này…”
Vương Tử Bác có hơi do dự.
“Sao vậy, cuộc trò chuyện của chúng mày có gì đen tối sao?”
Trần Hán Thăng tự mở QQ của Vương Tử Bác ra, thực ra nội dung nói chuyện của Vương Tử Bác và Biên Thi Thi vô cùng thuần khiết, hoàn toàn không đen tối giống như giữa Trần Hán Thăng và Thương Nghiên Nghiên.
Nhưng chỉ mới đọc một chút, Trần Hán Thăng đột nhiên liếc Vương Tử Bác một cái: “Chẳng trách Biên Thi Thi gọi mày là heo, mày thực sự không hề phát hiện, thực ra cậu ấy đã đến Cảng Thành vào mấy ngày trước rồi sao?”
“Cô ấy, cô ấy không nói với tao mà.”
Vương Tử Bác gãi đầu nói.
“Mẹ nó.”
Trần Hán Thăng tức giận phun điếu thuốc ra: “Chuyện này đã quá rõ ràng rồi đấy, cậu ấy thậm chí còn biết siêu thị Sogou khai trương, cũng biết đường Giải Phóng bị ngập lụt, còn biết giá cả một chuỗi cửa hàng thịt dê ở trung tâm thương mại Hoa Liên, trong đầu mày chứa toàn phân mà.”
“Ừ, trong đầu của tao chứa toàn mày thôi.”
Vương Tử Bác bị mắng nên có chút không vui, hầm hừ trả lời một câu.
Vương Tử Bác trợn mắt đang định nổi giận thì Vương Tử Bác vội vàng đè hai tay hắn lại: “Vậy mày nói xem tại sao Biên Thi Thi đã đến Cảng Thành rồi, nhưng lại gạt tao?”
“Phi!”
Trần Hán Thăng nói với vẻ mặt khinh bỉ: “Mày cũng xứng sao? Thực ra người cậu ấy muốn giấu không phải mày, mà là tao.”
“Ồ ồ ồ…”
Lúc này Vương Tử Bác mới thở phào nhẹ nhõm, hoá ra Biên Thi Thi không phải đang cố ý gạt mình, mà là muốn gạt Tiểu Trần.
“Mẹ nó…”
Trần Hán Thăng đã mất hết kiên nhẫn với cậu bạn nối khố ngu ngốc đáng yêu này: “Nếu tao là một chiếc xe tăng, trước khi thu phục Đài Loan, tao nhất định sẽ đè chết tên ngốc là mày trước.”
“Ha ha…”
Vương Tử Bác sớm đã quá quen thuộc với tính tình của Trần Hán Thăng, cười gượng hai tiếng trả lời: “Đè chết người là phạm pháp đấy.”
“…”
Trần Hán Thăng đột nhiên trở nên im lặng.
“Tiểu Trần, mày tức giận rồi sao?”
Vương Tử Bác thấp thỏm vặn vẹo mông.
“Cút!”
Trần Hán Thăng buồn bực hút một điếu thuốc, hắn đột nhiên có chút đồng cảm với Lỗ Tấn tiên sinh, hoá ra việc sống quá thông minh và tỉnh táo cũng có chút mệt mỏi.
Hai người bạn thân đã quen biết nhau gần hai mươi năm ngày, ngay khi đang khắc khẩu giống như hai đứa trẻ thì nghe thấy một tiếng vang lớn “vù vù”, một chiếc máy bay boeing đang bay qua đỉnh đầu.
Trần Hán Thăng nhìn thời gian, có lẽ là chiếc máy bay khởi hành đến nước Mỹ kia.
Trần Hán Thăng đoán không sai, Tiêu Dung Ngư, Biên Thi Thi và Triệu Đồng đang ngồi trên chiếc máy bay này, mà người vừa khéo ngồi cùng một hàng.
Tiểu Ngư Nhi ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn đường cái và xe cộ càng ngày càng nhỏ ở phía dưới, còn có cả Kiến Nghiệp càng ngày càng xa.
“Xin chào, ba người đẹp.”
Lúc này, một du học sinh ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại, cười nói với các cô: “Các cậu đi đến Mỹ để du học hay làm việc vậy?”
Thực ra với ngoại hình của Biên Thi Thi, có người đến gần cũng là chuyện bình thường, chứ đừng nói là còn có Tiêu Dung Ngư.
Hình tượng của Triệu Đồng “mạnh mẽ” hơn một chút, cô ta vẫn giữ cái đầu đinh kia, mặc một chiếc áo khoác màu xanh lục bộ đội, vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Nhưng cô ta là sư tỷ của đại học Đông Đại, đang chuẩn bị đáp trả đối phương trước tiên để bảo vệ hai sư muội.
“Chúng tôi không phải ba người.”
“Không ngờ Tiêu Dung Ngư lại là người đầu tiên lên tiếng, cô che bụng nhỏ của mình lại, bình tĩnh nói: “Ở đây còn có một người nữa.”
“Hả… Thật ngại quá.”
Anh bạn du học sinh nghẹn họng trân trối nói xin lỗi, không ngờ cô gái xinh đẹp nhất kia đã kết hôn, còn có con nhỏ.
Biên Thi Thi ở bên cạnh thở dài một hơi, đối với thân phận “mẹ” này, Tiểu Ngư Nhi từ kinh hoảng lúc đầu đến làm quen, lại từ làm quen đến tự hào.
Nếu không có Thẩm Ấu Sở, cặp tình nhân Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi này có lẽ sẽ có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc đúng không?