Tiểu Ngư Nhi đi rồi, cô ấy thực sự đã đến Mỹ rồi.
Trần Hán Thăng không những không ngăn cản, mà suýt chút nữa ngay cả cơ hội đưa tiễn cũng không có, nếu cứ phải tìm một người nào đó chịu trách nhiệm cho chuyện này, đó đương nhiên sẽ là Samsung và Nhan Ninh rồi.
Sau khi rời khỏi sân bay Lộc Khẩu, Trần Hán Thăng đưa Vương Tử Bác trở về trường học trước, sau khi “Công ty Dịch vụ phần mềm internet Trí Bác” của thằng nhóc này được mạ vàng ở điện tử Qủa Xác, bản thân đã có một số kinh nghiệm, xuất phát từ ý tưởng hỗ trợ sinh viên gây dựng sự nghiệp, đại học Lý Công Kiến Nghiệp cũng ném một số dự án nhỏ đến đây.
Các dự án trong trường học chẳng qua chỉ là bảo trì máy tính trong phòng máy tính, update hệ thống mượn sách trong thư viện, còn có bảo trì thiết bị máy chiếu trong phòng học, v.v.
Việc nhiều tiền ít, nghe nói tổng giá trị cũng chỉ có mấy chục nghìn, chút tiền ấy nếu tìm công ty bên ngoài, người ta cũng chưa chắc muốn làm.
Nhưng Vương Tử Bác vẫn tiếp nhận, dẫn theo mấy người bạn học của mình, cũng chính là các nhân viên trong công ty, từng bước từng bước làm đến nơi đến chốn mở rộng quy mô.
So với những gì Trần Hán Thăng đã từng trải qua trong quá trình gây dựng sự nghiệp, sự phấn đấu của Vương Tử Bác càng thêm chân thật, điều này có liên quan đến tính cách và trải nghiệm của từng người.
Nói cách khác, nếu Trần Hán Thăng ở vị trí của Vương Tử Bác, hắn sẽ bắt đầu tìm kiếm các mối quan hệ ở khắp nơi để nhận được các dự án của chính phủ;
Nếu Vương Tử Bác ở vị trí của Trần Hán Thăng, cậu ấy chắc chắn sẽ không dám khai chiến với Samsung.
Trần Hán Thăng sẽ có can đảm này, hắn không những khai chiến mà còn chủ động tấn công.
Sau khi từ trường đại học Lý Công Kiến Nghiệp trở về điện tử Qủa Xác, Nhiếp Tiểu Vũ lập tức đứa đến mấy tờ báo.
Lần này Trần Hán Thăng công kích Samsung tàn nhẫn nhất, đủ các loại châm chọc kẹp dao giấu kiếm, về mặt dư luận xã hội cũng dần dần chia làm hai phe.
Những người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, là quân chủ lực trong việc tiêu thụ của các sản phẩm điện tử, bọn họ đều khen ngợi không ngớt đối với hành động của Samsung.
Cũng có một số người gọi là “chuyên gia” trong ngành sản xuất, ánh mắt của bọn họ chỉ nhìn chằm chằm vào địa bàn trước mắt, sợ chọc giận Samsung- Công ty cung ứng thương mại toàn cầu, cho nên vẫn luôn phê bình loại hành vi quá khích này của Trần Hán Thăng.
“Với trình độ này là chuyên giá cái mẹ gì chứ? Vẫn nên tìm một nhà máy nào đó để làm việc đi…”
Trần Hán Thăng nhìn vài lần, vẻ mặt khinh thường nói.
Giữa hắn và Samsung, ngoại trừ mối thù riêng “Tu La tràng” ra, còn có ân oán công khai giữa “bạn làm ăn” với nhau, hắn tuyệt đối sẽ không thu tay lại.
Bây giờ cũng có một số tình huống như vậy, hai bên càng ầm ĩ càng lớn, cuối cùng đến khi bị buộc phải hoà giải, lúc đó Trần Hán Thăng phải đảm bảo rằng mình đã khiến Samsung chịu đủ áp lực, như vậy mới có thể chiếm được nhiều ưu thế hơn nữa trong cuộc đàm phán.
“Còn có cái này.”
Nhiếp Tiểu Vũ lấy ra một phần bệnh án: “Tôi muốn ảnh chụp chứng minh thư nhân dân của Kim Dương Minh để giúp anh ta xử lý thủ tục nhập viện và báo cáo giám định thương tật.”
Dưới tình huống Tiểu Kim không có mặt, cậu ấy đã bị bệnh viện đưa ra một báo cáo giám định thương tật “Màng nhĩ tai phải bị thủng, bầm tím các mô mềm, kèm theo chấn động não nhẹ, thính lực giảm xuống rõ rệt”, hơn nữa còn xử lý thủ tục nhập viện.
“Vô cùng hoàn hảo.”
Trần Hán Thăng lập tức gọi điện thoại cho Kim Dương Minh: “Tiểu Kim, lát nữa mày có rảnh không, đến đây quay một vài cảnh quay hành động dạng Avi đi, toàn bộ đều diễn trên giường, khiến mày nhiệt huyết sôi sục…”
“Mẹ nó!”
Kim Dương Minh lớn tiếng cắt ngang: “Trần ca, con người này gian xảo quá rồi đấy, cái gì gọi là diễn cảnh giường chiếu phong cách Avi chứ, rõ ràng mày bảo tao qua đó giả vờ làm người bệnh, từ đầu đến cuối đều nằm ở trên giường, thế mà còn cố ý dùng cách nói mang tính chất ám chỉ và khiêu khích, thú vị lắm sao?”
Nhiếp Tiểu Vũ bĩu môi, thầm nghĩ đây chính là nghệ thuật ngôn ngữ sao? Bộ trưởng Trần nếu không làm ông chủ thì làm một đạo diễn Trần lừa gạt diễn viễn, chắc cũng thừa sức đúng không?
“Tìm một mánh lới thôi mà.”
Trần Hán Thăng nói với Kim Dương Minh: “Tao chờ mày, tối nay cùng nhau ăn cơm nhé.”
“Được rồi, thực ra tao đã chuẩn bị sẵn sàng hết rồi.”
Trước khi cúp điện thoại, Kim Dương Minh dũng cảm nói: “Mày có thể xem ghi chú QQ của tao, đầy đủ dũng khí và khí chất.”
“Ghi chú khoe mẽ gì chứ?”
Trần Hán Thăng đăng nhập vào QQ, nhìn vào ảnh đại diện của Kim Dương Minh.
溡緔ヤ Kim: Một thân, một mình, cô độc đối mặt với Samsung.
Phía dưới ghi chú còn có rất nhiều bạn bè chơi game bám đít bình luận.
Góc Đường, Tịch Mịch: Kim thiếu, có chuyện gì vậy?
Ẩn Mộng: Anh Tiểu Kim, Samsung là ai vậy?
涐の Cố Sự Lý Hữu Nễ: Samsung đắc tội gì với Kim thiếu nhà chúng ta sao?
溡緔ヤ Kim: Trả lời tất cả, sắp tới tao và Samsung sẽ có một tranh chấp thương mại với Samsung, tạm thời tạm biệt trò chơi, phải tập trung kinh doanh.
“Thật trâu bò…”
Trần Hán Thăng không nhịn được tán thưởng, quả không hồ là nhân vật anh hùng nức tiếng giống như mình, “Trả lời tất cả” và “Tạm thời tạm biệt trò chơi”, rất thú vị.
…
Một lát sau, Trần Hán Thăng nghe thấy tiếng gõ cửa, hắn còn tưởng rằng là Tiểu Kim giá lâm, không ngờ người đến lại là Khổng Tĩnh.
“Người của Samsung đến.”
Khổng ngự tỷ mặc một bộ âu phục màu trắng tinh xảo, màu sắc tạo thành một sự đối lập rõ ràng với màu tóc trên đầu, trên mặt nở một nụ cười xinh đẹp dịu dàng, cho dù cô không xinh đẹp như Thẩm Ấu Sở và Tiểu Ngư Nhi, nhưng dáng vẻ thong dong ấy lại tràn ngập sự quyến rũ của một người trưởng thành.
“Thực ra sáng sớm hôm nay Samsung đã liên lạc với tôi, bọn họ muốn nói về chuyện này.”
Khổng ngự tỷ đi đến trước bàn làm việc của Trần Hán Thăng: “Chỉ là cậu vẫn chưa trở về nên tội tạm thời từ chối.”
“Samsung chắc chắn muốn nói chuyện rồi.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Việc xảy ra mâu thuẫn với chúng ta hoàn toàn không phù hợp với lợi ích cơ bản của Samsung, bởi vì nếu dây dưa quá lâu, thì mọi người thực sự sẽ đặt điện thoại di động Qủa Xác ngang hàng với điện thoại Samsung, như thế Samsung sẽ cảm thấy may mắn biết bao nhiêu.
“Vậy tôi đi thả người nhé?”
Khổng Tĩnh nói: “Bọn họ đang chờ trước cổng lớn.”
“Thả người đi!”
Trần Hán Thăng phấn khích nói, mặc dù trong lòng hắn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhưng vẫn có thể nghe một chút về điều kiện của Samsung.
Mười lăm phút sau, một số doanh nhân mặc áo vest, đi giày da vào trong phòng họp, Nhan Ninh cũng ở trong số đó, nhưng người dẫn đầu lại là một người đàn ông trung niên xa lạ.
“Trần tổng.”
Nhan Ninh vừa cung kính vừa khách sáo giới thiệu: “Đây là trưởng phòng bộ phận quan hệ công chúng của Samsung chúng tôi- Park Jung- Soo.”
Nhan Ninh là phó trưởng phòng bộ phận quan hệ công chúng, tên trưởng phòng Park Jung- Soo chắc hẳn là người lãnh đạo trực tiếp của cô ta.
Khí chất của trưởng phòng Park rất giống với những người đàn ông trung niên trong các bộ phim Hàn Quốc đó, nếp nhăn trên khuôn mặt sâu hoắm, tựa như đang cất giấu rất nhiều thâm thuý và từng trải.
Sau khi gặp Trần Hán Thăng, đầu tiên ông ta nhìn chằm chằm đánh giá một lúc, giống như đang nhìn kỹ từ trên xuống dưới, sau đó mới dùng tiếng Trung vô cùng lưu loát nói: “Chào anh, Trần tổng.”
Park Jung- Soo nói xong, ông ta duỗi thẳng cánh tay phải ra, đang định bắt tay với Trần Hán Thăng.
Tư thế này rất có chừng mực, cũng rất phù hợp với địa vị quốc tế của Samsung, nhưng Trần Hán Thăng nhìn thấy lại cảm thấy vô cùng khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người tỏ vẻ trước mặt mình như vậy.
“Tôi chuyên trị các loại không thuần phục.
Trần Hán Thăng căn bản không duỗi ta ra, hắn trực tiếp để trưởng phòng Park đứng đó, cũng không có ý định mời khách ngồi xuống, chỉ tuỳ tiện nói: “Trưởng phòng Park và tôi đúng là rất có duyên, thực ra tôi cũng có một cái tên Hàn Quốc, ngài tên là Park Jung- Soo, tôi tên là Park Guo- Chang.”
“Park Guo- Chang…”
Nhan Ninh hơi choáng váng: “Cách phát âm này, rõ ràng là Trần Hán Thăng đã xỉ nhục đối phương.”
Cô ta tiếp xúc với Trần Hán Thăng nhiều hơn một chút nên biết vị tỉ phú trẻ tuổi này lại không vui.
Người bình thường không vui, có lẽ sẽ suy nghĩ kỹ lại rồi cho qua;
Nhưng người sáng lập ra điện tử Qủa Xác, tỉ phú trẻ tuổi không vui, làm sao có thể để mình chịu ấm ức được?
Nhan Ninh lại nhìn về phía Park Jung- Soo, người cấp trên nổi tiếng nghiêm túc và hiểu rõ tiếng Trung này, sắc mặt đã thay đổi.