Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 828 - Chương 828: Mở Màn Trận Đại Chiến Thương Mại

Chương 828: Mở màn trận đại chiến thương mại Chương 828: Mở màn trận đại chiến thương mại

“Trần tổng, chúng tôi đến đây để nói chuyện, mong ngài đừng trêu chọc những chuyện râu ria đó.”

Nhan Ninh vẫn phản ứng rất nhanh, vội vàng xác định “Park Guo- Chang” trở thành một trò đùa, nhân cơ hội nói rõ mục đích.

Đứng từ góc độ của cô ta mà nói, cô ta vẫn hy vọng hai bên có thể ngồi xuống nói chuyện, ví dụ như:

Tại sao Trần tổng lại công kích Samsung một lần nữa, nếu có hiểu nhầm gì trong giao tiếp, có thể nhân cơ hội nói ra;

Tại sao điện tử Qủa Xác lại làm trái với nội dung trong bản hiệp nghị, tự mình quyết định chuyện làm ăn với bên Ấn Độ?;

Về việc xử lý các vấn đề tiếp theo, Qủa Xác có ý tưởng như thế nào, chẳng lẽ hai bên thực sự sẽ phải đấu đá nhau trước toà sao?

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng thảnh thơi hút một điếu thuốc, thư giãn nằm ngả lưng trên ghế sô pha, ngón tay chỉ vào đám người của Samsung: “Con mẹ nó mấy người mà cũng xứng vui đùa với tôi sao?”

Sau khi nghe xong, vẻ mặt của trưởng phòng Park lập tức trở nên thâm trầm, “Park Guo- Chang” còn có thể miễn cưỡng coi là trò đùa, nhưng lần này là trần trụi mắng chửi người đúng không?

Park Jung- Soo cũng có thể miễn cưỡng coi là “một người hiểu rõ Trung Quốc”, ông ta cảm thấy đặc điểm của người Trung Quốc là hàm súc hướng nội, giỏi về giấu dốt, một người có tác phong kiêu ngạo cố chấp như Trần Hán Thăng đúng là hiếm thấy.

Có lẽ, đây chính là nguyên nhân khiến hắn có thể gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập điện tử Qủa Xác khi còn trẻ sao?

Mấy thành viên ban quản lý của điện tử Qủa Xác đều không nói gì, ông chủ lớn đã đưa ra khúc nhạc dạo để vặn cổ tay với Samsung, bây giờ căn bản không có nhu cầu trao đổi.

Vẻ mặt của Khổng ngự tỷ vẫn bình tĩnh, Lý Tiểu Giai đang nhìn điện thoại di động, Thôi Chí Phong cũng đang hít mây nhả khói, cô thư ký nhỏ đang bôi bôi vẽ vẽ lên notebook, nhìn từ hình dáng, có lẽ là Sasuke trong “Naruto”.

Thế giới giả tưởng của người thiếu nữ quá trăng hoa, suốt ngày đổi bạn trai, từ Fuji Shusuke đến Zoro, từ Sakamoto Gintoki đến Sasuke.

Nhan Ninh tương đối bất đắc dĩ, cô ta biết Trần Hán Thăng vô cùng tức giận với chuyện Samsung dùng chuyện riêng tư để uy hiếp, cho nên ngày thường khi giao tiếp, Trần Hán Thăng thường xuyên nói móc trào phòng, Nhan Ninh thường giả vờ như không nghe thấy vì công việc.

Nhưng lần này trưởng phòng Park cũng đang có mặt ở hiện trường, Nhan Ninh vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, cấp trên bị tổn hại danh dự ở ngoài mặt, cô ta vẫn lập tức đứng ra bảo vệ: “Trần tổng, mong ngài hãy chú ý đến giọng điệu nói chuyện, tôn trọng công ty Samsung một chút.”

“Ngoài ra, lần này chúng tôi đến đây, thực ra cũng là để bảo vệ lợi ích của Qủa Xác.”

Nhan Ninh lấy ra một bản sao tài liệu: “Đây là hợp đồng mà chúng tôi đã ký kết với Qủa Xác, lúc trước Qủa Xác đã hứa rằng sẽ từ bỏ thị trường Ấn Độ để đổi lấy sự viện trợ kỹ thuật của Samsung, các kỹ sư chuyên gia của chúng tôi đã ở đây hỗ trợ một tháng, nhưng quý công ty lại làm trái với nội dung của bản hợp đồng, Trần tổng có nghĩ đến việc bồi thường tiền vi phạm hợp đồng không?”

Trần Hán Thăng đương nhiên biết rõ nội dung của bản hợp đồng này, trên đó còn có chữ ký của hắn, nhưng hắn không thèm để ý chút nào, nhún vai nói: “Cô đang dạy tôi cách làm việc trong địa bàn của Qủa Xác sao?”

“Phó trưởng phòng Nhan.”

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên: “Quan uy của cô lớn quá nhỉ?”

Cô thư ký nhỏ đang vẽ tranh “phụt” cười một tiếng, đây là lời thoại trong bộ phim “Quan Cửu phẩm tép riu” của Châu Tinh Trì đúng không? Tối hôm qua cô vừa mới cày lại bộ phim điện ảnh kinh điển này.

“Tôi không hề có ý này.”

Nhan Ninh vô cùng nghiêm túc nói: “Tôi chỉ muốn nhắc nhở Trần tổng rằng, mất bò mới lo làm chuồng vẫn còn chưa quá muộn, hôm nay trưởng phòng Park đến đây là để chân thành giải quyết vấn đề và lắng nghe suy nghĩ của Qủa Xác.”

“Không cần nghe.”

Trần Hán Thăng kiêu ngạo vắt chéo chân: “Thực ra chuyện làm ăn với bên Ấn Độ, Qủa Xác hoàn toàn không cần tự mình ra mặt, Xiaomi ở bên cạnh là bạn làm ăn chân chính của chúng tôi, tôi có thể sản xuất điện thoại di động rồi dán nhãn mác của Xiaomi, như vậy vừa có thể kiếm tiền vừa không làm trái với bản hợp đồng, nhưng…”

Trần Hán Thăng dừng lại một chút, sau đó dập tắt tàn thuốc: “Nhưng tôi chỉ muốn cho các cô biết, cho dù tôi làm trái với hợp đồng đi chăng nữa, Samsung cũng chẳng thể làm gì tôi cả.”

“Trần tổng, ngài đã từng cân nhắc đến hậu quả chưa?”

Nhan Ninh cẩn thận nhắc nhở: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, tiếp theo Samsung sẽ không nương tay đâu.”

Lần này lại dùng chuyện của “Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư” ra để uy hiếp, chiều nay Tiểu Ngư Nhi vừa mới đi Mỹ, nhớ đến cảnh tượng đau lòng khi phải ly biệt kia, Trần Hán Thăng trực tiếp xé bỏ bản hợp đồng kia, rồi dứt khoát ném về phía đám người Samsung.

Sức lực bàn tay hắn rất lớn, lại dùng lực mạnh, trưởng phòng Park đứng ở đầu tiên, càng không hề nghiêng lệch mà “chỉ” nện vào trên trán ông ta.

“Con mẹ nó cô còn dám nhắc đến chuyện này?”

Trần Hán Thăng đứng dậy, hai tay chống nạnh mắng: “Có người chỉ mới 18 tuổi đã chết, nhưng mãi đến năm 80 tuổi mới được chôn cất, Samsung vốn dĩ đã phải “chết” trước thềm Giáng Sinh năm ngoái, nhưng tôi vẫn luôn giữ lại cho đến bây giờ.”

“Các thủ đoạn cạnh tranh thương mại, Qủa Xác vi phạm hợp đồng nhưng không bồi thường tiền, còn chơi đùa kỹ sư của các người một tháng, từ đầu đến cuối là thủ đoạn trên thương trường, nếu Samsung có năng lực khiến điện tử Qủa Xác bồi thường tiền, vậy tôi đây không còn gì để nói.”

Lần đầu tiên Trần Hán Thăng cụ thể hoá sự uy hiếp: “Nhưng nếu các cô còn đi tìm người nhà tôi một lần nữa, tôi cũng sẽ đi tìm người nhà của cô đấy, phó trưởng phòng Nhan à.”

“Không cần nói chuyện nữa, đi thôi.”

Park Jung- Soo xoa trán, mặc dù cú ném này không nặng, nhưng Trần Hán Thăng đã năm lần bảy lượt sỉ nhục, Samsung thực sự không cần phải cho loại doanh nghiệp này thêm cơ hội nào nữa.

Nhan Ninh không còn cách nào khác, chỉ có thể rời đi theo, nhưng trong lòng cô ta vừa tiếc nuối vừa sợ hãi.

Tiếc nuối chính là, nếu lần này không thể thoả thuận được thì sau này cũng không cần thiết phải bàn lại nữa, hai công ty chính thức “khai chiến” Samsung đương nhiên vô cùng hùng mạnh, nhưng Qủa Xác lại là doanh nghiệp địa phương thực sự.

Rất nhiều ví dụ đã chứng minh rằng, cho dù các doanh nghiệp nước ngoài mạnh đến nhường nào đi chăng nữa, cũng không thể chiếm được lợi lộc ở trong nước.

Điều khiến cô ta sợ hãi chính là, để tấn công hình tượng của Qủa Xác, có lẽ Samsung sẽ tuyên bố sự thật Trần Hán Thăng “bắt cá hai tay”, đến lúc đó Trần Hán Thăng trả thù thì phải làm sao bây giờ?

“Cho dù là trưởng phòng Park hay các nhân viên của Samsung khác, người nhà của bọn họ đều ở Hàn Quốc, Qủa Xác thực sự không thể làm gì được.”

Trước khi rời đi, Nhan Ninh còn xoay người lại nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng, phát hiện hắn đang thâm trầm nhìn chằm chằm vào mình, cô ta không khỏi hoảng hốt trong lòng: “Mình chưa bao giờ tiết lộ địa chỉ người nhà với Trần Hán Thăng, có lẽ anh ta không biết đâu.”

Sau khi Park Jung- Soo và Nhan Ninh rời đi mà chẳng vui vẻ gì, các thành viên quản lý của Qủa Xác cũng không còn chân trong chân ngoài nữa, hôm nay ông chủ lớn đã hoàn toàn đắc tội đến chết với Samsung, tiếp theo sẽ là hai bên thực sự trổ hết tài năng của mình.

Ngẫm lại cũng cảm thấy thú vị, năm ngoái Qủa Xác vẫn còn chiến đấu một sống một còn với Tân Thế Kỷ, đối thủ của năm nay đã trở thành Samsung, thực sự là thể hiện đặc tính “đầu gai” của Qủa Xác một cách hoàn mỹ.

Trần Hán Thăng trở lại văn phòng, chẳng bao lâu sau, Kim Dương Minh rốt cuộc cũng đã đến, ngoạ long phượng sồ của phòng ký túc xá 602 lại tề tựu một lần nữa.

Hai người bạn cùng phòng không ngừng khoác lác thực sự rất trâu bò, Trần Hán Thăng còn nhắc đến cái nhìn của mẹ Tiểu Kim đối với Đông Nhi.

Trong kỳ nghỉ hè năm ngoái, Kim Dương Minh thử nhắc đến Đông Nhi trước mặt người nhà, nhưng trực tiếp bị mẹ cậu ấy từ chối.

Một cô thôn nữ làm giúp việc ở Kiến Nghiệp sao có thể xứng với người bản địa Kiến Nghiệp chứ?

Sau đó Trần Hán Thăng lại bảo cậu ấy đổi cách nói thành “Trợ lý của tổng giám đốc quán trà sữa Ngộ Kiến, lương tháng hơn mười ngàn tệ, giá trị nhan sắc bảy điểm, còn nhận được tự tin tưởng và coi trọng của hai bà chủ”.

“Sau khi nói như vậy, lúc đầu mẹ tao không nói gì.”

Tiểu Kim nói: “Sau đó bà ấy đặc biệt đi dạo một vòng trong chi nhánh của quán trà sữa ở cầu Sư Tử, sau khi trở về nói rằng nếu giá trị nhan sắc của Đông Nhi có thể xinh đẹp giống như cô gái thu ngân thì bà ấy sẽ miễn cưỡng đồng ý.”

Hiện tại quán trà sữa “Ngộ Kiến” có bốn chi nhánh, hai cái ở Giang Lăng, một cái ở phố Tam Sơn, một cái ở cầu Sư Tử, trong đó chi nhánh ở cầu Sư Tử có quy mô lớn nhất, nổi tiếng nhất, nhân viên thu ngân ở đó đúng là Thẩm Như Ý.

“Ánh mắt của mẹ mày cũng tốt đấy chứ, đó là em gái của Thẩm Ấu Sở, mặc dù chỉ giống nhau 6,7 phần, nhưng nếu cô ấy học ở học viện Khoa học và Công nghệ thì cũng đã đủ để trở thành hoa khôi của trường.”

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút: “Nếu so sánh giữa Thẩm Như Ý và Đông Nhi, có lẽ Thẩm Như Ý sẽ xinh đẹp hơn một chút, nhưng Đông Nhi lại hoạt bát, và biết dỗ dành người già vui vẻ.”

“Ánh mắt của mẹ tao vẫn tự tin mê muội như vậy đấy.”

Kim Dương Minh bĩu môi: “Không nói chuyện về bà ấy nữa, bây giờ chúng ta đến bệnh viện diễn cảnh giường chiếu sao?”

“Khoan đã.”

Trần Hán Thăng nói: “Tao đã gọi Trương Vệ Vũ đến rồi.”

“Mày gọi anh ta đến làm gì?”

Kim Dương Minh chê bai nói: “Anh ta biết cái gì gọi là nghệ thuật không?”

Lúc trước Trương Vệ Vũ có ý định mở một quán bar, gã đã mượn tiền từ Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng cho mượn hai trăm ngàn, đồng thời đề cử Tiểu Kim qua đó, bây giờ hai người này đã rất quen thuộc với nhau.

“Một người quê mùa như anh ta chắc chắn không hiểu nghệ thuật rồi.”

Trần Hán Thăng giải thích nói: “Nhưng những đạo cụ hậu cần như ánh đèn gì đó dù sao cũng phải có người làm đúng không?”

“Ừmmm… Rất có lý.”

Kim Dương Minh rất tin phục nói: “Tứ ca, mày cũng có chỗ giỏi hơn tao, chính là có thể kiếm được tiền từ sự trâu bò mà mày thổi ra.”

Sau khi Trương Vệ Vũ đến, Trần Hán Thăng giải thích đơn giải những chuyện đã trải qua một chút, sau đó dẫn theo cô thư ký nhỏ và kỹ sư của nhà máy điện tử Qủa Xác, mấy người cùng nhau đi đến bệnh viện.

Kỹ sư dùng để tạo hiện trường giả của vụ nổ, thứ đồ này nhất định phải do người chuyên nghiệp tạo ra, như vậy mới có vẻ chân thật;

Nhiếp Tiểu Vũ chịu trách nhiệm liên lạc với truyền thông, đương nhiên chuyện này không khó, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể hoàn thành.

Trước đây Trương Vệ Vũ đã từng lăn lộn trong xã hội, người này rất có nghĩa khí, đồng thời cũng tương đối tâm cơ, gã phân tích rằng một nhân vật lớn giống như Trần Hán Thăng có lẽ sẽ không để mình đến đây xem diễn kịch, thì thế nghiêm túc quan sát nhất cử nhất động.

Qủa nhiên, khi cảnh quay “Điện thoại di động của Samsung nổ mạnh, màng tai của thường dân vô tội Tiểu Kim bị tổn thương phải nhập viện” được quay xong, Trần Hán Thăng gọi Trương Vệ Vũ đến: “Lúc này anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình rồi đấy, cũng biết tiền căn hậu quả, lần sau nếu để anh làm đạo diễn, anh có chắc chắn không?”

“Có…”

Trương Vệ Vũ bình tĩnh nói: “Trước tiên là tìm diễn viên, sau đó lại mua chuộc bệnh viện, cuối cùng là liên lạc với bên truyền thông.”

“Được rồi.”

Trần Hán Thăng nhỏ giọng nói: “Vậy anh giúp tôi làm một chuyện, giả tạo mấy trường hợp như vậy trong phạm vi cả nước, về phần kinh phí, tôi sẽ ứng trước cho anh ba trăm ngàn tệ…”

“Chuyện này không khó, không cần dùng nhiều tiền như vậy.”

Trương Vệ Vũ vội vàng nói.

“Không sao cả, số còn lại anh có thể nhập vào việc trang trí quán bar, nhưng chuyện của tôi nhất định phải làm tốt.”

Trần Hán Thăng hờ hững nói.

“Được, cảm ơn Trần tổng.”

Lần này Trương Vệ Vũ không từ chối, ba năm trước gã đã đánh giá cao Trần Hán Thăng, kết quả mình đã đánh cược chính xác.

Cái đùi này vừa to vừa hào phóng.

“Đúng rồi.”

Trần Hán Thăng đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Nếu có người tìm đến anh, anh sẽ trả lời như thế nào?”

Thực ra Trần Hán Thăng đã lo lắng thừa, đến lúc đó điện thoại di động Samsung gặp sự cố số lượng lớn, Qủa Xác lại quạt gió thêm củi ở sau lưng, khi bạo lực mạng nổi lên, có lẽ Samsung không thể nào có thời gian rảnh để truy tìm nguyên nhân thực sự.

Không có nguyên nhân gì cả, chính là điện thoại di động Samsung tự nổ.

Trương Vệ Vũ bình tĩnh nói: “Tôi không rõ lắm, tôi không biết gì cả, tóm lại không liên quan đến tôi.”

Cuối cùng hắn còn bổ sung thêm một câu: “Tôi cũng không quen biết với Trần tổng.”

“Ha ha, một người như anh xứng đáng kiếm được tiền.”

Trần Hán Thăng vỗ vào bả vai Trương Vệ Vũ cổ vũ nói.

Bình Luận (0)
Comment