Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 835 - Chương 835: Người Phụ Nữ Kỳ Quái Của Loài Người- Hồ Lâm Ngữ (1)

Chương 835: Người phụ nữ kỳ quái của loài người- Hồ Lâm Ngữ (1) Chương 835: Người phụ nữ kỳ quái của loài người- Hồ Lâm Ngữ (1)

Ý nghĩa của cái tên “kế hoạch hái quả” thực sự rất hay, thậm chí trong phòng họp còn vang lên từng đợt vỗ tay.

Nhưng Nhan Ninh không có ý chí chiến đấu như các đồng nghiệp khác, khoảng thời gian cô ta tiếp xúc với Trần Hán Thăng nhiều hơn bọn họ nên cảm thấy hắn không thể nào không chuẩn bị trước.

“Hắn chắc chắn có thể đoán trước được rằng, một khi Qủa Xác và Samsung xé rách mặt nhau, Samsung đương nhiên sẽ vạch trần chuyện hắn bắt cá hai tay ra ngoài.”

Nhan Ninh cũng không thể hiểu được, mãi đến lúc này, làm sao Trần Hán Thăng có thể đảm bảo được doanh số bán hàng của Qủa Xác không thể giảm xuống?

Cô ta suy nghĩ một lát, cảm thấy bản thân không có cách nào giải quyết nên chỉ có thể tiếp tục nhìn chằm chằm vào máy chiếu trước mặt.

Trên PPT kia vẫn là hình ảnh điện thoại di động đời thứ hai của Qủa Xác, mặc dù hiện tại đang là đối thủ của nhau, nhưng Nhan Ninh cũng không thể không thừa nhận rằng, bộ phận thiết kế sản phẩm của Qủa Xác thực sự có quan điểm thẩm mỹ dẫn đầu.

Chiếc điện thoại màu trắng kia không phải là màu thuần trắng hay màu trắng sữa, mà là một loại “màu trắng thanh mát” giống như ánh trăng sáng tỏ, trong đêm khuya nếu đặt chiếc điện thoại di động này lên ô cửa sổ, chắc chắn rất dễ hoà cùng với ánh trăng ở bên ngoài.

Chiếc điện thoại màu xanh lam kia, nếu cẩn thận quan sát thì có thể phát hiện ra những viên pha lê màu xanh được khảm bên ngoài vỏ của nó, mỗi một viên là một bảo vật lộng lẫy giống như sao trời, rõ ràng là xinh đẹp đến mức không gì có thể sánh được, nhưng cần phải đến gần mới có thể nhận ra.

“Rất đẹp, cũng rất có nội hàm, không biết Trần Hán Thăng có tham gia thiết kế hai chiếc điện thoại di động này không?”

Nhan Ninh âm thầm tán thưởng.

Đến nay, khẩu hiệu của chiếc điện thoại di động Qủa Xác đời thứ hai vẫn chưa được công bố, rất nhiều fans Xác đều đang mong chờ một khẩu hiệu kinh thiên động địa, dù sao đời thứ nhất đã là “Định nghĩa lại điện thoại di động” rồi, đời thứ hai không thể thua kém đúng không?

“Chưa chắc đã là loại khẩu hiệu bá đạo này, rất có thể sẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người.”

Nhan Ninh đã từng phân tích con người Trần Hán Thăng, cao ngạo cố chấp và không tuân thủ quy củ, tâm tư của hắn không thể dễ suy đoán như vậy đâu.

Chỉ đáng tiếc cho hai chiếc điện thoại di động này, rất có thể bị ảnh hưởng bởi hình tượng của Trần Hán Thăng, không thể không trì hoãn thời gian ra mắt, Nhan Ninh cũng cảm thấy hơi tiếc nuối.

Sau khi hội nghị kết thúc, Nhan Ninh mang theo tâm trạng nặng nề trở lại văn phòng, dưới mông còn chưa ngồi nóng thì nhân viên tài chính đã gửi một tờ chi phiếu đến đây.

Nhan Ninh âm thầm thở dài một hơi, cấp trên đang lặng lẽ thúc giục mình nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ đây mà.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, rất nhiều doanh nghiệp trong nước đều là làm việc trước chi trả sau, có mấy ai bằng lòng hào phóng trả trước 300,000 tiền kinh phí mà không hạn chế tiêu chuẩn ăn ở của nhân viên như thế này chứ?

Nhan Ninh chắc chắn cũng không biết rằng, mấy ngày trước Trần Hán Thăng vừa mới đưa cho Trương Vệ Vũ 300,000 tệ, cũng không cần biết quá trình, chỉ cần kết quả.

Nếu thực sự làm tốt, số dư còn lại của 300,000 tệ coi như tiền khen thưởng.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Nhan Ninh và trợ lý của cô ấy lái xe đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn trước, cô ta không hề hay biết Tiêu Dung Ngư đã xuất ngoại nên vẫn còn do dự giữa Tiêu Dung Ngư và Thẩm Ấu Sở một chút, cuối cùng lựa chọn xuống tay từ Thẩm Ấu Sở trước.

Bởi vì Tiêu Dung Ngư là một luật sư, bạn bè bên cạnh cũng có thể làm luật sư, nghề nghiệp này tương đối khó đối phó.

Nhưng lần trước khi đi tìm Thẩm Ấu Sở, cô gái Hồ Lâm Ngữ tự xưng là bạn tốt của Thẩm Ấu Sở kia thoạt nhìn có vẻ hơi ngốc, nói chuyện cũng hơi hung dữ thẳng thắn, giọng điệu bên trong lời nói hình như cũng rất có ý kiến với Trần Hán Thăng.

Người như vậy, có lẽ có thể thử mua chuộc một chút.

Sau khi hai người đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, bọn họ cũng không tuỳ tiện tiếp xúc, đầu tiên ngồi trong xe một lát, chờ đến khi Thẩm Ấu Sở nắm tay một cô bé bện tóc sừng dê đi ra khỏi khu dân cư, Nhan Ninh và trợ lý mới lên lầu gõ cửa.

“Chẳng phải hai người đi cho mèo ăn sao? Sao lại về sớm như vậy?”

Trùng hợp chính là, người mở cửa đúng là Hồ Lâm Ngữ, cô ấy còn tưởng rằng là Thẩm Ấu Sở và Tiểu A Ninh đã đi nhưng quay lại.

Nhưng sau khi nhìn thấy rõ là Nhan Ninh của công ty Samsung, Hồ Lâm Ngữ không nói một lời lập tức đóng “sầm” cửa chống trộm lại.

Trong đêm Bình An hôm đó sau khi hai người này trở về, “cô gái kia” cũng tìm đến tận cửa vào lễ Giáng Sinh, muốn nói chuyện ấy không có liên quan đến hai người này, cho dù lấy chỉ số thông minh của Hồ Lâm Ngữ đi chăng nữa cũng cảm thấy không có khả năng.

Hơn nữa bây giờ tất cả mọi người đều biết rằng điện thoại Qủa Xác đang đánh nhau với Samsung, bọn họ chắc chắn là không có ý tốt.

“Chờ một chút!”

Nhìn thấy Hồ Lâm Ngữ muốn đóng cửa lại, dưới cơn nóng vội, Nhan Ninh vội vàng đưa tay ra chặn lấy khe cửa, chỉ nghe một tiếng “cạch” vang lên, Nhan Ninh cảm thấy ngón tay bị kẹp mạnh một cái, đau đến nước mắt cũng chảy xuống.

Cô gái kỳ lạ tên Hồ Lâm Ngữ này quả nhiên là “hung dữ” ở trong xương cốt.

“Cô không muốn sống nữa sao?”

Hồ Lâm Ngữ hoàn toàn không cảm thấy bản thân mình có vấn đề gì, lớn tiếng trách móc Nhan Ninh: “Nếu không phải tôi tạm thời thu lại sức lực thì ngón tay cô đã bị kẹp gãy rồi!”

“Không sao…”

Nhan Ninh giật giật ngón tay, cũng may không gãy xương, nhưng ít nhất cũng phải sưng hai tuần.

Thảm nhất chính là bây giờ cô còn phải lau khô nước mắt, cố gắng nặn ra một gương mặt tươi cười: “Bạn học Hồ à, bây giờ em có thời gian không, chúng ta có chút việc muốn nói chuyện với em.”

“Chị Lâm Ngữ à, ai đến vậy?”

Đông Nhi nghe thấy động tĩnh, thò đầu ra từ trong phòng ngủ.

“Em không cần phải ra đây đâu!”

Bây giờ trong nhà chỉ có bà nội và Đông Nhi, Hồ Lâm Ngữ là một “trụ cột” hoàn toàn xứng đáng, cô dứt khoát vẫy vẫy tay với Đông Nhi: “Em ở cùng với bà nội đi, cho dù nghe thấy bất cứ âm thanh gì đi nữa cũng không cần phải ra ngoài, tất cả mọi chuyện đều đã có chị xử lý, nếu thực sự không được thì gọi cho Trần Hán Thăng hoặc báo cảnh sát.”

“Vâng.”

Đông Nhi ngưỡng mộ gật đầu, lúc anh Tiểu Trần và chị Ấu Sở không có ở đây, chị Lâm Ngữ sẽ có được quyền chỉ huy mà không có bất cứ tranh cãi gì.

Nhưng Nhan Ninh và trợ lý lại cảm thấy bạn học Hồ Lâm Ngữ có hơi thái quá, mình đến đây chỉ để mua tin tức chứ không phải đến để gây chuyện.

Hơn nữa ai dám đến đây để gây chuyện chứ, đồn cảnh sát ở cách cổng khu dân cư chỉ hơn 500m, điện tử Qủa Xác cũng cách không xa, nếu thực sự gọi Trần Hán Thăng đến, với tính tình của hắn, nói không chừng đến lúc đó muốn đi cũng không đi được.

“Bạn học Lâm Ngữ, lần này chúng tôi cố ý đến tìm em, hoàn toàn không có ác ý gì khác.”

Trên mặt Nhan Ninh tràn ngập vẻ mặt chân thành, giọng điệu cũng cố gắng bình tĩnh hết sức, sợ kích thích đến Hồ Lâm Ngữ.

Thu nhập của bộ phận quan hệ công chúng rất cao, nhưng cũng không dễ dàng lắm, đặc biệt là khi đối phương hoàn toàn không kiêng dè cái tên “Samsung”, bọn họ lại càng phải kiên nhẫn giải thích hơn nữa.

“Ồ.”

Mặc dù dáng người Tiểu Hồ không cao lắm nhưng rất có khí thế, cô ấy vẫn chặn Nhan Ninh và trợ lý ngoài cửa, đánh giá bằng ánh mắt lạnh lùng: “Vậy hai người tìm tôi là có chuyện gì?”

“Chuyện là thế này.”

Nhan Ninh vừa xoa ngón tay vừa giải thích: “Lần trước khi chúng tôi tìm đến cô Thẩm, chợt phát hiện khi em đang trao đổi, luôn cảm thấy chủ tịch Trần không xứng với cô Thẩm…”

“Vốn dĩ đã không xứng rồi, tôi thậm chí còn nói như vậy khi ở trước mặt Trần Hán Thăng!”

Hồ Lâm Ngữ nghiêm túc đáp, rất có khí phách “Những lời tôi đã nói ra, tôi sẽ kiên quyết không phủ nhận”.

Trong lòng Nhan Ninh vui vẻ, xem ra sự bất mãn này đã tích tụ lâu lắm rồi.

“Tại sao chứ?”

“Chủ tịch Trần xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập ra Hoả Tiễn 101 và điện tử Qủa Xác, thậm chí còn nhận được danh hiệu sinh viên ba tốt trong trường học, cũng là tấm gương của rất nhiều sinh viên trẻ, theo lý mà nói ngài ấy sẽ được tôn trọng mới đúng chứ.”

“Tôn trọng?”

Hồ Lâm Ngữ bày ra vẻ mặt khinh thường: “Có tiền có quyền thì ghê gớm lắm sao, tỉ phú thì ghê gớm lắm sao, đối với một người đàn ông không kiên định trong tình cảm, tôi đây… Này, có phải các cô đang bẫy tôi nói không?”

Lúc này cuối cùng Tiểu Hồ cũng phản ứng lại, Nhan Ninh vội vàng lắc đầu: “Không, không, chỉ tuỳ tiện trò chuyện mà thôi.”

Nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy vận may của mình không tồi, không ngờ Hồ Lâm Ngữ lại có nhiều oán giận với Trần Hán Thăng như vậy, nhưng nếu muốn đào được nguyên liệu thật thì cần phải trả giá một chút.

“Ừm…”

Nhan Ninh suy nghĩ một chút: “Bạn học Hồ, sau khi tốt nghiệp, em có ý định làm nghề gì không?”

“Chuyện này thì liên quan gì đến cô?”

Hồ Lâm Ngữ cảm thấy lúc này mình đã nói quá nhiều, đang định đóng cửa lại một lần nữa.

“Chuyện là, bạn học Hồ, khoảng thời gian này em thiếu tiền không?”

Nhan Ninh cảm thấy không thể tiếp tục vòng vo nữa, dứt khoát trực tiếp tung ra mồi câu.

“Cô hỏi cái này để làm gì?”

Hồ Lâm Ngữ hơi nghi hoặc, quán trà sữa đang định khai trương chi nhánh thứ năm ở Tân Nhai Khẩu, nhưng chi phí mở một chi nhánh ở đó rất cao, ước tính cần khoảng 800 ngàn tệ.

Mấy ngày nay Tiểu Hồ tính đi tính lại, để không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của các cửa hàng khác, vẫn còn thiếu khoảng 300 ngàn nữa.

Dựa theo ý của Thẩm Ấu Sở, có thể mở muộn thêm ba tháng nữa, tóm lại thời gian cũng không gấp lắm, Hồ Lâm Ngữ đã đồng ý với ý kiến này.

Còn về chuyện vay tiền Trần Hán Thăng?

Sao có thể!

Hồ Lâm Ngư mình, cho dù đói chết và phải nhảy xuống từ đỉnh núi Tử Kim đi chăng nữa, cũng không thể vay tiền của một thứ đàn ông cặn bã như Trần Hán Thăng.

“Xin hỏi bạn học Hồ, em còn thiếu bao nhiêu?”

Nhan Ninh vội vàng hỏi.

“Không nhiều lắm, 300 ngàn tệ mà thôi.”

Hồ Lâm Ngữ hừ lạnh một tiếng và muốn đóng cửa lại một lần nữa.

Đúng lúc này, Nhan Ninh lại duỗi tay ra muốn chặn cửa, Hồ Lâm Ngữ giận tím mặt: “Có phải cô thực sự không muốn ngón tay nữa không?”

“Không…”

Trên mặt Nhan Ninh có một chút nhẹ nhàng, cô ta móc tờ chi phiếu kia ra từ trong túi, cười nói: “Có lẽ, đây chính là vận mệnh, ý trời đã định chăng.”

Bình Luận (0)
Comment