Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 836 - Chương 836: Người Phụ Nữ Kỳ Quái Của Loài Người- Hồ Lâm Ngữ (1)

Chương 836: Người phụ nữ kỳ quái của loài người- Hồ Lâm Ngữ (1) Chương 836: Người phụ nữ kỳ quái của loài người- Hồ Lâm Ngữ (1)

Hồ Lâm Ngữ không hiểu nhìn tờ chi phiếu, mất kiên nhẫn lẩm bẩm một tiếng.

Cho dù trên phim truyền hình cũng thường xuyên xuất hiện những tình tiết “chi phiếu”, ví dụ như các tổng tài bá đạo anh tuấn trẻ tuổi kia, bọn họ rất thích ký tên lên trang giấy dài hẹp này để tỏ vẻ.

Trên thực tế, hầu hết người dân Trung Quốc hoàn toàn không cần dùng đến thứ này không cuộc sống hàng ngày, bởi vì nó quá bất tiện, tiền nhỏ thì có tiền mặt, tiền lớn thì có tiết kiệm gửi ngân hàng, sau này có thanh toán điện tử, càng không cần dùng đến chi phiếu nữa.

Cái này ở nước ngoài tương đối phổ biến, bởi vì có liên quan đến hệ thống tài chính.

“Đây là chi phiếu đấy, mệnh giá chính xác là 300 ngàn tệ.”

Thực ra trước khi gia nhập vào Samsung, Nhan Ninh cũng chưa bao giờ sử dụng chi phiếu, cho nên cố ý giải thích một chút: “Cầm nó đi đến ngân hàng là có thể đổi được 300 ngàn tệ tiền mặt ngay lập tức.”

“… Các cô làm vậy là có ý gì?”

Tiểu Hồ nhìn chi phiếu rồi lại nhìn về phía Nhan Ninh.

“Ừm, chuyện là thế này.”

Nhan Ninh sắp xếp ngôn ngữ một chút rồi nói: “Thực ra chúng tôi muốn hiểu rõ thêm một chút về chủ tịch Trần, nhưng ngài ấy có hiểu nhầm với Samsung nên không muốn nói chuyện, hôm nay chúng tôi dự định tìm Thẩm Ấu Sở, đáng tiếc cô ấy không có ở nhà, nhưng bạn học Hồ đây là bạn của Thẩm Ấu Sở, có lẽ cũng tương đối hiểu rõ về chủ tịch Trần đúng không?”

Thành thật mà nói, kỹ năng giao tiếp của Nhan Ninh thực sự không tồi, câu nói dối này không có bất cứ sơ hở nào, chỉ cần Hồ Lâm Ngữ bằng lòng ngồi xuống nói chuyện, Nhan Ninh tin rằng có thể moi móc được nhiều tài liệu đen của Trần Hán Thăng hơn nữa.

“Toàn bộ sự hiểu biết của tôi về Trần Hán Thăng đều là bất mãn và oán giận.”

Hồ Lâm Ngữ lắc đầu cảnh cáo nói: “Cho nên cũng không có gì đáng nói cả, nếu cô lại thò ngón tay vào nữa, kẹp phải thì tự đi bệnh viện đi.”

Nói xong, Tiểu Hồ lại chuẩn bị đóng cửa, lần này Nhan Ninh dứt khoát cúi người xuống, trực tiếp đưa tờ chi phiếu 300 ngàn tệ đến trước mặt Hồ Lâm Ngữ: “Thực ra oán giận và bất mãn cũng là một cách, có thể cho phép chúng tôi hiểu rõ chủ tịch Trần từ một khía cạnh khác.”

Đã nói đến nước này rồi, Nhan Ninh chỉ thiếu bước trực tiếp nói với Hồ Lâm Ngữ rằng, chúng tôi chỉ muốn nghe những bất mãn đó, hoàn toàn không có hứng thú đối với mấy thứ vuốt mông ngựa.

Đã nhìn thấy 300 ngàn này chưa, chỉ cần cô ấy bằng lòng mở miệng, 300 ngàn này sẽ là của cô ấy.

“Ừm…”

Hồ Lâm Ngữ cũng hiểu ra, ngơ ngác nói: “Các cô cầm 300 ngàn đến đây là để mua chuộc tôi đúng không, hy vọng tôi có thể kể ra nhiều ví dụ về phương diện tiêu cực của Trần Hán Thăng một chút đúng không?

Nhan Ninh không trả lời, chỉ giơ cao tờ chi phiếu hơn một chút, sắp chọc vào mũi Hồ Lâm Ngữ rồi.

Khi Hồ Lâm Ngữ hít thở, hơi thở phả ra đều có thể khiến mép từ chi phiếu hơi tung bay, bây giờ chỉ cần cô chớp mắt một cái, 300 ngàn nhân dân tệ sẽ dễ dàng ở trong tầm tay.

Ngoài ra còn sẽ không có ai biết, bởi vì Đông Nhi và bà nội đều đang ở trong phòng ngủ.

“Kẽo kẹt…”

Hồ Lâm Ngữ im lặng một lúc lâu rồi đột nhiên xoay người lại đi vào phòng bếp, lúc đi ra ngoài, trên tay cầm theo hai tách trà nóng.

Nhan Ninh và trợ lý liếc mắt nhìn nhau, quả nhiên cũng không khác mấy so với kịch bản trước đó, không ai có thể thoát khỏi sự dụ hoặc của tiền tài.

Trần Hán Thăng có tiền, Thẩm Ấu Sở cũng không thiếu tiền, nhưng bạn của Thẩm Ấu Sở thì chưa chắc, ở giữa đó còn cách nhau rất nhiều lớp đấy.

“Mặc dù cái giá đưa ra hơi cao, nhưng hiệu quả vẫn rất rõ ràng.”

Trong lòng Nhan Ninh thầm nghĩ, lúc trước khi thu mua Hoàng Tuệ chỉ cần tốn 100 ngàn tệ, không ngờ đến lượt thu mua Hồ Lâm Ngữ lại cần 300 ngàn tệ.

Nhưng 300 ngàn tệ cũng có “phục vụ vip” của 300 ngàn tệ, bạn học Hồ đã bưng nước trả ra đón tiếp.

“Không cần khách khí như vậy, chúng tôi không khát…”

Nhan Ninh hài lòng mỉm cười, ngay khi cô ta đang định đưa tay ra nhận lấy chén trà, không ngờ cổ tay Hồ Lâm Ngữ chợt run lên một cái, chỉ nghe thấy một tiếng “rào”, toàn bộ ly trà nóng đầy đều hắt lên trên mặt Nhan Ninh.

Cũng may đó không phải là nước sôi 100 độ, nếu không Nhan Ninh sẽ bị hủy dung ngay tại chỗ.

Tình hình bây giờ cũng không tốt hơn là mấy, Nhan Ninh chỉ cảm thấy trước mặt bị nước sôi nóng hầm hập dội thẳng vào, hai mắt lập tức mờ đi, không thể mở mắt ra được, làn da trên mặt cũng có chút cảm giác nóng rát, cổ áo áo lông hoàn toàn ướt sũng.

Ngay khi Nhan Ninh đang định lau đi thì ngón tay vừa mới bị cạnh cửa kẹp lại truyền đến cảm giác đau đớn xuyên tim, nước mắt suýt chút nữa đã chảy xuống.

Trợ lý tốt hơn một chút, chờ đến khu Tiểu Hồ hắt nước trà vào anh ta, thì anh ta đã học được bài học của Nhan Ninh, duỗi tay ra chặn lại hơn nửa, nhưng tóc và áo khoác cũng ướt dầm dề.

“Có phải các cô đã quá xem thường Hồ Lâm Ngữ tôi rồi không?”

Sau khi hắt nước trà xong, Hồ Lâm Ngữ một tay chống nạnh, một tay chỉ vào Nhan Ninh mắng: “Đúng là tôi rất ghét Trần Hán Thăng, nhưng tôi sẽ không bao giờ bán đứng bạn bè, Trần Hán Thăng đúng là một tên khốn kiếp, nhưng cậu ta cũng là bạn của tôi.”

“Cầm thứ tiền bẩn thỉu của các cô cút cho bà!”

Hồ Lâm Ngư gần như là gào thét nói ra những lời này, sau đó đóng sầm cánh cửa phòng trộm lại thật mạnh.

Có lẽ Nhan Ninh cũng không thể ngờ được rằng bí thư Hồ lại là một người phụ nữ kỳ lạ như vậy, không thích tiền không sợ quyền, không xinh đẹp cũng không thông minh, tính tình có hơi thô lỗ so với các cô gái khác, nhưng tận sâu trong xương cốt là một trái tim lương thiện.

Thực ra những công việc vụn vặt của lớp hai hành chính công trong suốt mấy năm nay đều là do cô bận trước bận sau xử lý, trừ phi gặp phải khó khăn không thể giải quyết được, lúc đó mới cần Trần Hán Thăng ra mặt.

Trần Hán Thăng rất trâu bò, trong trường học không có chuyện gì hắn không thể làm được, sau khi khó khăn được giải quyết, mọi người chỉ nhớ đến bóng dáng của lớp trưởng Trần trong thời khắc nguy cơ.

Thực ra Tiểu Hồ còn làm nhiều hơn cả Trần Hán Thăng, dán ảnh, ghi chép học bạ, nhận tài liệu… Toàn bộ đều là do Hồ Lâm Ngữ lặng lẽ hoàn thành.

Còn có lần Vương Tử Bác ở trước cửa quán trà sữa đại học Tài chính, bởi vì Thẩm Ấu Sở và Biên Thi Thi vô tình gặp nhau, cậu ấy không thể kiểm soát được cảm xúc của mình.

Lúc đó cũng là cô sinh viên béo lùn này đã ngồi xổm xuống an ủi Vương Tử Bác.

Nếu là ngày thường, nếu không phải Hồ Lâm Ngữ vẫn luôn bất bình thay cho Thẩm Ấu Sở thì nói không chừng Trần Hán Thăng càng được một tấc tiến thêm một tấc.

Thực ra thứ Tiểu Hồ bảo vệ không chỉ là Thẩm khờ khạo mà còn là sự lương thiện của mình.

Ngoài ra, cô ấy cũng thực sự coi Trần Hán Thăng là bạn.

Cho dù “người bạn tốt” là cô đây cũng không đáng giá, nhưng Trần Hán Thăng vẫn tương đối quý trọng, cho nên lúc trước khi Tiểu Hồ bị cha mẹ nhốt trong nhà, Trần Hán Thăng vẫn đích thân lái xe dẫn theo Thẩm Ấu Sở đến giải cứu…

“Trần Hán Thăng!”

Sau khi Tiểu Hồ đóng mạnh cửa lại, trong lòng cô vẫn cảm thấy chưa hết giận, nổi giận đùng đùng gọi điện thoại chất vấn Trần Hán Thăng.

“Tại sao cô Nhan Ninh của Samsung kia suốt ngày đến nhà quấy rầy vậy, lần này cũng may là tớ ở nhà, nếu đổi lại là Thẩm Ấu Sở thì phải làm sao bây giờ?”

“Cậu lưu manh như vậy mà cũng có người năm lần bảy lượt đến trêu chọc, thế giới này thật kỳ quái.”

“Nhan Ninh còn lấy ra 300 ngàn tệ để thu mua tớ, bảo tớ nói bậy về cậu nhiều thêm một chút.”

Trần Hán Thăng đang mở cuộc họp ở trong văn phòng, điện tử Qủa Xác vừa mới tái cấu trúc nên có hơi hỗn loạn, nhưng khi nghe thấy “Nhan Ninh của Samsung kia lại đến nhà”, hắn lập tức giao cuộc họp cho Khổng Tĩnh chủ trì.

“Bây giờ tớ sẽ về ngay.”

Trần Hán Thăng thầm nghĩ rốt cuộc Nhan Ninh đang xem thường ai vậy, hắn ít nhất cũng đã cảnh cáo hai lần, cô ta còn nghĩ ông đây đang nói đùa?

Có câu nói như thế nào nhỉ, con người dù sao cũng chết, nhưng có người vẫn cần một sự giúp đỡ nho nhỏ.

“Cậu đừng lộn xộn, bọn họ đã cầm theo chi phiếu rời đi rồi, tớ chỉ muốn nhắc nhở một chút, cậu nhanh chóng sửa sang lại biệt thự ở Ngự Đình Viên Kim Lăng đi, dọn đến đó rồi thì không sợ bị quấy rầy nữa.”

Hồ Lâm Ngữ nghe thấy giọng điệu hung dữ của Trần Hán Thăng, cô ấy cũng lo lắng sẽ xảy ra xung đột gì đó, thế là thay đổi giọng điệu khác.

“Việc trang trí đang được đẩy nhanh, nếu nhanh hơn nữa sẽ ảnh hưởng đến chất lượng, hơn nữa bọn họ chỉ muốn quấy rầy, dù sao cũng sẽ có cách thôi.”

Trần Hán Thăng cau mày nói: “Tiểu Hồ, cậu đúng là ngu ngốc, ba trăm ngàn tệ đến tay cũng không cần.”

“Chắc chắn là không thể rồi, cô ta bảo tớ nói ra những thông tin tiêu cực về cậu.”

Hồ Lâm Ngữ cho rằng Trần Hán Thăng nghe không rõ, dậm chân giải thích.

“Cậu nhận tiền, không nói gì là được.”

Trần Hán Thăng theo thói quen trả lời.

Đầu dây bên kia đột nhiên yên tĩnh lại, nửa ngày sau, Tiểu Hồ nhẹ giọng hỏi: “Thực sự làm như vậy cũng được sao?”

Bình Luận (0)
Comment