Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 837 - Chương 837: “Nửa Lừa Nửa Đoạt” Không Có Hàm Lượng Kỹ Thuật.

Chương 837: “Nửa lừa nửa đoạt” không có hàm lượng kỹ thuật. Chương 837: “Nửa lừa nửa đoạt” không có hàm lượng kỹ thuật.

Ngón tay của Nhan Ninh bị kẹp, đồng thời còn bị hất trà nóng vào mặt, cuối cùng ăn canh bế môn, những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay là lần đầu tiên cô gặp phải trong suốt hơn ba mươi năm cuộc đời.

Sau khi đi ra khỏi hành lang, Nhan Ninh theo bản năng ngẩng đầu lên, híp mắt đánh giá ánh mặt trời vào lúc bốn giờ chiều.

Tháng hai ở Kiến Nghiệp vẫn là cuối mùa đông, ánh nắng không mấy ấm áp chiếu sáng lên trên người, có chút cô đơn lạnh lẽo, cách đó không xa là một nhóm người già đang tụ tập lại với nhau nói chuyện phiếm, các bạn nhỏ đang gào thét đuổi bắt nhau, nhìn thấy cảnh tượng vừa náo nhiệt vừa quen thuộc này, Nhan Ninh đột nhiên cảm thấy nhớ nhà.

Cha mẹ cô ta cũng thích tụ tập ngồi dưới khu dân cư như thế này, thỉnh thoảng cùng oán giận với những người hàng xóm xung quanh, con gái lớn đã hơn ba mươi tuổi rồi, nhưng cô ta vẫn luôn tập trung vào công việc, không có ý định kết hôn, đúng là khiến người ta sốt ruột.

“Cha mẹ vẫn chưa biết mình đang phải chịu ấm ức ở bên ngoài đúng không?”

Trong những khoảnh khắc như thế này, con người ta thường nhớ đến cha mẹ nhất, chỉ là một khi nhớ đến bọn họ, cũng đồng nghĩa với việc cảm xúc sụp đổ.

Nhan Ninh cũng giống như vậy, cô tìm một góc vắng của bồn hoa, vùi đầu giữa hai chân, nước mắt chẳng mấy chốc đã rơi “lách tách” xuống.

Người trợ lý đứng ở bên cạnh, hơi luống cuống tay chân đưa khăn giấy.

Nhan Ninh không muốn lau nước mắt, bây giờ cô chỉ muốn trút bỏ áp lực này, bản thân cô ta cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh giá, là niềm tự hào trong mắt cha mẹ, là nòng cốt trong mắt lãnh đạo, tạo sao lại phải chịu sự sỉ nhục này.

Bắt đầu từ năm ngoái, Trần Hán Thăng vẫn luôn châm chọc mỉa mai, vì công việc, Nhan Ninh không những không có cách nào phản bác mà lần nào cũng phải nở một nụ cười rạng rỡ chào đón.

Hôm nay đi gặp Hồ Lâm Ngữ, cô ấy còn trực tiếp hắt trà ấm lên mặt, Nhan Ninh thậm chí còn không dám tiếp tục gõ cửa, bởi vì lo lắng Trần Hán Thăng sẽ trở về.

“Mình không làm chuyện xấu gì mà, tại sao lại phải đối xử với mình như một người xấu như vậy?”

Nhan Ninh nhìn chằm chằm vào đàn kiến trên mặt đất, chúng nó đang quay xung quanh bên cạnh vũng nước mắt, tò tò dùng râu chạm vào.

“Áp lực của công việc này quá lớn, có phải mình nên nghe theo lời cha mẹ, về nước tìm một công việc nào đó không?”

Nhan Ninh hít hít mũi, đây là lần thứ hai cô ta có ý định thôi việc.

“Reng reng reng”

Lúc này, điện thoại di động của cô ta đột nhiên vang lên.

Cho dù trong lòng đang vô cùng mâu thuẫn, nhưng lại lo lắng ảnh hưởng đến công việc, Nhan Ninh vẫn kết nối với dãy số lạ này.

“A lô, Nhan Ninh sao?”

Đầu dây bên kia là giọng nữ, cô ấy trực tiếp nói: “Tôi đồng ý, các cô đang ở đâu?”

“Cái gì mà cô đồng ý, cô là ai?”

Nhan Ninh cảm thấy âm thanh này có chút quen tai.

“Tôi là Hồ Lâm Ngữ mà, lúc nãy là cô đến tìm tôi.”

Hồ Lâm Ngữ hỏi ngược lại: “Cô còn muốn tài liệu đen của Trần Hán Thăng nữa không?”

“… Muốn, muốn, muốn.”

Nhan Ninh sửng sốt một chút, nhanh chóng lau nước mắt nói: “Chúng tôi đang ở dưới khu dân cư, bây giờ sẽ đi lên…”

“Không cần, tôi đi xuống tìm các cô.”

Hồ Lâm Ngữ trực tiếp cúp máy.

Chẳng bao lâu sau, Hồ Lâm Ngữ đã chạy xuống dưới, tầm mắt lướt một vòng thì thấy Nhan Ninh đang đứng bên cạnh bồn hoa vẫy tay.

Lúc này Nhan Ninh lại thay đổi hình ảnh khác, nước mắt đã không còn, cô ta thậm chí còn dùng nước khoáng rửa mặt, giữa mặt mày đều để lộ ý cười dịu dàng.

Nếu không phải cổ áo lông vẫn còn ướt đẫm, căn bản không thể nhìn ra được cô ta đã xảy ra chuyện gì.

Thực ra khi gặp lại Nhan Ninh một lần nữa, trong lòng Hồ Lâm Ngữ vẫn có chút áy náy, dù sao vừa mới hắt người ta một ly nước ấm, bây giờ lại muốn lừa gạt cô ta.

Cũng may vẻ mặt Nhan Ninh vẫn vô cùng hoà nhã, hình như cô ta đã quên mất chuyện đó, nói nói cười cười với Hồ Lâm Ngữ: “Cảm ơn em, bạn học Hồ, chúng tôi chỉ muốn hiểu biết toàn diện hơn về chủ tịch Trần mà thôi, chờ đến khi Samsung và Qủa Xác gỡ bỏ hiểu nhầm, chúng tôi vẫn sẽ cảm ơn em một lần nữa.”

Có lẽ đây chính là một tài năng chuyên nghiệp chăng, dưới tình huống như thế, Nhan Ninh vẫn giao tiếp không có bất cứ sơ hở gì.

“Khụ khụ… Chi phiếu đâu?”

Tiểu Hồ vặn mông ho khan một tiếng, dù sao cũng là lần đầu tiên lừa gạt người khác, mặc dù Nhan Ninh nói chuyện rất dễ nghe, nhưng Tiểu Hồ chỉ muốn nhanh chóng vào chủ đề càng sớm càng tốt.

Nhan Ninh lấy tờ chi phiếu kia ra từ trong túi xách, lúc nãy khi bị nước trà hắt vào mặt, cô ta còn theo bản năng bảo vệ tốt tờ chi phiếu này.

Xét từ góc độ của một nhân viên công ty mà nói, Nhan Ninh vẫn rất có trách nhiệm.

“Cho tôi xem.”

Hồ Lâm Ngữ đưa tay ra.

Lúc trước Nhan Ninh chưa bao giờ gặp phải tình huống nhận tiền mà không làm gì cả, ngay cả một người phụ nữ như Hoàng Tuệ, sau khi nhận được thẻ ngân hàng cũng sẽ làm việc.

Hơn nữa, ở đây còn có camera mà.

Trước khi đưa tờ chi phiếu qua, Nhan Ninh còn vô ý liếc mắt nhìn trợ lý.

Người trợ lý âm thầm giơ cánh tay phải lên, bên trong có camera giấu kín, ghi lại mọi chuyện trong “giao dịch” giữa Samsung và Hồ Lâm Ngữ.

Hồ Lâm Ngữ nhận được chi phiếu, nhìn con số viết hoa “Ba trăm ngàn nhân dân tệ” trên đó, gấp nó lại rồi thu ở trong lòng bàn tay, lúc này mới tức giận nói: “Con người Trần Hán Thăng quá ghê tởm, tôi tức giận với cậu ta nhất chính là chuyện kia?”

Ánh mắt Nhan Ninh trở nên sáng ngời, lắng nghe “chuyện tức giận” nhất kia.

“Lúc còn là sinh viên năm nhất, cậu ta giở âm mưu quỷ kế cướp đoạt chức lớp trưởng của tôi.”

Tiểu Hồ nghiến răng nghiến lợi nói.

Đã bốn năm, nhưng không ngờ suốt bốn năm qua, Hồ Lâm Ngữ vẫn canh cánh trong lòng chuyện “bị cướp đoạt chức lớp trưởng”.

“Hả?”

Chỉ là sau khi nghe xong, Nhan Ninh vô cùng thất vọng, nghẹn một lúc lâu sau mới nghĩ.

Chỉ vậy thôi sao?

Loại chuyện lông gà vỏ tỏi này hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào đối với hình tượng của Trần Hán Thăng, nói không chừng còn được xếp vào loại “Giai thoại của danh nhân”.

Điều Nhan Ninh thực sự muốn nghe chính là, ngoài chuyện Trần Hán Thăng bắt cá hai tay ra, còn có bí mật nào không thể để người khác biết không, ví dụ như một chân đạp ba thuyền, bội tình bạc nghĩa, không chịu trách nhiệm gì đó…

Nhưng cô ta cũng rất kiên nhẫn, phân tích “bị cướp đoạt chức lớp trưởng” đối với bạn học Hồ Lâm Ngữ mà nói có thể là chuyện cả đời này không thể tha thứ cho Trần Hán Thăng, cho nên Hồ Lâm Ngữ mới nghĩ chuyện này tương đối quan trọng.

“Đúng là sinh viên trẻ tuổi, bọn họ lại coi trọng những chuyện này như vậy.”

Trong lòng Nhan Ninh cảm thán một câu, điều chỉnh lại tư thế ngồi, lắng nghe Hồ Lâm Ngữ tiếp tục nói tin hot.

Nhưng Tiểu Hồ chỉ chớp chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng thốt ra hai chữ trụi lủi: “Hết rồi.”

Sau khi nói xong, Hồ Lâm Ngữ trực tiếp chạy vào trong nhà.

“Cái gì?”

Nhan Ninh sửng sốt một chút, người trợ lý cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp, vội vàng chạy lên phía trước ngăn cản.

“Các cô muốn làm gì?”

Hai tay Tiểu Hồ ôm ngực, vẻ mặt cảnh giác nói: “Bên cạnh có mấy ông đang chơi cờ tướng, bên ngoài khu dân cư là đồn công an, hai phút nữa Ấu Sở sẽ quay về, Trần Hán Thăng cũng đang trên đường!”

“Không phải, bạn học Hồ, chẳng lẽ chỉ có chuyện này thôi sao?”

Nhan Ninh không thể tưởng tượng được hỏi.

Ba trăm ngàn chỉ mua được một chuyện “Bị cướp đoạt chức lớp trưởng” thôi sao? Chuyện này còn tệ hơn cả việc mua sự im lặng.

“Ừ, chỉ chuyện này thôi.”

Hồ Lâm Ngữ vô cùng dứt khoát trả lời, cô ấy định quay về nhà một lần nữa, nhưng khi nhìn thấy trợ lý vẫn ngăn cản ở phía trước, cô ấy giả vờ muốn mở miệng kêu cứu.

Người trợ lý hoảng sợ, vội vàng nghiêng người né tránh, Tiểu Hồ giống như một hạt đậu phộng dũng cảm, cắm đầu cắm cổ chạy “phịch phịch phịch” lên lầu.

Đây là lần đầu tiên cô ấy lừa gạt người khác, cảm giác vẫn rất kích thích, nhưng nếu tiêu chuẩn khắt khe hơn một chút thì điều này thuộc về “Nửa lừa nửa đoạt”, hạ thấp hàm lượng kỹ thuật của một kẻ lừa đảo.

Nhưng đối với Nhan Ninh mà nói, cô ta bắt đầu hoảng hốt.

Nếu kẹp ngón tay là first blood;

Hắt nước ấm là double kill;

Ba trăm ngàn tệ bị Hồ Lâm Ngữ lừa gạt là triple kill.

Rất có thể sau này sẽ còn có quadrakill và pentakill.

“Không được, tôi phải lấy tiền về.”

Sau khi phản ứng lại, Nhan Ninh lập tức đuổi theo lên lầu.

“Tích tích tích…”

Đúng vào lúc này, cửa khu dân cư đột nhiên vang lên ba tiếng chuông.

Nhan Ninh nhìn sang, điều đầu tiên đập vào mắt cô ta là một cô gái dáng người cao gầy, mặc một bộ quần áo giản dị bình thường, buộc tóc đuôi ngựa ngắn, lúc đi đường luôn cúi đầu xuống, vừa nhìn đã biết tính cách tương đối ngại ngùng.

Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua khiến bím tóc đuôi ngựa tung bay theo gió dưới ánh hoàng hôn, từng sợi từng sợi giống như bị nhuộm đỏ bởi ánh nắng hoàng hôn, đẹp tựa như một bức tranh nên thơ.

Nhan Ninh nhận ra, đây là Thẩm Ấu Sở.

Thẩm Ấu Sở đang nắm tay một cô bé bện tóc sừng dê xinh đẹp, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, giống như đang đọc thuộc một bài thơ cổ.

Nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản được Nhan Ninh đi lên lầu, thứ thực sự khiến cô ta và người trợ lý hoảng hốt chính là chiếc Porsche đi theo phía sau Thẩm Ấu Sở.

Cánh tay tài xế lái chiếc Porsche đặt trên cửa sổ xe, giữa ngón trỏ và ngón giữa kẹp nửa điếu thuốc, đang gật đầu mỉm cười chào hỏi về phía Nhan Ninh.

Bình Luận (0)
Comment