Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 838 - Chương 838: Mỗi Ngày Yêu Anh Ba Ngàn Lần!

Chương 838: Mỗi ngày yêu anh ba ngàn lần! Chương 838: Mỗi ngày yêu anh ba ngàn lần!

Chương 838: Mỗi ngày yêu anh ba ngàn lần!

Tài xế lái chiếc xe Porsche kia đương nhiên chính là Trần Hán Thăng, trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn kia, Nhan Ninh biết rằng tờ chi phiếu kia không thể trở về nữa rồi.

Trần Hán Thăng thậm chí còn có ý định quỵt số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ kia, thêm ba trăm ngàn có lẽ cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng nếu đã gặp nhau, Nhan Ninh cũng không trực tiếp xám xịt rời đi, cho dù cô ta hơi sợ hãi Trần Hán Thăng, cho dù Trần Hán Thăng đã từng giáp mặt cảnh cáo cô ta, cho dù vừa mới đối mặt cảnh tượng hơi thê thảm lúc nãy, cho dù trong lòng đã có ý định thôi việc…

Nhưng Nhan Ninh cảm thấy bây giờ bản thân mình vẫn là phó trưởng phòng bộ phận quan hệ công chúng của Samsung, cho nên vẫn điều chỉnh lại hơi thở, đi đến bên cạnh xe bình tĩnh chào hỏi với Trần Hán Thăng: “Chủ tịch Trần.”

Trần Hán Thăng cầm vô lăng, không lên tiếng.

Người ngồi trên ghế phụ chiếc Porsche là một cô gái tóc ngắn, khoảng chừng 18 tuổi, cô ấy cởi giày ra ngồi khoanh chân trên ghế ngồi, ánh mắt tinh nghịch và hoạt bát.

“Có thể thoải mái tuỳ tiện ngồi trên ghế phụ như vậy, đặc biệt là Thẩm Ấu Sở đang đi ở phía trước, chắc hẳn là em gái của Trần Hán Thăng rồi.”

Trong lòng Nhan Ninh thầm nghĩ, khí chất của hai anh em nhà này hơi giống nhau.

“Chủ tịch Trần.”

Nhan Ninh đi theo chiếc Porsche đang chậm rãi lăn bánh, vẫn mang theo một tia hy vọng đề nghị: “Tôi cảm thấy giữa Samsung và Qủa Xác không cần thiết phải ầm ĩ đến mức này, nếu ngài bằng lòng đưa ra một lời giải thích về việc vi phạm hợp đồng, tôi có thể thử tiếp tục làm cầu nối nói chuyện.”

“Ha ha…”

Trần Hán Thăng nở một nụ cười khinh thường, thực ra thân là nhân viên của một công ty, cô ta thực sự rất có trách nhiệm, bởi vì chỉ cần Samsung kết thúc bằng việc “khai chiến” với Qủa Xác, cho dù kết quả cuối cùng như thế nào đi chăng nữa, Samsung cũng không có lợi.

“Tôi thấy…”

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lướt qua cổ áo lông ướt đẫm của Nhan Ninh một lúc, cuối cùng lắc đầu nói: “Như vậy không cần thiết, vẫn nên khai chiến thì hơn.”

Nghe thấy câu trả lời này, Nhan Ninh vô cùng bực bội, không khỏi hơi cao giọng khuyên nhủ: “Sự thật là ngài vi phạm hợp đồng trước mà, trong kinh doanh nên giữ lời hứa và thành thật, nếu không những thứ đó được coi là gì chứ?”

“Ồ, đây là thành ngữ chăng?”

Trần Hán Thăng thuận miệng qua loa có lệ một câu.

“…”

Nhan Ninh đột nhiên không biết nên trả lời như thế nào.

“Ngoài ra…”

Trần Hán Thăng búng khói bụi màu xám trắng: “Nếu hôm nay cô đã đến đây, sau này nếu xảy ra bất cứ hậu quả gì, toàn bộ đều là cô gieo gió gặt bão.”

“Chủ tịch Trần có ý gì?”

Trái tim Nhan Ninh đột nhiên lỡ nhịp.

Trần Hán Thăng hoàn toàn không quan tâm, nhẹ nhàng nhấn chân ga tăng tốc rời đi.

“Anh, cô ta là ai vậy?”

Người ngồi trên ghế phụ đương nhiên là Trần Lam, Thẩm Ấu Sở dẫn A Ninh đến đại học Tài chính cho mèo béo ăn xong, lại đi đến đại học Y Kiến Nghiệp ở bên cạnh tìm Trần Lam.

Bởi vì học kỳ mới vừa bắt đầu, Thẩm khờ khạo lo lắng Trần Lam không thể thích ứng được, trong lòng có chút lo lắng nên mới đi qua nhìn xem một chút.

Lúc trời tối, Trần Lam lại đi theo chị dâu về nhà ăn cơm.

Chỉ là Trần Lam tương đối lười, sau khi các cô đứng ở cửa chờ Trần Hán Thăng trở về, ngay cả A Ninh cũng không muốn ngồi xe mà Trần Lam còn muốn chen chúc ngồi lên.

“Một kẻ ngốc vô cùng nghiêm túc trong công việc nhưng lại đi nhầm phương hướng.”

Trần Hán Thăng cũng không giải thích quá nhiều, vỗ vỗ đỉnh đầu em gái nói: “Em giúp anh chạy việc vặt, lên lầu lấy tờ chi phiếu trong tay Tiểu Hồ xuống đây, anh sẽ đi đổi thành tiền mặt.”

“Hôm nay em làm thực nghiệm giải phẫu rất mệt.”

Trần Lam hơi kháng cự, không muốn vất vả chạy lên chạy xuống.

“Sau khi trở về công ty, bọn họ sẽ báo mất giấy tờ, lúc đó tờ chi phiếu kia sẽ biến thành một tờ giấy vụn.”

Trần Hán Thăng thúc giục nói: “Nhanh lên đi, ngay cả con lừa cũng siêng hơn em, lát nữa sẽ trả cho em tiền trà nước.”

Nghe thấy có tiền trà nước, Trần Lam lập tức xốc lại tinh thần, chẳng mấy chốc đã cầm được tờ chi phiếu, thực ra Trần Hán Thăng cũng không thiếu chút tiền đó, nhưng làm thế để khiến Nhan Ninh chán ghét đến cùng cực.

Ngoài ra, Trần Hán Thăng đã quyết định đêm nay sẽ đi “chào hỏi” nhà cha mẹ Nhan Ninh.

Quá trình đổi chi phiếu vô cùng thuận lợi, xem ra Nhan Ninh vẫn chưa kịp trở về công ty báo mất giấy tờ.

Sau khi về nhà, Trần Hán Thăng trực tiếp ném thẳng gói tiền ba trăm ngàn nhân dân tệ lên trên ghế sô pha, Hồ Lâm Ngữ nhìn chằm chằm vào xấp tiền một trăm nhân dân tệ mới tinh, ánh mắt thẳng tắp.

“Ba mươi vạn, cứ thế đến tay sao?”

Tiểu Hồ khó có thể tin được, dựa theo thu nhập bình quân đầu người hiện tại của cha mẹ cô ấy, nếu không ăn không uống cũng mất khoảng 15 năm mới có thể kiếm được.

Nhưng chỉ cần nghe theo lời của Trần Hán Thăng, chỉ trong chớp mắt đã có thể lừa được, chuyện này đối với Hồ Lâm Ngữ- Một người tôn thờ chủ nghĩa “cày cấy bao nhiêu thu hoạch bấy nhiêu” mà nói, cảm giác như tam quan sắp bị bóp méo.

“Không thể nghĩ nhiều, không thể nhìn nhiều, cô Hồ không thể bị ham muốn hưởng thụ vật chất ở nơi phồn hoa này làm mờ đôi mắt, a di đà phật, Vô Lương Thiên Tôn, Amen…”

Hồ Lâm Ngữ lẩm bẩm nhải nhải một hồi, sau đó nhắm mắt lại túm chặt túi tiền, xách đến ngăn tủ giấu đi.

“Chị Lâm Ngữ hành động quá nhanh.”

Trần Lam bĩu môi nói: “Nhiều tiền như vậy, em còn định chụp một bức ảnh làm kỷ niệm đấy.”

“Ba trăm ngàn tệ cũng làm kỷ niệm, anh đây thích những người không có kiến thức như em.”

Trần Hán Thăng dựa vào trên ghế sô pha, vừa xem TV vừa giễu cợt em gái.

“Chỉ có anh nhiều tiền.”

Trần Lam ngồi xuống mép ghế sô pha, đưa bàn tay ra nói: “Phí chạy vặt mà anh nói đâu.”

“Bốp!”

Trần Hán Thăng rất hào phóng móc từ trong ví ra hai mươi tệ: “Thưởng cho em.”

“Chỉ có vậy thôi sao, anh lừa em à?”

Trần Lam muốn cướp lấy ví của Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng sao có thể để cô ấy được như ý, lại “phịch” một tiếng, đá em gái xuống ghế sô pha.

Trần Lam bĩu môi, đang định khóc thì lúc này mới nhớ ra bác gái cả không ở đây, không có bất cứ người nào có thể trị được anh trai.

“Anh…”

Trần Lam cũng là một “anh hùng” co được giãn được, không chỉ kìm được nước mắt mà còn có thể tỏ ra yếu đuối nhu nhược năn nỉ nói: “Anh, mùa xuân đến rồi, em muốn mua một đôi giày đẹp để đi du xuân, anh không thể nhìn em gái mình đi đôi giày thể thao từ thời cấp ba đúng không?”

“Chuyện này thì sao chứ?”

Trần Hán Thăng hờ hững nói: “Bây giờ Thẩm Ấu Sở vẫn mặc đồng phục cấp ba để dọn dẹp đấy.”

“Em khác với chị dâu, chị dâu Ấu Sở mặc cái gì cũng đẹp, em còn kém chị ấy một chút, đương nhiên sẽ phải bù đắp một chút ở những chỗ khác rồi.”

Đầu óc Trần Lam cũng nhanh nhạy, vừa nịnh hót Thẩm Ấu Sở vừa lắc lư cánh tay của Trần Hán Thăng: “Anh, xin anh mà.”

“A Lam à…”

Trần Hán Thăng liếc mắt nhìn em gái một cái, đổi thành giọng điệu trầm thấp nói: “Thực ra em không phải là em gái của anh, mùa đông năm đó tuyết rơi rất lớn, trên đường đi trực ban về nhà, chú hai đột nhiên nghe thấy có tiếng động ở trong thùng rác bên cạnh…”

“Anh, trên người em cũng có chút tiền.”

Trần Lam lập tức cắt ngang.

“Chú hai nhìn kỹ một chút, hoá ra là một con chó đất nhỏ.”

Trần Hán Thăng tiếp tục nói.

“Chỉ thiếu ba trăm tệ nữa thôi.”

Trần Lam đổi chủ đề.

“Chờ đến khi chú hai đến gần hơn một chút, lúc này mới phát hiện con chó đất kia đang ngậm em ở trong miệng, thực ra em không phải là con ruột của chú hai, chỉ được chú hai nhặt về nuôi lớn mà thôi.”

Trần Hán Thăng cũng không chút hoang mang xoay chuyển: “Chuyện này mọi người trong đại gia đình chúng ta đều biết, chỉ là trước đó vẫn luôn gạt em mà thôi, năm nay em cũng đã mười tám tuổi rồi, có lẽ nên biết thân phận thực sự của mình.”

“Nói bậy, anh là một người keo kiệt.”

Trần Lam đương nhiên biết đây đều là những lời vô căn cứ, anh trai chỉ là không muốn đưa tiền mà thôi, cô ấy lại tiếp tục lăn lộn làm nũng trên ghế sô pha giống như khi còn nhỏ, còn ngăn cản tầm mắt không cho Trần Hán Thăng xem TV.

Trần Hán Thăng cũng không tức giận, lấy điện thoại di động ra tự lướt tin tức trên trang web.

“Hừ, nếu anh không cho em, em sẽ đi tìm chị dâu Ấu Sở.”

Cuối cùng, Trần Lam cũng không thể làm gì được ông anh trai “ý chí sắt đá lại da mặt dày” này, chỉ có thể đi vào phòng bếp tìm Thẩm Ấu Sở khóc lóc kể lể: “Hu hu hu… Chị dâu, mùa xuân đến rồi, em muốn mua một ít quần áo mới, nếu không các bạn sẽ chê cười em… Em còn thiếu sáu trăm tệ nữa… Lúc nãy anh trai em mắng em, còn nói em nhặt được từ trong thùng rác.”

Có lẽ đây chính là sóng sau xô sóng trước của nhà họ Trần chăng, sau khi đổi người khác xin tiền, số tiền cũng theo đó tăng gấp đôi.

Thẩm khờ khạo rất dễ nói chuyện, nghe thấy lời tố cáo và khẩn cầu của Trần Lam, cô lập tức lau tay đi vào trong phòng ngủ, muốn đi lấy tiền cho em gái.

Trần Lam tung tăng đi theo sau lưng, lúc đi ngang qua phòng khách, cô ấy còn đắc ý lè lưỡi “lêu lêu” về phía Trần Hán Thăng.

“Chậc, nhàm chán.”

Trần Hán Thăng- Người nhàm chán nhất cả nhà vô cùng ghét bỏ Trần Lam- Người “nhàm chán thứ hai cả nhà” này.

Tối hôm đó sau khi cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng đưa Trần Lam trở về trường học xong, cũng không tiếp tục trở về khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, mà gọi điện thoại cho Thẩm Ấu Sở, tỏ vẻ đêm nay mình phải về công ty tăng ca, sau đó trực tiếp rẽ vào đường cao tốc đến Dương Châu.

Đương nhiên Trần Hán Thăng đang đi tìm cha mẹ của Nhan Ninh, Nhan Ninh có thể đi tìm Tiểu Ngư Nhi, thậm chí còn đi đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn hai lần, Trần Hán Thăng cảm thấy mình làm gì cũng có thể được tha thứ.

Phía sau Porsche còn có một chiếc xe thương mại bảy chỗ, tài xế là Trương Vệ Vũ.

Lão Trương vốn dĩ đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ của một đạo diễn, giả tạo sự cố “điện thoại di động Samsung nổ tung”, ngày hôm qua vừa mới hoàn thành hai vụ án, đang định trở về nghỉ ngơi một chút trước rồi đi đến thành phố tiếp theo.

Mấy chuyện như “điện thoại di động Samsung nổ tung” này, chắc chắn không thể xảy ra ở cùng một khu vực, nếu không rất dễ bị phát hiện là một chuỗi sự việc đã được tính toán từ trước.

Chỉ có phía Đông nổ một vụ, phía Tây nổ một vụ, không chỉ có thể giảm bớt sự nghi ngờ mà còn tạo ra được một sự khủng hoảng- Điện thoại Samsung ở bất cứ đâu đi nữa cũng không an toàn.

Thực ra Trương Vệ Vũ cũng không biết cụ thể phải làm gì, Trần Hán Thăng chỉ nói đi xử lý một chút chuyện, còn dặn dò gã dẫn theo mấy người quen, trong lòng Lão Trương hơi nghi hoặc, có lẽ tính chất của chuyện này cũng tương tự như “điện thoại di động Samsung nổ tung”.

Cứ thế một đám người đàn ông cao lớn đi đến nhà của Nhan Ninh, mặc dù Nhan Ninh không biết chuyện này nhưng tâm trạng đêm nay của cô ta vô cùng tồi tệ.

Sau khi Nhan Ninh rời khỏi khu dân cư Thiên Cảnh Sơn vào lúc chạng vạng, cô ta lại đến công ty luật Dung Thăng ở Tân Nhai Khẩu.

Ở đó, cô ta mới biết Tiêu Dung Ngư và cô bạn thân Biên Thi Thi đều đã xuất ngoại, nhưng người khác cũng không hiểu rõ về Trần Hán Thăng, chuyện này đối với Nhan Ninh mà nói lại là một đòn đả kích khác.

Nhưng điều khiến Nhan Ninh cảm thấy bất an nhất vẫn là câu nói “Sau này nếu xảy ra bất cứ hậu quả gì, toàn bộ đều là cô gieo gió gặt bão” kia của Trần Hán Thăng.

“Câu nói này của Trần Hán Thăng là có ý gì, cậu ta định trả thù mình sao?”

Nhan Ninh đi qua đi lại ở trong văn phòng, thực ra trong lòng cô ta đã có một suy đoán vô cùng đáng sợ, nhưng lại không dám nghĩ nhiều, chỉ có thể âm thầm mong chờ Trần Hán Thăng không biết địa chỉ.

“Reng reng reng…”

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, văn phòng công ty vào buổi tối vừa trống trải vừa yên tĩnh, cho nên tiếng chuông có vẻ vô cùng chói tai.

Nhan Ninh cuống quýt cầm lấy điện thoại di động, phát hiện là điện thoại của cấp trên Park Jung- soo, trái tim nhảy lên tận cổ họng mới trở về vị trí cũ.

Cấp trên chỉ quan tâm đến thu hoạch của Nhan Ninh vào ngày hôm nay, nhưng sau khi Nhan Ninh tỏ vẻ mình bị phản kích, Park Jung- soo cũng không nói gì, chỉ bảo Nhan Ninh nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tiếp tục nhìn chằm chằm vào chuyện này.

“Phải nhìn chằm chằm vào chuyện này như thế nào đây…”

Nhan Ninh bất đắc dĩ nghĩ, ý định thôi việc lại xuất hiện trong đầu cô ta một lần nữa.

“Reng reng reng…”

Chẳng bao lâu sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, Nhan Ninh mệt mỏi mở mắt ra, kết quả “rầm” một tiếng, cô ta đứng bật dậy.

Bởi vì cuộc gọi lần này là của Trần Hán Thăng, Nhan Ninh nặng nề nuốt một ngụm nước miếng, sau đó nhanh chóng ấn nút bắt máy.

“A lô, chủ tịch Trần có chuyện gì sao?”

Thực ra trong lúc nói chuyện, lồng ngực Nhan Ninh đang đập “thình thịch thình thịch”.

“Không có việc gì.”

Giọng điệu Trần Hán Thăng vô cùng thảnh thơi: “Tôi chỉ cảm thấy đêm nay cảnh đêm ở Dương Châu thật đẹp, điều kiện ở khu dân cư gia đình của trạm Lương Du cũng rất tốt, tôi cảm thấy rất thích hợp để ngắm trăng.”

Sau khi nghe thấy “khu dân cư gia đình của trạm Lương Du”, đầu óc Nhan Ninh lập tức trở nên trống rỗng, bởi vì cha của cô ta làm việc trong trạm Lương Du”, người nhà cũng đang ở trong khu dân cư người nhà của trạm Lương Du, hoá ra Trần Hán Thăng đã biết hết.

“Tầng 4 còn sáng đèn, em gái của cô đang chăm chỉ học hành sao?”

Trần Hán Thăng vẫn không nhanh không chậm nói: “Áp lực học tập ở trường trung học cơ sở Tân Hoa lớn đến thế à, nhìn đứa nhỏ vất vả học tập, lát nữa tôi sẽ đi lên…”

“Đừng!”

Nhan Ninh đột nhiên cắt ngang bằng giọng nói sắc bén, sau khi ngột thở một lát, trong giọng điệu của cô ta đã mang theo tiếng khóc nức nở.

“Tôi cầu xin anh, chủ tịch Trần, xin anh đừng quấy rầy bọn họ, cha mẹ tôi đã lớn tuổi rồi, em gái tôi mới học cấp hai, anh có gì thì cứ nhằm vào tôi, tôi cầu xin anh…”

Trong tiếng khóc đứt quãng, Nhan Ninh vẫn không ngừng lặp đi lặp lại “Tôi cầu xin anh”.

Cha mẹ của Nhan Ninh đã gần 60 tuổi, đối với Trần Hán Thăng mà nói bọn họ đã là người già, em gái mới học cấp hai, hoàn toàn không thể chịu được sự đe doạ.

“Phó trưởng phòng Nhan, cô làm như vậy thật nhàm chán.”

Trần Hán Thăng căn bản không bị dao động: “Lúc trước Samsung cũng không nhằm vào tôi, cô còn trực tiếp đi tìm Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư mà, lúc uy hiếp tôi cảm thấy rất sảng khoái đúng không?”

“Xin lỗi, rất xin lỗi, rất xin lỗi…”

Nhan Ninh khóc lóc đảm bảo: “Tôi có thể xin thôi việc, tôi sẽ lập tức xin thôi việc ở Samsung, cầu xin anh đừng lên lầu…”

“Không được.”

Trần Hán Thăng vô cùng dứt khoát từ chối: “Từ chức là chuyện của cô, chính cô đã làm tổn thương đến tôi, Tiêu Dung Ngư đi Mỹ chính là vì thứ chó má nhà cô đã tiết lộ chuyện ông đây bắt cá hai tay ra ngoài!”

“Nếu hôm nay tôi đã đến nhà cô rồi, cũng không thể đến uổng công được.”

Trần Hán Thăng mỉm cười: “Ít nhất cũng phải học hỏi cô một chút, đi vào ngồi tâm sự, nói không chừng còn có thể dạy cho em gái cô học tập một chút…”

“Khoan đã!”

Nhan Ninh dùng hết sức lực toàn thân hét lên, dữ dội đến mức ngay cả màng loa cũng run lên “soàn soạt”.

Trần Hán Thăng thậm chí còn không nhúc nhích mí mắt, nếu Nhan Ninh đối phó bằng cách báo cảnh sát thì mình sẽ lập tức rời đi, chỉ là bắt đầu từ ngày mai, hắn sẽ trực tiếp phái người đến đón em gái của cô ta tan học mỗi ngày.

Cứ thế chơi đùa như vậy khoảng một hai năm, Trần Hán Thăng có tiền có quyền có thể không để ở trong lòng, nhưng người nhà Nhan Ninh ngoại trừ di dân ra thì không còn cách nào khác.

“Chủ tịch Trần, tôi chỉ biết chuyện của anh, nhưng chưa từng tiết lộ ra ngoài.”

Tuy nhiên, điều khiến Trần Hán Thăng bất ngờ chính là, Nhan Ninh không báo cảnh sát, mà đang “che đậy” sai lầm.

“Đến lúc này rồi mà phó trưởng phòng Nhan vẫn còn ngụy biện sao?”

Trần Hán Thăng cười nhạo một tiếng: “Lát nữa cô hãy nghe tôi dạy dỗ em gái cô học nhé, con người tôi rất giỏi tán gái…”

“Chủ tịch Trần.”

Nhan Ninh khàn cả giọng nói: “Thực sự không phải tôi nói mà, phải làm thế nào anh mới tin tưởng tôi đây?”

“Làm thế nào tôi cũng sẽ không tin, vào đêm Bình An, cô lần lượt để lại danh thiếp cho hai người kia, kết quả ngày hôm sau Tiêu Dung Ngư đã tìm đến Thẩm Ấu Sở.”

Âm thanh của Trần Hán Thăng đã xuất hiện tiếng vang, điều đó chứng tỏ hắn đã lên lầu.

“Chủ tịch Trần, tôi thực sự không nói, xin anh hãy tin tưởng tôi.”

“Nói chuyện này cho Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư không hề phù hợp với lợi ích của Samsung, chỉ có giữ lại mới có thể dùng nó như một sự uy hiếp lớn nhất.”

“Anh đừng đi tìm bọn họ, em gái tôi nhát gan, con bé không thể chịu nổi sự đe doạ!”

Nhan Ninh đã gấp đến mức nói không lựa lời, nhưng Trần Hán Thăng cũng không dừng lại, thậm chí còn không cúp máy, hắn muốn để Nhan Ninh cảm nhận sâu sắc cảm giác này.

“Đêm trước lễ Giáng Sinh… Đêm trước lễ Giáng Sinh…”

Không biết Nhan Ninh đã nhớ ra chuyện gì: “À phải rồi, lúc đó còn có một người biết chuyện, toàn bộ chuyện này đều là cô ta nói với tôi, cô ta họ Hoàng, dáng người không cao không thấp, dung mạo không thể coi là đẹp nhưng cũng không xấu, nói chuyện mang theo chút khẩu âm Xuyên Du…”

Bước chân Trần Hán Thăng đột nhiên dừng lại, sau khi im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Cô ta tên là Hoàng Tuệ sao?”

“Tôi không biết cô ta tên là gì, nhưng lúc đó chúng tôi có quay video lại, tôi có thể chụp màn hình gửi MMS cho anh, nói không chừng chính cô ta đã tiết lộ tin tức này, anh đừng cúp máy, tuyệt đối đừng cúp máy…”

Nhan Ninh nỉ non nói, sau đó là là tiếng lục tung mọi thứ và tiếng vang khi ly nước đổ xuống mặt bàn.

Nhưng Nhan Ninh không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn chụp lại dáng vẻ của người phụ nữ đó và ngửi đến cho Trần Hán Thăng.

“Tinh.”

Trần Hán Thăng nhận được tin nhắn MMS, mặc dù ảnh chụp có hơi mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được người đến đúng là Hoàng Tuệ.

“Chủ… Chủ tịch Trần?”

Thấy đầu dây bên kia đột nhiên yên tĩnh lại, Nhan Ninh không nhịn được hỏi một câu.

“Phù!”

Trần Hán Thăng thở phào một hơi, giọng điệu tràn ngập sự tàn nhẫn: “Ngày mai tôi muốn xem video kia!”

“Được được được, không thành vấn đề.”

Bây giờ đừng nói video, chỉ cần là thứ Nhan Ninh có thể lấy ra, cô ta đều không chút do dự dâng lên.

“Vậy… Vậy…”

Nhan Ninh lắp bắp một lúc lâu, cô ta muốn Trần Hán Thăng rời khỏi khu dân cư cha mẹ đang ở.

“Chậc, có phải cô đã nghĩ nhiều rồi không?”

Trần Hán Thăng cười lạnh một tiếng: “Cho dù có ả kỹ nữ Hoàng Tuệ tham gia vào đi nữa, cô cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, bây giờ ông đây rất khó chịu, đúng lúc muốn bắt cha mẹ cô làm nơi trút giận.”

“Hả?”

Nhan Ninh sửng sốt một chút, lúc này cô ta mới sực nhớ ra, mạch não của Trần Hán Thăng hoàn toàn không giống người bình thường.

Có lẽ người bình thường sẽ buông tha cho cha mẹ của Nhan Ninh ngay bây giờ, nhưng Trần Hán Thăng hoàn toàn không có ý định đó.

“Chủ tịch Trần, mỗi ngày yêu anh ba ngàn lần!”

Trong khoảnh khắc hết sức ngàn cân treo sợi tóc này, Nhan Ninh lại tung ra một quả bom hạng nặng.

“Sao cô lại…”

Lần này, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng giật mình.

Điều khiến hắn giật mình không phải Nhan Ninh đang “tỏ tình” với mình, mà là vì “Mỗi ngày yêu anh ba ngàn lần” thực ra là nick QQ của La Tuyền, sau khi quen biết với Trần Hán Thăng, nickname của cô chưa bao giờ thay đổi.

“Tôi là đàn chị ở đại học Ewha của em ấy, anh có thể hỏi La Tuyền.”

Nhan Ninh đầm đìa nước mắt nói: “Tôi cầu xin anh, nể mặt mũi của La Tuyền, buông tha cho cha mẹ và em gái tôi đi.”

“Tút tút tút…”

Trần Hán Thăng không có bất cứ phản ứng lại nào, đột nhiên cúp máy.

Nhan Ninh không dám trì hoãn, vội vàng gọi điện thoại lại cho cha mẹ, nhưng không hiểu tại sao, điện thoại của cha mẹ đều đang ở trong trạng thái không bắt máy, nghĩ đến việc Trần Hán Thăng dẫn người đứng ngoài cửa, toàn bộ tình cảnh thảm thương đều hiện lên trong đầu cô ta…

“Reng reng reng…”

Đúng lúc này, điện thoại di động của Nhan Ninh vang lên, là cha gọi điện thoại đến đây.

“Alô, alo, cha, cha mẹ thế nào rồi, mẹ đâu, em gái đâu, tại sao lúc nãy không bắt máy…”

“Nhan Ninh siết chặt điện thoại lớn tiếng hỏi, giống như người rơi xuống nước bắt được một cọng rơm cứu mạng.

“Con có chuyện gì vậy?”

Nhưng giọng điệu của cha lại bình tĩnh và nghi hoặc, căn bản không giống như đã xảy ra chuyện gì.

“Lúc nãy cha và mẹ con nghe thấy có động tĩnh bên ngoài hành lang nên thức dậy nhìn xem, không ngờ đúng là tìm chúng ta.”

“Có năm sáu thằng nhóc trẻ tuổi khoẻ mạnh đứng bên ngoài, thằng nhóc dẫn đầu nói bọn họ là cấp dưới của phó trưởng phòng Nhan, lần này đến Dương Châu công tác, nhân tiện đến đây thăm hỏi một chút.”

“Lúc nãy cha mẹ đang nói chuyện với bọn họ nên không nghe thấy điện thoại, cấp dưới của con rất lễ phép, mặc dù thoạt nhìn sát khí có hơi nặng.”

“Lúc nào con mới về nhà thăm nhà, mẹ con rất nhớ con, còn muốn giới thiệu cho con một đối tượng xem mắt, điều kiện của người ta rất tốt.”

“Con… Cuối tuần này con sẽ về.”

Nhan Ninh đầm đìa nước mắt nói xong, sau đó mềm nhũn ngồi trên mặt đất, cả người không còn chút sức lực nào.

“Đinh…”

Một tin nhắn khác lại gửi đến điện thoại di động, Nhan Ninh cầm lên nhìn thoáng qua.

Trần Hán Thăng: Mỗi ngày yêu anh ba ngàn lần đã cứu cô.

“Hu hu…”

Cuối cùng Nhan Ninh cũng không nhịn được nữa, một mình ở trong văn phòng bật khóc.

Bình Luận (0)
Comment