Buổi chiều ngày hôm sau, Nhan Ninh xuất hiện ở trong văn phòng của Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng cảm thấy hơi kỳ quái, hắn vốn dĩ cho rằng sáng nay cô ta sẽ đến.
Trong tình huống tối qua, Hoàng Tuệ không thể ngăn cản được quyết tâm muốn trút giận của Trần Hán Thăng, trong lòng hắn, Hoàng Tuệ không có chút sức nặng nào, thứ thực sự bảo vệ cha mẹ và em gái Nhan Ninh không bị quấy rầy vẫn là “tình yêu”.
Tiểu sư muội “Mỗi ngày yêu anh ba ngàn lần”, cuối cùng cũng thôi thúc Trần Hán Thăng rời đi.
Không ngờ trước khi rời đi, cha mẹ của Nhan Ninh lại nghe được động tĩnh mở cửa ra, Trần Hán Thăng dứt khoát làm “người tốt làm tới cùng”, tự xưng là cấp dưới của phó trưởng phòng Nhan, trong lúc đi công tác nhân tiện thăm hỏi một chút, không những cho Nhan Ninh mặt mũi mà còn để ánh trăng bình yên ở khu dân cư trạm Lương Du tiếp tục chiếu rọi xuống.
Nếu xét từ góc độ này, người mà Nhan Ninh nên cảm ơn nhất chính là La Tuyền, sau đó là Trần Hán Thăng.
“Tôi còn có chút việc, cô ngồi xuống đó trước đi.”
Trần Hán Thăng nhìn thoáng qua Nhan Ninh, tiếp tục cúi đầu ký tên vào văn kiện.
“Không sao, chủ tịch Trần, ngài cứ vội trước đi.”
Nhan Ninh lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, trong văn phòng sáng sủa chỉ có tiếng viết chữ “soàn soạt”, thỉnh thoảng xen lẫn với tiếng tàn thuốc cháy “xèo xèo”, một chậu trầu bà đang nhẹ nhàng lay động trên bàn gỗ đỏ, có thể nhìn ra được có lẽ đây là loại cây yêu thích của Trần Hán Thăng.
Rõ ràng Nhan Ninh tương đối sợ hãi Trần Hán Thăng, thủ đoạn của người này quá độc ác, hơn nữa không thể đoán trước được, những chuyện xảy ra vào tối hôm qua thực sự giống như một bộ phim điện ảnh, tình tiết phập phồng lên xuống, quanh co ly kỳ, cuối cùng kết thúc của nó lại giống một vở “hài kịch”.
Bởi vì đứng từ góc độ của cha mẹ Nhan Ninh, bọn họ chỉ cho rằng cấp dưới của con gái đến chào hỏi vào giữa đêm, hoàn toàn không biết cảm xúc của Nhan Ninh đã từng sụp đổ mấy lần.
“Chẳng trách là người có thể gây dựng sự nghiệp, thành lập điện tử Qủa Xác bằng hai bàn tay trắng, chẳng trách có thể nhuẫn nhuyễn qua lại giữa Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư.”
Bây giờ cuối cùng Nhan Ninh cũng đã hiểu tại sao sau lễ Giáng Sinh, lần nào gặp nhau Trần Hán Thăng cũng phải kẹp dao giấu kiếm châm chọc.
Nhan Ninh cũng là phụ nữ, cô ta có thể tưởng tượng được “tình cảnh bi thảm” khi Tiêu Dung Ngư tìm đến Thẩm Ấu Sở và hai cô gái đối mặt với nhau, cuối cùng Tiêu Dung Ngư thậm chí còn xuất ngoại, có lẽ cô đã quá đau lòng rồi.
“Haiz…”
Nhan Ninh thở dài một hơi, nếu xét từ góc độ này, Trần Hán Thăng- Người cũng bị lừa gạt, tìm đến cha mẹ mình để trả thù cũng là điều có thể hiểu được.
…
“Kẽo kẹt!”
Lúc này, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, Nhiếp Tiểu Vũ lại ôm một số tài liệu đến đây, sau khi nhìn thấy Nhan Ninh đang ngồi trên ghế sô pha, sắc mặt của cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
Người của công ty Samsung, từ lúc nào đã có tư cách này?
“Tiểu Vũ, cô đi rót cho phó trưởng phòng Nhan một ly trà đi.”
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc hơn chính là Trần Hán Thăng lại dặn dò cô thư ký nhỏ đi rót trà.
“Vâng…”
Nhiếp Tiểu Vũ vừa đáp lời vừa đánh giá Nhan Ninh.
“Nhan Ninh cũng không xinh đẹp lắm mà, cô ta không thể so sánh với bất cứ cô gái nào bên cạnh Trần bộ trưởng!”
“Chẳng lẽ Trần bộ trưởng muốn thay đổi khẩu vị?”
“Trời ạ, vậy chẳng phải mình cũng nguy hiểm sao?”
…
Những suy nghĩ của cô thư ký nhỏ ngu ngốc đang điên cuồng đảo lộn, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn pha trà, Nhan Ninh đứng dậy đưa hai tay nhận lấy, còn hơi cung kính cúi người một chút.
Dựa theo chức vụ mà nói, Nhiếp Tiểu Vũ là thư ký hội đồng quản trị, là ban quản lý cấp cao chính thức của điện tử Qủa Xác, chỉ là Trần Hán Thăng lười bồi dưỡng người khác nên Nhiếp Tiểu Vũ còn đồng thời kiêm nhiệm chức thư ký của chủ tịch.
“Ok, cô đi đưa cho chị Tĩnh xét duyệt một chút.”
Trần Hán Thăng đưa những tài liệu đã ký cho cô thư ký nhỏ, sau đó mới nói với Nhan Ninh: “Đã đưa đồ đến chưa?”
“Đưa đến rồi.”
Nhan Ninh lấy ra một chiếc USB, đây là hình ảnh “giao dịch” giữa cô ta và Hoàng Tuệ.
Trần Hán Thăng trực tiếp cắm vào máy tính xem, một lát sau, không biết đã xem đến đoạn nào, hắn đột nhiên tàn nhẫn bóp nát tàn thuốc, trong miệng hình như còn đang lẩm bẩm: “Con mẹ nó, các cô đều đáng chết…”
Trong lòng Nhan Ninh “lập tức” nhảy dựng lên, chẳng trách Hoàng Tuệ lại sợ Trần Hán Thăng như vậy.
Vào đêm trước lễ Giáng Sinh năm ngoái, mặc dù Hoàng Tuệ lấy tiền làm việc, nhưng cho dù là đến ký túc xá của đại học Đông Đại hay tiểu khu Thiên Cảnh Sơn, Hoàng Tuệ hoàn toàn không dám ra mặt, sợ bị Trần Hán Thăng biết mình xen vào chuyện này.
Lúc đó Nhan Ninh cảm thấy không nhất thiết phải như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại hình như cũng không khác mấy.
“Chủ tịch Trần.”
Nhan Ninh suy nghĩ một chút rồi giải thích giống như một lời đảm bảo: “Chuyện này thực sự không phải do Samsung để lộ ra đúng không, bởi vì làm thế không phù hợp với lợi ích của Samsung…”
“Cô không cần phải nói với tôi những thứ đó, cảm giác giống như cô gặp nhiều ấm ức lắm vậy.”
Trần Hán Thăng phỉ nhổ, đưa tay chỉ vào Nhan Ninh nói: “Hôm nay ông đây có thái độ như thế này với cô hoàn toàn là vì La Tuyền, tối hôm qua nếu không phải vì cô ấy, hôm nay cha mẹ cô có thể đi làm, em gái cô hôm nay có thể yên ổn đi học thì ông đây cũng có thể cùng họ với cô.”
“Hơn nữa, rõ ràng là cô làm mùng một trước, tôi mới làm mười lăm mà thôi, không thể vì thế lực của tôi lớn hơn cô mà cảm thấy tôi đang bắt nạt cô!”
“Nếu thế lực của tôi không đủ lớn thì sao, có phải lúc nào cũng nghe theo sự sắp xếp của Samsung không, lúc đó các cô sẽ thương hại tôi sao?”
“Người thực sự khơi mào mấy chuyện không có tiền đồ như “liên luỵ đến người nhà” thực chất là cô mà, phó trưởng phòng Nhan.”
….
Những lời này của Trần Hán Thăng giống như những chiếc roi gai quất mạnh vào mặt Nhan Ninh, hoàn toàn đánh nát những lời tự an ủi dối trá đó.
Bởi vì hắn nói không sai, nếu Trần Hán Thăng không phải là một kẻ lưu manh không kiêng kỵ bất cứ điều gì đó thì cuối cùng rất có thể sẽ phải nghe theo mệnh lệnh của Samsung trong từng bước đi.
Nhan Ninh vẫn luôn cảm thấy bản thân mình là người tốt, nghiêm túc trong công việc, hiếu thuận cha mẹ, còn giúp đỡ vô điều kiện những đàn em du học sinh ở Hàn Quốc kia, sao có thể là người xấu được.
Nhưng Trần Hán Thăng đứng từ góc độ của “người bị hại” nói với cô ta rằng, cô đang làm chuyện xấu, cũng may vận khí của cô rất tốt, nếu không chắc chắn cô sẽ không thể chịu được sự trả thù của ông đây.
“Chủ tịch Trần, rất xin lỗi.”
Nhan Ninh đứng trước bàn gỗ đỏ của Trần Hán Thăng, khom lưng cúi người 90 độ, cuối cùng hít hít mũi nói: “Sáng sớm hôm nay tôi đã trình đơn xin từ chức rồi.”
“Hả, từ chức?”
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, chẳng trách sáng sớm hôm nay Nhan Ninh không đến, có lẽ là đang thôi việc đúng không.
“Cô cảm thấy nếu mình không thôi việc, tôi sẽ tiếp tục tìm người nhà của cô gây rắc rối?”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Đây cũng là một phần nguyên nhân, việc thôi việc ở Samsung thực ra cũng có thể coi là thoát khỏi mâu thuẫn giữa ngài và Samsung.”
Nhan Ninh khẩn thiết nói: “Ngoài ra, cha mẹ tôi cũng hy vọng tôi có thể thôi việc về nước làm việc.”
“Cô dùng lý do gì để từ chức, cấp trên đồng ý không?”
Trần Hán Thăng hỏi, dựa vào năng lực làm việc và tinh thần trách nhiệm của Nhan Ninh, các lãnh đạo doanh nghiệp bình thường sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Nhan Ninh lắc đầu nói: “Tôi lấy lý do bị lừa ba trăm ngàn tệ kinh phí để thôi việc, nhưng trưởng phòng Park không đồng ý, ông ấy cảm thấy đó là chuyện nhỏ, lần sau chú ý một chút là được.”
“Chậc…”
Trần Hán Thăng không nhịn được cười một tiếng, lý do này thực sự không tồi, nếu lấy lý do “thất trách trong công việc” để từ chức, cũng có thể coi là tương đối thể diện.
Nhưng, sau khi cười xong, hắn đột nhiên vỗ bàn cái “bộp”, Nhan Ninh bị doạ cho giật mình, khó hiểu nhìn về phía Trần Hán Thăng.
“Nhưng mà…”
Trần Hán Thăng chậm rãi nói: “Tôi đã đồng ý cho cô thôi việc chưa?”