“Chủ tịch Trần đây có ý gì?”
Lúc đầu Nhan Ninh còn chưa kịp phản ứng lại, cô ta là nhân viên của Samsung, thôi việc còn cần nhận được sự đồng ý của Trần Hán Thăng sao?
“Tôi nghĩ như thế này.”
Trần Hán Thăng vô cũng thản nhiên nói: “Cuộc chiến giữa điện tử Qủa Xác và Samsung đang hết sức căng thẳng, tôi hy vọng cô có thể làm nội ứng cho Qủa Xác, cho nên tạm thời không cần phải thôi việc.
“…”
Đây là gián điệp thương mại, sau khi nghe xong, Nhan Ninh đột nhiên yên tĩnh lại.
Trần Hán Thăng cũng không thúc giục, ôm chậu trầu bà trên bàn đến trước mặt mình, cúi người xuống nhẹ nhàng khảy lá cây.
Chậu trầu bà này đã hơi cũ kỹ, lúc Trần Hán Thăng mới bắt đầu thành lập Hoả Tiễn 101 vào năm nhất đại học, Thẩm khờ khạo muốn thăng thêm chút sinh khí cho cửa hàng trống rỗng nên cố ý trồng một loại cây.
Sau đó sự nghiệp của Trần Hán Thăng càng ngày càng lớn, chậu trầu bà này vẫn luôn di chuyển theo hắn, thực ra hắn cũng không biết nên chăm sóc như thế nào, chỉ nhờ cô thư ký nhỏ mỗi tuần thay nước một lần, không ngờ sức sống của nó lại ngoan cường đến thế.
“Chậc chậc.”
Trần Hán Thăng vừa nhìn vừa lẩm bẩm lầu bầu nói: “Tôi cảm thấy con người cũng giống như thực vật, đặt ở bất cứ nơi đâu cũng có phát huy giá trị, lúc trước chậu trầu bà này được coi như một linh vật trong cửa hàng Hoả Tiễn 101, bây giờ chuyển đến điện tử Qủa Xác, chỉ cần nó có năng lực, tôi có thể tạo cho nó một cơ hội để phô bày sức mạnh của mình.”
Nhan Ninh lẳng lặng lắng nghe, xuyên thấu qua bể nước thuỷ tinh đựng chậu trầu bà, nhìn vào khuôn mặt vặn vẹo mơ hồ của Trần Hán Thăng.
“Chủ tịch Trần.”
Một lát sau, Nhan Ninh chậm rãi nói: “Tôi cần phải chấp nhận sao? Nếu không chấp nhận, ngài sẽ ra tay với người nhà của tôi sao?”
“Gián điệp thương mại” thực sự là điều mà đạo đức nghề nghiệp của Nhan Ninh không cho phép, nhưng nếu liên quan đến cha mẹ và em gái, vậy thì có thể nói chuyện.
“Phó trưởng phòng Nhan cảm thấy sao?”
Trần Hán Thăng không cho ý kiến mà hỏi lại: “Từ lễ Giáng Sinh cho đến nay cô vẫn uy hiếp tôi, cho dù cô không cần phải chịu trách nhiệm chủ yếu về Tu La tràng kia, nhưng tóm lại nguyên nhân dẫn đến chuyện đó vẫn là cô đúng không, La Tuyền có thể cứu cô nhất thời, chẳng lẽ có thể cứu cô cả đời được sao?”
“Hơn nữa, nếu không phải vì thủ đoạn bỉ ổi của Samsung, ông đây nào có thời gian quan tâm đến cô, có lẽ đang du xuân ở núi Tử Kim với Tiêu Dung Ngư đấy.”
Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên: “Tôi thân là người bị hại, đưa ra yêu cầu đó liệu có quá đáng không?”
Nhan Ninh gật đầu, logic của Trần Hán Thăng rất chính xác, chuyện này không thể bởi vì hắn mạnh hơn mà phủ định hắn là người bị hại được.
Cũng không thể vì mình yếu đuối là có thể thoát khỏi hiềm nghi gây chuyện.
“Ngoài ra…”
Trần Hán Thăng mỉm cười: “Bây giờ cô còn có tâm tư bảo vệ người nhà sao? Cô nhìn xem góc trên bên phải của cô là gì?”
Nhan Ninh vừa xoay người lại, hoá ra cũng là camera.
“Tôi biết trong lòng cô đang có chút mâu thuẫn.”
Trần Hán Thăng đặt chậu trầu bà trở về chỗ cũ, vỗ tay nói: “Vậy nếu tôi nói cho cô biết, thực ra hành vi hôm nay của cô đã đồng nghĩa với việc nói cho tôi biết bí mật kinh doanh của Samsung, như vậy có phải đã dễ dàng chấp nhận hơn rồi không?”
“Tôi…”
Nhan Ninh hơi mấp máy môi.
Thực ra đâu chỉ dễ dàng chấp nhận hơn, nếu Trần Hán Thăng đưa đoạn video này cho phía bên Samsung thì đó sẽ là tội danh “bán đứng lợi ích của công ty”, dựa theo pháp luật của Hàn Quốc, trực tiếp ngồi tù không phải là chuyện nhảm nhí.
“Cô cũng không cần lo lắng tôi sẽ qua cầu rút ván.”
Dường như Trần Hán Thăng đã cân nhắc kỹ càng tất cả vấn đề: “Chờ đến khi cuộc chiến giữa Qủa Xác và Samsung kết thúc, tôi sẽ chịu trách nhiệm tìm cho cô một chủ nhân mới, cho dù là thu nhập hay chức vị, nhất định sẽ tốt hơn cả Samsung. Mọi ông chủ đều thích một nhân viên như cô.”
Lúc này Nhan Ninh mới hiểu rõ lúc nãy Trần Hán Thăng lẩm bẩm “Con người cũng giống như thực vật, đặt ở bất cứ nơi đâu cũng có phát huy giá trị” là có ý gì, hoá ra hắn thậm chí đã tìm cho mình ngôi nhà tốt tiếp theo.
“Trần Hán Thăng đang muốn mời chào mình sao?”
Trong lòng Nhan Ninh thầm nghĩ.
Thực ra cô ta không muốn đến Qủa Xác làm việc, mặc dù Trần Hán Thăng thực sự rất giỏi, nhưng dù sao cũng đã từng xảy ra tranh chấp như vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện hắn đã từng dẫn người đi đến nhà mình, Nhan Ninh lại cảm thấy không thể phớt lờ.
“Cô sẽ không cho rằng, tôi muốn mời cô đến Qủa Xác đấy chứ?”
Trần Hán Thăng nhìn chằm chằm vào Nhan Ninh một lúc lâu, đột nhiên nói.
“Hả?”
Nhan Ninh giật mình ngẩng đầu lên, chẳng lẽ không phải sao?
“Cho dù cô muốn đến, tôi cũng không cần.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng cười: “Bên cạnh chính là nhà máy điện tử Xiaomi, có lẽ cô biết chủ tịch xinh đẹp Trịnh Quan Đề đúng không? Cô ấy có thể sẽ là bà chủ mới của cô, nếu cô không yên tâm, bây giờ tôi sẽ dẫn giới thiệu hai người quen biết nhau.”
Trần Hán Thăng nói xong lập tức đứng dậy, cho dù trong lòng Nhan Ninh còn có chút kháng cự, nhưng khi nhìn thoáng qua chậu trầu bà tươi tốt kia, cô ta do dự một lát rồi đuổi theo.
“Trần Hán Thăng quá thông minh, năng lực phản ứng cũng rất nhanh, ngôn ngữ và thủ đoạn cũng rất cao siêu.”
Nhan Ninh cảm khái, lúc đầu cô ta định nói với Trần Hán Thăng mình sẽ thôi việc ở Samsung, không ngờ vòng qua vòng lại lại bị lừa gạt làm gián điệp thương mại.
“Trần bộ trưởng, cậu muốn đi đâu?”
Trước khi Trần Hán Thăng đi ra ngoài, Nhiếp Tiểu Vũ đang ở trong phòng thư ký lớn tiếng hỏi.
“Đi đến bên cạnh tản bộ, cô muốn đi không?”
Trần Hán Thăng hỏi.
“Đi!”
Cô thư ký nhỏ mỉm cười trả lời, cô ấy vội vàng thu dọn một đống đồ ăn vặt lớn và mấy cuốn truyện tranh “Hoàng tử Tennis”.
“Chúng ta đâu phải đi cắm trại, cô mang theo mấy thứ này để làm gì?”
Trần Hán Thăng thoạt nhìn hơi khó hiểu.
“Tôi muốn đưa cho Tưởng Vân Vân, chị ấy cũng rất thích Echizen Ryoma đấy.”
Nhiếp Tiểu Vũ cong mắt, vén sợi tóc ngắn vừa mới che khuất lỗ tai lên, rất khó có thể tin rằng đây là thành viên ban quản lý của một doanh nghiệp có giá trị tiền tỷ.
“Không thể chịu nổi mà.”
Trần Hán Thăng lắc đầu, Tưởng Vân Vân là thư ký nhỏ của Trịnh Quan Đề, hắn và Đề ca là mối quan hệ bạn bè thân thiết, không ngờ hai cô thư ký cũng chơi với nhau.
…
Ở trước cổng nhà máy điện tử Xiaomi, nhân viên bảo vệ thậm chí còn không cần hỏi ý kiến đã cho đi, dù sao hai nhà cũng đã quá quen thuộc với nhau.
Nhan Ninh vừa đi vừa đánh giá điều kiện trong nhà máy Xiaomi, mặc dù cô ta vẫn chưa chắc chắn đồng ý, nhưng sau khi nghe Trần Hán Thăng nói như vậy lúc nãy, cô ta cũng theo bản năng bắt đầu quan sát.
Điện tử Xiaomi ở trong thị trường kiểu “phát tài trong im lặng”, điện thoại di động Qủa Xác là một đại diện mới của các sản phẩm di động trong nước, cùng với việc thu hút ánh mắt của đông đảo mọi người, thực ra nó cũng phải chịu không ít áp lực.
Nhưng điện tử Xiaomi thì khác, mặc dù nó được người trong ngành đánh giá rất cao, nhưng mọi người đều cảm thấy đây là một sản phẩm điện thoại trong nước chỉ đứng sau Qủa Xác, tuy nhiên, áp lực của người đứng thứ hai và đứng thứ nhất hoàn toàn kém xa.
Trân Hán Thăng trêu chọc và đánh nhau ở khắp mọi người, Trịnh Quan Đề lại đang phát triển một cách đáng khinh ngạc, hơn nữa Xiaomi còn mời người đại diện sản phẩm là Song Hye Kyo, đồng thời kết hợp với việc tự nâng cao chất lượng, thậm chí Xiaomi còn bắt đầu triển khai các cửa hàng chuyên bán offline trước cả Qủa Xác.
Sau khi đi vào văn phòng chủ tịch Xiaomi, đây cũng là lần đầu tiên Nhan Ninh tiếp xúc gần với bà chủ xinh đẹp này.
Trịnh Quan Đề mặc một chiếc áo khoác len dài màu đen, kiểu dáng nghiêm túc, bên trong kết hợp với chiếc váy sơ mi màu xám nhạt, dưới chân đi đôi giày cao gót nhỏ màu đen, thoạt nhìn vừa trầm tĩnh vừa thời thượng.
Ngũ quan xinh đẹp với mái tóc dày mượt màu cà phê, giống như nhuộm từng lớp từng lớp óng ánh, sống mũi cao thẳng tinh tế, đôi môi màu hồng nhạt, sau khi nhìn thấy Trần Hán Thăng và Nhan Ninh, cô cũng không lấy làm ngạc nhiên mà chỉ bình tĩnh gật đầu.
Loại khí chất này cơ bản phù hợp với mong chờ của Nhan Ninh đối với Trịnh Quan Đề, chẳng trách có thể dẫn dắt điện thoại di động Xiaomi đến vị trí này, cô thực sự là thần tượng của toàn bộ phụ nữ đang đi làm.
“Cô suốt ngày nói tôi đã cướp đoạt Thôi Chí Phong và Tào Kiến Đức đi.”
Trần Hán Thăng cười nói: “Hôm nay tôi cũng giới thiệu cho cô một người, Nhan Ninh, hiện tại đang là phó trưởng phòng bộ phận quan hệ xã hội của Samsung, cô ấy đang có ý định thôi việc về nước làm việc, tôi cảm thấy phía bên cô đang thiếu một nhân tài chuyên nghiệp như thế này.”
“Vậy sao?”
Ánh mắt của Trịnh Quan Đề quét một vòng trên người Trần Hán Thăng và Nhan Ninh, đích thân rót một ly cà phê cho Nhan Ninh: “Tôi rất ít khi nghe Trần Hán Thăng khen ngợi người khác, cậu ấy luôn cảm thấy mình là thiên hạ đệ nhất, vậy thì cô nhất định rất có bản lĩnh.”
“Chủ tịch Trịnh, tôi… A…”
Nhan Ninh đang định giải thích một chút, thực ra mình vẫn chưa suy nghĩ chín chắn, nhưng khi nhận lấy tách cà phê, cô ta đột nhiên “A” một tiếng.
Hoá ra là ngón tay bị kẹp đến sưng tấy ngày hôm qua chạm phải ly, Nhan Ninh lập tức đau đến nhíu mày.
“Ôi trời, ngón tay của cô sao lại thế này.”
Trịnh Quan Đề chú ý đến, gọi Tưởng Vân Vân đang nói chuyện với Nhiếp Tiểu Vũ lại: “Vân Vân, cô đưa hòm thuốc đến đây một chút.”
“Vâng.”
Tưởng Vân Vân nhanh chóng đưa hộp thuốc đến, Trịnh Quan Đề lấy dầu hoa hồng và băng gạc từ trong đó ra, quan tâm nói với Nhan Ninh: “Cô cũng bất cẩn quá đi, ngón tay bị thương sao lại không băng bó một chút.”
“Không sao, không sao…”
Nhan Ninh có hơi xấu hổ, từ tối hôm qua đến giờ xảy ra nhiều chuyện như vậy, sáng sớm hôn nay còn gửi đơn xin thôi việc với cấp trên, cô ta nào có thời gian quan tâm đến ngón tay.
“Đưa tay ra.”
Trịnh Quan Đề đổ dầu hoa hồng vào lòng bàn tay mình: “Để tôi giúp cô bôi dầu và băng bó một chút.”
“Không sao, không sao mà…”
Nhan Ninh vẫn còn đang kháng cự, Trịnh Quan Đề dứt khoát kéo tay qua, nhẹ nhàng xoa bóp lên ngón tay đang bị thương của Nhan Ninh, đồng thời còn dặn dò: “Sau khi tôi băng bó giúp cô xong, tối nay cố gắng hết sức đừng chạm vào nước, tối nay chúng ta đi ăn ở nhà ăn đi, để tránh về nhà còn phải nấu cơm.”
“Chủ tịch Trịnh…”
Cảm nhận được sự ấm áp chân thật nơi đầu ngón tay, rõ ràng Nhan Ninh có chút cảm động.
Khoảng thời gian này cô phải chịu quá nhiều áp lực, vừa nhớ cha mẹ vừa nhớ nhà, về phương diện công việc còn bị Trần Hán Thăng uy hiếp, bây giờ đột nhiên được Trịnh Quan Đề đối đãi như vậy, Nhan Ninh cảm thấy trong lòng vốn dĩ đang hoang vu cằn cỗi giống như có một đoá hoa cảm động bỗng nhiên nở rộ.
“Ha ha…”
Trên mặt Trần Hán Thăng mở một nụ cười hiền lành, nhưng trong lòng lại đang mắng: “Thứ chó má Trịnh Quan Đề này, chiêu lôi kéo lòng người này cũng ra gì lắm.”