Lúc đầu Nhan Ninh chỉ muốn làm sáng tỏ một chút, bản thân cô vẫn chưa từ chức ở Samsung, cho dù từ chức đi chăng nữa, công việc sau khi về nước cũng chưa chắc đã là nhà máy điện tử Xiaomi, những thứ đó chỉ là sự sắp xếp của chủ tịch Trần.
Nhưng bây giờ gặp phải sự quan tâm “kiểu Lưu Bị” này của Trịnh Quan Đề, những lời đó đột nhiên không thể nói nên lời.
Lúc ăn cơm tối vào khoảng hơn năm giờ, Nhan Ninh cũng thành thật đi theo Trịnh Quan Đề đến nhà ăn, Trịnh Quan Đề vừa đi vừa giới thiệu quy hoạch của nhà máy điện tử Xiaomi, thậm chí còn có cả kế hoạch tiếp theo của công ty.
Bên trong cuộc nói chuyện giống như không có chút kiêng dè nào, rõ ràng đã coi Nhan Ninh trở thành người một nhà, sự do dự trên khuôn mặt Nhan Ninh càng rõ ràng hơn nữa.
Cô ta đương nhiên muốn trở về nước làm việc, đặc biệt thông qua chuyện của Trần Hán Thăng, Nhan Ninh càng cảm nhận rõ tầm quan trọng của gia đình.
Chỉ là nếu về nước, cô ta chắc chắn không thể nào cân bằng được sự nghiệp của mình, cũng không mong chờ có thể tìm được công việc ở trong nước bằng công việc ban đầu, nhưng Trịnh Quan Đề xuất hiện lại khiến cô ta một tia hy vọng “có thể có được cá và tay gấu”.
Xiaomi là một doanh nghiệp sản xuất các sản phẩm điện tử có tiềm năng lớn, điện thoại di động Xiaomi càng được biết đến là một trong những đại diện của điện thoại di động trong nước, dựa vào tốc độ phổ biến của hãng điện thoại này ở quốc nội hiện tại, trong tương lai, loại hình doanh nghiệp này nhất định sẽ có không gian mở rộng và trưởng thành hơn nữa.
Điều quan trọng nhất chính là, xét từ cuộc gặp gỡ hiện tại, Trịnh Quan Đề không chỉ có thân phận cao quý mà còn nói năng tao nhã, đồng thời cũng rất ân cần, tiếp xúc chưa đầy một tiếng đồng hồ, Nhan Ninh đã có thể cảm nhận được sức hút từ tính cách của cô.
Về công về tư, Xiaomi đều là sự lựa chọn tốt nhất, thứ duy nhất khiến Nhan Ninh do dự chính là, nếu mình lựa chọn Xiaomi, điều đó cũng tương đương với việc đồng ý làm gián điệp thương mại giúp Qủa Xác, nếu không Trần Hán Thăng sao có thể tốt bụng như vậy?
“Nhưng, mình còn có đường sống để lựa chọn nữa sao?”
Nhan Ninh lặng lẽ thở dài một hơi, thực ra việc đưa USB cho Trần Hán Thăng đã đồng nghĩa với việc tiết lộ bí mật của Samsung ra ngoài, Qủa Xác có thể dùng nó để uy hiếp bất cứ lúc nào.
Trần Hán Thăng giới thiệu Xiaomi cho mình, đơn giản chỉ muốn nói rằng hắn đã sắp xếp xong xuôi đường lui, cô ta cứ yên tâm can đảm làm một “kẻ phản bội” đi.
Trong lòng Nhan Ninh cũng hiểu rõ, đó là một sự “dụ dỗ” trắng trợn, nhưng hiệu quả lại vô cùng rõ ràng.
Nếu không có “đường lui” là Xiaomi và Trịnh Quan Đề, cho dù Nhan Ninh làm gián điệp thương mại đi chăng nữa, áp lực trong lòng chắc chắn sẽ rất lớn, điều này sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả truyền đạt thông tin, thậm chí rất có khả năng phản bội;
Nhưng sau khi có đường lui này, không hiểu tại sao Nhan Ninh lại cảm thấy kiên định hơn rất nhiều, có lẽ đây chính là tác dụng của lốp xe dự phòng chăng?
Năng lực của “lốp xe dự phòng” càng mạnh, càng có thể tạo thành uy hiếp đối với “đương nhiệm”, không chỉ ở phương diện tình cảm, mà ở phương diện công việc, nó cũng rất có lý.
“Người bình thường không thể đấu lại Trần Hán Thăng, mỗi một bước đi hắn đã suy nghĩ kỹ càng hết rồi.”
Cuối cùng Nhan Ninh cũng hiểu rõ đạo lý này.
Từ đầu đến cuối, Trần Hán Thăng vừa đe doạ, vừa uy hiếp kèm theo cả dụ dỗ… Nếu là trước kia, có người nói với Nhan Ninh rằng, sau này cô sẽ trở thành một “gián điệp thương mại”, có lẽ Nhan Ninh cảm thấy chuyện này thực sự quá hoang đường, nhưng bây giờ tất cả đều đang phát triển theo phương hướng này, còn có chút gì đó cam tâm tình nguyện.
“Người trong giang hồ, thân bất do kỷ mà.”
…
Sau khi cơm nước xong xuôi, Nhan Ninh rời khỏi nhà máy điện thoại Xiaomi, Trần Hán Thăng tiếp tục đi đến văn phòng của Trịnh Quan Đề ngồi một chút.
“Đề ca, lúc nãy cô đã quá nóng vội.”
Trần Hán Thăng nói giỡn: “Năng lực của Nhan Ninh đúng là không tồi, nhưng giọng điệu và thái độ lúc nãy của cô khiến tôi nhớ đến Lưu Bị và Tống Giang, một người gặp người khác thì gọi đệ đệ, một người gặp người khác thì đưa ngân lượng.”
“Chậc, Tống Giang làm sao có thể đánh đồng với Lưu Bị, cậu thực sự cho rằng Hồng Kông chúng tôi không đọc sách sử sao?”
Cô bạn thân Trịnh hừ lạnh một tiếng, tiếp tục xem tài liệu trên máy tính.
Trần Hán Thăng nhún vai, lấy điện thoại di động ra lướt tin tức.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ đã quá thân thiết, cho dù một người xem máy tính, một người chơi di động, hai người cũng sẽ không thấy xấu hổ, bên tai còn truyền đến tiếng nói chuyện của Nhiếp Tiểu Vũ và Tưởng Vân Vân ở bên ngoài.
Nhiếp Tiểu Vũ: Chị Vân, bây giờ em cảm thấy mình đã khác với chị rồi, mặc dù em cũng là thư ký của chủ tịch, nhưng đồng thời cũng là thư ký của hội đồng quản trị.
Tưởng Vân Vân: Chị cảm thấy không có gì khác nhau mà, em vẫn đi theo Trần tổng tung tăng chạy qua chạy lại.
Nhiếp Tiểu Vũ (kiêu ngạo): Khác biệt rất lớn đấy, bây giờ em trong ban quản lý, ngày hôm đó chị Hứa ở phòng hành chính còn hỏi em rằng có cần tìm một thư ký nhỏ không?
Tưởng Vân Vân (ngạc nhiên): Thư ký nhỏ cũng có thể tìm một thư ký nhỏ khác sao?
Nhiếp Tiểu Vũ (tự đắc): Đương nhiên rồi, chức vị thư ký nhỏ này của em khác đấy.
Tưởng Vân Vân (hâm mộ): Vậy thì chị cũng muốn có một cô thư ký nhỏ, cho dù không làm gì, nhìn vào cũng cảm thấy thoải mái.
…
Hai cô thư ký nhàm chán đang ngồi đó nói chuyện với nhau, Trịnh Quan Đề mỉm cười, bưng cà phê lên nhấp một ngụm, cũng nói chuyện với Trần Hán Thăng.
“Tết Nguyên Đán dì đến Kiến Nghiệp sao?”
Trịnh Quan Đề hỏi: “Ngày 15 tháng giêng dì gửi tin nhắn cho tôi, lúc đó tôi mới biết.”
“Ừ.”
Trần Hán Thăng gật đầu: “Năm nay cả nhà tôi ở lại nhà của Thẩm Ấu Sở.”
Ở trước mặt cô bạn thân Trịnh, Trần Hán Thăng chưa bao giờ nói dối về chuyện tình cảm của mình, một là vì Trịnh Quan Đề đã sớm biết mình là một người đàn ông cặn bã; Hai là Trịnh Quan Đề không có bất cứ thành kiến gì, cảm nhận của cô ấy đối với Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đều như nhau.
Nhưng Trịnh Quan Đề lại không phải là “Trần đảng” giống như Vương Tử Bác, nếu nói một cách nghiêm túc, có lẽ “Bạn thân đảng” không trộn lẫn bất cứ lợi ích nào.
“Vậy còn người ở đại học Đông Đại thì sao?”
Trịnh Quan Đề biết chuyện Tu La tràng này, Trần Hán Thăng chủ động tâm sự với cô.
“Cô ấy đã ra nước ngoài rồi, tôi đang định tìm cớ sang nước ngoài thăm cô ấy.”
Trần Hán Thăng nghịch bật lửa “lạch cạch” nói.
Cái cớ này cũng rất dễ tìm, một khi Samsung kiện Qủa Xác ra toàn, Qủa Xác có thể tìm đến công ty luật Dung Thăng làm đại diện, cho nên Trần Hán Thăng có chút mong chờ được ra hầu toà cùng với Samsung, như vậy càng có lý do để gặp Tiểu Ngư Nhi.
“Làm một gã đàn ông cặn bã cũng không dễ dàng.”
Trịnh Quan Đề lắc đầu tiếp tục đọc tài liệu, Trần Hán Thăng cũng đứng dậy chuẩn bị ra về.
“Chờ một chút.”
Cô bạn thân Trịnh sực nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên nói: “Sắp tới sẽ có người ở phía bên Hồng Kông đến đây, có lẽ Hồng Sĩ Dũng cũng ở trong đó, cậu có muốn gặp không?”
“Đã hơn nửa năm rồi không gặp Lão Hồng, không biết lão mập mạp này sống ở nước Anh như thế nào?”
Trần Hán Thăng gây dựng sự nghiệp lâu như vậy, Hồng Sĩ Dũng thực sự là một đối thủ rất có tố chất, cuối cùng bọn họ còn gặp nhau và xoá bỏ ân thù.
“Vậy người nhà của cô đến đây để làm gì, thấy điện tử Xiaomi phát triển rực rỡ nên lại nổi lên tâm tư?”
Trần Hán Thăng cau mày hỏi.
“Điều đó là không thể, quyền sở hữu Xiaomi nằm dưới danh nghĩa của tôi.”
Trịnh Quan Đề lắc đầu: “Có lẽ là muốn đầu tư ở đại lục chăng? Cậu cảm thấy thị trường Hồng Kông như thế nào, Qủa Xác có ý định mượn ván cầu của Hồng Kông tiến quân ra nước ngoài không?”
“Chẳng thú vị chút nào.”
Trần Hán Thăng trực tiếp phủ quyết: “Nếu là mười năm trước, có lẽ tôi sẽ cảm thấy hứng thú, nhưng bây giờ đã là năm 2006 rồi, Trung Quốc đã gia nhập WTO rồi, một nơi nhỏ bé chật hẹp như Hồng Kông sớm đã bị giá nhà đất cao làm cho hao phí hết tiềm lực, thị trường điện thoại di động trong 10 năm tới sẽ là của các nước đang phát triển với dân số đông như Trung Quốc và Ấn Độ.”
Trịnh Quan Đề gật đầu, thực ra quan điểm của cô và Trần Hán Thăng không khác nhau là mấy, nhưng con đường phát triển của Xiaomi và Qủa Xác cũng không giống nhau.
Quả Xác là mô hình chuỗi sinh thái rõ ràng, có đủ loại sản phẩm khác nhau được sản xuất xung quanh nhãn hiệu “Qủa Xác” này, điện thoại di động chỉ là một phần vô cùng quan trọng trong số đó mà thôi.
Xiaomi là điện thoại di động “stud”, cho nên nó bắt đầu triển khai cửa hàng chuyên bán điện thoại di động ngoại tuyến.
Một khi đã trò chuyện thì không thể dừng lại, tầm nhìn và thủ đoạn của hai người gần như không khác nhau là mấy, rất nhiều chỗ đều có quan điểm giống nhau, phải hơn chín giờ, Trần Hán Thăng mới thực sự trở về.
“Tổ hợp mây mưa*” Nhiếp Tiểu Vũ và Tưởng Vân Vân đang rúc vào nhau đọc truyện tranh, mãi đến khi Trần Hán Thăng gọi, cô thư ký nhỏ mới lưu luyến tạm biệt.
(*Vân Vũ: Mây mưa.)
“Trần bộ trưởng, cậu nói xem chúng ta có nên đặt một cái tên tiếng Anh không?”
Nhiếp Tiểu Vũ đi theo phía sau nói: “Chỗ của Tiểu Vân đều có tên tiếng Anh, cả, cái gì mà Peter, Rose, Kelvin, có vẻ Tây đấy.”
Lúc này, ở trong văn phòng của Trịnh Quan Đề, Tưởng Vân Vân cũng ấm ức nói: “Bà chủ, Tiểu Vũ cũng sắp có thư ký nhỏ rồi, lúc nào tôi mới có một thư ký nhỏ đây?”
Trần Hán Thăng/ Trịnh Quan Đề: Đừng nằm mơ nữa, yên tâm làm việc đi.
Sau khi trở lại văn phòng, Trần Hán Thăng yên tĩnh ngồi một chút, suy ngẫm về những chuyện xảy ra ngày hôm nay, lấy điện thoại di động ra liên lạc với hai người.
Người đầu tiên là Trương Vệ Vũ, Trần Hán Thăng nhờ gã điều tra giúp một người.
Lúc đầu Trương Vệ Vũ còn tưởng rằng nhiệm vụ này rất khó, dù sao bây giờ gã còn giả tạo “sự cố điện thoại di động Samsung nổ mạnh”, nhưng tài liệu mà Trần Hán Thăng gửi đến đây đã vô cùng kỹ càng tỉ mỉ.
Không chỉ có tên họ của người đó mà còn có cả ảnh MMS, ngay cả địa chỉ hộ khẩu của gia đình cũng rất rõ ràng, điều này khiến mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều, thậm chí Trần Hán Thăng còn ám chỉ rằng nếu Trương Vệ Vũ quen biết một người bạn làm cảnh sát nào đó, có thể nhờ người ta giúp xác nhận địa chỉ và nghề nghiệp hiện tại của cô ta.
“Người phụ nữ tên Hoàng Tuệ kia, xem ra sắp gặp xui xẻo rồi.”
Trong lòng Trương Vệ Vũ thầm nghĩ.
Cuộc điện thoại thứ hai của Trần Hán Thăng là gọi cho La Tuyền, cuộc điện thoại này thuần khiết hơn nhiều, chỉ là vì Nhan Ninh, hắn đột nhiên muốn nói tào lao với tiểu sư muội vài câu.
“Ô, hôm nay thật kỳ lạ.”
La Tuyền trong trẻo nói: “Lúc nãy có một sư tỷ gọi điện thoại cho em, bây giờ Trần sư huynh cũng gọi điện thoại cho em, hai người có hẹn trước đúng không, ha ha ha…”
“Sư tỷ kia” 80% chính là Nhan Ninh, có lẽ cô ta muốn cảm ơn La Tuyền, trong lúc vô tình đã “bảo vệ” cả nhà cô ta.
“Anh và sư tỷ kia của em không quen biết nhau, sao có thể hẹn trước để gọi điện thoại được.”
Trần Hán Thăng nửa thật nửa giả nói, hắn lại hỏi tình hình gần đây của La Tuyền sau khi tựu trường.
“Trần sư huynh.”
Hai người nói chuyện một hồi, chỉ nghe tiếng cửa phòng “cạch” một tiếng được mở ra, hình như La Tuyền đang đi ra ngoài ban công, sau đó nói với hắn bằng giọng điệu vừa phấn khích vừa táo bạo: “Mấy ngày nay đêm nào em cũng mơ thấy anh.”
Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: “Mộng xuân sao?”
“… Vâng.”
Mặc dù La Tuyền hơi xấu hổ, nhưng vẫn thừa nhận, cô còn nhỏ giọng hỏi: “Ở trong giấc mơ, anh vẫn luôn đè lên trên người em, còn kiên trì muốn hôn em, động tác vô cùng bá đạo, anh cảm thấy kích thích không?”
“Chuyện này…”
Trần Hán Thăng chậc miệng: “Kích thích thì không có, nhưng lại cảm thấy rất mệt, nếu lần sau em muốn nói mấy chuyện dâm đãng với anh thì ngày hôm sau nhớ phải thanh toán phí xuất hiện trên sân khấu với anh.”