Sau khi Trần Hán Thăng thảo luận xong chủ đề “mộng xuân” cùng với La Tuyền, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, hắn gọi điện thoại với Thẩm Ấu Sở, tối nay sẽ nghỉ ngơi trở trong ký túc xá.
Khoảng thời gian này hắn gần như đã trở thành người đại diện cho “trai ngoan”, không chỉ dành nhiều thời gian hơn cho Thẩm Ấu Sở mà còn chủ động báo cáo hơn.
Thực ra lúc trước Trần Hán Thăng cũng sẽ báo cáo, nhưng lại là báo cáo “chột dạ”.
Ví dụ như khi muốn ở bên cạnh Thẩm Ngư Nhi, hắn chắc chắn sẽ bịa ra một lời nói dối với Thẩm Ấu Sở trước, lý do là tăng ca hoặc mở cuộc họp, liên hoan hoặc xã giao, tóm lại sau khi Thẩm khờ khạo hiểu rõ, cô sẽ không gọi điện thoại đến hỏi xem “Anh có về nhà ăn cơm không?”, như vậy có thể giảm bớt những chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bây giờ Tiểu Ngư Nhi và La Tuyền đều đang ở nước ngoài, Thương Nghiên Nghiên lại ở Thượng Hải, mối quan hệ giữa Trần Hán Thăng và cô bạn thân Trịnh còn có thể xem là “đơn thuần”, không cần phải tiến hành quản lý thời gian, cho nên lần nào báo cáo cũng đều là nói thật.
Mặc dù Thẩm Ấu Sở là người hướng nội, nhưng hoặc ít hoặc nhiều cô cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi của Trần Hán Thăng, vì thế giai đoạn này thực sự là những ngày tháng ngọt ngào nhất, Thẩm khờ khạo cũng dần dần quên mất cú sốc và đau lòng trước trong lễ Giáng Sinh năm ngoái.
Sau khi Trần Hán Thăng trở về ký túc xá, nghe thấy phòng đối diện đang phát bài hát của Lý Mân ở phía đối diện, thầm nghĩ có lẽ đây là ca khúc chủ đề của phim hoạt hình.
Năm đó khi bộ phim này được phát hành, lúc đó hắn đang học cấp ba, vẫn là Tiểu Ngư Nhi đưa đĩa nhạc từ trong nhà đến, chủ nhiệm lớp Lão Từ tổ chức chiếu trong lớp học.
Nghĩ đến đây, Trần Hán Thăng lại nghĩ đến một bộ phim khác, hình như cũng là đĩa phim Tiểu Ngư Nhi mang từ trong nhà đến.
Bởi vì điều kiện gia đình cô tốt nhất, bạn bè của cha mẹ cũng tương đối nhiều, rất dễ có thể nhận được những đĩa phim nguyên bản như thế này.
“Lúc ấy mình không tìm thấy ở trên mạng, nhưng lại rất muốn xem, cho nên mới oán giận với Tiểu Ngư Nhi…”
Trần Hán Thăng tựa đầu vào thành ghế sô pha, lẳng lặng nhớ lại những năm tháng không hề phai mờ kia.
Sau khi Tiêu Dung Ngư đưa những đĩa nhạc đó đến, cô chưa bao giờ nói là cố ý mang cho Trần Hán Thăng, chỉ nói là mang đến cho tất cả các bạn trong lớp cùng nhau thưởng thức.
“Thực ra tình cảm của Tiểu Ngư Nhi đối với mình rất rõ ràng, chỉ là lúc đó cô ấy còn quá trẻ, cho nên kiêu ngạo không muốn thừa nhận mà thôi.”
Trần Hán Thăng cảm thán một tiếng, mình thực sự rất nhớ Tiểu Ngư Nhi xinh đẹp, ngọt ngào hoạt bát, không biết cô có nhớ mình không nữa.
…
Mấy ngày nữa là cuối tháng, khoảng thời gian này tất cả mọi chuyện vẫn như thường, Samsung vẫn đang chuẩn bị chứng cứ tố tụng, không ngờ Nhan Ninh đã trở thành gián điệp thương mại.
Chuyện này không có ai nghi ngờ, cho dù là cấp trên Park Jung- soo cũng không nghi ngờ, ông ta vẫn còn đang vui vẻ vì cấp dưới không còn kiên trì thôi việc nữa.
Dù sao lúc trước Nhan Ninh đã từng rất có trách nhiệm trong công việc của mình, cho nên cô vẫn có thể tham gia vào thành phần nòng cốt của “kế hoạch hái quả”, đương nhiên, kế hoạch này gần như trong suốt ở trước mặt Trần Hán Thăng.
Trương Vệ Vũ đang chạy tới chạy lui ở bên ngoài, gã còn phải hoàn thành mấy “vụ điện thoại di động Samsung nổ mạnh” nữa, sau đó lại gấp rút đi điều tra Hoàng Tuệ.
Trần Hán Thăng cảm thấy nhân tài được chia làm hai loại, một loại là “Phái học thuật”, một loại là “Con đường hoang dã”.
“Phái học viện” chính là những ban quản lý giống như Hoàng Lập Khiêm, Tào Kiến Đức, Thôi Chí Phong, bao gồm cả Vương Hưng của Qvodplayer mới được tuyển dụng vào năm ngoái.
Bọn họ đều tốt nghiệp đại học chính quy, được giáo dục bằng tư tưởng chủ nghĩa Mác- Lênin nhiều năm trời, thậm chí lúc trước khi đi học còn bị bà con hàng xóm phàn nàn những lời đại loại như “Chỉ biết đọc sách đến chết, học tập đến choáng váng, ngoại trừ thi cử ra thì cái gì cũng không biết”.
Ưu điểm của phái học viện chính là giỏi suy xét, năng lực tư duy logic rất mạnh, có thể hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao.
Khuyết điểm chính là quá sĩ diện, giống như việc Trần Hán Thăng có ý định quỵt số tiền bồi thường vi phạm hợp đồng của Samsung, thực ra trong lòng phái học viện đều không ủng hộ.
Chỉ là Trần Hán Thăng quá cứng, nếu có ý kiến thì cút đi, cho nên cuối cùng bọn họ đều ngoan ngoãn phối hợp.
“Con đường hoang dã” chính là kiểu người như Trương Vệ Vũ, gã bỏ học từ sớm và lăn lê bò lết ở bên ngoài, thậm chí còn lăn lộn trong xã hội, da mặt của những người này dày hơn nhiều.
Ví dụ như chuyện “điều tra Hoàng Tuệ” kia, nếu giao cho Tào Kiến Đức đi làm, có lẽ Trần Hán Thăng phải gọi ba cuộc điện thoại mỗi ngày, không ngừng hỏi thăm tiến trình.
Nhưng nếu giao cho Trương Vệ Vũ, Trần Hán Thăng chỉ cần chờ kết quả là được rồi.
Phùng Quý thuộc về phiên bản nâng cấp của “con đường hoang dã”, nhiều lúc cậu ta làm ăn buôn bán không cần suy nghĩ, đưa ra quyết định hoàn toàn dựa trên cảm tính.
Điều khiến người khác bực bội nhất là những quyết định đó, sau khi xong việc đều được nghiệm chứng là chính xác, cho nên Trần Hán Thăng mới nói đây là “món quà mà ông trời ban cho”.
Còn Trần Hán Thăng thì sao, có lẽ hắn thuộc về kiểu lưu manh có văn hoá, có được bằng cấp nghiên cứu sinh, thoạt nhìn có vẻ thuộc về phái học việc, nhưng nhiều lúc phương thức làm việc lại thuộc về “con đường hoang dã”.
Nói một cách thông tục thì, lúc không thể đánh lại bạn, Trần Hán Thăng sẽ nói rằng mọi người đều là người có ăn có học, đừng hành động thô lỗ, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng.
Chờ đến khi đánh thắng được bạn, Trần Hán Thăng sẽ nói rằng những kẻ lưu manh như chúng tôi không nói đạo lý, nhất định phải làm việc dựa theo quy tắc.
Cuối tháng, vào ngày 28 tháng 2, phía bên khu dân cư Thiên Cảnh Sơn đột nhiên trở nên vô cùng náo nhiệt, Hồ Lâm Ngữ và mẹ hai Mạc đều đang ở nhà, đồng thời còn có những người thuộc “đảng thi lên thạc sĩ” giống như Bạch Vịnh San, Đàm Tĩnh và Đổng Tú Tú.
Bởi vì hôm nay là ngày công bố kết quả của kỳ thi thi lên thạc sĩ, bọn họ đã hẹn sẽ cùng nhau tra cứu kết quả.
Sau mười giờ sáng, cổng tra cứu mạng tuyển sinh nghiên cứu sinh Trung Quốc chính thức được mở, nhưng trang web tồi tệ này đúng là rác rưởi, vừa mời 10:05p đã bị đánh sập.
“Con mẹ nó, khoản đầu tư của trang web này ít nhất cũng tương đương với Cộng đồng Qủa Xác.”
Trần Hán Thăng phỉ nhổ: “Nhưng Cộng động Qủa Xác có nhiều chức năng như vậy, cũng chưa bao giờ bị sập, thứ trang web ngu ngốc này thậm chí còn không đủ để tìm kiếm tin tức.”
“Haiz, vừa nhìn đã biết nó được nhận thầu bên ngoài, sau đó bị người nào đó ăn bớt.”
Hồ Lâm Ngữ nói với giọng điệu “hiểu biết”: “Hiểu thì hiểu đây, bây giờ lại thành ra như thế này.”
“Ha ha…”
Trần Hán Thăng thầm nghĩ Hồ Lâm Ngữ- Người không thi công chức nhà nước cũng đã bắt đầu trào phúng đối với quần thể này.
Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ đang chỉ điểm giang sơn, nhưng không ai để ý rằng bốn người thi lên thạc sĩ đều đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mắt không rời, Thẩm Ấu Sở cũng nhập đi nhập lại số báo danh của mình.
Mỗi lần nhập số, cô đều siết chặt nắm tay nhỏ, bả vai hơi nâng lên, miệng mím chặt một cách căng thẳng.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy dòng chữ “Not Found” trên trang web, rõ ràng bả vai Thẩm Ấu Sở đều sụp xuống, mấy người Bạch Vịnh San cũng than ngắn thở dài, dường như còn sốt ruột hơn cả bản thân Thẩm Ấu Sở.
Đương nhiên chuyện này cũng có thể hiểu được, lúc trước khi Trần Hán Thăng xem Kim Dương Minh đánh CS, mỗi lần nhìn thấy cậu ta bị nổ chết, hắn luôn có một xúc động muốn đẩy kẻ ngốc này ra, và đích thân cứu vớt cục diện của trò chơi này.
“Bình tĩnh nào.”
Trần Hán Thăng đi đến sau lưng Thẩm Ấu Sở, đưa tay ra đặt lên vai cô, vui cười nói: “Cùng lắm thì thi không đậu, vậy em cứ yên tâm làm bà chủ đi, một tháng anh sẽ đưa cho em mười ngàn tệ.”
“Ôi trời.”
“Buồn nôn quá.”
“Chủ tịch Trần quá keo kiệt rồi, một tháng chỉ có mười ngàn tệ thôi sao, Ấu Sở, cậu đừng đồng ý, ít nhất cũng phải thêm một số 0.”
Mấy người bạn cùng lớp lập tức “chê bai” nói.
“Thêm chữ số không nữa.”
Trần Hán Thăng nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ấu Sở: “Vậy thì mười tháng một trăm ngàn tệ đi, thoả mãn điều kiện của các cậu.”
“Chậc.”
Mọi người ngay lập tức la ó lên, nhưng có Trần Hán Thăng xen vào như thế này, bầu không khí căng thẳng bị loãng đi rất nhiều, cô bạn đồng hương Đàm Tĩnh còn vừa ăn trái cây vừa mong chờ trang web khôi phục lại bình thường.
Một tiếng rưỡi sau, có lẽ là các thí sinh tra cứu đã bắt đầu giảm bớt, cuối cùng trang web cũng không còn sập nữa, Thẩm Ấu Sở đã tra cứu được điểm thi của mình.
376 điểm!
“Ôi trời, cao quá!”
Mẹ hai Mạc không nhịn được ngạc nhiên cảm thán một tiếng, điểm này còn cao hơn khoảng 10 điểm so với dự tính của bà.
Bà là lãnh đạo của sở giáo dục, có lẽ cũng biết điểm đầu vào của các trường đại học cao đẳng trong tỉnh năm nay, đại học Kiến Nghiệp khoảng chừng 350 điểm, các trường kinh tế phổ thông có lẽ cũng chỉ 330 điểm, 372 điểm hoàn toàn đủ điểm.
Sau khi nhìn thấy điểm số của mình, Thẩm Ấu Sở lập tức ngẩng đầu lên nhìn Trần Hán Thăng, đôi mắt hoa đào long lanh tràn ngập sự mong chờ, vui vẻ, còn có một chút kích động nho nhỏ.
Trần Hán Thăng “mua” với cô một cái thật mạnh, Thẩm khờ khạo lại ngại ngùng cúi đầu xuống.
Những người khác trong “đảng thi lên thạc sĩ” thấy điểm số của Thẩm Ấu Sở, loại áp lực và căng thẳng này lại trào dâng một lần nữa, đặc biệt bây giờ trang web cũng không sập nữa, cảm giác “trì hoãn trước khi chết” cũng biến mất.
Cũng may, sau khi toàn bộ kết quả cuối cùng được đưa ra, Bạch Vịnh San 332, Đàm Mẫn 305, Đổng Tú Tú 296, có lẽ tất cả đều vượt qua điểm sàn của cả nước.
Ba cô gái đều đang chúc mừng cho nhau, mặc dù cuối cùng còn phải phỏng vấn, nhưng mọi người đều cảm thấy dựa vào sự thông minh, ngoan ngoãn, lanh lợi xinh đẹp của mình, giáo viên hướng dẫn nhất định sẽ nhận lời.
Thẩm Ấu Sở càng không cần phải lo lắng, mẹ hai Mạc cầm điện thoại lên ngay tại chỗ, liên lạc với những người quen của mình ở đại học Kiến Nghiệp để xin ý kiến về các vấn đề chuyên môn liên quan và xây dựng mối quan hệ thân thiết hơn.
Các nghiên cứu sinh vào năm 2006 vẫn có chút giá trị, sau khi đám người Bạch Vịnh San tốt nghiệp, có lẽ bọn họ sẽ đi vào viện nghiên cứu, hoặc làm giảng viên đại học, hoặc vào các doanh nghiệp trở thành cán bộ dự bị của “Phái học viện”.
Tóm lại, tất cả mọi người đều có một tương lai tươi sáng.
Lúc này, Đông Nhi đã dọn xong một bàn đồ ăn ngon, còn cố ý mua mấy chai sprite chúc mừng, Tiểu A Ninh giống như một con bướm, vui vẻ bay nhảy giữa đám người.
Lúc ăn cơm, Trần Hán Thăng nâng cốc lên lớn tiếng nói: “Nào, các nghiên cứu sinh chúng ta nâng cốc trước, chúc mừng vì những trả giá của chúng ta cuối cùng cũng được đền đáp.”
“Cái gì?”
Rõ ràng mọi người sửng sốt một chút, ngây người một lúc lâu, lúc này mới sực nhớ ra Trần Hán Thăng cũng là nghiên cứu sinh.
“Mẹ nó, các cậu có ý gì?”
Trần Hán Thăng không vui nói: “Ánh mắt của các cậu không thích hợp, cử đi học nghiên cứu sinh chẳng lẽ không phải là nghiên cứu sinh sao?”
“Cũng không phải.”
Đồng hương Đàm Mẫn lắc đầu nói: “Vốn dĩ tớ còn đang rất vui vì kỳ thi thi lên thạc sĩ thành công, nhưng sau đó lại nghĩ đến lớp trưởng cũng là nghiên cứu sinh, đột nhiên cảm thấy không còn thú vị nữa.”