Múi giờ ở nước mỹ chậm hơn Trung Quốc mười mấy tiếng đồng hồ, Trần Hán Thăng đến chào hỏi Cao Văn lúc 11:30 sáng, thời gian ở bên kia là khoảng 10 giờ tối.
Trong một toà nhà độc lập, Tiêu Dung Ngư đang đọc sách dưới ánh đèn trong phòng ngủ, Biên Thi Thi đang nói chuyện điện thoại, Triệu Đồng- Cô phóng viên tạp chí với quả đầu đinh, được Trần Hán Thăng gọi là “Mãnh nữ” đang ngồi trong phòng khách xem trận đấu WWE.
“Cốc cốc cốc.”
Cánh cửa phòng ngủ được gõ vang mấy lần, Tiểu Dung Ngư ngẩng đầu lên, hoá ra là giáo sư Tôn Bích Dư với đầu đầy tóc trắng đang cẩn thận bưng một chén canh dinh dưỡng đi vào.
“Lão phu nhân, sao ngài lại đi nấu canh?”
Tiêu Dung Ngư vội vàng nhận lấy.
“Sao lại, xem thường tôi sao?”
Lão phu nhân ngồi trên mép giường, cười ha hả nói: “Tay nghề nấu canh của tôi chưa chắc đã thua kém Tiểu Lâm, nhân lúc còn nóng trò nhanh uống đi.”
“Tiểu Lâm” chính là giúp việc mà chủ tịch của Thâm Thông- Trình Đức Quân mời đến, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi gọi bà ấy là “dì Lâm”, giáo sư Tôn gọi là “Tiểu Lâm”.
“Vâng.”
Tiểu Ngư Nhi bưng bát canh dinh dưỡng lên, giáo sư Tôn ngồi bên cạnh dịu dàng nhìn chăm chú, ánh mắt tràn ngập sự hiền từ và quan tâm.
Nếu Ngô Diệc Mẫn nhìn thấy, trong lòng cô ta chắc chắn lại ghen tị, bởi vì đã nhiều năm rồi cô không nhìn thấy ánh mắt này của mẹ.
“Thế nào?”
Lão phu nhân chỉ vào chiếc bụng nhỏ của Tiêu Dung Ngư: “Phản ứng nôn nghén còn nghiêm trọng không?”
Giáo sư Tôn đến nước Mỹ vào cuối tháng trước, lúc đầu bà định tập trung cho công việc hầu toà, nhưng sau khi đến đây mới biết cô học trò Tiêu Dung Ngư của mình đã mang thai.
Vì thế “trọng tâm công việc” nhanh chóng thay đổi, bà dành rất nhiều thời gian để ở bên cạnh chăm sóc cho Tiểu Ngư Nhi.
Lão phu nhân cũng không hiểu tại sao đối với đứa cháu ngoại ruột thịt Tôn Đường Đường của mình, mặc dù bà cũng quan tâm nhưng luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi mắt màu lam kia, bà lại cảm thấy hơi “khó chịu”.
Có lẽ là vì ba nguyên nhân, một là lão giáo sư Tôn đã từng trải qua những năm tháng đặc biệt của thời kỳ dân quốc, kháng chiến và cải cách mở cửa, bà vẫn luôn có một sự thù địch không thể xoá nhoà đối với người nước ngoài.
Hai là sau khi Ngô Diệc Mẫn và chồng trước Miller ly hôn, Miller không còn che giấu xu hướng giới tính của mình, trực tiếp ở chung với một người đàn ông, đây là điều khiến bà cụ cảm thấy ghê tởm nhất.
Ba là, Miller kiên quyết không xin lỗi và bồi thường, đồng thời còn xúc phạm Ngô Diệc Mẫn, cho rằng Ngô Diệc Mẫn tự bám lấy mình, bản thân anh ta không cần phải có bất cứ trách nhiệm nào cả.
Kết hợp với những nguyên nhân đó, giáo sư Tôn càng thích Tiêu Dung Ngư hơn, mỗi khi Tiêu Dung Ngư kiêu ngạo đung đưa mái tóc đuôi ngựa buộc cao, giáo sư Tôn có thể nhìn thấy bóng dáng của mình khi còn trẻ.
“Khoảng thời gian này tốt hơn nhiều rồi, không còn bị nôn nghén nữa.”
Tiêu Dung Ngư khẽ mỉm cười, má lúm đồng tiền ngọt ngào xinh đẹp, vẫn vô cùng thu hút.
Dựa vào thời gian để suy đoán, có lẽ Tiêu Dung Ngư “trúng chiêu” vào đêm Bình An năm ngoái, biểu hiện của cô vào ngày hôm đó là nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường một chút, còn đặc biệt dính lấy Trần Hán Thăng.
Trần Hán Thăng tự xưng là thông minh vô địch cũng không thể lường trước được hai việc.
Điều đầu tiên chính là “Tu La trạng” xảy ra quá đột ngột, hơn nữa còn là do một nhân vật nhỏ bé thọc vào.
Điều thứ hai chính là Tiểu Ngư Nhi mang thai, lúc đầu Trần Hán Thăng định gửi gắm hy vọng vào “phương thức bí truyền” kia, kết quả còn chưa kịp sử dụng phương thức bí truyền thì Tiểu Ngư Nhi đã rời bỏ mình, càng không thể ngờ rằng cô đã mang thai.
“Chẳng bao lâu nữa là phải ra toà rồi, lần đầu tiên ra toà, trò phải tự mình chuẩn bị, cho nên không được mệt mỏi quá.”
Giáo sư Tôn dặn dò nói, dựa theo kinh nghiệm lúc trước, những vụ kiện tụng như thế này phải lặp đi lặp lại rất nhiều lần.
“Giáo sư Tôn, Tiểu Ngư Nhi.”
Biên Thi Thi nói chuyện điện thoại xong đi vào, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Tiểu Ngư Nhi, quan tâm đặt lòng bàn tay lên bụng của cô bạn thân.
Bây giờ Tiểu Ngư Nhi đã mang thai khoảng hơn hai tháng, nhưng hoàn toàn không có biểu hiện mang thai, bụng dưới vẫn vô cùng bằng phẳng, nếu xét về hình dáng cơ thể thì hoàn toàn không thể nhìn ra được.
“Là điện thoại của cậu nhóc đen kia sao?”
Lão phu nhân cũng biết Vương Tử Bác nên trực tiếp gọi cậu ấy là “cậu nhóc đen”.
“Ha ha ha…”
Nghe vậy, Biên Thi Thi cũng bật cười, Vương Tử Bác thực sự hơi đen, dáng vẻ vừa đen vừa ngốc nghếch, nghĩ thế nào cũng là mình thiệt thòi.
Nhưng cô ấy lại mỉm cười vui vẻ như vậy, hoàn toàn là dáng vẻ hạnh phúc khi được chiều chuộng yêu thương, ngay cả Tiểu Ngư Nhi cũng có chút hâm mộ.
“Giáo sư Tôn, lần này ngài đoán sai rồi.”
Biên Thi Thi lắc lắc màn hình điện thoại di động: “Không phải điện thoại của cậu nhóc da đen đó, mà là chị Cao gọi lại đây.”
“Hả?”
Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu lên, tưởng rằng công ty luật xảy ra chuyện gì.
“Qủa Xác…”
Biên Thi Thi chỉ mới thốt lên hai chữ đầu tiên, đã lập tức cảm nhận được bầu không khí trong phòng ngủ ngưng đọng lại trong nháy mắt, thời gian giống như hoá đá, có thể nhìn thấy rõ chuyển động của từng giây từng giây.
Sắc mặt của giáo sư Tôn cũng tối sầm lại, bản thân bà vốn dĩ đã có chút uy nghiêm, cộng thêm mái tóc hoa râm, Biên Thi Thi có một cảm giác ngột ngạt giống như không thể trả lời các câu hỏi trên lớp.
“Qủa Xác có chuyện gì vậy?”
Ngược lại là Tiêu Dung Ngư yên tĩnh một lát rồi lặng lẽ hỏi.
“Khoảng thời gian này Qủa Xác và Samsung đang đánh nhau ở trong nước, đã ầm ĩ tới mức kiện tụng lẫn nhau rồi.”
Biên Thi Thi vừa giải thích vừa quan sát sắc mặt của Tiêu Dung Ngư: “Cho nên Trần Hán Thăng tìm đến chị Cao Văn, hy vọng công ty luật của chúng ta có thể làm đại diện pháp lý cho vụ kiện tụng này…”
Sau khi nói xong, Biên Thi Thi cắn môi im lặng không nói gì nữa.
Sắc mặt của Tiêu Dung Ngư bình tĩnh, chỉ là ánh mắt hơi mê mang, giống như “Trần Hán Thăng và Qủa Xác” là danh từ vô cùng xa lạ.
“Hừ, cậu ta cũng là một người không an phận!”
Cuối cùng vẫn là lão phu nhân phá vỡ cục diện bế tắc này: “Hình như trước đó doanh nghiệp đã tiến hành tái cấu trúc, Trần Hán Thăng trở thành chủ tịch, bây giờ cậu ta lại xảy ra mâu thuẫn với Samsung, đúng là không có ngày nào yên ổn mà.”
Mặc dù giáo sư Tôn đang “trách mắng” Trần Hán Thăng, nhưng trọng giọng nói lại có một cảm giác lải nhải của “trưởng bối đối với vãn bối không nên thân”.
Lúc đầu lão phu nhân cũng vô cùng tức giận trước hành vi “bắt cá hai tay” của Trần Hán Thăng, nhưng sau khi biết Tiểu Ngư Nhi mang thai, giáo sư Tôn đột nhiên thay đổi một cách vô thức.
Bà chưa từng oán trách Trần Hán Thăng thêm lần nào nữa, thậm chí thỉnh thoảng Triệu Đồng chỉ trích Trần Hán Thăng, giáo sư Tôn cũng sẽ lặng lẽ cho qua, dường như lão phu nhân đang cố gắng hết sức để xoa dịu mâu thuẫn giữa Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư.
“Thi Thi, cậu cảm thấy như thế nào?”
Một lúc lâu sau, Tiêu Dung Ngư hỏi Biên Thi Thi.
“Tớ cảm thấy có lẽ nên đồng ý.”
Biên Thi Thi sớm đã có câu trả lời: “Nếu Qủa Xác và Samsung xảy ra tranh cãi, đó chắc chắn không phải là một vụ tranh cãi nhỏ, nếu công ty luật làm đại diện cho vụ kiện này, chúng ta có thể nâng cao danh tiếng và kinh nghiệm của mình trong các vụ kiện tụng thương mại, ngoài ra, ngoài ra…”
Biên Thi Thi do dự một chút, không tiếp tục nói.
Thực ra thái độ của bạn học Biên Thi Thi cũng không khác mấy so với giáo sư Tôn, cô ấy càng hy vọng Tiêu Dung Ngư có thể quay lại với Trần Hán Thăng, nếu công ty luật chấp nhận vụ án này, hai người sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn nữa.
“Nếu nó có lợi cho sự phát triển của công ty luật.”
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng nói: “Tớ cũng đồng ý.”
“Tốt, vậy tớ sẽ trả lời với chị Cao.”
Biên Thi Thi sợ Tiểu Ngư Nhi thay đổi ý định nên ngay lập tức gọi điện thoại cho Cao Văn.
Giáo sư Tôn ngồi một lát cũng rời đi, bà chừa không gian lại cho Tiểu Ngư Nhi.
Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, Tiêu Dung Ngư quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi khắp sân đình, trong suốt mênh mông giống như nước trong, cây cối trong viện phản chiếu lên mặt đất, loang lổ mê ly, đan xen ngang dọc giống như cây thuỷ sinh, cảnh sắc vô cùng tao nhã, cũng có một chút cô đơn tĩnh mịch.
“Chủ tịch Trần…”
Một lúc lâu sau, Tiêu Dung Ngư thở dài một hơi, theo bản năng che bụng nhỏ lại: “Thực ra vẫn là Tiểu Trần dễ gọi hơn.”
…
Sau khi nói chuyện điện thoại xong với Cao Văn, Biên Thi Thi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng bếp, hoá ra là giáo sư Tôn đang rửa chén canh.
“Để trò làm cho.”
Biên Thi Thi muốn giành lấy.
“Không cần đâu.”
Giáo sư Tôn từ chối: “Các trò đều dùng chất tẩy rửa, tôi không cần dùng chất tẩy rửa, làm như vậy sẽ có lợi với sức khoẻ của Tiểu Ngư Nhi.”
“Là cháu vô dụng…”
Biên Thi Thi nhỏ giọng thì thầm một câu, nhưng từ việc này cũng có thể thấy được ngôi sao sáng với thanh danh vang dội trong ngành luật Trung Quốc này yêu thương học trò của mình đến nhường nào.
“Giáo sư Tôn.”
Biên Thi Thi nhìn bóng lưng của lão phu nhân, đột nhiên hỏi: “Nếu sau này trò phải làm một chuyện, nhưng chuyện này lại làm tổn thương đến một cô gái lương thiện khác, thực ra cô ấy cũng vô tội, trò phải làm sao bây giờ?”
“Sột soạt sột soạt…”
Lão phu nhân không nói gì, vẫn cúi người rửa chén, trong phòng bếp chỉ có tiếng nước máy chảy xuôi.
Thời gian giống như chậm lại, chờ đến khi số bát đũa kia được rửa sạch sẽ, giáo sư Tôn mới xoay người lại, ánh mắt vô cùng sắc bén, giống như đã nhìn thấu tâm tư của cô học trò này.
“Thi Thi, thái độ của tôi là…”
Lão phu nhân gằn từng câu từng chữ: “Cho dù như thế nào đi chăng nữa, đứa nhỏ cũng không thể không có cha!”
“Vâng!”
Biên Thi Thi gật đầu một cái thật mạnh, cô ấy biết mà, giáo sư Tôn là một “đảng Tiểu Ngư” trung thành.
Bởi vì, đứa nhỏ không thể không có cha!