Tiêu Dung Ngư đồng ý tiếp nhận vụ tranh chấp thương mại giữa “Qủa Xác và Samsung” này, sau khi nhận được câu trả lời, trong lòng Cao Văn cũng lặng lẽ thở phào một hơi.
Bởi vì vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia kia nên tỷ lệ kiện tụng dân sự do công ty luật Dung Thăng làm đại diện vẫn luôn cao hơn so với kiện tụng thương mại, nếu có thể tham gia vào ván cờ giữa hai doanh nghiệp nổi tiếng này, sẽ nâng cao kinh nghiệm và thanh danh của công ty luật Dung Thăng về phương diện kiện tụng thương mại.
Đương nhiên, nếu Tiêu Dung Ngư khăng khăng không đồng ý, Cao Văn cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô, chỉ cảm thấy vô cùng đáng tiếc mà thôi.
Hơn ba giờ chiều, Dịch Na lái xe đến điện tử Qủa Xác để tìm hiểu thêm về tình hình trước, đồng thời còn dẫn theo ba thực tập sinh tay mơ và Trang Cát Tân, Lý Phỉ và Tiêu Thuận Minh.
Mặc dù ngũ quan của Dịch Na không thuộc loại đặc biệt xinh đẹp, chiều cao cũng chỉ khoảng 1m60, nhưng dáng người rất đẹp, nửa người trên cô ấy mặc một bộ vest của nữ, bên trong là áo dệt len cổ chữ V, bên dưới mặc một chiếc quần ống rộng rộng thùng thình.
Chiếc áo len cổ chữ V để lộ ra phần cổ trắng ngần, cả người thoang thoảng mùi nước hoa, hai tay cầm vô lăng, nhàn nhã điều khiển xe, không chỉ có phong thái công sở của một mỹ nhân tinh anh thành thị mà còn mang theo tư thái lười biếng của một người phụ nữ 26,27 tuổi.
“Dịch sư tỷ.”
Lý Phỉ khao khát nói: “Chị của bây giờ chính là dáng vẻ mà em hâm mộ nhất.”
“Hả? Hâm mộ chị cái gì?”
Dịch Nha cảm thấy hơi khó hiểu: “Muốn hâm mộ thì cũng phải hâm mộ Tiểu Ngư Nhi chứ, cuộc đời của em ấy mới hoàn hảo đấy.”
“Chuyện này không giống.”
Lý Phỉ hơi xấu hổ: “Em coi Dịch sư tỷ trở thành thần tượng của mình để cổ vũ bản thân một ngày nào đó cũng có thể đạt đến tiêu chuẩn này, nhưng Tiểu Ngư Nhi thì không thể, chênh lệch quá lớn.”
“Ha ha…”
Dịch Na mỉm cười, mặc dù trong lúc vô tình Lý Phỉ có ý hơi “hạ thấp” mình, nhưng cô ấy cũng không thèm quan tâm.
Những sư đệ sư muội này đều vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, tính cách vẫn còn tương đối đơn thuần, nhiều lúc chỉ nghĩ như thế nào nói như thế đó, cũng không có ác ý gì.
Hơn nữa đây vốn dĩ cũng là những lời nói thật mà.
Trong mắt Lý Phỉ, Dịch Na đang làm việc ở trung tâm CBD của Tân Nhai Khẩu, có xe hơi đi lại, công việc đàng hoàng, thu nhập cũng tương đối cao, đây là những điều kiện khiến nhiều người hâm mộ.
Nhưng cũng không thể so sánh với Tiêu Dung Ngư được, Tiểu Ngư Nhi còn chưa tốt nghiệp đại học đã trở thành giám đốc công ty luật, được giáo sư Tôn Bích Dư vô cùng yêu quý, có một căn biệt thự hàng triệu tệ ở Kiến Nghiệp, bạn trai… Bạn trai cũ có tiền có thế, hai người đã quen biết nhau bảy năm trời.
“Bánh mỳ và tình yêu đều có, chia tay thực sự quá đáng tiếc.”
Dịch Na thầm nghĩ.
Mấy thực tập sinh kia cũng không biết những chuyện này, dọc theo đường đi đều không ngừng thảo luận về vụ kiện tụng thương mại giữa Qủa Xác và Samsung.
Bởi vì Trần Hán Thăng là bạn bè nên bọn họ đều đang suy nghĩ xem làm thế nào để bảo vệ được lợi ích của Qủa Xác, chỉ có sư tỷ Dịch Na vừa lái xe vừa mỉm cười lắc đầu.
Sau khi đến cổng điện tử Qủa Xác, điều đầu tiên đập vào mắt chính là tấm biển “K?” được làm bằng kim loại, toả sáng chói mắt dưới ánh mặt trời;
Ngay sau đó, khi vào trong nhà máy, đám người Lý Phỉ phát hiện đường đi được quy hoạch gọn gàng ngăn nắp, đủ loại kiến trúc như phân xưởng, nhà ăn, ký túc xá, toà nhà văn phòng sừng sững đứng đó, còn có một bãi đậu xe thật lớn, khắp nơi trong xưởng có cây xanh bao phủ, hoa sơn chi, hoa nghênh xuân, hoa bạch ngọc lan đang thoả sức nở rộ.
Bầu trời trong xanh nhẹ nhàng khoan khoải khiến người ta cảm thấy vui vẻ thư thái, điều này chênh lệch rất lớn so với các doanh nghiệp điện tử tư nhân trong ấn tượng của bọn họ, thay vào đó giống với loại hình doanh nghiệp nhà nước.
“Có lẽ các em không chú ý tin tức đúng không?”
Sau khi dừng xe lại, sư tỷ Dịch Na đưa mắt nhìn về phía phương xa, hít hà hương hoa xộc vào lỗ mũi: “Năm nay là năm đầu tiên của “Kế hoạch năm năm lần thứ mười một”, toà thị chính Kiến Nghiệp và chính quyền khu vực Giang Lăng đã đầu tư trước hai tỷ tệ, chuẩn bị khai phá vùng ngoại thành này.”
“Qủa Xác muốn thành lập chuỗi sinh thái phức tạp, chính phủ lập tức đầu tư thành lập khu thương mại, sau này sẽ còn xây dựng thêm các tuyến đường giao thông công cộng, nhà trẻ, trường tiểu học, trưởng cấp hai, làm phong phú thêm cơ sở xây dựng khu thương mại.”
Dịch Na thả lỏng cơ thể phập phồng quyến rũ của mình: “Tôi không biết các em đang lo lắng chuyện gì, bây giờ Qủa Xác có hơn 1.200 người, Xiaomi có hơn tám trăm người và vẫn đang mở rộng nhanh chóng, lợi ích của bọn họ gắn liền với lợi ích của chính phủ, Samsung rất mạnh trên thị trường quốc tế, nhưng ở thành phố Kiến Nghiệp này, chưa chắc đã có thể đánh thắng được Qủa Xác.”
“…”
Ba thực tập sinh tay mơ trẻ tuổi này đưa mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau, Trang Cát Tân ấp úng nói: “Dịch sư tỷ, sao chị có thể biết được nhiều nội tình như vậy?”
“Cái này cũng gọi là nội tình sao?”
Dịch Na nhún vai: “Các em xem tin tức nhiều hơn một chút, thu thập một ít tin tức thì sẽ hiểu mà.”
“Thì ra là vậy.”
Ngày đầu tiên trong kỳ thực tập, đám người Lý Phỉ và Trang Cát Tân đã học được một chiêu thức, trước khi đến gặp khách hàng, nhất định phải tìm hiểu kỹ thông tin của đối phương.
“Mặc dù không có nội tình gì, nhưng tôi có một đề nghị.”
Dịch Na đi được hai bước, đột nhiên xoay người lại: “Nếu gần đó có bất động sản nào được rao bán, tôi đề nghị các em hãy vay tiền mua một phần, bởi vì sau này nhất định sẽ tăng giá.”
…
Đám người đi vào toà nhà hành chính của Qủa Xác, chẳng bao lâu sau đã được lễ tân đón tiếp, sau khi hỏi rõ lý do đến đây, chị gái lễ tân xinh đẹp gọi điện thoại cho thư ký chủ tịch để xin chỉ thị, cuối cùng mới để đám người Dịch Na đi lên lầu.
“Chậc chậc.”
Trang Cát Tân chậc miệng nói: “Khi Trần sư đệ… Chủ tịch Trần tụ tập cùng với chúng ta, hoàn toàn không thể cảm nhận được loại khí phách này.”
“Ôi trời…”
Dịch Na ngạc nhiên nói: “Hai chiếc xe của cậu ta đều có giá hơn một triệu tệ đấy, em còn muốn khí phách như thế nào mới có thể lọt vào pháp nhãn của em.”
“Em cũng không biết.”
Trang Cát Tần sờ sau đầu: “Em cảm thấy những người có tiền không nên đến quán ăn khuya.”
“Xem TV nhiều lên đi.”
Dịch Na bĩu đôi môi đỏ mọng: “Người có tiền cũng là người, chứ không phải là thần tiên, ăn quán ăn khuya và chửi thề là chuyện bình thường, chỉ là ngày thường chúng ta không tiếp xúc thôi.”
Sau khi đi vào văn phòng chủ tịch của điện tử Qủa Xác, bọn họ phát hiện ngoại trừ Trần Hán Thăng ra, trong văn phòng còn có hai cô gái.
Một người là Nhiếp Tiểu Vũ mọi người đều quen biết, người còn lại là một cô gái tóc ngắn không quen biết.
Lá gan của cô gái nhỏ này cũng rất lớn, thế mà dám cởi giày ra ngồi xếp bằng trên ghế sô pha xem “One Piece” ở trước mặt Trần Hán Thăng, Nhiếp Tiểu Vũ ở bên cạnh luyên thuyên spoil tình tiết.
“Chị đã khóc khi xem đến đoạn này, thân thế của Mani thực sự quá đáng thương.”
“Cô ấy có một người mẹ nuôi tên là Bellmer, cũng là một hải quân đã nghỉ hưu.”
“A Lam, chị khuyên em nên bỏ qua đoạn này, chỉ lừa nước mắt thôi.”
…
“Chị Tiểu Vũ, sao chị không đi làm việc vậy? Chị làm xong hết việc rồi sao? Chị đừng so sánh với một đứa sinh viên sống tạm bợ như em.”
Cô gái tóc ngắn bất mãn nói.
Nhiếp Tiểu Vũ đang định phản bác, đột nhiên nhìn thấy Dịch Na đang đứng trước cửa, cô ấy lập tức vui vẻ đứng dậy chào hỏi: “Dịch sư tỷ, Trang sư huynh, Tiêu sư huynh, Lý sư tỷ.”
Năm đó Nhiếp Tiểu Vũ muốn đi đến công ty luật làm “đoá hoa vàng”, kết quả lại bị Trần Hán Thăng lừa gạt trở thành “em gái công xưởng”, đi làm ở CBD Tân Nhai Khẩu vẫn luôn là mơ ước của cô thư ký nhỏ.
Trần Hán Thăng vẫn bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, ngậm thuốc lá gật đầu, sau đó đi đến bên cạnh ghế sô pha, nhẹ nhàng vỗ vào cô gái tóc ngắn một cái, dịu dàng hòa nhã nói: “Cút!”
“Anh làm gì vậy?”
Cô gái nhỏ rất không vui: “Đánh hỏng thì làm sao? Khuôn mặt này của em nếu ở thời cổ đại thì sẽ là Vương Chiêu Quân đấy, có thể đổi lấy ba trăm năm hoà bình nơi biên cương.”
“Ha ha…”
Lý Phỉ không nhịn được bật cười thành tiếng, hỏi Trần Hán Thăng: “Em gái của cậu sao?”
“Haizz, gia môn bất hạnh.”
Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt đau đớn nói: “Sinh ra một kẻ ngu ngốc như vậy.”
“Hừ, kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.”
Trần Lam càu nhàu đứng dậy, dứt khoát chạy đến ghế chủ tịch của Trần Hán Thăng chơi máy tính.
“Chủ tịch Trần, tôi có mấy vấn đề muốn hỏi.”
Nếu đều là người quen, mọi người cũng không cần phải khách sáo nhiều, Dịch Na lấy notebook ra dò hỏi các quan điểm của Qủa Xác đối với trận tranh chấp thương mại này.
“Bây giờ chỉ là một tranh chấp nhỏ, có thể có ý kiến gì chứ?”
Trần Hán Thăng thờ ơ nói: “Samsung cảm thấy tôi làm tổn hại danh dự của bọn họ, chị cứ đối phó với nó theo trình tự bình thường là được rồi, những chuyện tiếp theo mới là bão tố thực sự.”
“Vậy nhân tiện đây tôi có thể hỏi một chút được không?”
Dịch Na đưa tay lên nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc ra sau tai: “Vụ tranh chấp giữa Qủa Xác và Samsung này cuối cùng sẽ đấu đá nhau đến mức nào, để chúng tôi có sự chuẩn bị trước.”
“Ừm… Có lẽ là không chết không ngừng, cuối cùng rất có thể là chính phủ ra mặt hoà giải, đến lúc đó tôi mới cân nhắc đến chuyện hoà giải.”
Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
“Ồ.”
Trong lòng Dịch Na nhảy dựng lên, trưa nay cô ấy và Cao Văn đã phân thích, hai người đều cảm thấy “Một triệu phí bồi thường tổn thất danh dự và đăng báo xin lỗi” có lẽ không phải là kết thúc, chỉ là một món khai vị mà thôi.
“Tôi còn mấy câu hỏi…”
Dịch Na tiếp tục phỏng vấn, những người khác đều đang ghi chép, khoảng hơn năm giờ chiều, cuối cùng cô ấy cũng đã hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành của sự việc, thái độ của Qủa Xác và những ảnh hưởng tiếp theo.
“Được rồi, hôm nay chúng ta đến đây thôi.”
Dịch Na lịch sự nói: “Sau khi trở về tôi sẽ nhanh chóng chỉnh sửa lại một chút, đồng thời gửi một bản tóm tắt cho Tiểu Ngư Nhi, chủ tịch Trần có yêu cầu gì xin hãy dặn dò kịp thời.”
“Dịch sư tỷ quá khách khí rồi.”
Trần Hán Thăng duỗi tay ra bắt tay với Dịch Na: “Các chị có muốn ở lại nhà ăn ăn một bữa cơm xoàng không?”
“Chúng tôi phải về trước rồi, thực sự có quá nhiều chuyện.”
Dịch Na thành thật nói: “Phía bên nước Mỹ vẫn còn có một vụ kiện, ngày thường đã tích luỹ không ít công việc, bây giờ lại tiếp nhận tranh chấp thương mại giữa Qủa Xác và Samsung, thực sự muốn tiết kiệm luôn cả thời gian ăn ngủ nghỉ.”
Trần Hán Thăng cũng không miễn cưỡng, đích thân đưa Dịch sư tỷ xuống lầu, chỉ là khi sắp đến bãi đậu xe, Trần Hán Thăng vừa cố ý vừa vô tình hỏi: “Chuyện là… Sau khi nghe nói đến vụ án này, Tiểu Ngư Nhi có phản ứng như thế nào?”
“Phản ứng?”
Dịch Na sửng sốt một chút: “Tôi chỉ biết Tiểu Ngư Nhi đồng ý, tình hình cụ thể cũng không biết rõ lắm.”
“Nhưng mà…”
Dịch Na lại bổ sung thêm một câu: “Lúc nãy là Biên Thi Thi liên lạc với chúng tôi, thái độ của Thi Thi lại vô cùng tích cực.”
“À…”
Trong lòng Trần Hán Thăng hiểu rõ, xem ra bạn học Thi Thi đã cố gắng không ít ở phía sau.
Sau khi đám người Dịch Na rời đi, Trần Hán Thăng mới trở lại văn phòng, ngay lập tức nghênh đón một đợt chế nhạo của em gái: “Anh à, anh đúng là không hiểu xấu hổ khi nói mình hiểu rõ phụ nữ, lúc nãy chị gái kia nói không cần ở lại đây ăn cơm, anh cũng không giữ người ta lại một chút.”
“Những gì phụ nữ nói thì phải nghe ngược lại, bọn họ nói “không cần”, thực chất có nghĩa là “cần”.”
Trần Lam nghiêm túc dạy dỗ.
“Thật vậy sao?”
Trần Hán Thăng nhếch miệng: “Vậy anh hỏi em, em có muốn ăn phân không?”