Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 846 - Chương 846: Anh Có Thể Đừng Đột Nhiên Xuất Hiện Được Không? (1)

Chương 846: Anh có thể đừng đột nhiên xuất hiện được không? (1) Chương 846: Anh có thể đừng đột nhiên xuất hiện được không? (1)

“…”

Trần Lam nhất thời nghẹn họng một chút, cô ấy cũng không biết nên trả lời như thế nào.

Bởi vì cho dù nói “muốn” hay “không muốn”, hình như cả hai đều có nghĩa là ăn phân.

“Anh, tại sao anh cứ thích nhắc đến những thứ ghê tởm như vậy chứ?”

Nhưng Trần Lam cũng có tuyệt chiêu, mỗi khi không thể nói lại với Trần Hán Thăng, cô ấy đều chơi xấu lừa gạt cho qua: “Suốt ngày chỉ thích tranh cãi với em, nhưng bảo anh mua cho em một bộ quần áo, anh lại ra sức từ chối, anh xem mình có giống một người anh trai không?”

“Trần Lam, em đã lên đại học rồi, sao vẫn đua đòi giống như một học sinh tiểu học vậy?”

Trần Hán Thăng khinh bỉ nói: “Chỉ có học sinh tiểu học mới có thể đua đòi quần áo nào cao cấp hơn, những sinh viên như chúng ta luôn so sánh xem mua quần áo ở đâu rẻ hơn, nếu ai có thể mua được một chiếc quần jean với giá 9 tệ 9 thì người đó thực sự là vương giả trong ký túc xá.”

“Ha ha…”

Trần Lam ngây ngô cười hai tiếng: “Hình như là vậy, trong ký túc xá của bọn em cũng có xu hướng này, lão Nhị mua một chiếc váy giảm giá 39 tệ, tất cả mọi người trong ký túc xá đều hâm mộ không thôi.”

“A Lam của chúng ta còn ngây thơ lắm.”

Cô thư ký nhỏ lắc đầu, Trần bộ trưởng chỉ đơn giản là không muốn bỏ tiền ra mà thôi.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, hai anh em nhà này cứ thích lừa gạt lẫn nhau như vậy, đương nhiên lần nào anh trai cũng vượt trội hơn một bậc, mặc dù Trần Lam không ăn phân, nhưng Trần Hán Thăng lại tiết kiệm được mấy trăm tệ.

Đồng thời hắn cũng đã biết được thái độ của Tiêu Dung Ngư với chuyện này, chiêu ném đá dò đường, vứt gạch dẫn “Ngư” coi như đã thành công.

“Nếu Tiểu Ngư Nhi đã đồng ý với vụ án này, vậy tôi cũng đã có lý do đến tìm cô ấy, dù sao cô ấy cũng là giám đốc của công ty luật mà, tôi thân là khách hàng, trực tiếp hỏi một số chuyện liên quan đến công việc thì có sao đâu?”

Trần Hán Thăng gác hai chân lên mặt bàn, trong lòng lặng lẽ tính toán, sau khi cuộc chiến giữa Qủa Xác và Samsung đang bước vào giai đoạn gay cấn, đến lúc đó sẽ không còn thời gian rảnh nữa.

Nhưng hắn không biết rõ địa chỉ cụ thể của Tiểu Ngư Nhi ở Mỹ, tuy nhiên chuyện này cũng không thể làm khó được Trần Hán Thăng, mặc dù không biết tại sao Biên Thi Thi lại cố ý tác hợp, nhưng cô ấy thực sự có thái độ này.

“Tích tích tích…”

Trần Hán Thăng mở QQ ra tìm kiếm Biên Thi Thi thì có vô số group chát đập vào mặt.

Có nhóm của các bạn học cấp hai, nhóm của các bạn học cấp ba, nhóm của các bạn đại học, còn có nhóm QQ người nhà.

QQ của các thành viên trong nhà cũng được chia thành hai bên, một bên là phía Lương thái hậu, tên nhóm QQ là “Đại viện nhà họ Lương”, một cái khác là của Lão Trần, tên QQ là “Người một nhà tương thân tương ái”.

Cái tên này có lẽ sẽ được kéo dài đến tận thời đại của wechat.

Các cô dì chú bác đó còn thường xuyên chia sẻ đủ loại liên kết khác nhau ở trong group chát, cái gì mà “Khi cơ thể xuất hiện những triệu chứng này, bạn nên chú ý”, “Giúp đỡ đứa trẻ, cô giáo Hà Quỳnh nhìn thấy cũng phải bật khóc”, “Click vào đây là có thể kiếm tiền, thu nhập hàng tháng hơn mười ngàn nhân dân tệ không phải là mơ.”

Hay lắm, ngay cả mấy trò lừa đảo cũng chia sẻ.

“Không thể chịu nổi mà.”

Trần Hán Thăng bỏ qua những tin nhắn trong mấy group đó, khi kéo xuống danh sách bạn bè thì thấy avatar QQ của Tiểu Ngư Nhi chỉ một màu xám xịt ảm đạm không có ánh sáng.

Năm ngoái khi xảy ra Tu La tràng, toàn bộ phương thức liên lạc của Trần Hán Thăng đều bị Tiêu Dung Ngư cho vào danh sách đen, sau đó trong một lần trùng hợp, mặc dù số điện thoại đã được kéo ra, nhưng QQ vẫn nằm trong danh sách đen.

“Haiz…”

Trần Hán Thăng thở dài một hơi, QQ của mình có hơn ba trăm bạn bè, nhưng ít nhất 100 người trong số đó là người không quen biết, cho nên mới nói tất cả những người trong vòng bạn bè chưa chắc đã làm bạn bè, trong danh sách đen mới là cố nhân.

Trần Hán Thăng tìm được “Mùa hạ Thi Ngư”- Đây là nick QQ của Biên Thi Thi.

Những thứ như nickname này đôi khi sẽ phản ánh một số thứ gì đó, ví dụ như “Trần anh tuấn” của Trần Hán Thăng thể hiện ngoại hình và dung mạo của mình, còn có nghĩa “handsome”- Từ đồng âm với Hán Thăng trong tiếng Anh.

“Thiếu nữ hẻm mèo” của Thẩm Ấu Sở thể hiện một nỗi nhớ nhà, nhớ bà nội và em gái;

“Cá lặn ở đáy biển thổi bong bóng” của Tiêu Dung Ngư thể hiện tâm hồn ngây thơ chất phác, đáng yêu, thú vị;

“Tuổi trẻ chưa trải sự đời” của Vương Tử Bác chỉ là một nickname giả vờ vô cùng điển hình, không có hàm ý gì cả;

“Mùa hạ Thi Ngư” của Biên Thi Thi có lẽ đang thể hiện tình bạn sâu sắc giữa hai người bạn tốt với nhau.

“Tách tách tách…”

Trần Hán Thăng đã gửi tin nhắn qua đó.

Trần anh tuấn: Có ở đó không, đã ngủ chưa?

Mùa hạ Thi Ngư: ?

Trần anh tuấn: Vẫn chưa ngủ sao? Bây giờ bên Mỹ đang là 2 giờ sáng đúng không?

Mùa hạ Thi Ngư: Sao vậy, cậu có chuyện gì sao?

“Ha ha, lạnh lùng như vậy sao?”

Trần Hán Thăng cau mày, hắn cho rằng phán đoán của mình đã xuất hiện sai lầm, thực ra Biên Thi Thi cũng không có ý định tác hợp.

Vì thế Trần Hán Thăng đưa ra một lý do quang minh chính đại.

Trần anh tuấn: Khoảng thời gian này Qủa Xác và Samsung có một số mâu thuẫn trong kinh doanh, tôi đã uỷ thác vụ án này cho công ty luật Dung Thăng, nhưng vẫn có một số vấn đề chưa hiểu rõ lắm, muốn được trực tiếp nhờ Tiểu Ngư Nhi chỉ rõ.

Mùa hạ Thi Ngư: Cậu muốn địa chỉ của chúng tôi ở Mỹ?

Trần anh tuấn: Ừ.

Mùa hạ Thi Ngư: Không cho, tạm biệt!

“Mẹ kiếp!”

Trần Hán Thăng sửng sốt nhìn chằm chằm vào hai chữ “không cho”, trong lòng thầm nói gan chó của Biên Thi Thi này thật lớn, cô đã biết người đàn ông của mình đã từng lên giường với Hoàng Tuệ chưa?

Nhưng Biên Thi Thi hình như thực sự đã ngủ say rồi, cuối cùng cũng không thấy trả lời tin nhắn nữa, ngay khi Trần Hán Thăng đang suy xét đến suy nghĩ “Muốn chia tay thì mọi người cùng chia tay, ông đây không thoải mái thì mấy người cũng không thể vui vẻ” thì Vương Tử Bác đột nhiên gọi điện thoại đến đây.

Gần đây tên ngốc này đang bận rộn với mấy dự án nhỏ trong trường học, hai người đã vài ngày rồi không gặp nhau.

“Tiểu Trần.”

Giọng điệu của Vương Tử Bác hơi khó hiểu: “Mày giúp tao phân tích một chút, Biên Thi Thi đột nhiên nói muốn ăn bánh hoa sen ở cầu Sư Tử là có ý gì, cậu ấy còn gửi địa chỉ đến đây, bảo tao lập tức gửi qua đó, nhưng nước Mỹ xa như vậy, nếu gửi đi thì bánh sẽ hỏng sớm thôi, nếu không gửi, liệu cậu ấy có tức giận với tao không?”

“… Ôi má ơi, đến nỗi này sao?”

Trần Hán Thăng buồn bực vỗ đầu.

Có lẽ Biên Thi Thi thực sự muốn gửi địa chỉ của Tiểu Ngư Nhi cho mình, nhưng lại cảm thấy làm như thế quá dễ dàng, cho nên cố ý vòng một vòng lớn như vậy, cố tình nói qua Vương Tử Bác, người phụ nữ kiêu ngạo thật đáng sợ.

“Cởi quần đánh rắm, làm điều thừa!”

Trần Hán Thăng bất đắc dĩ lẩm bẩm một tiếng.

“Cái gì? Tao không đánh rắm, Tiểu Trần, mày giúp tao suy nghĩ xem, rốt cuộc có nên gửi bánh hoa quế qua đó không?”

Vương Tử Bác ngốc nghếch vẫn còn đang lải nhải hỏi.

Hộ chiếu và thị thực của Trần Hán Thăng vẫn chưa hết hạn, trên người cũng không thiếu tiền, cho nên ngay ngày hôm sau, hắn đã đặt mua vé máy bay đi đến Mỹ, lý do công khai đương nhiên là “đi công tác”.

Đương nhiên Tiêu Dung Ngư không hề hay biết gì cả, đừng nói là cô, mà ngay cả Biên Thi Thi cũng không bao giờ ngờ được rằng Trần Hán Thăng lại quyết đoán như vậy.

Hôm đó chỉ là một buổi sáng bình thường ở San Francisco, sương mù vừa mới tan đi, ánh mặt trời không mấy chói mắt xuyên qua lá cây, để lại những đốm nhỏ không đồng đều trên mặt đất, bên ngoài còn vang lên từng đợt tiếng chim hót lanh lảnh.

Dì Lâm đã thức dậy từ sáng sớm, vừa ngâm nga bài hát “Hôm nay là một ngày lành” vừa vui vẻ bận rộn trong phòng bếp.

Dì Lâm là một người giúp việc rất có kinh nghiệm, đã từng phục vụ đủ loại khách hàng, nhưng đây là lần đầu tiên làm việc ở nước Mỹ cách xa hàng chục ngàn cây số.

Lúc đầu bà ấy cũng không muốn đến đây, nhưng chủ tịch của Thâm Thông Trình Đức Quân đã đích thân tìm đến tận nhà, hơn nữa mức lương cũng rất cao, cho nên dì Lâm mới thử đồng ý một lần.

Nhưng chất lượng khách hàng rất tốt, một người là giáo sư đại học, nghe nói rất nổi tiếng ở trong nước, mái tóc bạc trắng, thoạt nhìn rất có tri thức và uy nghiêm.

Hai cô gái xinh đẹp, một người trong số đó vô cùng vô cùng xinh đẹp, lúc cô ấy mỉm cười lập tức xuất hiện hai má lúm đồng tiền ngọt ngào, dì Lâm thích nhất là cô gái tên “Tiểu Ngư Nhi” này.

Chỉ là hình như Tiểu Ngư Nhi đang mang thai, nhưng nếu khách hàng không chủ động nói, dì Lâm cũng tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, không bao giờ chủ động dò hỏi, chỉ là đêm nào cũng nấu canh dinh dưỡng đúng giờ.

Ngoại trừ những người này ra, còn có một cô gái để đầu đinh, tính cách hơi lạnh lùng, còn thích xem mấy người đàn ông đấu vật, dì Lâm hơi sợ cô ta.

“Cốc cốc cốc.”

Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa.

“Ai vậy?”

Dì Lâm gọi một tiếng, xuyên thấu qua mắt mèo thì nhìn thấy một người châu Á, vóc dáng cao lớn, trên mặt mang theo nụ cười, nhưng nụ cười ấy luôn có một chút lưu manh không kiêng nể gì cả.

Lão giáo sư đã từng nói đây là khu nhà giàu ở nước Mỹ, về an ninh không có vấn đề gì cả, nhưng dì Lâm vẫn vô cùng cẩn thận, chỉ mở cánh cửa gỗ bên trong, dùng tiếng Anh mà Tiểu Ngư Nhi dạy cho mình, trúc trắc hỏi: “Who… How are you?”

Câu này đáng lẽ ra phải là “Who are you?” có nghĩa là “Bạn là ai?”

Kết quả dì Lâm không quen thuộc nên trực tiếp đổi thành “How are you?”, có nghĩa là “Bạn có khoẻ không?”

“Tôi…”

Người đứng trước cửa đương nhiên là Trần Hán Thăng, hắn cũng bị câu hỏi bằng tiếng anh của người phụ nữ trung niên trước mắt làm cho bối rối, nhưng mẫu câu này thực sự quá quen thuộc, một đứa nhỏ đã từng tham gia vào chương trình giáo dục chín năm bắt buộc đều có thể trả lời được.

“I am fine, thank you, and you?”

Trần Hán Thăng gần như là buột miệng thốt ra.

Sau đó hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, rơi vào trong ngơ ngác.

Dì Lâm không biết nên trả lời như thế nào, bà ấy chỉ biết mấy câu tiếng Anh đơn giản này mà thôi.

Trần Hán Thăng thầm nghĩ có phải mình đã đến nhầm địa chỉ rồi không? Hay là Biên Thi Thi đang lừa mình, gan chó này lớn thật!

“Lạch cạch lạch cạch…”

Đúng lúc này, vừa khéo có người từ trên cầu thang đi xuống.

Trần Hán Thăng nhìn vào trong, một đôi chân thon dài, chứng tỏ chiều cao ít nhất cũng 1m68 trở lên, trên người mặc chiếc áo hoodie Nike thể thao đơn giản, mái tóc đuôi ngựa buộc cao đang đung đưa trái phải, đối phương hơi ngẩng cằm lên, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, còn có má lúm đồng tiền quen thuộc hai bên khoé miệng.

“Dì Lâm, ai đến…”

Lời còn chưa nói hết, nửa câu sau miễn cưỡng nuốt vào trong, chỉ là cổ tay trắng nõn đang nắm lấy thang đột nhiên siết chặt.

“Tiểu Ngư Nhi.”

Trần Hán Thăng nghiêng đầu, cười rạng rỡ nói: “Đã lâu không gặp.”

Bình Luận (0)
Comment