Câu nói ngắn gọn “Đã lâu không gặp” này rất thú vị, mới nghe thì có vẻ giống như tràn ngập niềm vui khi đột nhiên gặp lại nhau, nhưng sau khi ngẫm nghĩ kỹ lại, nó lại mang theo sự chua xót vì đã lâu không liên lạc với nhau.
Thực ra Tiêu Dung Ngư chỉ mới đến nước Mỹ vào tháng trước, lúc đó Trần Hán Thăng còn tình cờ gặp mặt và đưa tiễn ở sân bay, theo lý mà nói thời gian chia xa cũng không lâu lắm, chỉ là tình huống vô cùng đặc biệt. Tiểu Ngư Nhi mang thai, nhưng Trần Hán Thăng vẫn chẳng hay biết gì, khoảng cách tâm hồn này không phải là thứ mà khoảng cách về không gian và thời gian có thể sánh được.
Hai người cứ thế ngơ ngác nhìn nhau, Tiêu Dung Ngư đứng trên cầu thang, Trần Hán Thăng đứng trong phòng khách, giữa hai người chỉ cách nhau một khoảng cách, ánh nắng lẳng lơ một cách khó hiểu tràn ngập trong đó, phản chiếu những hạt bụi bay lơ lửng.
Cảnh tượng này giống hệt như trong một bộ phim truyền hình.
“Tiểu Ngư Nhi.”
Một lúc lâu sau, Trần Hán Thăng mới mở miệng, muốn nói gì đó.
Tiêu Dung Ngư quay người lại, chạy lên lầu mà không thèm quay đầu lại.
Trần Hán Thăng đang định đuổi theo thì bảo mẫu dì Lâm đột nhiên ngăn cản lại, có lẽ dì Lâm đã nhìn ra được Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư quen biết nhau, nhưng xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, bà ấy vẫn phải hỏi rõ ràng.
“Chuyện là…”
Dì Lâm cố gắng khoa tay múa chân: “Cậu là người Trung Quốc sao?”
“Cái gì?”
Trần Hán Thăng bị chặn lại, trong lòng rất không kiên nhẫn: “Tôi con mẹ nó made in một trăm phần trăm.”
“Ồ ồ ồ.”
Dì Lâm vội vàng gật đầu, bà ấy chưa chắc đã nghe hiểu “made in” nhưng câu nói “Tôi còn mẹ nó” đã thể hiện thân phận, đây chính là tinh hoa thuần tuý của dân tộc.
Sau khi bác gái kia không còn ngăn cản nữa, Trần Hán Thăng đầu tiên là chạy “thịch thịch thịch” đi lên cầu thang, nhưng đi chưa được hai bước thì hắn lại “thịch thịch thịch” dẫm lên cầu thang lui xuống, bởi vì đối diện có hai người đang đi xuống, đúng là giáo sư Tôn Bích Dư và Biên Thi Thi.
“Buổi sáng tốt lành, lão phu nhân, bạn học Thi Thi, thật trùng hợp, hai người cũng ở đây sao?”
Trần Hán Thăng vừa lui về phía sau vừa tươi cười thân thiết chào hỏi: “Đúng là đời người ở đâu cũng gặp nhau, ha ha ha…”
Trần Hán Thăng nói đùa, chỉ là không ai đáp lời, thoạt nhìn có chút xấu hổ, giáo sư Tôn càng sa sầm mặt mày hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Giọng điệu của lão phu nhân hơi lạnh lùng, nhưng cũng chỉ là tượng trưng, thực ra trong lòng bà, ngoại trừ ngạc nhiên và nghi hoặc ra, còn có thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giáo sư Tôn là thành viên “đảng Tiểu Ngư” trung thành, suy nghĩ của bà ấy chính là “Đứa nhỏ tuyệt đối không thể không có cha”, nếu Tiểu Dung Ngư đã mang thai, vậy thì cuộc tranh luận nên lắng xuống.
Trần Hán Thăng cần phải nhanh chóng chặt đứt toàn bộ tuyến tình cảm của mình, cho dù cô gái tên “Thẩm Ấu Sở” kia tốt đến nhường nào đi chăng nữa, nhưng Tiểu Ngư Nhi đã mang thai, điều này đủ để lấn át tất cả mọi thứ.
Chỉ là Tiêu Dung Ngư có một sự kiêu ngạo cố chấp, bản thân cô không muốn dùng đứa nhỏ để trở thành lợi thế, đây là điều mà tất cả các thành viên trong “đảng Tiểu Ngư” không thể làm gì được.
Cho nên ngoài miệng giáo sư Tôn hỏi “Tại sao cậu lại ở đây?”, nhưng ẩn ý thực sự là “Sao bây giờ cậu mới đến đây?”
“Qủa Xác và Samsung xảy ra một số mâu thuẫn thương mại, công ty luật Dung Thăng nhận lời tiếp vụ án này, đúng lúc tôi có mấy câu hỏi nên cố ý đến Mỹ xin chỉ giáo một chút.”
Trần Hán Thăng thành khẩn thẳng thắn nói.
“Ồ.”
Lão phu nhân lạnh lùng gật đầu, vị lão giáo sư đã có mấy chục năm dạy dỗ và giáo dục này cảm thấy câu trả lời này vô cùng logic.
Còn về phần vì sao không gọi điện thoại hoặc hỏi những người khác trong công ty luật, những chi tiết râu ria này có quan trọng không?
“À phải rồi, tôi còn mang cho mấy vị chút bánh ngọt từ cửa hàng Hạnh Hoa đấy.”
Trần Hán Thăng mở balo ra: “Giáo sư Tôn, đây là bánh hạt dẻ thuỷ tinh mà ngài yêu thích nhất, bạn học Thi Thi, đây là bánh hoa quế của cậu, nhìn xem nó vẫn còn nóng hổi này, nguyên nhân chính là vì Vương Tử Bác sợ nó nguội lạnh nên đã cất vào đũng quần cho đến khi tớ check in lên máy bay, cậu có cảm động không?”
“Cút cút cút!”
Biên Thi Thi không cho Trần Hán Thăng bịa chuyện, trực tiếp cướp mấy bánh hạt dẻ, lại nhìn thoáng qua lên lầu: “Của Tiểu Ngư Nhi đâu?”
“Tớ đã mua bánh hoa mai và bánh đậu xanh, những thứ đó đều là mấy món cô ấy thích ăn trước đây.”
Trần Hán Thăng xách một cái túi lên nói.
“Xem ra cậu vẫn còn có lương tâm.”
Biên Thi Thi nghiêng người tránh sang một bên: “Cậu phải nắm chặt cơ hội đấy, vụ kiện hôn nhân này sắp đưa ra toà án, hôm nay chúng tớ phải đi đến toà nộp lên một số tài liệu.”
“Biết rồi, cảm ơn cậu.”
Trần Hán Thăng hạ giọng, hắn có thể tìm được chỗ này, đầu tiên phải cảm ơn Biên Thi Thi đã “mật báo”.
“Hừ, cảm ơn tớ làm gì?”
Biên Thi Thi lắc đầu: “Tóm lại tớ chưa làm chuyện gì cả, cho dù làm gì đi nữa thì tất cả cũng là vì Tiểu Ngư Nhi.”
Trần Hán Thăng mỉm cười, Biên Thi Thi thực sự “chưa làm chuyện gì cả”, bởi vì cô ấy chỉ nói địa chỉ cho bạn trai biết mà thôi, còn về phần bạn trai có nói lại cho người khác không, chuyện này ai có thể kiểm soát được.
“Mọi người đều đang giúp mình, chẳng lẽ đây là chính nghĩa thì được ủng hộ, gian ác không ai giúp đỡ sao?”
Trong lòng Trần Hán Thăng hơi đắc ý, đồng thời cũng phớt lời nửa câu nói sau của Biên Thi Thi- cho dù làm gì đi nữa thì tất cả cũng là vì Tiểu Ngư Nhi.
…
Sau khi Trần Hán Thăng đi lên lầu hai, hắn thấy Tiểu Ngư Nhi đang chỉnh sửa lại tài liệu ở trong phòng ngủ, hắn chậm rãi đi đến cửa, Tiêu Dung Ngư rũ mắt xuống không quan tâm.
Ngược lại dưới lầu có hơi náo nhiệt, hình như Biên Thi Thi đang mở TV xem dự báo thời tiết, giúo việc làm việc ở trong phòng bếp, nồi chén bát đã phát đũa phát ra tiếng “leng keng leng keng”. Trong lúc hoảng hốt, hương vị cuộc sống nồng đậm này khiến Trần Hán Thăng cho rằng hai người vẫn chưa chia tay, mình chỉ lên đây gọi Tiểu Ngư Nhi xuống lầu ăn sáng mà thôi.
“Khụ khụ.”
Trần Hán Thăng ho khan một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ: “Anh có mua bánh hoa mai em thích ăn này, em có muốn nếm thử không?”
Tiêu Dung Ngư vờ như không nghe thấy, vẫn lo làm chuyện trong tay mình, tựa như không thích ăn bánh ngọt nữa.
“Trước khi lên máy bay, anh cố ý đến cửa hàng Hạnh Hoa mua đấy.”
Trần Hán Thăng lại nói thêm một câu, hắn muốn thể hiện lòng thành của mình.
Lần này, cuối cùng Tiêu Dung Ngư cũng nói chuyện, chỉ là trong giọng nói không còn nghe thấy sự dịu dàng ngọt ngào như trước nữa, cô lạnh lùng nói: “Cửa hàng Hạnh Hoa ở cầu Sư Tử sao?”
“Anh…”
Trần Hán Thăng bắt đầu hối hận, cầu Sư Tử không chỉ có cửa hàng Hạnh Hoa, mà còn có quán trà sữa “Ngộ Kiến” nữa.
Cũng may hắn phản ứng cũng tương đối nhanh, lập tức chuyển đến chủ đề khác: “Những món bánh ngọt này chủ yếu là để giúp em lấy lại khẩu vị ăn uống, hình như em không quen với đồ ăn ở bên Mỹ này lắm, ăn uống thường xuyên không thoải mái, lúc trước nhìn thấy ảnh chụp của em, em thường xuyên đưa tay che bụng…”
Đang nói chuyện, Trần Hán Thăng đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn phát hiện Tiểu Ngư Nhi đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cớ liếc mắt nhìn mình một cái.
Ánh mắt này quá phức tạp, phức tạp đến mức không biết diễn tả bằng lời như thế nào, Trần Hán Thăng cũng cảm nhận được, chủ đề này lại gặp trở ngại.
“Rốt cuộc có vấn đề ở đâu chứ?”
Trần Hán Thăng không dám tuỳ tiện nói thêm nữa, trong lòng cũng suy nghĩ xem nên tránh bãi mìn như thế nào.
Nhưng Tiêu Dung Ngư lại không cho hắn cơ hội này, cô đã thu dọn tài liệu xong, đeo túi đeo vai lên, nhân tiện cầm lấy một chiếc mũ lưỡi trai, đội lên đầu một cách mạnh mẽ xinh đẹp, không nói một lời lập tức đi xuống lầu.
Trong khoảnh khắc lướt qua nhau, Tiêu Dung Ngư ngẩng đầu ưỡn ngực lên, mắt nhìn thẳng, Trần Hán Thăng ở trước mắt cô thực sự giống như một người không khí trong suốt.
“Haiz…”
Trong lòng Trần Hán Thăng mất mát, ngã “phịch” xuống giường một cái, sống mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của chăn đệm, hai mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, lần đột nhiên xuất hiện này hình như cũng không có tác dụng gì.
…
Sau khi Tiêu Dung Ngư xuống lầu, giáo sư Tôn và Biên Thi Thi lập tức đưa mắt về phía này, cố gắng tìm kiếm điều gì đó từ trong vẻ mặt của cô.
Điều đáng tiếc chính là, sắc mặt của Tiêu Dung Ngư bình tĩnh như thường, hoàn toàn không thấy có nhiều sự thay đổi.
“Tiểu Ngư Nhi, ăn bánh đi.”
Biên Thi Thi đưa bánh hoa quế đến.
“Không cần.”
Tiêu Dung Ngư lắc đầu, đi đến trong phòng bếp nói: “Dì Lâm, phiền dì làm cho cháu một bát mì trong, cảm ơn.”
Biên Thi Thi và giáo sư Tôn đưa mắt nhìn nhau, thứ Tiêu Dung Ngư từ chối không phải đồ ngọt, mà là đồ ngọt do Trần Hán Thăng đưa đến, cô đã kháng cự Trần Hán Thăng đến mức này rồi sao?
Nhưng khi đến giờ ăn sáng, người thành thật như dì Lâm hơi khó xử, bà ấy lặng lẽ xin chỉ thị của giáo sư Tôn Bích Dư: “Giáo sư Tôn à, người thanh niên cao lớn kia, có cần tôi chuẩn bị bữa sáng cho cậu ấy không?”
Giáo sư Tôn vừa nghe vậy đã lập tức hiểu rõ, theo lý mà nói thì nên mời cơm, dù sao cũng vừa là người quen vừa là đồng hương, nhưng sự “quen biết” này có hơi kỳ quái, cho nên dì Lâm cũng chú ý hơn nữa.
“Về vấn đề này, cô có thể đi lên hỏi cậu ta một chút.”
Giáo sư Tôn chắp hai tay ra sau lưng, trong lúc nói chuyện, mái tóc hoa râm cũng hơi rung động: “Nếu cậu ta ăn thì mời, không ăn thì không mời, đơn giản như vậy thôi.”
“Đúng vậy, một vấn đề đơn giản như vậy, sao tôi còn phải hỏi người khác chứ?”
Dì Lâm bừng tỉnh hiểu ra, lập tức lên lầu hỏi Trần Hán Thăng.
Câu nói này của giáo sư Tôn rất hay, với thân phận của bà, đương nhiên không tiện làm trái với ý của Tiểu Ngư Nhi, vì thế dứt khoát đá quả bóng cao su kia đi, thoạt nhìn có vẻ như không có trách nhiệm, thực chất lại để Trần Hán Thăng đưa ra sự lựa chọn.
Bà cảm thấy với trình độ mặt dày của Trần Hán Thăng, hắn chắc chắn sẽ xuống ăn sáng cùng với Tiểu Ngư Nhi.
Hai phút sau, dì Lâm đi dạo qua một vòng trên lầu, sau đó đột nhiên vội vàng chạy xuống: “Tiểu Ngư Nhi, người thanh niên trẻ tuổi lúc nãy cởi áo khoác ra ngủ ở trên giường cô rồi, có muốn tôi đánh thức cậu ta dậy không?”
“Cái gì?”
Trong lúc nhất thời, Tiêu Dung Ngư cũng ngây ngẩn cả người, hành động táo bạo này thực sự rất “Trần Hán Thăng”.
Lữ Ngọc Thanh có thói quen ở sạch tương đối nghiêm trọng, Tiêu Dung Ngư ít nhiều cũng có chút ảnh hưởng, nhưng không đến nỗi khoa trương như vậy, dì Lâm cũng biết, cho nên ngày nào cũng quét dọn trong phòng ngủ của Tiểu Ngư Nhi.
“Để tôi đi thức cậu ta dậy.”
Thấy Tiêu Dung Ngư không phản ứng, dì Lâm cho rằng cô tức giận đến mức không biết nói gì, lập tức muốn đi gọi Trần Hán Thăng xuống.
Lão phu nhân và Biên Thi Thi đều không lên tiếng, chỉ nhìn dì Lâm từng bước từng bước chạy lên lầu, mắt thấy bà ấy sắp đi đến lầu hai, Tiêu Dung Ngư đột nhiên gọi một tiếng: “Khoan đã.”
“Có chuyện gì vậy?”
Dì Lâm xoay người lại.
“Bây giờ cũng đã bẩn rồi.”
Tiêu Dung Ngư mặt không cảm xúc nói: “Chi bằng chờ đến khi anh ta tỉnh ngủ, ngài hẵng giúp cháu đổi một bộ chăn đệm mới.”
“Ồ.”
Dì Lâm ngơ ngác đồng ý, hình như bây giờ bà ấy cũng đã nhận ra được một số chuyện.
“Ha ha…”
Biên Thi Thi ở bên cạnh chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói: “Thực ra, cậu chỉ sợ đánh thức người nào đó thôi đúng không, dù sao phía bên Trung Quốc đang là buổi tối, lại bay đường dài hơn mười mấy tiếng đồng hồ, chẳng trách sẽ mệt đến ngủ thiếp đi.”
Khuôn mặt trái xoan của Tiểu Ngư Nhi lặng lẽ đỏ lên một chút, có một cảm giác bị nhìn thấu tâm tư.