Nếu Tiêu Dung Ngư đã cho phép Trần Hán Thăng nghỉ ngơi ở trên giường của mình, dì Lâm đương nhiên cũng sẽ không đi quấy rầy.
Sau khi ăn sáng xong, giáo sư Tôn dẫn theo Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đi đến toà án địa phương, nhưng trước khi ra ngoài, Tiểu Ngư Nhi đột nhiên đi đến trước mặt dì Lâm, lặng lẽ dặn dò vài câu.
Dì Lâm đầu tiên là vô cùng khiếp sợ, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của Tiêu Dung Ngư, vẻ mặt có chút đau lòng, cuối cùng lặng lẽ gật đầu đồng ý: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì cả.”
“Cảm ơn.”
Tiểu Ngư Nhi nhoẻn miệng cười.
Nụ cười ấy vẫn vô cùng xinh đẹp, nhưng sau khi nghe xong những lời lúc này, không hiểu tại sao dì Lâm lại cảm thấy có chút bi thương.
Sau khi mấy người bọn họ rời đi, đình viện hai tầng này lại khôi phục sự yên tĩnh.
Dì Lâm quét dọn vệ sinh từ trong ra ngoài, thỉnh thoảng đi ngang qua cánh cửa phòng ngủ nơi tầng hai, lắng nghe tiếng ngáy trong phòng, bà ấy thầm cảm thán tâm tư của người thanh niên này cũng đủ rộng rãi, xảy ra loại chuyện như vậy, nhưng hắn lại không hay biết gì.
Có lẽ trên gối đầu toả ra hương vị quá quen thuộc, ngọt ngào đến mức khiến người ta cảm thấy yên bình, Trần Hán Thăng trực tiếp ngủ một giấc đến tận buổi chiều, sau khi rời giường, ánh mặt trời đã ngả về phía tây, trong phòng ngủ yên tĩnh lạ thường, chỉ có bức rèm cửa hơi đong đưa, thoạt nhìn có chút trống rỗng và quạnh quẽ.
“Ổ chăn của Tiêu Ngư Nhi thật thoải mái.’
Trần Hán Thăng lăn lộn trên chiếc giường mềm mại và thơm tho một lúc, cuối cùng mới lưu luyến mặc quần áo rời giường, dưới lầu chỉ có người phụ nữ trung niên kia, hình như Tiểu Ngư Nhi và Biên Thi Thi đều gọi bà ấy là “dì Lâm”, có lẽ là một người giúp việc.
Dì Lâm đang lau bàn, thấy Trần Hán Thăng đi xuống, bà ấy vội vàng lau tay lên tạp dề, khách khí nói: “Cậu có muốn ăn cơm không? Trưa nay thấy cậu đang ngủ say nên tôi không đánh thức cậu dậy.”
“Vâng.”
Trần Hán Thăng tuỳ tiện ngồi xuống ghế sô pha, khó nhọc tìm kiếm mấy từ đơn tiếng Anh: “Chuyện là… Dì where?”
“Cái gì?”
Dì Lâm ngẩn người một chút.
“Ha ha, xin lỗi.”
Trần Hán Thăng áy náy mỉm cười: “Cháu là một người có trình độ tiếng Anh cấp tám, lúc nào cũng vô thức thốt ra vài câu tiếng anh, lúc nãy là cách nói của người Anh bản địa, dì nghe không hiểu sao?”
“Sao tôi có thể hiểu được?”
Dì Lâm ngại ngùng xua tay: “Tôi chỉ biết mấy câu đơn, hơn nữa còn là do Tiểu Ngư Nhi dạy một lúc lâu, sao có thể so sánh với các sinh viên như cậu được?”
“Cũng không có gì là, ngoài ra, bây giờ cháu còn là nghiên cứu sinh.”
Trần Hán Thăng tỏ vẻ xong, lúc này mới cảm thấy hài lòng nói: “Vậy làm phiền dì làm cho cháu một chén mì, nhân tiện chiên thêm một quả trứng gà.”
“Không thành vấn đề.”
Dì Lâm lập tức đi vào trong phòng bếp bận việc, nhưng trong quá trình này, bà ấy loáng thoáng nghe thấy có người càu nhàu trong phòng khách.
“Mẹ nó, sao trên TV đều nói tiếng Anh hết thế này, ông đây còn xem cái rắm.”
…
Sau khi dì Lâm bưng mì đã nấu xong lên, Trần Hán Thăng trực tiếp tắt TV, vừa ăn vừa hỏi thăm lai lịch của dì Lâm, tại sao lại đến đây làm giúp việc.
“Tôi và chủ tịch Trình của chuyển phát nhanh Thâm Thông là đồng hương…”
Vì thế, dì Lâm lại kể lại quá trình Trình Đức Quân tìm đến tận nhà mời mình ra.
Lúc này Trần Hán Thăng mới biết dì Lâm và Trình Đức Quân là đồng lư đồng hương, bởi vì bà ấy có danh tiếng tốt trong công việc, hơn nữa có một người con gái đang làm việc trong chuyển phát nhanh Thâm Thông, xét đến mối quan hệ này, Trình Đức Quân mới yên tâm đưa dì Lâm đến đây.
“Chủ tịch Trình làm việc rất tốt.”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm khích lệ một câu, giáo sư Tôn không thiếu tiền, càng không nhận usd, cho nên Trình Đức Quân dứt khoát mời một người giúp việc đến đây để chăm sóc, điều này không chỉ làm sâu sắc thêm mối quan hệ mà còn rất có nhân tình, đây mới là hình thức “tặng quà” cao cấp nhất.
“Vậy thì chúng ta cũng rất có duyên rồi, cháu và chủ tịch Trình là bạn tốt của nhau.”
Sau khi ăn xong, Trần Hán Thăng lau miệng nói.
“Cái gì?”
Dì Lâm cho rằng mình đã nghe nhầm, Trình Đức Quân là người giàu số một ở quê nhà, sở hữu tài sản lên đến hàng tỷ, bạn bè của ông ấy sao có thể chỉ là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi chứ?
“Ha ha…”
Trình Hán Thăng thích nhất là loại thời điểm này, đôi khi sự thật không phải là do mình khăng khăng tỏ vẻ, tình thế bức bách không thể không giả vờ.
Số điện thoại di động của hắn đã sớm kích hoạt dịch vụ “truy cập toàn cầu”, vì thế ở trước mặt dì Lâm, hắn trực tiếp gọi điện thoại đến cho Trình Đức Quân, hơn nữa từ đầu đến cuối đều mở loa ngoài.
“Chủ tịch Trần, ngài đang làm gì vậy? Có quấy rầy đến sự nghỉ ngơi của ngài không?”
“Bây giờ tôi đang ở Mỹ, thực ra cũng không có chuyện lớn gì, chỉ muốn cảm ơn ngài một chút, dì Lâm mà ngài mời đến vừa thành thạo công việc, con người lại đáng tin cậy, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng.”
“Nghe nói con gái của dì ấy đang làm việc dưới quyền của ngài, một nhân viên tốt như vậy, ngài phải thăng chức tăng lương mới phải chứ? Nếu thực sự không được thì ngài chỉ cần từ bỏ sở thích, đưa cô ấy đến cho Qủa Xác là được.”
“Được rồi, sau khi trở về chúng ta tụ tập một phen.”
…
Trần Hán Thăng gọi điện thoại xong, gập điện thoại di động lại một “cốp”, nhìn dì Lâm đang ngơ ngẩn, lúc này mới nhún vai nói: “Tôi đã chào hỏi một tiếng với chủ tịch Trần rồi, bảo ông ấy tăng lương thăng chức cho con gái của dì.”
“Chuyện này, chuyện này…”
Dì Lâm vô cùng khó hiểu, không biết tại sao đối phương lại đột nhiên đối xử tốt với mình như vậy, hơn nữa thân phận của người thanh niên này có lẽ cũng không hề đơn giản nên mới có thể tuỳ tiện gọi điện thoại cho chủ tịch Trần như vậy.
“Cháu tên là Trần Hán Thăng, có lẽ dì chưa từng nghe đến cái tên này.”
Trần Hán Thăng tự giới thiệu mình trước: “Nhưng với độ tuổi của con gái dì, có lẽ cô ấy biết đấy, dì có thể đi hỏi một tiếng.”
“Trong tình huống bình thường, chúng tôi sẽ không để lộ thông tin cá nhân của khách hàng.”
Dì Lâm ấp úng nói.
“Vậy sao?”
Trần Hán Thăng dừng lại một chút: “Vậy cháu muốn hiểu thêm về thói quen sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi của Tiểu Ngư Nhi ở bên này thì sao?”
“Thế mà bị Tiểu Ngư Nhi đoán chính xác.”
Dì Lâm thầm nghĩ, bởi vì Tiểu Ngư Nhi đã dặn dò trước nên dì Lâm giữ kín như bưng: “Xin lỗi, chúng tôi sẽ không để lộ thông tin cá nhân của khách hàng.”
“Lúc nãy dì không nghe thấy sao, cháu đã giúp con gái dì được thăng chức tăng lương.”
“Xin lỗi…”
“Cháu có thể cho dì tiền.”
“Xin lỗi…”
“Cháu có thể cho thêm tiền.”
“Xin lỗi…”
“Mẹ nó!”
Trần Hán Thăng thu mua thất bại, chỉ có thể bất đắc dĩ xua tay, người đầu tiên không tôn trọng nhân dân tệ giống như vậy vẫn là Hồ Lâm Ngữ cứng rắn kiên quyết.
…
Lúc chạng vạng, đoàn người giáo sư Tôn cuối cùng cũng trở về, Trần Hán Thăng vui vẻ đi đến chào đón: “Về rồi sao, hôm nay vất vả rồi.”
Tiêu Dung Ngư không quan tâm, sau khi thấy Trần Hán Thăng, cô lập tức đè thấp vành mũ xuống, đi “phịch phịch phịch” lên lầu,
Giáo sư Tôn cũng không quan tâm, bà ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi một lát, lấy tài liệu ra lặng lẽ lật xem.
Chỉ có bạn học Thi Thi gật đầu một cái đơn giản coi như đáp lại, trong lòng Trần Hán Thăng trào dâng một cảm giác xấu hổ, cô gái này tốt bụng đến nhường nào, thế mà mình lại giới thiệu Vương Tử Bác cho cô ấy, đúng là một chuyện thiếu đạo đức.
“Có chuyện gì vậy?”
Trần Hán Thăng bĩu môi nhìn về phía giáo sư Tôn, cảm giác như lão phu nhân không vui lắm.
“Xảy ra một số chuyện.”
Biên Thi Thi nghiêm mặt doạ nạt: “Hai ngày nữa mẹ của Tiểu Ngư Nhi sẽ đến Mỹ, cậu có sợ không?”
“Thật sao?”
Sắc mặt của Trần Hán Thăng hơi ngưng đọng một chút, nhưng chẳng bao lâu sau đã khôi phục lại: “Tại sao tớ phải sợ chứ, dì Lữ thấy tớ không biết sẽ vui như thế nào đâu.”
“Hừ hừ, biết ngay không thể doạ được cậu mà, dì Lữ đã làm xong thủ tục về hưu rồi, dì ấy có thể bay đến đây bất cứ lúc nào.”
Sau khi nói xong, Biên Thi Thi cũng nhân tiện nói rõ những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay: “Chiều nay khi chúng ta đi đến toà án, đúng lúc gặp phải chồng trước của chị Ngô là Miller, bọn họ cũng đến nộp giấy tờ.”
“Hai bên không xảy ra xung đột đấy chứ?”
Trần Hán Thăng lo lắng hỏi.
“Không, chỉ là thái độ của Miller không được tôn trọng lắm.”
Biên Thi Thi tức giận nói: “Dù sao giáo sư Tôn cũng là bà ngoại của Đường Đường, kết quả Miller nói thẳng trước mặt chúng tớ rằng, cho dù thế nào đi chăng nữa, gã cũng sẽ không xin lỗi và bồi thường.”
“Vậy sao?”
Điều này không nằm ngoài dự đoán của Trần Hán Thăng.
Trước khi bùng nổ “Tu La tràng”, lúc đó tình cảm của Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi đang vô cùng thân thiết, cho nên cũng đi theo và gặp Miller hai lần, giọng điệu trong lời nói của tên quỷ nước ngoài này cực kỳ xem thường Ngô Diệc Mẫn, cho nên chỉ dựa vào mấy câu hoà giải bình thường để giải quyết chuyện này là điều không thể.
Trước mắt chỉ có hai biện pháp, một là ra hầu toà, cuối cùng để thẩm phán xử quyết, nhưng những vụ án kiểu này chắc chắn sẽ có một trận giằng co qua lại nhiều lần mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng.
Hai là âm thầm tiến hành hòa giải “không bình thường”, thông qua một loạt giao dịch, nghĩ cách khiến Miller chủ động thừa nhận sai lầm của mình trước toà, xin lỗi và tiến hành bồi thường các khoản liên quan.
Bằng cách này, cuối cùng cũng có thể thực hiện được ý nghĩa quan trọng của việc “nâng cao địa vị của các cô gái đồng hương Trung Quốc gả ra nước ngoài”.
Đương nhiên, những người thành thật như giáo sư Tôn Bích Dư, Tiêu Dung Ngư và Biên Thi Thi đương nhiên sẽ kiên định chuẩn bị các tài liệu liên quan theo cách thực tế, có ý định thực hiện mục đích của mình thông qua cách đầu tiên.
Còn đối với những người vừa mới gặp mặt đã muốn thu mua giúp việc như Trần Hán Thăng, hắn rất hiểu rõ cách thức thứ hai.
Sau khi cơm nước xong xuôi vào hơn sáu giờ chiều, Triệu Đồng- Phóng viên thường trú ở nước ngoài của tờ “Tuần san pháp luật” cũng đến đây ăn chực, khi nhìn thấy Trần Hán Thăng, cô ta đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó trào phúng nói: “Chủ tịch Trần đúng là vị khách hiếm hoi, ngài đại giá quang lâm đến đây có chuyện gì không?”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm mắng “Liên quan gì đến cô, **”, nhưng ngoài miệng vẫn lịch sự hỏi: “Triệu sư tỷ, tôi cảm thấy chị xinh đẹp hơn rất nhiều so với lần trước gặp nhau ở sân bay, ha ha, lần này tôi đến đây để hỏi mấy chuyện.”
“Chủ tịch Trần có tiền như vậy, còn cần xa xôi vạn dặm chạy ra nước ngoài để xin chỉ bảo sao?”
Triệu Đông vẫn không bỏ qua.
Cô ta sớm đã biết Trần Hán Thăng là một tên cặn bã, năm ngoái ở trên máy bay, Triệu Đồng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Trần Hán Thăng đùa giỡn với bà chủ xinh đẹp của điện tử Xiaomi- Trịnh Quan Đề, nhưng sau đó lại bị tên khốn khiếp giảo hoạt này lấp liếm cho qua.
“Được rồi!”
Giáo sư Tôn vỗ nhẹ vào bàn một cái, chấm dứt trận tranh cãi này, Triệu Đồng cũng là một sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học Đông Đại, cô ấy không dám làm trái lời lão phu nhân, chỉ có thể tạm thời buông tha cho Trần Hán Thăng.
Nhưng chờ đến khi dì Lâm làm đồ ăn xong, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Ngư Nhi.
“Cô ấy không ăn cơm sao?”
Trần Hán Thăng biết rõ còn cố hỏi: “Tôi đi gọi cô ấy một chút.”
Biên Thi Thi không nhịn được trợn trắng mắt, da mặt của Trần Hán Thăng thực sự quá dày, rõ ràng Tiểu Ngư Nhi vì hắn nên mới không xuống lầu, kết quả người này còn giả vờ không hiểu.
“Thôi, vẫn nên để cậu ấy ăn cơm yên lành đi, lát nữa tớ sẽ mang một chút đồ ăn lên ăn cùng với Tiểu Ngư Nhi.”
Biên Thi Thi không muốn Trần Hán Thăng ảnh hưởng đến khẩu vị của Tiểu Ngư Nhi, tình trạng cơ thể hiện tại của Tiểu Ngư Nhi vẫn cần phải chú trọng đến dinh dưỡng hàng ngày.
“Được rồi.”
Trong lòng Trần Hán Thăng vô cùng thất vọng, phía bên Kiến Nghiệp vẫn còn có rất nhiều chuyện, hắn không thể ở lại đây quá lâu, nhưng bây giờ xem ra, lần gặp mặt này có lẽ sẽ không có hiệu quả gì.
Còn nguyên nhân không có hiệu quả, thực ra bản thân Trần Hán Thăng cũng biết, một khi mình vẫn còn quan hệ với Thẩm Ấu Sở, Tiêu Dung Ngư sẽ không chấp nhận cô ấy.
“Bạch nguyệt quang và bảo bối sao trời có phải không thể nào ở chung hòa thuận được không?”
Trần Hán Thăng buồn bực cầm lấy bật lửa, đang định đi ra sân hút một điếu thuốc để bình tĩnh cảm xúc, không ngờ mấy người trong nhà lại đồng thời hét lên: “Không được hút thuốc!”
Biên Thi Thi: Khoảng thời gian này tớ bị viêm mũi, không ngửi được mùi thuốc.
Triệu Đồng: Dựa theo pháp luật ở bang này, nếu không có được sự đồng ý của phụ nữ, người đàn ông hút thuốc sẽ bị phạt tiền.
Dì Lâm: Người… Người trẻ tuổi vẫn nên hút ít thuốc thì hơn.
Giáo sư Tôn là người trực tiếp nhất, bà không thèm tìm bất cứ lý do gì, lạnh lùng nói: “Không được hút là không được hút, nếu không cậu không thể ở lại đây.”
“Tôi…”
Trần Hán Thăng bị doạ hơi sợ rồi, thầm nghĩ không hút thì không hút, cần gì phải viêm mũi rồi lại phạt tiền.
Người biết sẽ nghĩ mình đang hút thuốc lá, người không biết còn tưởng rằng mình đang hút cần sa đấy.
“Vậy ăn cơm đi.”
Nhìn thấy nhiều người phản đối như vậy, Trần Hán Thăng ngoan ngoãn cất thuốc vào trong túi, chỉ là trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, khoảng thời gian này hình như người cấm mình hút thuốc hơi nhiều, từ Lão Trần mở đầu, đến Lão Tiêu, sau đó lại là Biên Thi Thi và giáo sư Tôn.
Những người này đều có một điểm chung, toàn bộ đều là “đảng Tiểu Ngư.”
“Tại sao toàn bộ “đảng Tiểu Ngư” đều khuyên mình cai thuốc chứ?
Lúc này, Trần Hán Thăng cũng cảm thấy lớp giấy dán cửa sổ trước mắt mình dường như chỉ cần chọc một chọc là có thể phá vỡ, nhưng luôn cảm thấy thiếu một cơ hội.
Chuyện này thực sự không thể trách Trần Hán Thăng được, mặc dù hắn vô cùng thông minh, thủ đoạn giải quyết vấn đề và làm ăn kinh doanh có rất nhiều, nhưng lại không có kinh nghiệm làm cha, đặc biệt là “phương thuốc bí truyền” kia vẫn chưa kịp sử dụng, sau khi rơi vào lối tư duy đó, Trần Hán Thăng căn bản sẽ không suy nghĩ theo hướng “mang thai” được.
Vấn đề này vẫn luôn kéo dài cho đến khi cơm nước xong xuôi, Trần Hán Thăng vẫn không đưa ra được câu trả lời, từ đầu đến cuối Tiêu Dung Ngư cũng không xuống lầu.
“Xem ra, đêm nay Tiểu Ngư Nhi vẫn không có ý định gặp mình.”
Trần Hán Thăng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo dì Lâm vào một căn phòng dành cho khách ở tầng 1.
Nhưng sau khi đẩy cửa ra, Trần Hán Thăng sửng sốt một chút, bởi vì trên giường của căn phòng dành cho khách đang đặt bộ chăn ga của Tiểu Ngư Nhi.
“Tiểu Ngư Nhi đã đổi một bộ mới rồi, nhưng bộ này vẫn rất sạch sẽ.”
Dì Lâm đứng bên cạnh giải thích nói: “Hơn nữa còn rất mềm mại, thoải mái hơn nhiều so với bộ chăn ga lúc đầu trong phòng dành cho khác.”
“Dì đổi sao?”
Một lúc lâu sau, Trần Hán Thăng đột nhiên hỏi: “Hay là Tiểu Ngư Nhi bảo dì đổi?”
“Đương nhiên là Tiểu Ngư Nhi rồi.”
Dì Lâm thành thật nói: “Tôi không suy nghĩ nhiều như vậy, Tiểu Ngư Nhi muốn cậu ngủ ngon hơn một chút.”
“Biết rồi.”
Sau khi nghe xong, Trần Hán Thăng lập tức chạy “thịch thịch thịch” lên cầu thang, nhưng vừa mới đi được một nửa, Tiêu Dung Ngư đang định mở cửa phòng ngủ ra lai đột nhiên khoá “cạch” một tiếng.
Bước chân của Trần Hán Thăng khựng lại một chút, hắn lặng lẽ đứng trên cầu thang một lát, nhưng cuối cùng vẫn đi đến trước cửa.
Trong phòng ngủ yên tĩnh không tiếng đồng, chỉ có một chút ánh sáng lọt qua khe cửa phía dưới, vô cùng mỏng manh ở trong hành lang tối mịt, nhưng lại rất bắt mắt.
“Phù phù…”
Trần Hán Thăng hít sâu hai tiếng, ngay khi đang định gõ cửa, chỉ nghe thấy một loạt tiếng “Cạch cạch” vang lên, tiếng khoá cửa thanh thuý truyền ra từ bên trong, ý nghĩa của chuyện này không cần nói cũng biết.
Tiểu Ngư Nhi không chỉ khoá cửa, mà còn khoá cả trái tim.