Một cánh cửa gỗ đơn giản cứ thế ngăn cách hai người.
Trần Hán Thăng ở bên ngoài nhìn, Tiêu Dung Ngư ở bên trong nhìn, nhưng cũng chính vì cánh cửa này mà tầm mắt của hai người từ đầu đến cuối không thể chạm vào nhau, cứ thế lặng lẽ giằng co một lúc lâu, cuối cùng Trần Hán Thăng cũng xoay người xuống lầu.
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng xa, Biên Thi Thi ở trong phòng ngủ cũng thở dài một hơi thật sâu, cô ấy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là Trần Hán Thăng và Tiểu Ngư Nhi đang giằng co với nhau, nhưng bản thấy cô ấy lại vô cùng căng thẳng, lòng bàn tay đều vô thức đổ mồ hôi.
“Tiểu Ngư Nhi, cậu ta đi rồi.”
Trong giọng nói của Biên Thi Thi có chút tiếc nuối, có thể là hơi oán trách Trần Hán Thăng, tại sao lại không dùng chân đá văng cánh cửa đi chứ, tóm lại cậu là một tên lưu manh, kỳ vọng của mọi người đối với cậu cũng không cao như vậy, nếu làm sai chuyện gì cũng rất dễ được tha thứ.
Cũng có thể là đang oán trách Tiểu Ngư Nhi, Trần Hán Thăng sang đây một lần cũng không dễ dàng gì, cậu cứ từ chối giao tiếp như thế này, một chút cơ hội cũng không cho hắn.
“Ừ, đi rồi.”
Tiêu Dung Ngư nhẹ nhàng gật đầu, một lần nữa ngồi lại trên mép giường, hai tay ôm lấy đầu gối, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào sàn nhà không nói gì.
Nhưng Biên Thi Thi lại rất đau lòng, thực ra từ đầu đến cuối chuyện này, không ai đau khổ hơn Tiểu Ngư Nhi.
“Cậu đúng là một kẻ ngốc.”
Biên Thi Thi dịch chuyển đến bên cạnh Tiêu Dung Ngư, đưa tay ra ôm cô bạn thân vào trong ngực an ủi.
“Thi Thi, tớ không thể mở cửa.”
Bên tai vang lên tiếng mở cửa của Tiêu Dung Ngư, nhưng cũng giống như cô đang lẩm bẩm lầu bầu: “Tớ lo lắng rằng nếu mở cửa thì mình sẽ không thể nhịn được, tớ muốn nhào vào lồng ngực anh ấy bật khóc, tớ muốn cắn anh ấy một cái thật mạnh, muốn mắng anh ấy, muốn đánh anh ấy… Nhưng chúng tớ đã chia tay rồi, bây giờ Tiểu Trần đang là bạn trai của Thẩm Ấu Sở, cho nên tớ không thể nói chuyện với anh ấy, không thể gặp mặt anh ấy.”
“Thậm chí…”
Tiểu Ngư Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt đã lưng tròng trong hốc mắt: “Tớ cũng không dám cùng ăn cơm với anh ấy.”
“Tớ biết, tớ biết.”
Biên Thi Thi quá hiểu cô bạn thân của mình, kể từ khi Tiêu Dung Ngư biết Trần Hán Thăng “bắt cá hai tay” một lần nữa, cô lại có ý định tác hợp cho Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở.
“Nhưng tớ cảm thấy cậu quá thiệt thòi.”
Biên Thi Thi nghẹn ngào nói, hai lần Tu La tràng, lần nào rời đi cũng đều là Tiểu Ngư Nhi, dựa vào cái gì chứ?
“Không.”
Tiêu Dung Ngư lắc đầu, loại chuyện như thế này chẳng có gì là thiệt thòi cả, chỉ là cảm thấy mình rất vô dụng, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể quên được Trần Hán Thăng.
Có lẽ cuộc đời con người chính là vậy, có một người bạn không thể kể ra được tốt ở điểm nào, nhưng làm thế nào cũng không thể quên được.
“Tiểu Ngư Nhi!”
Một lát sau, Biên Thi Thi hít mũi một cái, đột nhiên hùng hồn nói: “Tớ tin rằng tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt lên thôi.”
Lúc nói ra những lời này, dường như Biên Thi Thi đã đưa ra quyết định quan trọng gì đó.
“Ừ.”
Tiêu Dung Ngư đã được cảm hoá, cũng lau khô nước mắt.
Thực ra sau khi chia tay, không biết cô đã khóc bao nhiêu lần, một bịch khăn giấy thường xuyên dùng hết chỉ trong một ngày, ngược lại sau khi biết mình mang thai, Tiểu Ngư Nhi đột nhiên trở nên kiên cường hơn rất nhiều, mỗi lần muốn khóc, cô lại nhanh chóng làm chuyện gì đó để phân tán sự chú ý, sợ cảm xúc tiêu cực sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
Tối hôm đó khi nghỉ ngơi, Biên Thi Thi cũng không rời đi, hai cô bạn thân thường xuyên ngủ chung với nhau.
Trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng chiếu vào trên cửa sổ, phản chiếu mặt đá cẩm thạch giống như bạch ngọc, Biên Thi Thi nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên hỏi: “Khi nào dì Lữ sang đây vậy?”
“Có thể là ngày mai, cũng có thể là ngày kia.”
Tiêu Dung Ngư cũng không rõ lắm, thủ tục nghỉ hưu của mẹ đã được phê chuẩn, bà ấy cũng đã thu dọn hành lý xong xuôi.
“Sau khi dì Lữ đến, tớ muốn về nước một chuyến.”
Biên Thi Thi vẫn nhìn chằm chằm vào ánh trăng trắng sáng kia, dừng một chút rồi nói: “… Tớ có chút nhớ Vương Tử Bác.”
“Được chứ.”
Tiêu Dung Ngư có chút xấu hổ: “Vì ở bên cạnh tớ nên cậu không thể trải qua lễ tình nhân, có lẽ trong lòng Tử Bác đang oán trách tớ.”
“Vương Tử Bác không giống như Trần Hán Thăng nhà… Không giống Trần Hán Thăng, cậu ấy sẽ không để ý đến mấy chuyện này đâu.”
Nhắc đến bạn trai của mình, Biên Thi Thi cũng hơi mỉm cười, một lát sau, cô ấy chậm rãi xoay người lại, đưa tay phải ra đặt lên khuôn mặt trái xoan bóng loáng của Tiêu Dung Ngư, lặng lẽ nhìn cô bạn thân nhất.
“Có chuyện gì vậy, Thi Thi?”
Tiểu Ngư Nhi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
“Không có gì, tớ chỉ muốn nói.”
Biên Thi Thi dùng giọng điệu khẳng định lặp lại: “Tất cả mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
…
Sáng sớm ngày hôm sau, giáo sư Tôn lại đi ra ngoài cùng với Tiêu Dung Ngư, cho nên khi Trần Hán Thăng tỉnh dậy, trong nhà chỉ có Biên Thi Thi, Triệu Đồng và dì Lâm.
Dì Lâm đang nấu cơm ở trong phòng bếp, lúc nhìn thấy bà, Trần Hán Thăng còn lễ phép chào hỏi.
Hốc mắt của Biên Thi Thi hơi sưng lên, như thể tối hôm qua bị mất ngủ vậy;
Trong miệng Triệu Đồng đang ngậm một cây tăm xỉa răng, tập trung xem chương trình TV bằng tiếng Anh của mình.
Mặc dù Triệu Đồng không quan tâm đến mình, nhưng sau khi dùng bữa sáng xong, Trần Hán Thăng vừa nới lỏng dây lưng vừa ngồi xuống bên cạnh cô ta: “Triệu sư tỷ, tôi muốn ra ngoài xử lý chút chuyện nhưng không rành đường, chị có thể đi cùng tôi một chuyến không?”
“Vậy cậu có thể bắt taxi mà.”
Triệu Đồng liếc mắt nhìn một cái.
“Tôi lo tài xế nước Mỹ không thể nghe hiểu tiếng Anh cấp tám của tôi.”
Trần Hán Thăng bất đắc dĩ nhún vai.
“Mẹ nó! Cậu còn có tiếng Anh cấp tám, tôi không rảnh…”
Triệu Đông đang định từ chối thì Trần Hán Thăng trực tiếp cắt ngang, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mai mốt tôi phải về nước rồi, vụ kiện tụng hôn nhân này vẫn đang treo ở đó chưa được giải quyết, nếu bàn chuyện hoà giải không có hiệu quả, tôi muốn thử xem mình có thể góp chút sức lực gì nó không?”
“Cậu?”
Triệu Đồng nghi hoặc đánh giá nhìn Trần Hán Thăng, một người bình thường không hiểu rõ pháp luật thì có thể góp sức gì cho vụ kiện chứ?
“Triệu sư tỷ đừng xem thường tôi, được không?”
Trần Hán Thăng chỉnh sửa lại cổ áo: “Tôi tốt xấu gì cũng gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng và thành lập hai doanh nghiệp, thay đổi mô hình phát triển của ngành chuyển phát nhanh và ngành sản xuất điện thoại di động trong nước, đối với vụ kiện tụng này, các chị giải quyết nó từ góc độ chuyên nghiệp, tôi cũng có thể giải quyết nó từ góc độ của một doanh nhân.”
Không thể không nói, thân phận tỷ phú vẫn có sức thuyết phục, mặc dù Triệu Đồng khinh bỉ tính cách “cặn bã” của Trần Hán Thăng, nhưng vẫn vô cùng tán thành năng lực và thủ đoạn của hắn.
“Cậu dự định sẽ làm gì?”
Triệu Đồng hỏi.
“Tôi muốn đi tìm chồng trước của chị Ngô… Miller…”
Trần Hán Thăng vừa nói được nửa câu thì Triệu Đồng đã nhíu mày lắc đầu: “Miller không được, gã ta còn rác rưởi hơn cả cậu, căn bản không thể nói chuyện được.”
“Thứ chó má Triệu Đồng, không có việc gì cũng muốn dẫn lên ông đây một chân, chờ đó cho tôi!”
Trong lòng Trần Hán Thăng thầm mắng vài câu, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười giải thích: “Tôi còn chưa nói hết lời mà, người tôi muốn tìm chính là bạn trai của Miller, Anderson, tôi nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt chính là ở công ty của Anderson đúng không?”
“Cậu muốn nói chuyện với Anderson?”
Triệu Đồng phản ứng lại.
“Đúng vậy, Miller là một kẻ thất nghiệp, hơn nữa còn là gay, gã ta chắc chắn cần người bao nuôi.”
Trần Hán Thăng cười “ha ha”: “Cho nên Anderson có lẽ là nguồn tiền của Miller, chúng ta không cần phải hoà giải với Miller, chỉ cần Anderson đồng ý, rất nhiều chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều…”
“Hình như cũng hơi có lý.”
Lúc trước Triệu Đồng đều phớt lờ Anderson, tập trung toàn bộ sự chú ý lên trên người Miller.
Nhưng trước khi ra ngoài, Trần Hán Thăng lại có ý định đi lên tầng hai gọi Biên Thi Thi.
“Cậu gọi Thi Thi làm gì?”
Triệu Đồng vô cùng buồn bực: “Cách làm của một người đàn ông chân chính là lặng lẽ giải quyết xong mọi chuyện, sau đó lặng lẽ xuống sân khấu, không cần phải gióng trống khua chiêng rêu rao.”
“Đây là kiểu lý luận ngốc nghếch gì vậy?
Trần Hán Thăng khịt mũi khinh thường: “Tại sao tôi phải lặng lẽ xuống sân khấu, anh hùng vô danh ai làm thì làm, ông đây không làm, lúc còn học tiểu học, khi làm trực nhật, tôi phải chờ đến khi thầy giáo đến đây kiểm tra tôi mới đi lau bảng vài cái.”
“Nếu không gọi Biên Thi Thi đến, ngộ nhỡ chị không nói thì Tiểu Ngư Nhi không biết đến sự trả giá của tôi sao?”