Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 850 - Chương 850: Kết Quả Chính Nghĩa =) Qúa Trình Chính Nghĩa

Chương 850: Kết quả chính nghĩa =) Qúa trình chính nghĩa Chương 850: Kết quả chính nghĩa =) Qúa trình chính nghĩa

“Qủa không hổ là chủ tịch Trần.”

Triệu Đồng châm chọc nói: “Yêu một người cũng cần có hiệu quả và lợi ích như vậy, đây là logic của một thương nhân sao?”

“Triệu sư tỷ, chị không thể dùng quan điểm tình yêu của mình để yêu cầu tôi được.”

Trần Hán Thăng cười hì hì nói: “Giữa người với người không thể vơ đũa cả nắm, tôi đã từng liên tục ở trong tiệm nét suốt hai ngày hai đêm khi cảm thấy tức giận đến cực độ, chị có thể không?”

“Không đứng đắn như vậy, cũng không biết lúc trước Tiểu Ngư Nhi thích cậu ở điểm gì nữa.”

Triệu Đồng hừ lạnh một tiếng.

Trần Hán Thăng cũng không thèm để ý, chạy lên lầu gọi Biên Thi Thi.

Biên Thi Thi đang ở trong phòng ngủ nghỉ ngơi, tối hôm qua cô ấy gần như thức trắng cả đêm, bởi vì cuối cùng cô ấy cũng hạ quyết tâm sẽ nói chuyện với Thẩm Ấu Sở.

Thực ra trước đó, trong lòng Biên Thi cũng vô cùng do dự.

Một là vì Tiểu Ngư Nhi sẽ không đồng ý, hai là điều này sẽ vô tình làm tổn thương đến Thẩm Ấu Sở, ba là, nếu Vương Tử Bác biết chuyện này, liệu cậu ấy có tức giận không?

Vì chuyện này, Biên Thi Thi thậm chí còn đi tham khảo ý kiến của giáo sư Tôn Bích Dư đức cao vọng trọng, lão phu nhân còn đưa ra một câu trả lời vô cùng chắc chắn- Đứa nhỏ không thể không có cha.

Sự ủng hộ của giáo sư khiến Biên Thi Thi thêm tự tin, hơn nữa bọn họ đã từng chứng kiến một cặp đôi yêu nhau như vậy, bây giờ thậm chí còn không dám nói chuyện khi chỉ cách một cánh cửa gỗ, chuyện này đã trở thành “Cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà”.

Điều trùng hợp chính là hai ngày tới Lữ Ngọc Thanh cũng sẽ đến đây, bên cạnh Tiểu Ngư Nhi có người chăm sóc, Biên Thi Thi có thể nhân cơ hội này về nước một chuyến.

“Haiz, cô ấy cũng rất hiền lành.”

Biên Thi Thi kéo chăn lên che khuất trán, bây giờ cô ấy đang phải chịu áp lực rất lớn, bởi vì luôn nghĩ đến cô gái sở hữu đôi mắt hoa đào sợ mình bị con mèo béo kia cào bị thương nên đã cố ý đưa thức ăn cho mèo đến ở trước cửa quán trà sữa trong đại học Tài chính kia.

“Mình sẽ nói chuyện này cho cô ấy biết, nhưng lựa chọn như thế nào vẫn là do chính bản thân Thẩm Ấu Sở.”

Biên Thi Thi lặng lẽ suy nghĩ, cô ấy không có ý định khuyên nhủ Thẩm Ấu Sở rời đi, bởi vì cô ấy thực sự không nói nên lời.

“Thịch thịch thịch!”

Đột nhiên, Trần Hán Thăng ở bên ngoài lớn tiếng gõ cửa: “Biên Thi Thi, đừng ngủ nữa, đi theo anh trai đẹp trai ra ngoài xử lý chút việc nào?”

“Có chuyện gì?”

Biên Thi Thi mở cửa hỏi.

“Cậu cứ đi theo làm một người phiên dịch là được.”

Trần Hán Thăng cũng không giải thích quá nhiều, xoay người muốn rời đi.

Nhưng vừa mới đi được hai bước, hắn đột nhiên xoay người lại: “Thật kỳ lạ, tại sao hôm nay cậu luôn cúi đầu vậy, hình như không dám nhìn thẳng vào tớ, nói mau, có phải cậu đã làm chuyện gì có lỗi với Tử Bác không?”

“Cái rắm!”

Biên Thi Thi bị nhìn thấu tâm tư, vội vàng đóng cửa lại điều chỉnh cảm xúc, cô ấy sẽ không làm chuyện gì có lỗi với Vương Tử Bác, nhưng thực sự sắp làm chuyện có lỗi với Trần Hán Thăng.

Sau khi bắt một chiếc taxi xuất phát, Biên Thi Thi vẫn luôn thất thần, không muốn nói dù chỉ một câu.

Triệu Đồng đang suy nghĩ xem Trần Hán Thăng sẽ đàm phán với Anderson bằng cách nào, thỉnh thoảng sẽ trò chuyện với tài xế vài câu.

Trần Hán Thăng ngồi trên ghế phụ, mở cửa sổ xe ra thảnh thơi hít mây nhả khói.

Ở trước mặt giáo sư Tôn, hắn không dám hút, nhưng bây giờ lão phu nhân không ở đây, chỉ dựa vào Triệu Đồng và Biên Thi Thi thì không thể ngăn cản được hắn.

“Lúc trước tôi cũng đã hút thuốc.”

Triệu Đồng bĩu môi nói: “Nhưng vào cuối năm ngoái, cha tôi phải nhập viện vì phổi, lúc đó tôi đã cai thuốc, sức khoẻ quan trọng lắm đấy, chủ tịch Trần.”

“Ồ, cha chị cũng hút thuốc sao?”

Trần Hán Thăng quay đầu lại hỏi, nhìn vẻ mặt của hắn thì biết hắn không để ở trong lòng.

“Kẻ nghiện thuốc.”

Triệu Đồng cau mày, có lẽ đang lo lắng cho sức khoẻ của cha.

“Triệu sư tỷ…”

Trần Hán Thăng đột nhiên hít một hơi thật mạnh, sau đó chậm rãi phun ra một ngụm khói đặc, giả thành giọng nói già nua trầm thấp nói: “Chị nhìn dáng vẻ này của tôi, giống cha chị không?”

“Cút cút cút.”

Triệu Đồng tức giận mắng: “Cậu cứ hút đi, sớm muộn gì cũng có người khiến cậu chủ động cai thuốc.”

“Chậc.”

Trần Hán Thăng cười đắc ý, Triệu Đồng trào phúng mình nhiều lần như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội phản kích.

Còn về vấn đề “cai thuốc”, vẫn là lý luận tầm thường đó, Lão Trần và Lương thái hậu, Thẩm khờ khạo và Tiểu Ngư Nhi, cả bốn người này đều không thể khiến mình cai.

Còn ai có thể đây?

Sau khi đến công ty của Anderson, gã nhìn thấy Biên Thi Thi và Triệu Đồng, lập tức vỗ đầu nói mấy câu tiếng Anh.

“Gã nói, nếu lại vì chuyện kiện tụng, vậy thì hãy gặp nhau ở toà đi, đừng đến đây quấy rầy nữa.”

Triệu Đồng phiên dịch nói.

“Vậy chị nói với hắn, tôi đến đây không phải để thảo luận về vụ kiện.”

Trần Hán Thăng huýt sáo một tiếng, tự mình tìm một chiếc ghế ngồi xuống: “Ông đây đến đến nói chuyện làm ăn.”

Sau khi Triệu Đồng phiên dịch xong, ánh mắt của Anderson lập tức nhìn lướt qua trên người ba người, vẻ mặt mang theo sự nghi hoặc nồng đậm.

Có lẽ anh ta cũng không thể ngờ được rằng, nguyên đơn và bị đơn trong vụ kiện còn chưa đánh nhau mà đã trở thành đối tác làm ăn trước.

“Triệu sư tỷ, chị hãy giới thiệu thân phận của tôi một chút đi.”

Trần Hán Thăng vun tay lên nói.

Triệu Đồng lại phiên dịch một lần nữa, Trần Hán Thăng cũng không nghe hiểu, chỉ có hai tiếng ghép vần “Qủa Xác” vẫn còn khá rõ.

Nhưng, Anderson căn bản chưa từng nghe nói đến Qủa Xác, sự nghi ngờ trong ánh mắt càng nồng đậm hơn nữa.

“Không thể trách tôi được.”

Triệu Đồng nhún vai: “Tôi nói rằng cậu là ông chủ lớn của một trong năm nhà sản xuất điện thoại di động hàng đầu trong nước, Anderson cảm thấy chúng ta đang lừa gạt gã.”

“Quỷ nước ngoài ngu ngốc.”

Trần Hán Thăng hơi mất kiên nhẫn: “Chẳng lẽ không biết chuyện trong nước thì không biết hỏi Baidu, chuyện bên ngoài không biết có thể hỏi Google sao? Không biết đến chuyện phòng the thì có thể lên Cộng đồng Qủa Xác hoặc Google tra một chút thì sẽ biết.”

Thông qua sự phiên dịch của Triệu Đồng, Anderson thực sự mở máy tính ra tra cứu một chút, ở trên Google thực sự có thể tìm kiếm được các tin tức liên quan đến Qủa Xác, bao gồm cả người sáng lập Trần Hán Thăng và ảnh chụp hắn đang đĩnh đạc phát triển trong nhiều hội nghị.

Có một số phương tiện truyền thông nước ngoài còn coi điện tử Qủa Xác trở thành “Samsung đang lên tiếp theo”, mặc dù đây chỉ là một tiêu đề hơi khoa trương và quảng cáo hơi lố, nhưng nó có thể nâng cao địa vị của Qủa Xác trong lòng Anderson.

Trần Hán Thăng cũng nhân cơ hội này móc danh thiếp từ trong túi ra, đồng thời sử dụng câu nói đã học cả đời: “Hello, nice too meet you.”

Người Mỹ vô cùng thực tế, bọn họ cảm thấy “Business is Business”, làm ăn là làm ăn, mọi thứ đều có thể làm ăn.

Nếu người Trung Quốc có tiền tên Trần Hán Thăng này bằng lòng biến vụ kiện tụng này trở thành một khoản giao dịch, Anderson rất sẵn lòng đàm phán.

Còn về sức ảnh hưởng đằng sau vụ án, who care?

Anderson cảm thấy nó hoàn toàn không thực tế bằng tờ tiền đô la, chỉ cần Trần Hán Thăng đưa ra một con số thoả đáng, đừng nói là để Miller xin lỗi trước toà, thậm chí buổi tối hôm đó muốn trải qua đêm xuân cùng với anh ta cũng được.

Triệu Đồng và Biên Thi Thi chỉ sửng sốt nhìn, Triệu Đồng khá hơn một chút, cô ta làm phóng viên lâu như vậy, thực sự đã nhìn thấy quá nhiều các vụ hoà giải bên ngoài toà án.

Biên Thi Thi cảm thấy hơi choáng váng, vì vụ kiện này, từ giáo sư Tôn đến toàn bộ thành viên của công ty luật, mọi người đều dùng một trăm phần trăm sức lực để đối phó.

Đặc biệt ở trong nước vẫn còn có rất nhiều phương tiện truyền thông chú ý, bọn họ đều ví vụ kiện này trở thành một vụ kiện kinh điển, thậm chí còn có ý định liệt nó vào “Một trong mười vụ án pháp lý chân thực ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân Trung Quốc trong thế kỷ mới”.

Một vụ kiện quan trọng như vậy lại bị Trần Hán Thăng nắm giữ trong lòng bàn tay đùa giỡn, nếu Miller cứ xin lỗi bằng cách này thì việc thắng kiện dường như cũng không còn bất cứ ý nghĩa nào.

“Một triệu đô la.”

Sau một hồi cò kè mặc cả, Anderson đưa ra điểm mấu chốt của mình.

Trần Hán Thăng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, đang định mở miệng đồng ý thì Biên Thi Thi ở bên cạnh lại ngăn cản: “Tôi cảm thấy không nên làm như vậy thì hơn, lần này chúng ta đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, cơ hội chiến thắng cũng không nhỏ, hơn nữa cho dù lần này không thành công thì còn có lần sau mà, không nhất thiết phải tiêu tiền vào một chiến thắng hão huyền như vậy.”

“Như thế nào là hão huyền chứ?”

Trần Hán Thăng nghiêm túc phản bác:

“Thứ nhất, nếu thắng vụ kiện này, đây sẽ là trường hợp đầu tiên một người phụ nữ Trung Quốc lấy chồng nước ngoài tố cáo chồng cũ mà thắng kiện đúng không, có phải nó sẽ mang ý nghĩa vô cùng to lớn không?”

“Thứ hai, đây là vinh dự của công ty luật Dung Thăng đúng không? Kinh nghiệm nặng trĩu này, không mấy công ty luật trong nước có thể so sánh được.”

“Thứ ba, một triệu đô la Mỹ tương đương với hơn bảy triệu nhân dân tệ, số tiền này thoạt nhìn rất nhiều, nhưng một khi danh tiếng của công ty luật đi lên, sau này một vụ kiện quốc tế sẽ có tiền thuê hàng chục triệu tệ đấy.”

“Cuối cùng.”

Sau khi “Thấu tình đạt lý”xong, Trần Hán Thăng bắt đầu “xúc động lòng người”: “Chúng ta thuộc bên chính nghĩa mà, chẳng lẽ Miller không nên xin lỗi chị Ngô sao? Chẳng lẽ Miller không nên cung cấp phí nuôi dưỡng cho Tôn Đường Đường sao? Nếu kết quả là chính nghĩa, quá trình của nó liệu có quan trọng không?”

“Nếu chuyện này bại lộ ra ngoài thì phải làm sao bây giờ?”

Triệu Đồng ở bên cạnh xen vào một câu.

“Chuyện này thì có gì khó chứ?”

Trần Hán Thăng cười nói: “Công ty luật không hề hay biết gì, bởi vì sau khi người sáng lập ra điện tử Qủa Xác- Trần Hán Thăng biết được tình cảnh của Ngô Diệc Mẫn và Tôn Đường Đường, trong lòng cảm thấy xúc động sâu sắc nên đã quyết định chi một triệu đô la để mua một câu “sorry” và tôn nghiêm, văn án này có phải càng khiến người ta đồng cảm hơn không?”

“Chuyện này…”

Triệu Đồng không biết nên nói như thế nào, đầu óc của Trần Hán Thăng thực sự rất nhanh nhạy, đương nhiên hắn thực sự cũng có tiền.

“Nói theo cách này.”

Trần Hán Thăng thấy Biên Thi Thi vẫn không đồng ý, hắn dứt khoát xé giấy dán cửa sổ, trực tiếp nói: “Cho dù các cô đồng ý hay không, tôi cũng đã đồng ý với khoản giao dịch này rồi, tóm lại chỉ cần mở phiên toà thì Miller sẽ xin lỗi ngay tại chỗ, cho dù muốn cản cũng không thể cản được.”

“Sao cậu có thể làm như vậy?”

Biên Thi Thi tức giận: “Tớ sẽ nói chuyện này với Tiểu Ngư Nhi, cậu ấy sẽ không tha thứ cho hành vi này của cậu.”

Triệu Đồng vuốt ve cái đầu đinh của mình, cô ta đột nhiên hơi muốn cười.

Ngày hôm qua, mấy người Biên Thi Thi vẫn còn đang cố gắng nghĩ cách khiến Miller xin lỗi.

Ngày hôm nay, Biên Thi Thi đột nhiên hy vọng Miller không cần xin lỗi, mọi người sẽ tranh luận bằng bản lĩnh thực sự của mình.

“Cậu muốn nói cho Tiểu Ngư Nhi?”

Trần Hán Thăng đang bình tĩnh, sau khi nghe thấy câu nói này, hắn đột nhiên “hoảng hốt”: “Biên Thi Thi, tớ nhìn nhầm cậu rồi, tớ dẫn cậu ra để chỉ để làm phiền dịch, cậu tuyệt đối không thể nói cho Tiêu Dung Ngư!”

“Hừ! Tớ không chỉ nói cho Tiểu Ngư Nhi, mà còn muốn nói cho lão phu nhân!”

Biên Thi Thi đứng dậy, bước nhanh ra khỏi văn phòng “dơ bẩn” này.

Bên ngoài là ánh mặt trời ấm áp, lúc phản chiếu lên người, bạn học Thi Thi cảm nhận được một tia sáng chính nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment