Trần Hán Thăng xin tha cũng không có chút tác dụng nào, Biên Thi Thi chính nghĩa vẫn nói với giáo sư Tôn và Tiêu Dung Ngư.
Cho nên sau khi trở về từ công ty của Anderson, hắn đã nhìn thấy giáo sư Tôn Bích Dư sa sầm mặt mày ngồi ở trong phòng khách, khí chất của bà cụ rất mạnh, khiến dì Lâm sợ tới mức trốn ở trong bếp không dám tuỳ tiện đi lại.
Tiêu Dung Ngư ngồi ở bên cạnh, cô nhìn lướt nhìn thoáng qua Trần Hán Thăng khi hắn vừa mới vào cửa, sau đó lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Biên Thi Thi hơi bối rối, có lẽ bạn học Thi Thi cũng không thể ngờ được lại nghiêm trọng như vậy, ngược lại có chút lo lắng cho Trần Hán Thăng.
“Giáo sư Tôn, khụ khụ… Tiểu Ngư Nhi.”
Nhưng tình huống này cũng nằm trong dự kiến của Trần Hán Thăng, trong lòng hắn không hề hoảng hốt chút nào, thậm chí còn nhân cơ hội này gọi Tiêu Dung Ngư một tiếng.
Tiểu Ngư Nhi không ngẩng đầu lên, tay phải đang định theo bản năng che bụng nhỏ lại, nhưng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô âm thầm bưng ly lên, đổi thành uống một ngụm nước ấm.
“Chuyện này là do tôi tự đưa ra quyết định.”
Trần Hán Thăng vừa chủ động xin lỗi (phô trương thành tích của mình), vừa nhìn mặt đoán ý.
“Nếu muốn trách thì hãy trách tinh thần dân tộc của tôi quá mạnh mẽ đi.”
Trần Hán Thăng xúc động nói: “Chị Ngô bị gã nước ngoài kia bắt nạt, nhưng tên chó Miller này thậm chí còn không nói một câu xin lỗi, tôi đã nhịn gã lâu lắm rồi, cho nên dưới cơn xúc động nhất thời đã tiêu tốn hơn bảy triệu nhân dân tệ, để khiến anh ta quỳ gối xuống.”
Hắn sợ giáo sư Tôn không biết mình đã tiêu bao nhiêu tiền, còn cố ý đổi thành nhân dân tệ, như vậy có vẻ chấn động hơn một chút.
Giáo sư Tôn cười lạnh một tiếng, bà còn không hiểu Trần Hán Thăng sao, tinh thần dân tộc gì đó là có thật, nhưng “nhất thời xúc động” thì không tồn tại.
Một người dễ dàng nóng nảy có thể thành lập điện tử Qủa Xác sao?
Trần Hán Thăng chắc chắn đã âm thầm tính toán, nếu tiêu tốn bảy triệu nhân dân tệ này ra ngoài, chắc chắn sẽ không lỗ vốn.
Trong lòng lão phu nhân hiểu rõ rằng sức ảnh hưởng tiếp theo của vụ kiện này không phải là thứ tiền tài có thể đánh giá.
“Về phương diện khác thì sao?”
Trần Hán Thăng tiếp tục giải thích: “Ngày mai tôi phải về nước rồi.”
Khi nói đến đây, Trần Hán Thăng cố ý tạm dừng một chút, hắn muốn nhìn xem phản ứng của Tiểu Ngư Nhi.
Đáng tiếc biểu cảm của Tiêu Dung Ngư không có bất cứ thay đổi nào, chỉ bưng ly trà lên tiếp tục uống hai ngụm nước ấm.
“Haiz!”
Trần Hán Thăng tiếc nuối thở dài một hơi, nói ra những lời trong lòng: “Trước khi về nước, tôi chỉ muốn làm chút gì đó, nếu kiện tụng bình thường, có lẽ sẽ đi đi về về mấy chuyến nữa, làm như vậy thực sự rất mệt mỏi, tôi hơi đau lòng.”
Sau khi câu nói này thốt ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều sửng sốt, bầu không khí vẫn còn trang nghiêm lúc nãy đột nhiên trở nên hơi ái muội, “Trần Hán Thăng đang đau lòng cho ai?”, trong lòng mọi người đều hiểu rõ câu trả lời.
Biên Thi Thi thầm nghĩ quả nhiên là Trần Hán Thăng, dựa vào da mặt dày, cho dù đang ở trong trường hợp nào đi nữa, những lời buồn nôn gì cũng dám nói.
“Trần Hán Thăng đúng là thứ đàn ông cặn bã, nhưng hắn cũng rất biết dỗ dành con gái vui vẻ.”
Nếu Vương Tử Bác có thể công khai tỏ tình trong loại “hội thẩm Tam đường này”, bạn học Thi Thi cũng có thể ghi tạc trong ký ức của mình và mỉm cười mỗi khi nhớ lại.
Biên Thi Thi liếc nhìn cô bạn thân của mình một cái, mặc dù Tiểu Ngư Nhi vẫn vô cùng bình tĩnh, tựa như không nghe hiểu Trần Hán Thăng đang nói gì, nhưng cô đã nâng ly lên lần thứ ba và uống “ừng ực ừng ực”.
“Khụ… Tớ rót cho cậu thêm chút nước nhé?”
Biên Thi Thi ghé sát đến gần, cố ý hỏi.
Tiêu Dung Ngư dùng móng tay nhẹ nhàng bấm vào đùi Biên Thi Thi một cái, nếu cô bạn thân tiếp tục quấy rối một lần nữa, có lẽ mình không thể kiểm soát được cảm xúc nữa.
Trong lòng lão phu nhân cũng vô cùng bất đắc dĩ, khi một người không có bất cứ kiêng kỵ gì, thực sự không biết phải quản thúc hắn như thế nào.
“Cuối cùng thì sao, đó chính là chị Ngô và Tôn Đường Đường.”
Mí mắt Trần Hán Thăng linh hoạt, sau khi tỏ tình với Tiểu Ngư Nhi xong, hắn lại xây dựng mối quan hệ tốt với giáo sư Tôn.
“Chị Ngô một mình đưa Đường Đường về nước, chị Ngô không thành thạo ngành nghề nào, bây giờ không có công việc chính thức, Đường Đường không có nền tảng tiếng Trung nên cũng chỉ có thể trở thành người mẫu.”
Trần Hán Thăng nói với vẻ tràn ngập căm phẫn: “Cho nên tôi nhất định phải khiến Miller nhanh chóng xin lỗi, xin lỗi với giáo sư Tôn, xin lỗi chị Ngô, xin lỗi Tôn Đường Đường; Miller có giống một người cha chút nào không? Tôi khinh bỉ nhất chính là những kẻ khốn khiếp không được dạy dỗ này, nếu tôi không phải là một sinh viên chất lượng cao, thực sự chỉ muốn tát gã vài cái… Hử? Tôi đang nói Miller mà, mấy người nhìn chằm chằm vào tôi làm gì?”
Ngay khi Trần Hán Thăng đang bắn nước miếng tung toé đọc diễn văn thì đột nhiên cảm thấy giáo sư Tôn, Biên Thi Thi và Triệu Đồng đều đang nhìn mình, ngay cả dì Lâm cũng hơi thò đầu ra khỏi phòng bếp.
Còn về phần Tiểu Ngư Nhi, cô đã bưng ly lên uống nước lần thứ tư rồi.
“Tôi nói không đúng sao?”
Trần Hán Thăng ấp úng hỏi: “Chẳng lẽ Miller là một người cha tốt?”
“Không.”
Giáo sư Tôn chắc chắn nói: “Ngay cả con gái ruột thịt của mình cũng không quan tâm, gã không xứng làm cha, hy vọng mọi người có thể lấy đó làm gương?”
“Mọi người?”
Trần Hán Thăng nhìn trái nhìn phải, thầm nghĩ nơi này chỉ có mình là đàn ông mà, giáo sư Tôn đang âm thầm cảnh cáo, nhắc nhở mình sau này phải làm một người cha tốt.
“Được rồi.”
Giáo sư Tôn cũng không rối rắm với chủ đề này quá nhiều, tiếp tục quay trở lại với vụ kiện: “Tình hình bây giờ, chỉ cần mở phiên tòa thì Miller sẽ xin lỗi sao?”
“Vâng.”
Trần Hán Thăng gật đầu: “Chỉ khi Miller xin lỗi mới có thể nhận được một triệu đô la, hơn nữa sau khi được tôi thổi phồng khoe khoang, hình như Anderson đã hơi động lòng, anh ta rất muốn làm ăn buôn bán với Qủa Xác, nhưng tôi nói chờ đến khi vụ kiện này kết thúc hẵng nói.
“Cho nên.”
Trần Hán Thăng dè dặt nói: “Có lẽ bọn họ sẽ càng cảm thấy sốt ruột hơn nữa, chúng ta hãy chờ bọn họ nhận lỗi sau khi mở phiên toà, sau đó vui vẻ kết thúc vụ kiện xuyên quốc gia này.”
Lão phu nhân cau mày, vấn đề nằm ở đây, trừ phi không ra toà, nếu không chắc chắn sẽ thắng kiện.
Giáo sư Tôn đã làm việc trong ngành luật mấy chục năm trời, rất nhiều bản thảo điều lệ trong nước đều do bà soạn thảo, có thể nói là kinh nghiệm vô cùng phòng phú, đã từng gặp qua không ít vụ án kỳ quái.
Nhưng vụ án này thực sự quá quanh co khúc khỉu, bị cáo thế mà lại hy vọng được thua kiện, nguyên cáo hy vọng có thể tranh luận một phen.
“Nếu chúng tớ rút đơn kiện thì sao?”
Biên Thi Thi xem mồm vào hỏi.
“Nếu rút đơn kiện.”
Trần Hán Thăng mỉm cười: “Trừ phi các cậu vứt bỏ không quan tâm đến vụ án này nữa, nếu không mở phiên toà, Miller vẫn trực tiếp xin lỗi.”
“Chuyện này…”
Biên Thi Thi cắn môi, như thế này cũng không ổn.
Rất nhiều các phương tiện truyền thông trong nước đang háo hức chờ đợi kết quả của vụ kiện này, nếu cứ thế từ bỏ, không những không có tác dụng làm gương mẫu mà còn ảnh hưởng đến danh dự của công ty luật.
Nhưng nếu ra toà, lại có một cảm giác giống như đang diễn kịch lừa gạt người khác, Biên Thi Thi cảm thấy công sức chuẩn bị một thời gian dài cũng không hiểu quả bằng một triệu đô la.
Đây chính là trò chơi giữa kết quả chính nghĩa và quá trình, các sinh viên luật bình thường đều kiên trì với “quá trình chính nghĩa”, nhưng với cục diện trước mắt, chỉ có “kết quả” chính nghĩa mới có thể phù hợp với lợi ích của mọi người.
“Tư bản thực sự là một thứ gì đó đáng sợ.”
Một lúc lâu sau, giáo sư Tôn Bích Dư chậm rãi nói: “Cho dù là pháp luật công bằng nhất, tư bản cũng có thể tìm được lỗ hổng.”
Trần Hán Thăng nhếch miệng mỉm cười, lão phu nhân nói như vậy, có nghĩa là bà sẽ có mặt ở toà án đúng giờ.
Bởi vì đây chính là kết quả tốt nhất, sau khi ra toà thắng kiện, thông qua các phương tiện truyền thông trong nước đưa tin, càng có nhiều đồng hương nữ lấy chồng nước ngoài hiểu rõ rằng, một khi bị bắt nạt, bọn họ cũng có thể can đảm tiến hành tố tụng.
Ý nghĩa như thế này thực sự rất phi thường, tuyệt đối không thể tuỳ tiện rút đơn kiện.
Công ty luật cũng sẽ thu hoạch được danh tiếng, Tiểu Ngư Nhi không cần phải ở lại nước ngoài thêm nữa, Trần Hán Thăng cảm thấy mình quá trâu bò, một mũi tên trúng mấy con chim.
Đương nhiên, “money” cũng rất quan trọng, nếu Tu La tràng xảy ra ở thời kỳ Hoả Tiễn 101, Trần Hán Thăng chắc chắn không thể giải quyết chuyện này một cách thuận buồm xuôi gió, cũng may lúc này Qủa Xác đã đi vào quỹ đạo, chỉ cần sau khi về nước đại chiến với Samsung một trận nữa là có thể xác định được địa vị kinh tế.
Ngày hôm sau, Trần Hán Thăng xách theo balo chuẩn bị rời đi, chỉ là cảnh tượng có chút thê lương, ngoại trừ Biên Thi Thi ra, không có ai đến đưa tiễn.
“Không thể ngờ được, Trần Hán Thăng không có ai bì nổi lại rơi xuống vũng bùn này.”
Trần Hán Thăng than ngắn thở dài nói.
“Được rồi, có một số người mặc dù nói không ra ngoài, nhưng chắc chắn cô ấy đang đứng bên cửa sổ nhìn theo.”
Biên Thi Thi duỗi tay cản một chiếc xe taxi, bản thân mình cũng ngồi xuống: “Chúng ta đi thôi.”
“Không cần thiết, bạn học Thi Thi.”
Trần Hán Thăng cảm động nói: “Tâm ý của cậu tớ nhận, nhưng thực sự không cần tiễn tớ đến sân bay đâu, tớ tìm được đường.”
“Nghĩ nhiều quá rồi đấy, chủ tịch Trần.”
Biên Thi Thi thò đầu ra từ ghế phụ: “Tớ cũng muốn về nước một chuyến.”
“Nhân tiện xử lý chút chuyện.”
Biên Thi Thi rũ mắt xuống, trong lòng lặng lẽ nói.