Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 852 - Chương 852: Tử Bác, Tớ Và Trần Hán Thăng Cãi Nhau, Cậu Sẽ Giúp Ai?

Chương 852: Tử Bác, tớ và Trần Hán Thăng cãi nhau, cậu sẽ giúp ai? Chương 852: Tử Bác, tớ và Trần Hán Thăng cãi nhau, cậu sẽ giúp ai?

Sau hơn mười mấy giờ bay, lúc Trần Hán Thăng và Biên Thi Thi thuận lợi đáp xuống sân bay Lộc Khẩu Kiến Nghiệp đã là năm giờ chiều trong nước.

Vương Tử Bác đã đợi sẵn ở đại sảnh ga quốc tế, dáng người cậu ấy cũng không thấp, từ xa đã nhìn thấy cậu bạn thân đeo kính râm và bóng dáng yểu điệu yêu kiều kia.

“Tiểu Trần!”

Vương Tử Bác lớn tiếng chào hỏi với Trần Hán Thăng một tiếng trước, sau đó giọng nói giống như được lắp đặt một chốt mở, âm thanh chợt thu nhỏ, giọng điệu cũng mang theo chút xấu hổ: “… Đã về rồi.”

Câu nói này là nói với Biên Thi Thi, phương thức đối thoại không chủ ngữ này thường tồn tại giữa những người yêu nhau hoặc vợ chồng.

Giống như Trần Hán Thăng thường xuyên gọi Thẩm Ấu Sở là “Này…”, lúc trước cũng thường xuyên gọi Tiêu Dung Ngư là “cái kia…”

Cuộc trò chuyện giữa Lương thái hậu càng đơn giản hơn nữa, có thể là vì hai người đã làm vợ chồng vài chục năm, Lương Mỹ Quyên chỉ cần “khụ” một tiếng, Lão Trần đã biết bà ấy muốn nói gì tiếp theo.

“Ừ, về rồi.”

Trên đường đi, Biên Thi Thi vẫn luôn tỏ ra khách sáo với Trần Hán Thăng, nhưng khi nhìn thấy bạn trai nhà mình, cô ấy lập tức để lộ “bản tính” ra ngoài.

“Giúp tớ cầm túi xách.”

“Vương Tử Bác, tớ đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng vặn mông ở nơi công cộng.”

“Nếu còn vặn nữa thì tớ sẽ đánh cậu đấy.”

“Hừ, tối nay tớ muốn ăn bibimbap Hàn Quốc, nhà hàng ở Tân Nhai Khẩu kia, cậu đi cùng tớ đi.”

Giọng điệu của Biên Thi Thi có chút bá đạo cậy bản thân được chiều, nhưng Vương Tử Bác hoàn toàn không thèm để ý, giống như cho dù bạn gái yêu cầu gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ mỉm cười ha ha đồng ý, trên khuôn mặt đơn thuần tràn ngập sự dịu dàng.

Trần Hán Thăng nhìn thấy cũng có chút xúc động, thực ra cậu bạn thân từ nhỏ vô cùng thành thật, lúc trước chỉ cần Hoàng Tuệ có lòng một chút, thì Vương Tử Bác cũng sẽ tiếp tục tự lừa gạt chính mình.

Nhắc đến Hoàng Tuệ, căn cứ vào báo cáo của Trương Vệ Vũ, “Mười mấy sự cố liên quan đến vụ nổ điện thoại di động của Samsung” gần như đã được sắp xếp xong xuôi, gã sẽ nhanh chóng điều tra Hoàng Tuệ dựa theo manh mối mà Trần Hán Thăng đưa ra.

Nhưng chuyện này phải giữ bí mật với Vương Tử Bác, tên ngốc này dễ mềm lòng, lại quá thành thật.

Còn nhớ khi mới bắt đầu lên cấp hai, hai người bị hiểu lầm rằng đã ăn trộm quả quýt trong vườn trái cây, chủ nhân của vườn trái cây đã trực tiếp tìm đến trường học.

Vương Tử Bác giải thích như thế nào cũng không có tác dụng, cậu ấy lại không thể chịu được việc bị người khác hãm hại, thế là khóc lóc muốn cầm dao mổ bụng ra để chủ nhân của vườn trái cây nhìn thấy rằng cậu ấy không ăn vụng.

Đương nhiên cuối cùng vẫn bị giáo viên ngăn cản lại, Trần Hán Thăng cảm thấy thằng bạn thật ngu ngốc, vì thế mắng Vương Tử Bác: “Mày ngu vừa thôi chứ? Tại sao muốn mổ bụng của mình ra, làm như thế sẽ chết người đấy, nếu mày thực sự muốn chứng minh thì có thể móc mắt của bọn họ xuống, ăn vào trong bụng để chứng minh mà.”

Có lẽ chủ nhân của vườn trái cây chưa bao giờ nhìn thấy một học sinh trung học hung dữ như vậy, cuối cùng chuyện này cũng không thể giải quyết được gì, mặc dù chỉ là một khúc nhạc đệm, nhưng cũng để lộ tính cách hoàn toàn khác biệt giữa Vương Tử Bác và Trần Hán Thăng.

Cho nên hai mươi năm sau, một người gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trên người sở hữu tài sản cả trăm triệu tệ; Một người là kỹ sư kỹ thuật trong một doanh nghiệp nhà nước, thậm chí còn bỏ qua sự ngăn cản của Trần Hán Thăng, thành thật chấp nhận đi đến Iraq ở Trung Đông để nhận nhiệm vụ.

“Tiểu Trần, mày sao vậy?”

Vương Tử Bác thấy Trần Hán Thăng hơi thất thần, đưa tay ra vẫy vẫy ở trước mặt hắn.

“Vẫy cái rắm, ông đây đang suy nghĩ chuyện khác.”

Trần Hán Thăng phản ứng lại, trở tay ôm lấy cổ Vương Tử Bác: “Nhìn dáng vẻ nhút nhát của mày này, lại tỏ ra hèn mọn như thế trước mặt bạn gái, mày phải học hỏi tao này, đi qua ngàn bụi hoa không một phiến lá dính thân, phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm của tao thôi.”

“Chậc.”

Biên Thi Thi cười nhạo một tiếng: “Không biết là ai, đêm hôm khuya khoắt đứng bên ngoài phòng ngủ của Tiểu Ngư Nhi hơn hai mươi phút, nữ nhi tình trường như vậy sẽ ảnh hưởng đến tốc độ rút kiếm biết bao nhiêu.”

“Ai mà ngốc như vậy, thế mà lại đứng bên ngoài hai mươi phút, chẳng lẽ cậu ta không đá cửa sao?”

Trần Hán Thăng bày ra vẻ mặt khinh thường: “Tóm lại không phải tôi, Biên Thi Thi, cậu phải chịu trách nhiệm với câu nói của mình đấy, nếu không cho dù là người quen, tớ cũng có thể kiện cậu tội phỉ báng.”

Vương Tử Bác không thể xen vào kiểu đấu võ mồm này, một khi cãi nhau, cậu ấy sẽ cảm thấy đầu lưỡi của mình không còn nhanh nhẹn, nhưng cậu ấy cũng rất vui, một bên là cậu bạn thân gần hai mươi năm, một bên là cô gái mình yêu thương nhất, nếu cuộc sống vẫn luôn đơn giản như vậy thì thật tốt biết bao.

Ba người bắt xe đến một nhà hàng Hàn Quốc ở Tân Nhai Khẩu, đây có thể coi là “nơi đính ước” của Vương Tử Bác và Biên Thi Thi, lúc trước Trần Hán Thăng và Tiêu Dung Ngư cũng thường xuyên đến bên này.

“Ngày này năm ấy tại cửa đây

Hoa đào thắm sắc má ai hồng

Má hồng nơi nao tìm chẳng thấy

Đào hoa vẫn vậy cười gió đông.”

Trần Hán Thăng tìm kiếm trên Baidu, sau đó đọc toàn bộ bài thơ này ra ngoài.

Lúc trước đều là hắn đút cẩu lương cho người khác, không ngờ phong thuỷ đã hoàn toàn xoay chuyển, thứ chó má Vương Tử Bác cũng có thể khoe khoang hương vị tình yêu mục nát.

Nhưng việc tốt của Vương Tử Bác vẫn chưa kết thúc, lúc ăn cơm, cậu ấy lại vui vẻ tiết lộ một tin tức tốt.

Bởi vì Vương Tử Bác tiếp nhận mấy hạng mục nhỏ trong trường học, hơn nữa chất lượng hoàn thành cũng không tồi, lại xét từ góc độ giúp đỡ sinh viên gây dựng sự nghiệp, đại học Lý công Kiến Nghiệp đã tặng miễn phí một văn phòng làm việc trong khuôn viên xây dựng sự nghiệp cho “Công ty phần mềm internet Trí Bác” sử dụng.

Kể từ khi đại học Tài chính có Trần Hán Thăng, mấy năm nay, mức độ hỗ trợ các sinh viên gây dựng sự nghiệp của các trường đại học cao đẳng ở Kiến Nghiệp rất lớn, có lẽ bọn họ cũng muốn khai quật ra một Lưu Hán Thăng, Trương Hán Thăng hay Lý Hán Thăng…

“Chỉ có một văn phòng thôi sao?”

Trần Hán Thăng bĩu môi: “Với quan hệ giữa tao và mày, trường học của mày đúng là không biết cách ứng xử, xem ra trong mắt ban lãnh đạo đoàn uỷ của trường đại học Lý công nhà mày, “Trần Qủa Xác” không có chút ảnh hưởng nào.”

“Không.”

Vương Tử Bác hầm hự giải thích: “Giáo viên hướng nghiệp không hề hay biết chuyện này, thầy ấy còn đang thắc mắc tại sao lúc trước tao lại đến điện tử Qủa Xác thực tập đấy.”

“Tao cảm thấy mình đã rất giỏi.”

Biên Thi Thi thể hiện mình là một người bạn gái chu đáo, cô ấy kiêu ngạo nói: “Cậu vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng bây giờ đã có một văn phòng riêng, chờ khoảng hai năm nữa, tớ tin rằng nó có thể trở thành một công ty lớn.”

“Nào, cụng ly.”

Biên Thi Thi rót “ùng ục” hai ly trà lúa mạch, cầm một ly trong tay, một ly khác đưa cho bạn trai, ánh mắt sáng lấp lánh: “Tử Bác, tớ tin cậu, cậu không hề thua kém bất cứ người nào.”

“Tớ…”

Vương Tử Bác có chút không quen lắm, sau đó hốc mắt hơi nóng lên, cậu ấy vẫn luôn là một người tự ti, cha mẹ không biết khuyến khích, mặc dù tình cảm với cậu bạn thân từ nhỏ rất tốt, nhưng Trần Hán Thăng không độc mồm độc miệng đã là may lắm rồi.

Lúc trước khi “yêu đương” với Hoàng Tuệ, để kiểm soát tốt hơn cái “máy di động ATM” này, từng hành động cử chỉ của cô ta không ngừng hạ thấp Vương Tử Bác, điều này đã đánh vào lòng tự trọng của một người đàn ông hướng nội thành từng mảnh vỡ nát.

Mãi đến khi gặp Biên Thi Thi, người bạn gái này luôn cổ vũ động viên mình, Vương Tử Bác mới cảm thấy đây là thiên sứ của mình.

“Gớm quá đi, ông đây không ăn nữa.”

Trần Hán Thăng đã ăn uống no say, khoa trương “oẹ” một tiếng, ngậm điếu thuốc ở trong miệng, nghênh ngang rời khỏi nhà hàng châm thuốc, sau đó bắt xe trở về Giang Lăng.

Sau khi thanh toán xong, Vương Tử Bác và Biên Thi Thi cũng có ý định rời đi, Biên Thi Thi muốn đến ghé thăm văn phòng ở trong đại học Lý công Kiến Nghiệp kia một chút rồi trở về ký túc xá.

Tâm trạng của cô ấy rất tốt, cô ấy đã ở Mỹ một khoảng thời gian dài, ngoại trừ nhớ nhung bạn ra thì cũng rất nhớ cảnh tượng đường phố nhộn nhịp ở Tân Nhai Khẩu và hàng cây ngô đồng trên đường Văn Lan.

“Tử Bác.”

Dẫm lên ánh trăng sáng tỏ và cơn gió tháng ba nhẹ bẫng, Biên Thi Thi đi được một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Nếu một ngày nào đó, tớ và Trần Hán Thăng cãi nhau, cậu sẽ giúp ai?”

Bình Luận (0)
Comment