Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 853 - Chương 853: Thẩm Ấu Sở Béo Thêm Một Cân

Chương 853: Thẩm Ấu Sở béo thêm một cân Chương 853: Thẩm Ấu Sở béo thêm một cân

“Cái gì?”

Vương Tử Bác sửng sốt một lúc, logic của bạn học Thi Thi rất kỳ quái, bởi vì các cô bạn gái bình thường đều hỏi mấy câu đại loại như “Tớ và mẹ cậu cùng rơi xuống sông, cậu sẽ cứu ai trước”, tại sao cô ấy lại muốn so sánh mình với Trần Hán Thăng chứ?

“Cậu nói đi chứ?”

Thấy Vương Tử Bác một lúc lâu cũng không trả lời, Biên Thi Thi không nhịn được thúc giục một câu, giống như đáp án đối với cô rất quan trọng vậy.

“Ừm… Thì…”

Vương Tử Bác ậm ừ một lúc lâu, cuối cùng gãi đầu nói: “Tiểu Trần sẽ không cãi nhau với cậu đâu, bởi vì cậu quá thông minh, Tiểu Trần sẽ không cãi nhau với người thông minh, cậu ấy thích bắt nạt người ngu ngốc như Hồ Lâm Ngữ hơn.”

“Hồ Lâm Ngữ là ai?”

Biên Thi Thi lập tức hỏi, cho dù là cô gái nào đi chăng nữa, chỉ cần nghe thấy tên họ của một cô gái khác từ trong miệng bạn trai, bọn họ cũng sẽ tập trung cao độ sự chú ý.

“Là bạn thân nhất của Thẩm… Thẩm Ấu Sở.”

Vương Tử Bác thành thật giải thích, nhưng vừa mới nói xong, cậu ấy đã hối hận, bởi vì nhắc đến Thẩm Ấu Sở ở trước mặt Biên Thi Thi thực sự không thích hợp, cho dù Tu La tràng đã bùng nổ, “đảng Ấu Sở” và “đảng Tiểu Ngư” đều đã biết đến sự tồn tại của đối phương.

Quả nhiên, sau khi nghe thấy cái tên “Thẩm Ấu Sở”, Biên Thi Thi lập tức không nói gì nữa, ngay cả khi đi đến văn phòng gây dựng sự nghiệp ở trường đại học Lý công Kiến Nghiệp, cô cũng chỉ im lặng giúp đỡ quét dọn một chút, sau đó chuẩn bị trở về đại học Đông Đại.

Trong lòng Vương Tử Bác cũng vô cùng thấp thỏm, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Nếu Tiểu Trần ở đây, cậu ấy sẽ trả lời như thế nào?”

Vương Tử Bác suy nghĩ một lúc lâu, thậm chí còn đặt mình vào góc độ của Trần Hán Thăng.

Đại học Đông Đại và Lý công Kiến Nghiệp đều ở cùng một khu đại học, cách nhau không xa, dọc theo đường đi người đến người đi, rất nhiều các cặp đôi sinh viên đang đi dạo với nhau.

Có người đùa giỡn, có người khẽ thì thầm nói nhỏ, có người thân mật ôm lấy nhau ở dưới gốc cây, cũng có các học bá độc thân, bọn họ chỉ thích đọc sách dưới ánh đèn đường, giống như các cặp tình nhân đi ngang qua mình kia chỉ tô điểm thêm cho mình.

Đây chính là cuộc sống đại học vừa thoải mái vừa thú vị, mọi người không quen biết lẫn nhau, cũng không quan tâm và không ảnh hưởng lẫn nhau.

Chỉ là Biên Thi Thi có chút không vui, mặc dù cô ấy không lên tiếng, nhưng lại vừa đi vừa dẫm bên bóng của Vương Tử Bác, giống như đang muốn trút hết sự không vui của mình lên cái bóng đó.

Khi sắp đến ký túc xá nữ của đại học Đông Đại, Vương Tử Bác đi nhanh hơn hai bước đuổi theo bạn gái, lo lắng bất an nói: “Cậu thấy trả lời như vậy đã được chưa? Nếu tớ phát hiện hai người sắp cãi nhau, tớ nhất định sẽ hoà giải trước, như thế có thể tránh xảy ra mâu thuẫn.”

Vương Tử Bác cho rằng câu trả lời này đã đủ hoàn hảo, nhưng Biên Thi Thi căn bản không hài lòng, lại dẫm mạnh lên cái đầu to trên bóng dáng đó.

“Tớ đi đây.”

Biên Thi Thi hất mái tóc đuôi ngựa, thở hổn hển nói.

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút.”

Vương Tử Bác vô thức vặn vẹo mông: “Mùa xuân hơi nóng, lát nữa trở về nhớ uống nước ấm.”

“Không được vặn!”

Biên Thi Thi mở to đôi mắt đẹp.

“Không vặn không vặn.”

Vương Tử Bác vội vàng đưa hai tay xoa eo, cố gắng kiểm soát cơ thể.

Ánh đèn bên dưới ký túc xá rất sáng, phản chiếu lên khuôn mặt của Vương Tử Bác, để lộ biểu cảm vô cùng căng thẳng, giữa hai hàng chân mày không thể che giấu được sự hoảng loạn và lo lắng.

Biên Thi Thi nhìn thấy cảm thấy vô cùng đau lòng, cô móc ra một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo từ trong vali hành lý, trực tiếp nhét vào trong tay Vương Tử Bác.

“Cậu là một đầu heo ngu ngốc.”

Biên Thi Thi chỉ tiếc “rèn sắt không thành thép mắng một câu, xoay người lại đi trở về ký túc xá.

Vương Tử Bác cúi đầu nhìn xem, thế mà lại là một chiếc máy cạo râu điện của Philips, đây có lẽ là do Biên Thi Thi cố ý mua ở nước Mỹ để tặng cho mình.

Kể từ khi hai người xác lập quan hệ cho đến nay, trên thực tế Biên Thi Thi đã mua đồ tương đối nhiều, lúc trước là thắt lưng Gucci, bây giờ lại mua một chiếc máy dao cạo râu, Vương Tử Bác chỉ thanh toán hoá đơn khi ra ngoài ăn mà thôi.

Nhớ trước đây, Hoàng Tuệ chỉ mua cho Vương Tử Bác một ly Starbucks mà cũng phải lẩm bẩm trên miệng một thời gian dài.

“Biên, Biên…”

Vương Tử Bác giật giật khóe miệng, đột nhiên rất muốn xông đến ôm Biên Thi Thi vào lòng, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cậu ấy thực sự rất ngại.

Cứ thế chỉ một khoảnh khắc do dự, Biên Thi Thi đã đi đến cánh cổng lớn ký túc xá, cô ấy xoay người lại giơ nắm đấm nhỏ lên, “hung dữ” khoá tay múa chân vài cái về phía Vương Tử bác, sau đó hất mái tóc đuôi ngựa đi lên lầu.

Vương Tử Bác cũng ngơ ngác đưa tay lên, mãi đến khi bóng dáng của Biên Thi Thi biến mất không thấy đâu nữa, cậu ấy mới véo mạnh vào người mình một cái.

“Tại sao lại nhát gan như vậy chứ? Mày đúng là heo, heo nhát gan.’

Vương Tử Bác hối hận đến xanh ruột, nếu đổi lại là Trần Hán Thăng, hắn nhất định sẽ trực tiếp xông đến ôm lấy Tiểu Ngư Nhi.

Trên đường trở về trường học, Vương Tử Bác lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Hán Thăng: “Tiểu Trần, mày đang ở đâu?”

“Vừa đến văn phòng.”

Trần Hán Thăng trả lời: “Có chuyện gì sao?”

Vương Tử Bác do dự một chút: “Tao có chuyện muốn hỏi mày…”

“Đừng nói, đã từng yêu.”

Trần Hán Thăng vẫn dùng giọng điệu không đứng đắn kia.

“Cái gì mà đã từng yêu chứ, mày đừng nói linh tinh.”

Vương Tử Bác ồm ồm nói: “Nếu một ngày nào đó tao và Tiểu Ngư Nhi cãi nhau, mày sẽ giúp ai?”

“Chuyện này còn cần phải nói sao, đương nhiên giúp Tiểu Ngư Nhi rồi.”

Trần Hán Thăng dứt khoát trả lời.

“Hả?”

Vương Tử Bác ngẩn người: “Chúng ta là bạn thân từ nhỏ mà.”

“Lúc mày cãi nhau với Tiểu Ngư Nhi, chúng ta đã không còn là bạn thân nữa rồi.”

Trần Hán Thăng cười hì hì trả lời.

“Thứ chó má nhà mày.”

Vương Tử Bác thực sự muốn đấm Trần Hán Thăng vài cái, mình vì cậu ta mà khiến Biên Thi Thi không vui, cậu ta còn không tim không phổi trả lời như vậy.

“Được rồi, được rồi.”

Trần Hán Thăng phỉ nhổ: “Mày đừng hỏi mấy vấn đề ngu ngốc đó nữa, đó đều là những thứ các cô gái luôn băn khoăn, mày cũng không biết xấu hổ mà hỏi ra khỏi miệng, có biết mất mặt không vậy?”

“Tao không…”

Vương Tử Bác lẩm bẩm một câu, đối với đàn ông mà nói câu hỏi này thực sự quá nhàm chán, trước khi cúp máy, cậu ấy mới nhớ đến một chuyện: “À phải rồi, có phải mày và Biên Thi Thi đã xảy ra mâu thuẫn gì ở Mỹ không vậy?”

Phía bên kia Trần Hán Thăng yên tĩnh một lúc, giọng điệu bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn: “Nếu mày thực sự không có chuyện gì làm thì có thể download hai bộ phim A để xem, Qvodplayer của Qủa Xác đã được nghiên cứu thành công rồi, mày có muốn tận hưởng trước một chút không, hình như bộ phim mới của Hatano Yui vừa mới phát hành.”

“Thôi quên đi, khoảng thời gian này tao đã cai rồi.”

Vương Tử Bác rầu rĩ nói: “Vậy mày nghỉ ngơi sớm một chút đi, điều chỉnh sự chênh lệch múi giờ.”

“Ngay cả tay nghề truyền thống cũng có thể cai, I phục you rồi.”

Trần Hán Thăng lẩm bẩm một tiếng rồi cúp máy, tiếp tục ngồi trong văn phòng mân mê “Qvodplayer”.

Trong mấy ngày hắn đến Mỹ, điện tử Qủa Xác không xảy ra chuyện lớn gì, sau khi Samsung đệ đơn kiện Qủa Xác ra toà, bọn họ tạm thời không tiến thêm bước nào.

Tóm lại tất cả mọi chuyện đều bình thường, chỉ có tin tốt duy nhất đến từ “Qvodplayer Qủa Xác”, Vương Hưng dẫn theo “đoàn đội lao ngục bốn người, cuối cùng cũng nghiên cứu phát minh ra thứ đồ này.

Nếu mấy người bọn họ vẫn còn ở trong căn phòng làm việc 15 mét vuông ở thành trấn kia, có lẽ Qvodplayer phải chờ đến tháng mười năm nay mới có thể ra đời, đầu năm 2007 mới có thể được phát hành trên toàn mạng.

Nhưng nó lại được ấp trứng trong điện tử Qủa Xác, nhờ vào sự hỗ trợ về kinh tế kỹ thuật, cũng như các nhân tài trong viện nghiên cứu Qủa Mễ, nó đã được ra mắt trước sáu tháng.

Chỉ cần thông qua quá trình giám sát tính ổn định của sản phẩm, phần mềm “Qvodplayer Qủa Xác này sẽ có thể phát hành rộng rãi toàn mạng ngay lập tức.

Bây giờ Trần Hán Thăng đang thử nghiệm tính khả thi của Qvodplayer Qủa Xác dựa theo phương pháp riêng của mình.

Thực ra trình tự cũng vô cùng đơn giản, chỉ là đặt liên kết của mấy bộ phim giáo dục vào trong đó, nếu nó có thể nhanh chóng giải mã tất cả các định dạng video avi, rmvb, mp, hơn nữa có thể vừa phát vừa tải, điều này đủ để đánh bại Ảnh Âm Bạo Phong và windows media.

Còn về phần các chức năng như “chia sẻ và download phim ảnh”, cũng có thể chậm rãi khám phá và mở rộng.

“Cốc cốc cốc…”

Khi Trần Hán Thăng đang “kiểm tra đo lường” được một nửa thì cô thư ký nhỏ gõ cửa vài lần, đi vào dò hỏi: “Bộ trưởng Trần, cậu không về nhà sớm sao? Kể từ khi thành lập hội đồng quản trị đến nay, cậu rất ít khi tăng ca như vậy.”

“Ừ.”

Trần Hán Thăng đang tăng ca cảm thấy vô cùng khi chịu khi bị quấy rầy, tuỳ tiện vẫy vẫy tay: “Lát nữa tôi sẽ về, cô tan làm trước đi.”

“Ôi, bộ trưởng Trần, sao mặt của anh lại đỏ như vậy?”

Giữa Trần Hán Thăng và Nhiếp Tiểu Vũ, vừa giống cấp trên cấp dưới vừa giống anh trai và em gái, cô ấy trực tiếp nghiêng đầu đi tới: “Cậu đang xem cái gì thú vị vậy, cho tôi xem với.”

“Cút cút cút…”

Trần Hán Thăng gấp máy tính cái “cạch”, búng mạnh vào đầu cô thư ký nhỏ một cái: “Cái gì cũng cảm thấy hứng thú, thậm chí còn lén lút uống thuốc bắc, cô chỉ còn thiếu phân chưa ăn thôi.”

“Tôi cho rằng nó có thể trị cảm.”

Cô thư ký nhỏ ấm ức nói.

“Trị em gái nhà cô.”

Trần Hán Thăng đã đi ra khỏi văn phòng, giọng nói vang lên từ trong hành lang rất xa.

“Tôi không có em gái.”

Cô thư ký nhỏ ôm đầu, chậm rãi phản bác.

Từ màn kiểm tra đo lường lúc nãy, hiệu quả của phần mềm vẫn không tồi, nếu không sao có thể mặt đỏ tai hồng chứ? Khi Trần Hán Thăng ra khỏi toà nhà hành chính thì đã hơn 9 giờ tối, nhưng khắp các nơi trong xưởng đều đèn đuốc sáng trưng.

Bởi vì đơn đặt hàng từ nhà sản xuất Ấn Độ, nên bộ phận sản xuất đang tăng ca làm thêm giờ để hoàn thành, còn về phần bộ phận nghiên cứu phát minh, bộ phận mạng, bộ phận thiết kế sản phẩm này nọ càng là những bộ phận ngày đêm điên đảo.

Trần Hán Thăng đi bộ về phía bãi đỗ xe, gió đêm thổi qua, phất phơ vào mặt vô cùng thoải mái, những đoá hoa sơn chi và bạch ngọc lan ở ven đường không ngừng toả hương thơm thoang thoảng ở trong màn đêm, thỉnh thoảng có vài tiếng mèo kêu phát ra từ trong lùm cây, những thứ đó đều là nét độc đáo của khung cảnh mùa xuân.

Thỉnh thoảng đụng phải một số thành viên ban quản lý và công nhân, bọn họ đều lịch sự chào hỏi, có lẽ là vì ông chủ lớn Trần Hán Thăng tương đối trẻ tuổi nên bầu không khí làm việc trong điện tử Qủa Xác cũng khá thoải mái.

Sau khi đến bãi đậu xe, đủ loại xe đang đậu ngay ngắn ở đó, không thiếu những thương hiệu hàng đầu như BMW và Mercedes- Benz.

Bây giờ quy mô của điện tử Qủa Xác đang dần dần được mở rộng, thu nhập của ban quản lý cũng càng ngày càng cao, hơn nữa còn thường xuyên đào người từ bên ngoài hoặc trực tiếp thăng chức cho người cũ, rất nhiều nhân tài trong ngành đều đứng núi này trông núi nọ đầu quân cho điện tử Qủa Xác.

Những người này mang đến tài nguyên xã hội phòng phú, đồng thời cũng khiến bãi đậu xe càng ngày càng chật chội.

“Sau này sẽ chỉ định một bộ phận nào đó phụ trách bãi đậu xe.”

Trần Hán Thăng thầm nói trong lòng.

Ngoài ra còn có một số loại xe có nóc xe tương đối cao, lúc ra vào sẽ quẹt phải một số nhành hoa nhô ra bên ngoài, khiến những cánh hoa vương vãi trên mặt đất trong bãi đậu xe, có một số còn bị bánh xe không chút lưu tình nghiền nát.

“Những kẻ có tiền này, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào sao?”

Trần Hán Thăng lắc đầu, vốn dĩ hắn cũng không có ý định quan tâm quá nhiều, nhưng nghĩ đến việc mình đã sang Mỹ ở bên cạnh Tiểu Ngư Nhi hai ngày, chi bằng hái ít hoa tặng cho Thẩm khờ khạo, coi như cân bằng lại một chút.

Vì thế, Trần Hán Thăng đi xuống xe, bẻ những cành hoa “đi quá giới hạn” đó xuống, đặt ở trong xe đưa về nhà.

Trở lại dưới lầu khu dân cư Thiên Cảnh Sơn, Trần Hán Thăng cũng không tuỳ tiện đi lên mà trước tiên kiểm tra xem trên người mình có vé máy bay đến Mỹ không, sau khi xác định toàn bộ đã bị tiêu huỷ, lúc nãy hắn mới một tay xách theo hành lý, một tay cầm hoa về nhà.

“Cốc cốc cốc…”

Sau khi gõ cửa một hồi, người đi ra mở cửa lại là Tiểu A Ninh, nhìn thấy Trần Hán Thăng, cô bé vô cùng vui vẻ, ngửa mặt hét lên: “Anh!”

“Mới hai ngày không gặp, em lại cao thêm rồi.”

Trần Hán Thăng buông hành lý xuống, sờ soạng vào bím tóc bện sừng dê của Thẩm Ninh Ninh.

Thẩm Ấu Sở đang chuẩn bị tài liệu cho buổi phỏng vấn nghiên cứu sinh của mình, sau khi nghe thấy động tĩnh thì đi ra ngoài, vẫn cúi người lấy dép lê ra cho Trần Hán Thăng giống như bình thường.

“Anh đã ăn cơm chưa?”

Sau khi xếp giày xong, Thẩm Ấu Sở lại cầm lấy hành lý trong tay Trần Hán Thăng, dịu dàng hỏi.

Chỉ cần Trần Hán Thăng nói mình chưa ăn cơm, cô chắc chắn sẽ buông bỏ tất cả mọi chuyện xuống để đi vào bếp nấu cơm.

“Ừ, anh ăn rồi.”

Trần Hán Thăng đưa cành hoa trong qua: “Cái này tặng cho em.”

Đó là một bó hoa lộn xộn, có trắng có vàng có đỏ, đủ loại màu sắc tạp nham, rõ ràng không phải là hình thức trong cửa hàng bán hoa, cho nên Trần Hán Thăng cũng không nói dối, cười ha ha nói: “Không phải cố ý mua, chỉ là những bông hoa nát bên bãi đậu xe công ty, em đừng chê.”

“Không đâu.”

Thẩm Ấu Sở sao có thể chê bai được, cô chỉ cảm thấy vô cùng bất ngờ, thực ra Trần Hán Thăng thường xuyên tặng hoa cho Tiểu Ngư Nhi, nhưng rất ít khi tặng cho Thẩm Ấu Sở.

Có lẽ cả hai người đều cảm thấy không cần thiết, với tính cách của Thẩm khờ khạo, nếu Trần Hán Thăng cố ý đến cửa hàng hoa mua hoa, có lẽ cô sẽ cảm thấy hơi lãng phí.

Ngược lại những bông hoa vụn vặt được nhặt nhạnh này, vừa xinh đẹp vừa tiết kiệm. Thẩm Ấu Sở rót cho Trần Hán Thăng một ly nước ấm, sau đó vén ống tay áo lên, để lộ hai cánh tay như hai khúc ngó sen, vui vẻ cắm hoa.

Cô tìm thấy mấy bình thuỷ tinh mà A Ninh hay uống sữa, rửa sạch sẽ rồi đổ đầy nước sạch vào, sao đó cắm một bông hoa nghênh xuân vào trong lọ này, đặt ở bên cạnh TV; Cắm một đoá bạch ngọc lan ở trong lọ kia, đặt ở bên cửa sổ.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng khách và mấy phòng ngủ đều được trang trí trở nên sinh động, nhìn thấy bóng dáng Thẩm Ấu Sở đi qua đi lại trong nhà, Hồ Lâm Ngữ bĩu môi nói: “Ấu Sở đúng là dễ bị lừa gạt, chỉ mới nhận được mấy bông hoa dại đã vui vẻ đến thế.”

“Đúng vậy.”

Trần Hán Thăng khẽ gật đầu: “Cô ấy đúng là rất dễ bị lừa gạt, khờ khạo.”

“…”

Hồ Lâm Ngữ nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, thỉnh thoảng khi da mặt dày đến một mức độ nhất định, toàn thân sẽ không có chút khuyết điểm.

“Haiz, vẫn là Kiến Nghiệp thoải mái nhất.”

Trần Hán Thăng dựa vào trên ghế sô pha, không nhịn được cảm thán một tiếng.

Hắn đi Mỹ khoảng chừng bốn ngày, thoạt nhìn có vẻ rất ngắn, nhưng thực chất đã trải qua rất nhiều chuyện.

Có Tiểu Ngư Nhi “đã lâu không gặp”, cũng có “kết quả chính nghĩa” của vụ kiện hôn nhân xuyên quốc gia kia, cộng thêm cả chuyến bay qua lại kéo dài hơn ba mươi tiếng đồng hồ, nhớ đến bốn ngày đó, giống như đã bốn mươi ngày.

Bây giờ đã về nhà, nhìn thấy Thẩm khờ khạo, nhìn thấy Tiểu A Ninh, gặp được bí thư Hồ và bà nội, Đông Nhi.

Đông Nhi đang dạy bà nội sử dụng mp4, năm nay bà nội đã ngoài 70 tuổi, căn bản không quen dùng những sản phẩm điện tử này, bà giống như một đứa trẻ tò mò, ngón tay cẩn thận lướt trên màn hình mp4, nhìn vào lời bài hát và hình ảnh trên đó, đồng thời còn đặt mp4 gần lỗ tai để nghe.

Với cảnh tượng ấm áp này, cho dù là một lưu manh không kiêng kỵ gì như Trần Hán Thăng, lúc này trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.

Tối hôm đó khi nghỉ ngơi, Thẩm Ấu Sở vẫn là người nghỉ muộn nhất giống như thường lệ, chờ đến khi những người khác đã đi ngủ rồi, cô mới tắm rửa xong xuôi chuẩn bị lên giường.

“Lại đây.”

Trần Hán Thăng ngồi ở trên ghế sô pha khẽ gọi.

Thẩm khờ khạo nghe lời đi tới, Trần Hán Thăng ngồi thẳng người, giang hay tay ra nói: “Ôm một cái.”

Thẩm Ấu Sở cũng rất nhớ Trần Hán Thăng, cô nhẹ nhàng tựa trán vào bả vai Trần Hán Thăng, bàn tay nhỏ nhắn nhắm chặt lấy bàn tay rộng lớn của người nào đó, lặng lẽ hưởng thụ sự lãng mạn của hai người trong căn phòng tối đen như mực.

“Sao anh có cảm giác như em béo thêm nhỉ?”

Trần Hán Thăng sờ cằm Thẩm Ấu Sở, đùa cợt nói.

Nếu là ngày thường, có lẽ Thẩm Ấu Sở sẽ bĩu môi: “Em không béo.”

Nhưng đêm nay cô có chút xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chiều nay em đi đến hiệu thuốc với Lâm Ngữ, lúc thấy cân, cậu ấy cũng đẩy em lên…”

“Ừm, kết quả thì sao?”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Em nặng thêm 1kg.”

Thẩm Ấu Sở khờ khạo nói.

Bình Luận (0)
Comment