Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 857 - Chương 857: Vở Kịch Hôm Nay Tên Là “Nhiệm Vụ Bất Khả Thi”

Chương 857: Vở kịch hôm nay tên là “Nhiệm vụ bất khả thi” Chương 857: Vở kịch hôm nay tên là “Nhiệm vụ bất khả thi”

Bởi vì màn chào hỏi trước của Trần Hán Thăng, cho nên khi Nhan Ninh đi đến bệnh viện thăm hỏi, cô ta cố ý tập trung sự chú ý để nhìn xem có thể phát hiện gì không?

Nhưng vừa mới đi đến phòng bệnh, ngay khi vừa nhìn thấy “người bị thương”, Nhan Ninh đã cảm thấy hơi kỳ quái.

“Sao người này này nhìn có vẻ quen quen vậy nhỉ?”

Trong lòng Nhan Ninh lặng lẽ nói.

Kim Dương Minh cũng hơi sửng sốt, chuyện này quá trùng hợp, Trần ca chỉ nói Samsung sẽ cử nhân viên đến đây thăm hỏi, không ngờ lại là người phụ nữ này.

Vào năm ngoái, để có được bối cảnh gia đình của Nhan Ninh, Trần Hán Thăng cũng mời Tiểu Kim xuất mã.

Kim Dương Minh không phụ sự mong đợi của mọi người, giả vờ thành “Phó tổng giám đốc John Kim của công ty Thiên Lý Mã Săn Sính”, thành công lấy thông tin cơ bản của Nhan Ninh vào tay mình, bây giờ gặp lại “người quen cũ”, con mẹ nó đúng là hơi xấu hổ.

“Xin chào, tôi là đại diện của công ty Samsung, xin lỗi vì đã gây thêm rắc rối cho ngài.”

Nhan Ninh cúi người xuống, cúi đầu chào Kim Dương Minh đang nằm ở trên giường bệnh, đồng thời cũng đang nhớ lại xem mình đã gặp người này ở đâu.

“Ừm… Ừ… Ừ…”

Kim Dương Minh ấp a ấp úng đáp lại một tiếng, rõ ràng lỗ tai cậu ấy bị vụ nổ làm bị thương, nhưng bây giờ hình như giọng nói cũng khàn khàn.

Cũng may trên đầu đang quấn băng gạc, trên mặt chỉ để lộ đôi mắt, miễn cưỡng có thể che giấu được bản thân.

Tuy nhiên, đôi mắt này không có sự bất lực mơ màng giống như trong ảnh, mặc dù Tiểu Kim đã cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc của mình, nhưng dù sao bị thương giả cũng chỉ là bị thương giả, không thể nào bị cơn đau hành hạ giống như vết thương thật, cho nên khi cậu ấy chuyển động ánh mắt, vẫn theo thói quen để lộ ra một chút linh hoạt khoa trương.

Vì thế, Nhan Ninh nghi ngờ bức ảnh kia đã được cố tình tạo ra sau khi lên men cảm xúc để tranh thủ được sự đồng cảm.

“Chẳng trách Trần Hán Thăng cố ý gọi điện thoại cho mình, cậu ta đoán được có lẽ sẽ bị bại lộ, cho nên bảo mình phớt lờ những chi tiết này.”

Cuối cùng Nhan Ninh cũng đã nhận ra.

Nếu “người bị thương” không thể nói chuyện, Nhan Ninh chỉ có thể xem hồ sơ bệnh án và chiếc điện thoại di động đã bị nổ tung kia.

Người bị thương tên là “Kim Dương Minh”, khi nhìn thấy chữ “Kim” này, trong đầu Nhan Ninh chợt loé lên một tia sáng, một bóng hình chậm rãi hiện ra.

Nhan Ninh nhìn thoáng qua giường bệnh, dáng người của cậu bạn này và phó tổng giám đốc John Kim của công ty Thiên Lý Mã Săn Sính kia hình như không khác nhau là mấy.

Ngoài ra, sau khi công ty Thiên Lý Mã Săn Sính gặp mình một lần, hình như cũng không liên lạc thêm lần nào nữa, điều này hoàn toàn không phù hợp với tác phong của một công ty săn người.

“Hoá ra Trần Hán Thăng đã thuê diễn viên, cuối cùng mình cũng đã biết Trần Hán Thăng biết được địa chỉ của cha mẹ bằng cách nào rồi…”

Nhan Ninh đột nhiên có một cảm giác giống như được loại bỏ bế tắc, đồng thời cũng cảm thấy mình quá ngu ngốc.

Rõ ràng người nhà đã sớm bị bại lộ dưới mí mắt của Trần Hán Thăng, nhưng mình lại dám đến khu dân cư Thiên Cảnh Sơn.

Rõ ràng Thẩm Ấu Sở và Tiêu Dung Ngư đã “vua gặp vua”, nhưng mình vẫn còn dùng chuyện này để uy hiếp Trần Hán Thăng.

Mãi cho đến bây giờ, Nhan Ninh mới từ từ chải chuốt đầu đuôi câu chuyện mạch lạc rõ ràng, hoá ra Trần Hán Thăng có thể trả thù bất cứ lúc nào, nhưng gần đây có thể là hắn không có thời gian, thứ hai, về mặt khách quan, có lẽ hắn cũng đang cho Nhan Ninh cơ hội xin lỗi.

“Chỉ là mình không tỉnh ngộ, cho nên mới biến thành cục diện như bây giờ.”

Nhan Ninh nhàn nhạt thở dài một hơi.

Cục diện bây giờ như thế nào? Cha mẹ và em gái trở thành “con tin”, bản thân mình cũng có nhược điểm nằm trong tay Trần Hán Thăng, không thể không làm gián điệp thương mại cho Qủa Xác.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận tất cả mọi chuyện, Nhan Ninh suy đoán khả năng Qủa Xác hoà giải với Samsung lần này là rất nhỏ, nếu không thì tại sao Trần Hán Thăng lại mất công chỉ đạo vở kịch này, có lẽ trưởng phòng Park sẽ phải trở về trong thất bại.

Nhưng theo quy trình, Nhan Ninh vẫn việc công giải quyết theo phép công, hỏi xem Kim Dương Minh có đồng ý hoà giải riêng tư, chấp nhận tiền bồi thường của Samsung không?

Không ngoài dự đoán, Kim Dương Minh không chút do dự lắc đầu từ chối.

“Dứt khoát từ chối như vậy, giống như đã được cố ý luyện tập vậy.”

Trong lòng Nhan Ninh hiểu rõ, phản ứng của Kim Dương Minh thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong mắt một “người có tâm” như Nhan Ninh, thực ra chỗ nào cũng có sơ hở.

Nếu đương sự đã không chấp nhận sự bồi thường, Nhan Ninh cũng không thể đưa chiếc điện thoại đã phát nổ kia trở về, trong lòng cô ta thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì một khi mang về giám sát, chẳng bao lâu sau sẽ điều tra ra được vụ nổ kia là giả, lúc đó mình sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhan Ninh bước ra khỏi phòng bệnh gọi điện thoại cho Kim Jeagwon, báo cáo nói: “Thứ trưởng, người bị thương chấp nhận lời xin lỗi của chúng ta, nhưng không chấp nhận sự bồi thường của chúng ta.”

Kim Jeagwon ngẩn người: “Cô có đưa ra giá cao không?”

“Có.”

Nhan Ninh bình tĩnh trả lời: “Đối phương vô cùng cố chấp, khăng khăng không đồng ý.”

“Tại sao chứ?”

Kim Jeagwon vô cùng khó hiểu, thông thường, một khi xảy ra vụ nổ thì việc bồi thường tích cực như vậy đều có thể giải quyết, nhưng thái độ của đối phương hơi khác thường.

Đây cũng là lý do Trần Hán Thăng tìm đến Tiểu Kim, sự cố đầu tiên quan trọng nhất, diễn viên chính ngoại trừ phải sở hữu kỹ năng diễn xuất siêu phàm ra, còn không thể bị Samsung thu mua, nhất định phải kiên quyết chứng minh “sự thật” là điện thoại di động Samsung đã phát nổ.

Trong số những người bạn xung quanh Trần Hán Thăng, cũng chỉ có cậu bạn cùng phòng Kim Dương Minh thoả mãn hai điều kiện này.

Vương Tử Bác và Nhiếp Tiểu Vũ đủ trung thành nhưng lại không có kỹ năng diễn xuất, có một số người đủ kỹ năng diễn xuất, nhưng Trần Hán Thăng lại không yên tâm với bọn họ.

“Có thể đưa chiếc điện thoại di động đã nổ tung kia về không?”

Kim Jeagwon trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi hỏi, lúc nãy ông ta đã nói chuyện với tổng bộ, tổng bộ muốn đưa chiếc điện thoại kia về kiểm tra.

“Tôi nói, bằng lòng đổi một chiếc điện thoại mới lấy điện thoại cũ.”

Nhan Ninh trả lời: “Đối phương vẫn không đồng ý, cậu ta tỏ vẻ mình không dám dùng điện thoại di động của Samsung một lần nào nữa.”

Những lời này là sự thật, Nhan Ninh thực sự đã nói như vậy, trợ lý và cấp dưới có mặt ở đây có thể làm chứng.

Thực ra Kim Jeagwon chưa bao giờ nghi ngờ, thái độ làm việc của Nhan Ninh vẫn luôn nghiêm túc, nếu ngay cả khi cô ta ra mặt cũng không thể thương lượng được, vậy thì chỉ có hai tình huống xảy ra. Thứ nhất, sau khi bị thương, đối phương đang rất bực bội, không muốn đưa ra điều kiện với Samsung, loại khác chính là cố ý làm xấu mặt Samsung, muốn huỷ hoại danh tiếng của Samsung.

“Phó trưởng phòng Nhan.”

Kim Jeagwon đã bắt đầu nghi ngờ: “Hiện trường có điểm đáng ngờ gì không?”

“… Điểm đáng ngờ…”

Nhan Ninh dừng lại một chút rồi nói: “Tôi không phát hiện.”

Cô ta không trả lời “có” hay “không có”, chỉ nói mình không phát hiện ra, như vậy chỉ là năng lực vấn đề, không liên quan đến những chuyện khác.

“Được rồi, vậy cô trở về trước đi.”

Kim Jeagwon trầm giọng nói: “Chúng ta sẽ chờ tin tức của trưởng phòng Park, nếu bên kia triến triển thuận lợi thì tin tức cũng sẽ không khuếch tán, người bị thương không đồng ý hoà giải cũng không sao cả.”

“Được.”

Trong lòng Nhan Ninh biết rõ tin tức này chắc chắn sẽ bị khuếch tán ra ngoài.

Nhưng trước khi rời khỏi bệnh viện, cô ta đột nhiên đi đến trước mép giường bệnh đánh giá một lúc lâu, Kim Dương Minh bị nhìn đến mức trong lòng dựng cả da lông, lúc này Nhan Ninh mới hỏi: “Bạn học Kim tốt nghiệp trường đại học Pennsylvania sao?”

“Gì?”

Kim Dương Minh chớp chớp mắt, lập tức “ưm ưm a a” đưa ra ký hiệu không thể hiểu được, giống như thừa nhận lại giống như không thừa nhận.

Nhan Ninh ý vị thâm trường gật đầu, dẫn theo trợ lý rời khỏi phòng bệnh.

“Mẹ nó!”

Chờ đến khi bọn họ rời đi, lúc này Kim Dương Minh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đây chính là vở kịch khó khăn nhất mà mình đã từng đóng trong suốt nhiều năm qua, nhưng cuối cùng vẫn đóng máy thành công.

“Trải qua sự rèn luyện hôm nay, có thể coi như đã mở rộng con đường diễn xuất, sau này nếu có thể loại phim chiến tranh gián điệp này, có lẽ mình có thể nhẹ nhàng kiểm soát.”

Kim Dương Minh lẩm bẩm nói, sau đó lấy điện thoại di động thực sự của mình ra, gọi điện thoại cho Trần Hán Thăng miêu tả tình hình lúc nãy.

“Tứ ca.”

Kim Dương Minh hơi lo lắng: “Hôm nay người dẫn đoàn đội đến xin lỗi chính là Nhan Ninh, mày cũng biết rồi đấy, khí chất của tao không phải là thứ mà mấy cái băng gạc này có thể che đi được, tao cảm thấy cô ta đã nhận ra tao rồi.”

“Tao đã sớm suy xét đến tình huống này rồi, đừng nói là băng gạc, bây giờ khi đang gọi điện thoại với mày, tao cũng có thể thông qua sóng vô tuyến cảm nhận được mị lực đáng chết kia của mày.”

Trần Hán Thăng không hề keo kiệt khen ngợi một câu, sau đó mới nói: “Thực ra Nhan Ninh đã bị tao thu mua rồi, cô ta cũng là gián điệp.”

“Ồ.”

Tiểu Kim bừng tỉnh hiểu ra: “Vậy hôm nay là bộ phim “Nhiệm vụ bất khả thi rồi”, tao đang diễn cho người khác xem.”

“Đúng đúng đúng.”

Trần Hán Thăng khoe khoang không cần tiền: “Tiểu Kim, sau này chờ đến khi tao giàu có, tao sẽ ngay lập tức thay thế Tom Cruise, để mày đảm nhận vai nam chính trong “Nhiệm vụ bất khả thi”.”

“Thôi quên đi.”

Kim Dương Minh khiêm tốn khuyên nhủ: “Tao vẫn vô cùng hâm mộ một diễn viên như Tom, dù sao thì trong phạm vi thế giới này, người có thể uy hiếp giá trị nhan sắc của hai chúng ta không nhiều lắm, anh ta miễn cưỡng có thể coi là một người.”

“Ha ha ha…”

Ngoạ long phượng sồ tự mãn với nhau, tâm trạng cả hai đều trở nên sung sướng.

Sau khi cúp máy, Tiểu Kim lại mở Baidu ra, tìm kiếm “Làm thế nào để tạo ra một bằng tốt nghiệp đại học giả của nước Mỹ.”

Trong tình huống lúc nãy, chỉ cần có một bằng đại học giả, Kim Dương Minh có thể không chút do dự gật đầu.

“Tôi chính là sinh viên tốt nghiệp đại học Pennsylvania đấy, thì sao nào?”

Bình Luận (0)
Comment