Ta Thật Không Muốn Trọng Sinh A (Dịch Full)

Chương 858 - Chương 858: Từ Trên Xuống Dưới Trong Điện Tử Qủa Xác Đều Là Kẻ Vô Lại

Chương 858: Từ trên xuống dưới trong điện tử Qủa Xác đều là kẻ vô lại Chương 858: Từ trên xuống dưới trong điện tử Qủa Xác đều là kẻ vô lại

Sau khi từ bệnh viện trở về chi nhánh của Samsung ở Kiến Nghiệp, Nhan Ninh nhận thấy vẻ mặt của mọi người đều tương đối nghiêm túc, trước cửa văn phòng của Kim Jeagwon còn có một ly sứ bị đập vỡ.

“Có chuyện gì vậy?”

Nhan Ninh hỏi một người đồng nghiệp.

“Cộng đồng Qủa Xác đã chia sẻ tin tức kia, chưa đầy nửa tiếng sau đã trở thành một bài đăng hot.”

Người đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Bây giờ lượt xem vẫn đang không ngừng tăng lên, bí thư tức giận rồi.”

“Ừ.”

Nhan Ninh chỉ vào văn phòng của Park Jung Soo: “Còn trưởng phòng thì sao? Ông ấy chịu trách nhiệm giải quyết chuyện này.”

“Lúc đầu trưởng phòng đang liên lạc với người phụ trách bộ phận kinh doanh của Baidu Tieba, nghe nói sau đó sẽ trực tiếp đi đến thăm hỏi Qủa Xác.”

Người đồng nghiệp tức giận nói: “Cô cũng xem một chút đi, tôi cảm thấy quản lý của trang web đang cố ý dẫn đường dư luận, Qủa Xác thực sự quá xấu xa rồi!”

“Đây cũng là điều khó tránh khỏi, dù sao đó cũng là địa bàn của người ta, muốn làm gì cũng được.”

Nhan Ninh cảm thán một tiếng, đột nhiên phát hiện ánh mắt của người đồng nghiệp có gì đó kỳ quái, lúc này mới nhận ra rằng lập trường trong câu nói lúc nãy có chút vấn đề, vì thế nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Với tình hình hiện tại, nếu trưởng phòng Park qua đó chắc chắn sẽ bị sỉ nhục, tôi cảm thấy hơi lo lắng.”

Lần trước Park Jung- soo đi đến đã bị Trần Hán Thăng trực tiếp trêu chọc thành Park Guo- Chang, lúc ấy Samsung vẫn chưa xảy ra chuyện đâu, Trần Hán Thăng đã có lá gan như vậy rồi.

Bây giờ mình có việc cần nhờ đối phương, chỉ sợ tình hình sẽ thảm hại hơn nữa.

“Haiza…”

Đồng nghiệp người Hàn Quốc lắc đầu, dùng một câu tiếng lóng Trung Quốc nói: “Trưởng phòng Park tự cầu nhiều phúc đi.”

Trên thực tế, đối với tình huống sắp gặp phải, khi đang trên đường đi đến điện tử Qủa Xác, trong lòng Park Jung- Soo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu bị sỉ nhục vài câu mà điện tử Qủa Xác có thể xoá bỏ bài đăng, hơn nữa còn chặn các từ bỏ “nổ tung” gì đó, Park Jung- Soo đã cảm thấy vô cùng thuận lợi lắm rồi.

Nhìn những bình luận trên bài đăng đó, Park Jung- Soo cảm thấy tức giận đến đau gan.

Những kiểu như “Samsung rác rưởi, từ nay tẩy chay vô hạn” vẫn tương đối bình thường, nhưng trên Cộng đồng Qủa Xác vẫn còn rất nhiều người dùng cực kỳ thích bịa chuyện cười.

Ví dụ như “ngày hôm đó khi tôi mang theo điện thoại di động của Samsung lên máy bay, kết quả bị coi như một phần tử khủng bố và bị bắt lại, hoá ra bọn họ họ rằng tôi muốn máy bay nổ tung.”

Hoặc là “Bạn gái tổ chức sinh nhật, nhưng tôi quên mua pháo hoa chúc mừng, vì thế tôi trong cái khó ló cái khôn, sạc điện thoại di động Samsung của mình trong hai mươi phút, ngay sau đó thứ pháo hoa xinh đẹp nhất thế giới đã nổ ra, đêm hôm đó tôi và bạn gái đã đi thuê khách sạn, cảm ơn chiếc điện thoại Samsung biết phát nổ này.”

“A shit!”

Park Jung- Soo tức giận mắng một câu, đám chó má này, mấy lời đứng đắn lại không nói, nói mấy lời kỳ quái thì hay ho lắm.

Đương nhiên cũng không thể phủ nhận rằng, mặc dù Qủa Xác là một doanh nghiệp vô lại, nhưng tầm nhìn phát triển của bọn họ rất lâu dài, cùng với việc tiêu thụ sản phẩm thực thể, bọn họ còn tạo ra “một chuỗi sinh thái Qủa Xác”.

Cộng đồng Qủa Xác là một trong những sản phẩm của chuỗi sinh thái Qủa Xác, nó được tiến hành cải tiến từ doanh thu của điện thoại di động và mp4, cho nên cảm giác trải nghiệm trên trang web càng ngày càng tốt, người dùng của các nền tảng Mop.com, Tianya và Tieba đang vô thức ùa vào Cộng đồng Qủa Xác.

“Trưởng phòng, chúng ta đến nơi rồi.”

Lúc này, tài xế cẩn thận quay đầu lại, nhắc nhở đã đến điện tử Qủa Xác rồi.

“Phù…”

Park Jung- Soo làm động tác ấn tay xuống, lát nữa sẽ phải đi gặp Trần Hán Thăng, đó là một tên siêu cấp lưu manh, cho nên nhất định phải điều chỉnh tâm trạng thật tốt.

“Cho dù cậu ta nói gì đi nữa, tuyệt đối không thể tức giận.”

Park Jung- Soo âm thầm nhắc nhở bản thân, thù hận có thể ghi tạc trong lòng trước, chờ đến khi chuyện này qua đi mới tính sổ sau.

Sau khi được thông báo từ ngoài cửa và quầy lễ tân hành chính, Park Jung- Soo thành công đi vào văn phòng của Trần Hán Thăng.

Trong phòng không chỉ có một mình Trần Hán Thăng mà còn có mấy thành viên trong hội đồng quản trị, Khổng Tĩnh, Hoàng Lập Khiêm và Nhiếp Tiểu Vũ.

Park Jung- Soo khách khí chào hỏi với từng người một, hơn nữa còn cúi người 70 độ bắt tay.

Khổng Tĩnh và Hoàng Lập Khiêm đưa mắt nhìn nhau, lần trước Park Jung- Soo đến đây thăm hỏi, mọi người đều có thể cảm nhận được ưu việt sâu sắc, bây giờ lại biến thành dáng vẻ này, xem ra cũng là một người co được dãn được.

“Chậc, trưởng phòng Park lại đến đây có chuyện gì sao?”

Ba người khác đều lịch sự bắt tay đáp lại, chỉ có Trần Hán Thăng ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tịch, mông thậm chí còn không thèm nhúc nhích dù chỉ một chút.

Đối mặt với bàn tay phải do Park Jung- Soo duỗi đến đây, Trần Hán Thăng trực tiếp phớt lờ, Park Jung- Soo là cái thá gì chứ, ở trong cơ cấu của Samsung, nếu so sánh với Qủa Xác mà nói, vị trí của ông ta chỉ tương đương với một quản lý tầng trung trong bộ phận hành chính mà thôi.

So với Trần Hán Thăng, khoảng cách này giống như cách nhau một Thái Bình Dương vậy, còn mẹ nó đúng là coi mình như cọng hành.

Nhưng trong mắt Park Jung- Soo, thân là trưởng phòng của một bộ phận trong Samsung, thực chất địa vị ngang hàng bình đẳng với chủ tịch của Trần Hán Thăng, biểu hiện này của Trần Hán Thăng là một sự sỉ nhục rất lớn.

Nhưng ông ta vẫn nhịn xuống, lặng lẽ thu hồi tay phải, vẫn lễ phép nói rõ mong muốn của Samsung.

“Chủ tịch Trần, hôm nay công ty của chúng tôi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, tôi tin rằng ngài cũng nghe nói đến.”

Park Jung- Soo nói: “Chuyện này đang được thảo luận vô cùng sôi nổi trên Cộng đồng Qủa Xác, cho nên chúng tôi mong chủ tịch Trần hãy xóa bỏ bài đăng đó, để giảm thiểu sự ảnh hưởng của chuyện này.”

“Vậy sao?”

Trần Hán Thăng tỏ vẻ giống như lần đầu tiên nghe nói đến, trong tay đùa nghịch chiếc bật lửa kim loại “lạch cạch lạch cạch”, quay đầu lại nói với Hoàng Lập Khiêm: “Cộng đồng là địa bàn của anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, trưởng phòng Park đã đích thân chạy tới đây rồi, có thể cho người ta mặt mũi được không?”

“Ha ha…”

Lão Hoàng đẩy mắt kính dày lên, cười nói: “Chủ tịch Trần, có lẽ ngài không biết, ngày hôm nay điện thoại di động của Samsung đột nhiên nổ tung, xảy ra ngay tại khu đại học Giang Lăng, tai của một sinh viên bị nổ bị thương.”

“Ôi trời, nghiêm trọng không?”

Trần Hán Thăng đột nhiên nâng cao giọng, mở to mắt nhìn Park Jung- Soo, ngạc nhiên đến mức không thèm chơi bật lửa nữa.

“Nghe nói tương đối nghiêm trọng.”

Hoàng Lập Khiêm vô cùng bội phục trước kỹ năng diễn xuất của ông chủ nhà mình, nếu có “một cuộc thi diễn viên nghiệp dư”, ông chủ nhà mình chắc chắn sẽ không có đối thủ.

Nhưng dựa theo kế hoạch đã định, Hoàng Lập Khiêm vẫn tiếc nuối nói: “Cuộc thảo luận trên Cộng đồng Qủa Xác vô cùng náo nhiệt, bây giờ đã có hơn vài ngàn lượt bình luận rồi, cho nên đứng từ lập trường của một nhân viên điều hành trang Web, chúng ta không nên xoá bỏ.”

“Không thể châm chước một chút sao? Samsung là bạn bè cũ của chúng ta, cho chút thể diện đi, Lão Hoàng.”

Trần Hán Thăng giả vờ khuyên nhủ nói.

“Xin lỗi, tôi muốn xử lý chuyện này theo lẽ công bằng.”

Hoàng Lập Khiêm kiên định lắc đầu, anh ta cũng bắt đầu diễn.

Park Jung- Soo nhàn nhạt nhìn, ông ta biết bọn họ đang kẻ đấm người xoa.

Đương nhiên chuyện này cũng bình thường, dựa vào cái gì mà muốn người ta xoá bài chứ, đâu phải là điện thoại di động Qủa Xác bị nổ đâu, nhưng việc diễn kịch ngay trước mặt như thế này vẫn khiến Park Jung- Soo, người tự cho mình là “công dân của Đại Hàn dân quốc” cảm thấy phải chịu sỉ nhục một lần nữa.

“Chúng tôi biết sẽ có chút ảnh hưởng.”

Park Jung- Soo cố gắng kìm nén sự bất mãn trong lòng: “Cho nên chúng tôi bằng lòng đưa năm trăm ngàn nhân dân tệ để bồi thường, nếu Qủa Xác bằng lòng ngăn chặn tin tức này, Samsung sẵn sàng chi thêm năm trăm ngàn tệ nữa, tổng cộng sẽ bồi thường Qủa Xác hơn một triệu tệ.”

“Một triệu tệ sao?”

Hoàng Lập Khiêm biết đây là một mức giá bình thường cho việc quan hệ công chúng trên các cổng thông tin trang Web, Baidu Tieba có lẽ sẽ cao hơn một chút, nhưng quyết định cuối cùng như thế nào vẫn phải phụ thuộc vào ông chủ.

“Chậc chậc, một triệu tệ đúng là không ít.”

Trần Hán Thăng cảm thán một câu, ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Park Jung- Soo, trên khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng ấy có một chút căng thẳng và mong chờ không thể che giấu được.

“Lão Hoàng, trưởng phòng Park ra giá một triệu tệ.”

Trần Hán Thăng cười tủm tỉm: “Anh cảm thấy thế nào?”

“Tôi cảm thấy thế nào?”

Hoàng Lập Khiêm sửng sốt một chút, quyền quyết định cuối cùng cho chuyện này phải do chủ tịch Trần mới đúng chứ?

“Tôi đếm ba tiếng, nếu anh đồng ý với giá này, có thể đưa ra quyết định ngay tại chỗ.”

Trần Hán thăng lại cầm lấy chiếc bật lửa kim loại lên, gõ “cạch cạch cạch” trên mặt bàn, vừa gỗ vừa đếm: “Một, hai…”

Ngay khi Trần Hán Thăng đang định đếm đến “ba” thì cuối cùng Hoàng Lập Khiêm cũng phản ứng lại, lập tức giơ tay lên gọi: “Khoan đã, tôi ra giá 1,1 triệu tệ.”

“Ừ ừ…”

Trần Hán Thăng hài lòng gật đầu, nếu Lão Hoàng không thể hiểu được ý đồ của hắn, có lẽ anh ta sẽ không thể ngồi được quá lâu trên cương vị trưởng phòng bộ phận mạng nóng bỏng này.

Điện tử Qủa Xác không còn ở những ngày đầu tiên thành lập nữa, lúc đó một người quản lý phải chia làm hai vai trò, bây giờ binh hùng tướng mạnh, các nhân tài chuyên nghiệp không ngừng vào nhà máy, có cả khối người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của Hoàng Lập Khiêm.

“Trưởng phòng Park, Lão Hoàng ra giá 1,1 triệu tệ, ông thì sao?”

Trần Hán Thăng lại nhìn về phía Park Jung- Soo: “Để công bằng, tôi cũng đếm từ một đến ba, nếu ông không tăng giá thì Lão Hoàng sẽ giành thắng lợi.”

“Ha ha…”

Cô thư ký nhỏ không nhịn được bật cười thành tiếng, tên khốn này, ngay cả quy cách đấu giá cũng bắt chước theo, không hổ là bộ trưởng Trần.

“Một, hai…”

Trần Hán Thăng lại tiếp tục đêm, khi chữ “ba” đang được thốt ra ngoài thì Park Jung- Soo lại nghiêm mặt hét lên: “Tôi sẽ trả 1,2 triệu tệ.”

Ông ta cũng nhìn ra được ý của Trần Hán Thăng, hắn đang muốn đòi nhiều tiền hơn nữa.

“Lão Hoàng, người ta trả 1,2 triệu đấy…”

Trần Hán Thăng hỏi.

“Tôi trả 1,3 triệu tệ.”

Hoàng Lập Khiêm vui vẻ hét lên, dù sao cũng không phải tiền của mình, tăng giá cũng không sao, chưa kể cảm giác này khá sảng khoái.

“Tôi trả 1,4 triệu tệ.”

Park Jung- Soo không thể không theo.

“Tôi trả 1,5 triệu tệ.”

Hoàng Lập Khiêm lập tức hét lên.

“1,6 triệu tệ.”

“1,7 triệu tệ.”

“1,8 triệu tệ.”

Khi lên đến con số 2,4 triệu tệ, Trần Hán Thăng nhíu mày, Lão Hoàng quá keo kiệt rồi, cứ tăng 100 ngàn, 100 ngàn tệ một như thế này, anh ta đang giúp Samsung tiết kiệm tiền sao?

“Chị Tĩnh, Tiểu Vũ.”

Trần Hán Thăng quyết định kéo thêm vài người chơi nữa, cứ thế sau một vòng, có thể tăng thêm không ít tiền: “Hai người có muốn cạnh tranh một chút không, kết quả không sao cả, quan trọng là tham gia cho vui thôi.”

Khoé miệng Park Jung- Soo giật giật, nếu ông ta có một khẩu súng máy, thực sự muốn lao vào Trần Hán Thăng, tên chó chết này nói nhẹ nhàng lắm, cậu ta đâu phải trả tiền, đương nhiên không quan tâm đến kết quả.

Khổng ngự tỷ mím môi lắc đầu, mặc dù cô cảm thấy thú vị nhưng Park Jung- Soo cũng quá đáng thương, ông ta hoàn toàn không nhận ra rằng mình và Trần Hán Thăng căn bản không cùng một cấp bậc.

Nhưng Nhiếp Tiểu Vũ thì khác, cô ấy còn nhỏ tuổi, thích những cảnh tượng náo nhiệt nhất, đặc biệt là khi đang đấu giá tiền bạc với Samsung, Nhiếp Tiểu Vũ tôi là người am hiểu nhất.

“Tôi trả năm triệu tệ.”

Cô thư ký nhỏ trong trẻo hét lên.

“Mẹ nó!”

Nghe thấy con số “năm triệu tệ”, ngay cả Trần Hán Thăng cũng sợ tới mức hơi run rẩy, cô gái nhỏ này không am hiểu quy tắc đấu giá chút nào cả, vừa bắt đầu đã nhiễu loạn giá cả thị trường, trò chơi sao có thể tiếp tục nữa?

Điều quan trọng nhất là cô gái trong thế giới giả tưởng vẫn chưa nhận ra, còn xúi giục Hoàng Lập Khiêm: “Đến lượt anh rồi đấy, mau tăng giá đi, nhanh lên…”

Lão Hoàng cười không nói gì, năm trăm ngàn tệ đã là con số vượt quá giá cả thị trường, nếu Park Jung- Soo không đồng ý, cho dù thêm năm mươi triệu cũng không có ý nghĩa gì.

“Trưởng phòng Park.”

Lần này Trần Hán Thăng cũng không đếm “một hai ba” nữa, trực tiếp nói với Park Jung- soo: “Năm triệu tệ, ông có muốn xin chỉ thị một chút không?”

“Được.”

Park- Jung Soo hung hăng trừng mắt nhìn Nhiếp Tiểu Vũ một cái, cô gái nhỏ này sở hữu ngoại hình đáng yêu dễ thương, nhưng tâm tư cũng đủ đen tối.

Park Jung- Soo đi ra ngoài để xin ý kiến của Kim Jeagwon, khoảng năm phút sau mới trở lại văn phòng, ông ta điều chỉnh hơi thở một lúc lâu mới nói: “Chúng tôi đồng ý, bằng lòng dùng năm triệu tệ để mua quyền chặn của Cộng đồng Qủa Xác đối với chuyện này.”

“Hừ!”

Nhiếp Tiểu Vũ kiêu ngạo vung vẫy mái tóc ngắn với Hoàng Lập Khiêm, giống như đang muốn nói, nhìn đi, tôi giỏi đến nhường nào, vừa đưa ra giá cả đã trực tiếp lên đỉnh.

Thực ra Samsung cũng không còn lựa chọn nào khác, các nền tảng thông tin khác về cơ bản đều nể mặt mũi của Samsung nên rất dễ nói chuyện, nhưng điện tử Qủa Xác chưa bao giờ nể mặt, cho nên bọn họ muốn năm triệu tệ, Samsung cũng chỉ có thể coi tiền như cỏ rác.

Nhưng trong lòng Park Jung- Soo giống như ăn phải phân, sự kiên nhẫn của ông ta đối với Trần Hán Thăng đã lên đến cực điểm, bây giờ còn có thể bình tĩnh nói chuyện, thực sự là do bản thân ông ta có tố chất cao.

“Thật trâu bò, đúng là công ty trong danh sách Fortune 500 có khác.”

Trần Hán Thăng không nhịn được giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

“Chúng tôi sẽ thanh toán sớm thôi.”

Park Jung- Soo lạnh lùng nói: “Hy vọng đến lúc đó Qủa Xác có thể xoá bỏ tin tức kia kịp thời, hơn nữa phải đảm bảo ngăn chặn mọi tin tức về việc điện thoại di động nổ tung…”

“Khoan đã.” Trần Hán Thăng đột nhiên cắt lời Park Jung Soo: “Chuyện là, tôi thấy trò chơi này rất thú vị, tôi cũng muốn tham gia một chút, tôi trả tám triệu tệ, trưởng phòng Park muốn theo không?”

“Sầm!”

Park Jung Soo bùng nổ ngay lập tức, đóng sầm cửa trực tiếp rời đi.

Bình Luận (0)
Comment